Trước tiên là một đôi thám
mã chạy tới, mã là tuấn mã, người là dũng sĩ, thân mặc trang phục màu
đen, lưng đeo mã đao, vai đeo Tước Họa cung, trên yên ngựa treo ống Nhạn Linh tiễn, chạy như bay tới trước tiếp quan đình ghìm ngựa dừng phắt
lại, làm như hoàn toàn không thấy quân thần Triều Tiên và văn võ quan
viên Liêu Dương.
Chờ một lúc lại thấy một đôi thám mã nữa chạy tới, y giáp giống như đúc đồng bạn.
Thám mã chạy tới liên tiếp có chừng mười hai đôi, thảy đều ghìm ngựa lại đứng ở hai bên quan đạo.
Văn võ Liêu Dương và quân thần Triều Tiên đều chăm chú chờ đợi.
Lý Công không ngừng nhìn về phía Tây Nam, thấy dần dần có bụi bốc lên,
thầm nói cho dù là Tần đốc sư cao ngạo hơn nữa, hẳn là lần này cũng sẽ
tới.
Chỉ thấy hơn trăm tên cẩm y quan giáo phóng ngựa tới, ô sa không cánh,
Phi Ngư phục, loan đái, Tú Xuân đao, y giáp sáng loáng rực rỡ, hào khí
bừng bừng, tuấn mã bọn họ cỡi khịt mũi liên hồi. Quả nhiên người như hổ, ngựa như rồng, không hổ uy danh Đề Kỵ.
Đi đầu là một người có thân thể cường tráng vô cùng, mặt vuông miệng
rộng, mắt như chuông đồng. Tuy rằng tuấn mã to cao nhưng bị trọng lực
của y đè ép không chịu nổi, giống như Kim Cương hộ pháp giáng phàm.
Vị này tất là Tần Hầu gia đệ nhất dũng sĩ thiên triều, ngăn voi cứu giá rồi!
Lý Công không dám khinh nhờn, vội vàng dẫn dắt văn võ nghênh đón, vái chào thật sâu tới đất:
- Quân thần mất nước bái kiến Khâm sai Tần Hầu gia! Giặc Nhật Bản hung
hăng tàn bạo, hạ bang ba đô thất thủ, tám đạo thất thủ, làm phiền Hầu
gia đốc sư viễn chinh, tiểu Vương sợ hãi vô cùng.
Người tới sửng sốt, tiếp theo cười ha hả, dùng roi ngựa chỉ Lý Công:
- Lão quan mắt mũi kém cỏi thật, nhận lầm mỗ là Tần Hầu gia, mỗ là Ngưu Đại Lực đánh tiền trạm dưới quyền Hầu gia!
Lý Công thẹn thùng xấu hổ khôn tả, gương mặt trắng nõn xấu hổ đỏ bừng.
Chờ thêm thời gian hai nén hương, dần dần trên quan đạo đi thông từ kinh sư tới Liêu Dương nổi bụi lên mù mịt, hàng ngàn vó ngựa giẫm đạp mặt
đất phát ra tiếng rầm rập chấn nhiếp lòng người.
Một đội hỏa thương thủ biên quân đội thiết khôi mang giáp ngực, lưng đeo Tấn Lôi Thương, đằng đằng sát khí đi trước mở đường. Hai bên là đội Dạ
Bất Thu áo đen ngựa đen vung roi ngựa vun vút, mấy trăm tên cẩm y quan
giáo tiền hô hậu ủng dưới cờ trung quân, người ngựa nườm nượp.
Nhật Nguyệt Kỳ, Tinh Hán Kỳ, Phi Hổ Kỳ, Phi Hùng Kỳ, Phi Bưu Kỳ, Phi Báo Kỳ, sáu lá đại kỳ đón gió tung bay, bảo vệ tiết kỳ Khâm sai chính giữa
cao ba trượng.
Dưới cờ Lục Viễn Chí tay nâng vương mệnh kỳ bài, Hồng Dương Thiện ôm
trong ngực Thượng phương bảo kiếm, hơn mười viên đường thượng quan cẩm y bọn Mã Bân, Thạch Vi tiền hô hậu ủng một chiếc xe tứ mã trang trí hoa
văn vàng.
