Bóng đen liếm liếm môi bởi
vì hưng phấn mà trở nên khô khốc, gia tăng bước chân đuổi theo, cổ tay
lộn một cái, trong tay áo trượt ra một cây thước sắt đen bóng, cầm chắc
trong tay sải bước tiến lên.
Hai vị mỹ nhân sóng vai mà đi, Kim Anh Cơ bên trái, Bạch Sương Hoa bên
phải, nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập, hai nàng tự
nhiên nép người vào trong lề để nhường đường.
- Đồ điếm!
Bóng người khẽ thóa mạ, vung thước sắt lên vụt một cái, đập mạnh vào huyệt Thái Dương của một vị mỹ nhân.
Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa đều thấy được tên này có bộ mặt rỗ chằng rỗ chịt, dưới cằm để một bộ râu ngắn, trán nổi gân xanh, trong mắt tam
giác giăng đầy tia máu toát ra tà quang kích động.
Đúng vậy, y rất kích động, thậm chí không ức chế được nhịp tim đập kịch
liệt. Dường như y nhìn thấy sau khoảnh khắc, hai nữ tử xinh đẹp tuyệt
trần này sẽ lộ ra vẻ kinh hãi bất lực.
- Đánh cướp ư?
Nữ tử bên phải mặc la quần màu cánh sen, dung nhan phiêu dật xuất trần,
lạnh lùng thốt ra mấy chữ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không lộ ra chút sợ hãi nào, mà là vẻ khinh thường lãnh đạm.
Nữ tử bên trái vô cùng diễm lệ, đối mặt với thước sắt cũng không tỏ ra
kinh hãi chút nào, mà lộ vẻ hài hước nhìn từ trên cao xuống dưới, có thể nói là giễu cợt.
Bất kể hoảng sợ, tuyệt vọng hay là tức giận, bất kỳ vẻ mặt nào cũng
không làm kẻ tập kích tức giận như vẻ lãnh đạm và giễu cợt này, y siết
thước sắt trong tay chặt hơn, đập xuống mạnh hơn.
Thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc, y kinh hãi phát hiện ra thước sắt của mình đã dừng lại giữa không trung.
Nữ tử như thiên tiên bên phải nhẹ nhàng đưa ra một ngón tay, giống như
tùy ý vén sợi tóc bên tai cho tỷ muội bên cạnh mình, đầu ngón tay trắng
muốt không nhanh không chậm điểm vào thước sắt. Mà thước sắt người tập
kích dùng hết sức lực toàn thân đập xuống giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình giữ lại thật chặt, ngay cả nửa tấc cũng không thể đánh
xuống.
Không có đạo lý xảy ra hoán đổi giữa thân phận thợ săn và con mồi, sợ
rằng người tập kích xui xẻo nằm mơ cũng không thể nào đoán được, hai nữ
tử trẻ tuổi bị y nhận lầm là kỹ nữ có một người là Doanh Châu Tuyên Úy
Sứ dẫn dắt Ngũ Phong thuyền đội tung hoành tứ hải, mà người còn lại
chính là Bạch Liên giáo chủ thần công có một không hai đương thế. Thử
hỏi trên đời này còn có kẻ nào xui xẻo hơn nữa hay không?!
Người tập kích nhìn thước sắt bất động giữa không trung, đồng tử lập tức co rút lại trong đôi mắt hiện đầy tia máu, nụ cười trên mặt trong phút
chốc biến mất không thấy, tâm trạng nháy mắt thay đổi liên hồi từ nghi
ngờ không hiểu đến hoảng sợ. Sau đó y chỉ thấy một quyền trắng trẻo vô
cùng nhanh chóng khuếch đại trong tầm nhìn, càng ngày càng lớn hơn.
Quyền này mang theo cương phong như tiếng long ngâm, dường như hỏa tinh
ma sát không khí mang theo một cái đuôi lửa.
Bịch!
Tiếng vang trầm đục như đánh vào da mục, Bạch Sương Hoa phát hiện người
này không biết võ công, đầu quyền của nàng dừng phắt lại trước mũi kẻ
tập kích chừng hai tấc. Nhưng chỉ cương phong mà đầu quyền gây ra đã
giống như một chưởng vô hình đánh thẳng vào mặt y, thổi cho mặt y chuyển động giống như gợn sóng. Tiếp theo là một luồng lực lượng ập tới như
dốc bể lay non, đánh y bay thẳng ra phía sau.
Còn trên không trung, nước mắt nước mũi người tập kích đã lẫn vào máu
tươi phun ra xối xả. Sau đó y đập mạnh vào tường, chấn động khiến cho
thân thể cơ hồ tan tác, mềm nhũn co quắp ngồi trên mặt đất giống như mền rách, thất khiếu chảy ra máu tươi.
Không hổ là giáo chủ Ma giáo, truyền nhân của Đỗ Khả Dụng, Chung Minh
Lượng và Đường Tái Nhi, uy lực quyền này của Bạch Sương Hoa không kém gì bọn họ.
