May là Lục Viễn Chí thần kinh thô kệch, Ngưu Đại Lực gan lớn như đấu, đến chỗ này cũng không tránh khỏi thắc thỏm không yên, tim đập thình
thịch như trống trận. Duy chỉ có Tần Lâm nhìn quanh tỏ vẻ không sao cả,
cũng không lộ ra vẻ quá mức khinh bạc, rõ ràng là ung dung tự tại.
Hiệu Úy dẫn đường kinh ngạc trong lòng, Tần Lâm tuổi còn trẻ, làm sao tâm
cảnh có thể đạt tới mức bình thản khoáng đạt như vậy, không nhịn được
bèn hỏi:
- Trước đây trưởng quan có tới nơi này chưa?
- Chưa có, ta chỉ mới tới lần đầu!
Tần Lâm sờ sờ mũi, hắn thường xuyên giải phẫu người chết trong thời bình,
đã sớm quen với cảm giác âm sát lạnh lẽo như vậy, tuy rằng sát khí bên
trong nha môn Cẩm Y Vệ nặng nề, nhưng vẫn chưa đủ làm cho hắn giật mình.
Tả Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ, Thái Tử Thái Phó Lưu Thủ Hữu đang ngồi trên đại đường, rất là chú ý nhìn người tuổi trẻ đang đi tới dưới đường.
Lưu Thủ Hữu tuổi chừng bốn mươi, chính là danh thần sau năm Gia Tĩnh, nghi
biểu đường đường. Y theo sát Trương Cư Chính, kết giao quyền hoạn trong
cung, nắm giữ vững vàng quyền lực tối cao Cẩm Y Vệ.
Lưu Thủ Hữu
sống lâu ở Cẩm Y Vệ nhìn người rất giỏi, thấy vậy không khỏi thoáng động ý niệm: từ trước tới nay đường thượng quan cẩm y mới cất nhắc tới nơi
này không ai là không kinh hoảng nơm nớp. Nhưng hôm nay tên Tần Lâm này
lại có bước chân nhanh nhẹ, ánh mắt cũng không hề phiêu hốt láo liên,
khó trách Trương tướng gia... Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc!
Lưu Lục
Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ở trong sân chờ, Tần Lâm đi vào Bạch Hổ đại
đường, lúc này Lưu Thủ Hữu đã từ công tọa đứng lên, hắn bèn theo thông
lệ đình tham, báo lý lịch, miệng xưng ra mắt Đô Đốc Đại lão gia.
Lưu Thủ Hữu cân nhắc hết sức chính xác, đầu gối Tần Lâm mới vừa khuỵu
xuống, chưa kịp cúi người, y đã tiến lên trước một bước giơ hai tay đỡ,
cười nói:
- Tần tướng quân chiến công hiển hách, bản quan thần giao đã lâu, cần gì hành đại lễ như vậy?
Hai bên các vị đường thượng quan cẩm y, hàm đầu từ Đô Chỉ Huy Sứ đến Chỉ
Huy Thiêm Sự đều có, thấy vậy âm thầm lấy làm kinh hãi: từ sau khi Lưu
Đô Đốc là danh thần luôn luôn tỏ ra vô cùng cao ngạo, từ trước tới nay
quan viên mới tới nhậm chức đều phải hành đủ lễ, vì sao lần này đầu gối
người ta mới vừa cong xuống, y đã vội vàng đỡ lên như vậy?
Bọn họ không biết nếu không phải Tần Lâm đã cưới hai vị thê tử, Lưu Thủ Hữu suy nghĩ vị thuộc hạ này hơn phân nửa vô duyên cùng thiên kim tướng
phủ, ngay cả đầu gối Tần Lâm cũng không cần cong một cái, ngược lại Lưu
Thủ Hữu phải ra cửa nha môn chào đón.
Nhắc tới cũng khá buồn
cười, trong hai vụ án Tả Đô Ngự Sử Vương Bản Cố cùng Chiết Giang Bố
Chính Sứ Lý Tự Hiền, Lưu Thủ Hữu trước sau hai lần chống đỡ cho Tần Lâm, sau khi xong chuyện xưng là trước đó đã xuống mật trát lệnh cho Tần Lâm phá án. Nhưng trên thực tế cho tới bây giờ không những giữa hai người
không có bất kỳ liên lạc trực tiếp gián tiếp nào, ngay cả gặp mặt cũng
là lần đầu.
Tần Lâm âm thầm quan sát khí độ Lưu Thủ Hữu, thấy y
quả nhiên không hỗ danh thần, nhất cử nhất động toát ra khí độ ung dung
chậm rãi của kẻ ngồi lâu trên địa vị cao, đón tiếp người khác cũng nắm
bắt chính xác. Có thể làm được Tả Đô Đốc, Thái Tử Thái Phó chưởng Cẩm Y
Vệ, nắm giữ toàn bộ quyền lực tối cao hệ thống Cẩm Y Vệ, quả thật danh
bất hư truyền.