Các Hiệu Úy hai bên triển khai đội hình cánh nhạn, giơ cao tám lá cờ
hiệu quan hàm: Thiếu Sư, Thái Tử Thái Sư, Tả Trụ Quốc, đặc tiến Quang
Lộc Đại Phu, Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực vũ thần, Vũ Xương
Hầu, cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty, Khâm sai đốc sư bình Oa viện
Triều.
Người còn chưa lộ diện, khí thế hiển hách đã ập tới, Tần Tước gia thật sự là oai phong bát diện.
Biết được đây mới là chính chủ nhân đến, quân thần Triều Tiên cùng văn
võ Liêu Dương không dám chậm trễ, vội vàng tỏ ra kính cẩn tiến về phía
trước nghênh đón.
Chúng cẩm y quan giáo rối rít ghìm ngựa, tiếng ngựa hí thi nhau vang
lên, đại đội nhân mã đứng lại, lúc này hai viên đường thượng quan mới
vén màn xe lên.
- Khâm sai đốc sư Tần Hầu giá lâm!
Chúng cẩm y quan giáo nhất tề hét lớn, thanh âm như sét đánh.
Văn võ Liêu Đông và đại thần Triều Tiên đồng loạt quỳ đầy đất, tuy Quốc
vương Lý Công không quỳ nhưng cũng vái dài sát đất, không dám thở mạnh,
đồng thời len lén nhìn lên, muốn xem thử rốt cục vị Khâm sai thiên triều uy phong lẫm lẫm này uy nghiêm tới mức nào.
Người này giơ chân ra trước, là giày da trâu màu đỏ, khố bằng tơ xanh biếc bọc đôi chân trắng nõn nà… Ủa, là nữ tử sao?!
Từ Lý Công đến đại thần Triều Tiên rồi đến văn võ quan viên Liêu Đông
thảy đều ngây người, từ trong xe ngựa có một vị cô nương kiều diễm đôi
mắt cong cong, mũi cao thanh tú, toàn thân trắng nõn bước ra.
Kế tiếp lại có một mỹ nhân lạnh lùng bước xuống, tóc xanh như thác đổ,
bạch y thắng tuyết, cao ngạo như băng sơn, ánh mắt sáng ngời vô cùng
lạnh lẽo.
Mọi người kinh ngạc vô cùng.
Lần này bình Oa viện Triều quả thật là quốc chiến, đánh một trận mà định đại cục của cả ba nước Trung Quốc Triều Tiên Nhật Bản. Cho nên triều
đình điều động năm đại danh tướng đương thời, dốc hết tinh nhuệ của cả
nước, quyết chiến trên ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên, mưu đồ thu lại
ba đô, làm sạch tám đạo.
Không ngờ rằng Tần Khâm Sai từng lập biết bao nhiêu công lao hiển hách,
đánh đâu thắng đó lại đem theo cơ thiếp tới, chẳng phải là coi quốc
chiến như trò đùa sao?!
Hai tên mỹ cơ đứng sang hai bên tả hữu, Tần đốc sư mới ung dung điềm tĩnh đi ra.
- Cung nghênh Khâm sai đốc sư Tần Hầu gia!
Quân thần Triều Tiên, văn võ Liêu Đông hô to chào đón, ai nấy không nhịn được nhìn trộm.
Chỉ thấy vị Tước gia này hơn hai mươi không tới ba mươi tuổi, đầu đội ô
sa giương cánh, mặc giang nha hải thủy mãng bào, lưng đeo cửu long ngọc
đái, chân đi giày đỏ. Nếu chỉ có như vậy cũng không nói, đai lưng còn
treo hương nang, quạt, ngọc bội… một đống lớn va chạm vào nhau kêu leng
keng. Tay hắn phe phẩy chiếc quạt cán vàng, trên gương mặt trẻ tuổi nở
một nụ cười gian xảo.
Tần Lâm xếp chiết phiến lại soạt một tiếng, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, ôm cây quạt chắp tay một cái:
- Chư vị, hết thảy đứng lên đi.