- Thật ghê tởm!
Kim Anh Cơ nhìn gương mặt biến dạng sưng phù của người nọ, nước mắt nước mũi lẫn vào máu tươi chảy dài, rất nhanh nàng đã dời ánh mắt sang chỗ
khác, kéo kéo cánh tay Bạch Sương Hoa:
- Người này không có võ công, hẳn không phải là...
Dĩ nhiên không phải triều đình phái tới tập nã Bạch Liên giáo đồ, bất kể là Xưởng Vệ hay là Lục Phiến môn, cũng không đến nỗi bất tài như vậy.
Bạch Sương Hoa nhàn nhạt nói:
- Là một tên giặc cướp, có lẽ là nhắm vào số trang sức của nàng.
Tóc của Kim Anh Cơ búi cao lên, cắm xéo một cây trâm vàng, trên khảm bảo thạch đỏ như máu, toát ra hào quang sáng chói.
- Này tên giặc kia, ngươi mới xuất đạo hay sao, đối phó hai nữ tử cũng giở trò bỉ ổi như vậy?!
Kim Anh Cơ chỉ chóp mũi mình, cười lạnh nói:
- Hừ, cô nãi nãi không rảnh, bằng không sẽ vứt ngươi xuống biển nuôi cá
mập, để cho cá mập moi ruột ngươi ra từng đoạn ăn hết sạch!
Dứt lời Kim Anh Cơ nghịch ngợm nhìn người tập kích thè lưỡi một cái, tựa như uy hiếp nhưng chỉ là đùa giỡn. Có lẽ có người sẽ cho rằng đây chỉ
là nữ tử xinh đẹp làm nũng, nhưng đổi lại là địch nhân của Ngũ Phong
thuyền chủ, nhất định sẽ không rét mà run.
- Hì hì, thật may là có Bạch tỷ tỷ.
Kim Anh Cơ nhẹ nhàng cầm tay Bạch Sương Hoa, hai nàng không nhanh không chậm đi xa.
Bao nhiêu ưng khuyển Xưởng Vệ, cao thủ đại nội bị mất mạng dưới chưởng
Bạch Liên giáo chủ, tên vô lại này cũng dám tới vuốt râu hùm, thật là
ông Thọ uống thuốc độc, sợ mình sống quá lâu.
Hai nàng cũng không coi chuyện này ra gì, nếu mang so sánh một tên cướp
cạn vô lại như vậy với đám ưng khuyển triều đình, tham quan ô lại và cự
phách hai đạo hắc bạch, quả thật không bằng tôm tép.
Hồi lâu, toàn thân người tập kích cơ hồ tan nát rã rời mới chật vật
chống tay bò dậy, khạc ra hai búng máu tươi, oán độc nhìn về phía hai nữ nhân biến mất. Rốt cục y vịn tay vào tường, thân thể lom khom bỏ chạy,
giống như con chó bị gãy xương sống.
Bạch Sương Hoa cùng Kim Anh Cơ đi ra hẻm nhỏ, lại là một con đường lớn,
dòng người tấp nập nhộn nhịp, ngựa xe như nước, so sánh với hẻm nhỏ vừa
rồi, đây mới là thế giới sinh động.
Quả nhiên lại thấy có mấy kỹ nữ chạy tới đầu đường bên kia, cách đó
không xa có ngôi lầu hai tầng, phía trước có không ít kẻ nhàn rỗi hiếu
sự đang đứng, không ngừng có kỹ nữ đi vào, không ngừng có kỹ nữ đi ra.
Là nơi này rồi!
Bạch Sương Hoa, Kim Anh Cơ nhất tề gật đầu một cái, sóng vai đi tới, kỹ
nữ đi vào không kịp chờ đợi, kỹ nữ ra ngoài có biểu lộ cổ quái, dường
như có vẻ xấu hổ. Cũng thật là kỳ quái, những nữ nhân này có thể nói là
trải qua đầu gối tay ấp biết bao nhiêu người, ngồi kiệu nhỏ trên đường
cái còn phô trương phong tình, vì sao lại xấu hổ như vậy?!
Một tên du thủ thấy hai mỹ nhân trên đời hiếm thấy cũng tới đây, nhất
thời huýt sáo, còn có người tuổi trẻ cử chỉ khinh bạc cười nói:
- Hai vị tiểu nương tử, đi theo ta một chuyến, năm lượng có được chăng, ở đây chỉ cho ba lượng… Ôi chao!
Một tên tráng hán cao to thô kệch nắm lấy cổ người tuổi trẻ này ném y ra xa, ngã sóng soài dưới đất.
- Kim trưởng quan, Bạch cô nương...
Tráng hán nhìn về phía hai vị mỹ nữ tươi cười, làm như vô ý chắn ngang đường đi của hai nàng.