Trên mặt làm ra dáng vẻ được quá yêu mà run sợ, Tần Lâm hoảng hốt nói:
- Lưu Đô Đốc là thượng ty trực tiếp của hạ quan, ân đề bạt khó có thể
quên, hạ quan sao dám nhận đối xử ngang hàng của Lưu Đô Đốc…
-
Tần tướng quân thiếu niên anh hùng, làm quan chưa đầy năm đã nhiều lần
phá được đại án, dần dần lộ tài năng, tương lai tất là nhân tài định
quốc an bang…
Lưu Thủ Hữu biết dáng vẻ này của Tần Lâm hơn phân
nửa là giả vờ, bất quá cuối cùng cũng đã mang lại mặt mũi cho thượng
quan là y. Ai mà không thích thể diện, y cũng cười híp mắt khen ngợi Tần Lâm vài câu.
Cuối cùng mới tỏ ra bình thản hỏi:
- Lệnh
Thái Sơn ông Từ lão Quốc Công, ba năm trước đây bản quan còn nhìn thấy
kim diện, không biết gần đây tinh thần y còn kiện vượng hay chăng?
- Gia nhạc thế tập vũ huân, từ nhỏ luyện tập gân cốt tráng kiện, bây giờ
vẫn có thể ngồi thiên lý mã chạy nhanh như gió, tả hữu khai cung, bắn
tên bách phát bách trúng...
Tần Lâm nghiêm trang đáp lại.
Chỉ sợ là tả hữu khai cung trên bàn đánh cuộc đổ xúc xắc! Lưu Thủ Hữu biết
lai lịch Từ Bang Thụy, oán thầm không dứt, ngoài mặt vẫn cười nói:
- Ngụy Quốc Công đời đời trấn thủ Nam Kinh, là trụ cột Đông Nam triều Đại Minh ta, lệnh nhạc vẫn còn mạnh khỏe như vậy là phúc của quốc gia.
Lưu Thủ Hữu làm bộ một phen như vậy không ngoài mục đích nói rõ lai lịch
Tần Lâm cho trên dưới nha môn, để cho người khác biết Lưu Đô Đốc y hậu
đãi đường thượng quan cẩm y Tần Lâm mới tới. Ngoài ra cũng có mục đích
ngấm ngầm nể mặt Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, trước đây mấy lần phát mật trát cho Tần Lâm phá án, cũng mượn quyền điều binh và uy thế của Ngụy
Quốc Công ở Nam Trực Lệ, xử trí hết thảy hết sức công bằng.
Phàm
là đường thượng quan có thể đi vào đến Bạch Hổ đại đường nha môn Cẩm Y
Vệ này, ngoại trừ con nhà giàu thế tập đầu óc không bình thường lắm, còn lại toàn là kẻ tinh minh, nhất thời nghe thấy huyền ca biết nhã ý, hiểu được chỗ dựa sau lưng vị Tần Chỉ Huy này là Ngụy Quốc Công phủ Nam
Kinh.
Ngụy Quốc Công phủ ở Nam Kinh cố nhiên là đại thụ gốc rễ
sâu dày không ai có thể chống lại được, nhung lực ảnh hưởng ở kinh sư
cũng chỉ tầm thường. Dù sao từ sau khi loạn Thổ Mộc xảy ra, võ công huân quý dần dần thất thế, tập đoàn quan văn quật khởi, những năm gần đây đã sớm tạo thành thế trọng văn khinh võ. Quyền phát ngôn của các vị Công
Hầu Bá ở trong triều đình cơ hồ bị tước đoạt hầu như không còn.
Những đường thượng quan này, sau lưng người nào mà không có thế lực chỗ dựa
càng thêm hùng mạnh, thông với Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám, nội các
phụ thần, Đông Xưởng chưởng hình Thiên Hộ, ngoại thích trong kinh, Công
Hầu Bá võ huân… cho nên cũng không cảm thấy hậu đài Tần Lâm có gì quá
mức đặc biệt.
Ngược lại có một lão Chỉ Huy Thiêm Sự có mấy sợi
râu lưa thưa, mặt đầy nếp nhăn, tối thiểu cũng đã hơn năm mươi tỏ vẻ
kinh ngạc nói:
- Ủa, Tần Chỉ Huy chính là vị thiếu niên ở Nam
Kinh cùng ngày nghênh cưới hai vị kiều thê, làm rể Đông sàng Ngụy Quốc
Công đó sao? Chậc chậc, quả nhiên thiếu niên anh vũ, diễm phúc vô
biên... Bọn ta đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, không dám mơ tới chuyện tốt bậc này.
Lời nói này có vẻ hài hước, như muốn thể hiện tư cách
từng trải, bên cạnh mấy Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự đều cười lên, tất nhiên trong bụng mơ hồ hâm mộ Tần Lâm. Bọn họ ở vào tuổi của Tần
Lâm chỉ vừa nhận chức Hiệu Úy, hoặc là ân ấm Bá Hộ, Trấn Phủ, còn cách
đường thượng quan tới mười vạn tám ngàn dặm.