Mọi người trợn mắt há mồm, vị này chính là Tần đốc sư đại danh đỉnh đỉnh sao? Nếu không phải là từ Liêu Dương đến kinh sư tuyệt không phải chỉ
một ngày là tới, thật sự bọn họ sẽ nghi ngờ hôm qua hắn còn chơi bời
trên giường vị hồng quan nhân nào đó trong hẻm Câu Lan, trời sáng mới
bước ra khỏi cửa thanh lâu.
Không thể làm gì được, Lý Công khom lưng tiến lên mấy bước. Là quân
vương mất nước, Tần đốc sư tới đây giúp y thu phục giang sơn, vẫn phải
khách sáo mấy câu.
Ai ngờ Tần Lâm làm như không thấy Lý Công, dõi mắt trông về phía xa nhìn một vòng, sau đó chiết phiến điểm nhẹ vào vai mỹ nhân lạnh lùng như
băng sương, cười vang nói:
- Liêu Dương dịch sử âm trần tuyệt, tỏa song hàn, khinh long mạn niệp,
lệ châu doanh tiệp. Phong cảnh Liêu Dương này quả thật kỳ thú khác xa
kinh sư.
Lý Công cảm thấy máu trào lên cổ, trời ơi, dường như vị đốc sư này mang theo cơ thiếp tới đây du sơn ngoạn thủy.
Trong mấy ngày kế tiếp hành động của Tần Lâm hết sức phù hợp với quan
cảm của mọi người về hắn. Ngày ngày hắn đưa hai vị mỹ nhân đi du ngoạn
khắp nơi, Yến Châu cổ thành ở Cao Câu Ly, Bạch tháp được xây từ đời Kim, những danh thắng cổ xưa ở Liêu Dương hắn đều dạo qua một lượt. Đêm
xuống còn đi xem hát, mỹ nhân kia thích ăn đồ ngọt, Tần đốc sư lập tức
lệnh cho quan địa phương mua đặc sản địa phương cho nàng.
Về phần chuyện đánh giặc đốc sư Đại nhân cũng không nóng nảy chút nào. Khoan nói tới quân của Đặng
Tử Long, Lưu Đĩnh vẫn còn đang bôn ba trên đường, ngay cả Kế Trấn Thích
Kế Quang, Liêu Đông trấn Lý Như Tùng ở gần vẫn chậm chạp không có động
tĩnh, Tần đốc sư cũng không hề phát hỏa bài thúc giục bọn họ.
Bên Liêu Dương lại không nóng nảy chút nào, các tướng quân Dương Thiệu
Huân, Tổ Thừa Huấn, Đông Dưỡng Chính vui vẻ thanh nhàn, nghĩa quân Triều Tiên phấn khởi, Lý Thuấn Thần lại đánh thắng mấy trận trên biển, những
lực lượng này tạo thành tổn thất có hạn cho quân Nhật. Nhưng quân Nhật
Bản đã thành nỏ hết đà, nếu không trải qua thời gian hơi dài nghỉ ngơi
và hồi phục chuẩn bị quyết không có khả năng qua sông Áp Lục xâm lược
Trung Quốc.
Quân thần Triều Tiên cũng sắp phát điên, Lý Sơn Hải, Liễu Thành Long và
Doãn Đấu Thọ chạy tới kinh sư một chuyến, bỏ ra một cái giá không nhỏ
mới mời được vị Khâm Sai thiên triều này tới Liêu Dương. Kết quả liên
tiếp chừng mấy ngày không có động tác gì cả, bọn họ không chịu đựng được nữa ngày nào cũng chạy tới hành dinh Khâm Sai thúc giục ba bốn lần.
Thậm chí Lý Công đích thân chạy đến hành dinh, than thở kể lể trước mặt
Tần Lâm, nói đến chỗ thương tâm cũng bất chấp thể diện kẻ đứng đầu một
nước, lạy phục xuống than vãn khóc lớn.
Đáng tiếc Tần đốc sư vẫn không động chút nào, chỉ ậm ừ qua loa vài câu lấy lệ, quay đầu lại chuyện ta ta làm.
Thấy lúc nào hai vị mỹ nhân cũng kè kè đeo sát Tần Lâm, suy đoán vị này
là người háo sắc, Lý Công lại chọn mấy vị thiên kim tiểu thư trong nhà
đại thần đưa qua, kết quả Tần đốc sư giương mắt nhìn qua nói câu ‘không
có nhan sắc’ sau đó trả người trở về.
Người Triều Tiên bế tắc, suy nghĩ trước sau đau dài không bằng đau ngắn, một mặt tuyên dương Tần đốc sư là một kẻ bất tài với văn võ quan viên
Liêu Đông và sĩ thân bản địa, sớm muộn sẽ bị quân Nhật đánh qua sông Áp
Lục, đến lúc đó mọi người thảy đều xui xẻo. Một mặt sai người đi kinh sư tung lời đồn, tạo dư luận, hy vọng triều đình sớm rút ôn thần này đi
đổi người khác tới đốc sư.
-----------
Liêu Dương và Triều Tiên cách nhau không xa, từ Khoan Điện đi về phía
Nam vượt qua sông Áp Lục chính là lãnh thổ Triều Tiên, thương nhân và
biên dân qua lại không ngớt. Bởi vì người Triều Tiên còn chiếm cứ Hàm
Kính Đạo và phía Bắc Bình An Đạo, một vài chỗ ở gần sông Áp Lục thông
qua các loại phương thức bắt liên lạc với lực lượng khởi nghĩa ở khu vực miền Nam, cũng không cấm chỉ nhân viên lui tới.
Trong người Triều Tiên cũng có phản đồ Hán gian, không, phải gọi là
Triều gian. Chuyện đã xảy ra ở Liêu Dương này cũng không phải là bí mật
gì, rất nhanh liền bị gian tế truyền tin tức đến Bình Nhưỡng.
Trên Mẫu Đơn phong phía Bắc thành, Triều Tiên bởi vì kỷ niệm anh hùng
dân tộc Ất Mật mà xây Ất Mật đài, đã bị người Nhật Bản xâm lược hung tàn giẫm dưới chân.
Quân Nhật vung roi da hành hạ dân phu Triều Tiên, đáng thương người
Triều Tiên còng lưng thỉnh thoảng giương mắt nhìn mấy viên tướng quân
hung ác trên Ất Mật đài, lập tức co rút người lại.
Quan chỉ huy đệ nhất quân Tiểu Tây Hành Trường, đệ nhị quân Gia Đằng
Thanh Chính, đệ tam quân Hắc Điền Trường Chính, cùng với đám trọng thần
Oa Đảo Trực Mậu tề tụ ở Ất Mật đài.
Vốn là chỉ có Tiểu Tây Hành Trường đóng ở Bình Nhưỡng, bởi vì lần trước
Tổ Thừa Huấn đánh bất ngờ vào thành, mặc dù thất bại nhưng cũng tạo ra
chấn động rất lớn cho quân Nhật. Cho nên Gia Đằng Thanh Chính và Hắc
Điền Trường Chính phụng mệnh Phong Thần Tú Cát chạy tới Bình Nhưỡng trợ
chiến, đề phòng quân Minh có thể phát động tấn công quy mô lớn. Nếu như
quân Minh không đến, vậy chuẩn bị lấy Bình Nhưỡng làm trụ sở hậu phương
để sang xâm lược Trung Quốc.
Tiểu Tây Hành Trường thân mặc Hòa phục, đi guốc gỗ, để tóc xung thiên
pháo, nhìn dáng dấp giống như thương nhân mà không phải võ tướng lên
tiếng nói:
- Từ bên Đường quốc truyền tới tin tức, người Triều Tiên đều nói đốc sư
Tần Lâm là một tên công tử bột không hiểu chuyện binh, ngày ngày ăn uống vui đùa ở Liêu Dương... Chậc chậc, xem ra khí số Đường quốc đã hết,
nguyện vọng của Thái Các Đại nhân ‘Vượt qua sơn hải mà thẳng vào vu
minh, khiến cho bốn trăm châu tan chảy, thi hành vương chính trong ức
vạn năm’, không lâu sau là có thể thực hiện được.
Hắc Điền Trường Chính, Oa Đảo Trực Mậu cười vui vẻ, nghĩ tới thành trì Trung Quốc mà Phong Thần Tú Cát đã hứa phong cho bọn họ.
- Không, Tần Lâm xảo trá đa trí, đây là kế giả yếu lừa địch của hắn!
Gia Đằng Thanh Chính có danh xưng là Quỷ Gia Đằng lại có ý kiến ngược lại, chém đinh chặt sắt nói:
- Nghe nói đốc sư Tần Lâm Đường quốc thần cơ bách biến, đã từng bình
định Thát Lỗ Mông Cổ và Nam Man Miến Điện, chiêu an Ngũ Phong hải
thương, gần đây lại kích phá hạm đội Tây Ban Nha ở Viễn Đông, tuyệt
không thể khinh thường người này... Hôm nay lại có đám danh tướng Thích
Kế Quang làm tay sai, chỉ cần chúng ta lơi lỏng một chút ắt sẽ bại dưới
tay hai tên này.
Bọn Tiểu Tây Hành Trường do dự không quyết, báo tin tức khẩn cấp về Danh Hộ ốc bờ bên kia eo biển Tsushima.
- Không hổ là Quỷ Gia Đằng, quả thật Tần Lâm quỷ trá đa trí, nhưng đã bị Gia Đằng nhìn thấu.
Phong Thần Tú Cát trầm ngâm, ra lệnh tăng cường lực lượng phòng giữ Bình Nhưỡng.
-----------
Liêu Dương, hành dinh Khâm sai đốc sư.
Sáng sớm, Lý Công theo lệ dẫn theo ba vị Tể Phụ trọng thần tới cửa dinh
vấn an, thái độ đám cẩm y quan giáo canh cửa coi như khách sáo, mời bọn
họ vào khách sảnh ngồi xuống dâng trà.
Đúng lúc thân tín dưới quyền Tần đốc sư Lục Viễn Chí đi qua, Doãn Đấu Thọ vội vàng đứng lên chắp tay hỏi:
- Tần Hầu gia đã dậy chưa, phiền thông truyền một tiếng.
- Còn sớm, Hầu gia chúng ta vất vả quốc sự, quên ăn mất ngủ, đêm thường
thức thật khuya mới ngủ, cho nên sáng cũng dậy muộn, không phải là vì
Triều Tiên gây ra chuyện này sao, có đúng hay không?
Lục mập cười ha hả, sắc mặt y có vẻ rất đáng ghét.
Trơ mắt nhìn người này nghênh ngang mà đi, Doãn Đấu Thọ uất ức đầy bụng, nhỏ giọng oán trách:
- Cái gì vất vả quốc sự, chỉ sợ là vất vả với hai vị sủng cơ trên giường.
Doãn Đấu Thọ là môn sinh Nho gia Triều Tiên đầy bụng thơ sách, lúc này
thật sự bị chọc tức, mới bật thốt lên những lời mà bình thời bất kể thế
nào y cũng không chịu nói.
- Doãn huynh chớ có lên tiếng, coi chừng tai vách mạch rừng, bị người
nói bóng nói gió truyền mấy câu, làm hỏng đại nghiệp phục quốc của chúa
ta.
Lý Sơn Hải không mặn không lạt nói đôi câu như vậy, nâng chung trà lên
nhấp một ngụm, cố ý ra vẻ lão thành trì trọng hơn Doãn Đấu Thọ trước mặt Quốc vương Lý Công.
Liễu Thành Long nở một nụ cười khổ:
- Lý huynh, Doãn huynh, Tần đốc sư có hành vi như thế, chẳng lẽ đại
nghiệp quang phục ba đô, làm sạch tám đạo có thể trông cậy vào tên này
sao?! Ta thấy triều Đại Minh tranh chấp kịch liệt, sử dụng đốc sư chỉ có hư danh, chúng ta vẫn nên trọng dụng nhân sĩ trung quân ái quốc bọn Lý
Thuấn Thần, từ từ mưu đồ khôi phục.
Lý Thuấn Thần thật sự đánh trận rất giỏi, Liễu Thành Long cố ý cất nhắc y ngoài công tâm ra cũng có tư tâm, bởi vì Lý Thuấn Thần là thân tín của
y.