- Đừng để lộ ư?
Tần Lâm cười híp mắt bước vào ngưỡng cửa, hài hước nhìn Quế Hữu Hoa:
- Các ngươi đang chuẩn bị gạt ai vậy?
Quế Hữu Hoa ngẩn ra, may nhờ da mặt tên này thật dày, vô cùng linh hoạt khéo léo, lập tức tươi cười hớn hở:
- Khải bẩm Tần trưởng quan, thuộc hạ nói là vụ án này có liên quan với Ma giáo,
Liên quan tới Ma giáo ư? Tần Lâm nghe đến đó chợt nở một nụ cười mỉm, giáo chủ Ma giáo đang ở bên cạnh ta đây.
Vương Quan cốc thuộc về dư mạch của Trung Điều sơn, nằm ở phía Đông Bồ
Châu thành bốn mươi dặm, thuộc khu vực của bản châu. Bạch Liên Ma giáo
gây ra trọng án, dĩ nhiên Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ trú đóng bản địa không thoát
khỏi trách nhiệm. Sau khi Quế Hữu Hoa nhận được tin tức của Thiếu Sư phủ không dám chậm trễ chút nào, lập tức chuẩn bị dẫn người chạy tới, lại
bị Tần Lâm ngăn lại.
Tên này thầm kêu khổ trong lòng, đảo tròn đôi mắt, hơi khom lưng xuống tỏ ra quan tâm nói:
- Tần trưởng quan minh giám, đây là vụ án của Bồ Châu bản địa ta, giết
gà không cần dùng dao mổ trâu, ngài cứ ngồi trong nha môn tính toán kế
sách, ty chức sẽ dẫn dắt người đi tiên phong, sau đó sẽ về tường trình
rõ ràng vụ án.
- Xin Tần trưởng quan an tọa, chúng tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại.
Một tên Tiểu Kỳ làm gương xung phong.
Lại có tên Hiệu Úy tỏ ra quan tâm lo lắng:
- Trưởng quan không thấy được, không nghĩ tới, không nghe được, không
làm được, chúng ta muốn thay trưởng quan thấy được, nghĩ được, nghe
được, làm được. Bên ngoài nắng nóng tới mức sắp lột da, xin trưởng quan ở lại nha môn cho mát, bọn ty chức sẽ đi thay trưởng quan một chuyến,
cũng là bổn phận phải tận trung đền nợ nước.
Ngươi muốn tra ra sơ hở gì chứ… Tần Lâm cười thầm không ngừng, chợt sắc
mặt nghiêm nghị, tay trái vung tay áo Phi Ngư phục lên, tay phải nắm
quyền đặt trên ngực, tỏ ra cương quyết nói:
- Sấm sét mưa móc đều là ân trời ban, tuy rằng Tần mỗ bị cách chức lưu
đày nhưng chưa từng có nửa câu oán hận. Đây gọi là ở giang hồ xa thì
phải lo lắng cho vua, cả đêm trằn trọc không ngủ, không dám giải đãi
lười biếng. Hiện nay có phản nghịch Ma giáo làm loạn, chính là lúc chúng ta phải đền nợ nước, Tần mỗ há có thể chịu lùi bước sau các vị?! Thà
rằng liều chết báo hoàng ân, Tần mỗ sẽ đi chung với các vị!
Vào giờ phút này Tần Lâm tràn đầy chính khí, nghĩa bạc vân thiên, còn hơn cả Quan Vân Trường, Gia Cát Lượng.
Ặc một tiếng vang lên, từ Quế Hữu Hoa đến Hiệu Úy Lực Sĩ bình thường
thảy đều nghẹn họng, lời lên đến miệng phải nuốt trở vào. Như vậy cũng
phải, về phương diện diễn kịch tối đa bọn họ chỉ được coi như ngôi sao
hạng ba, Tần Lâm mới là Ảnh Đế chân chính.
Quế Hữu Hoa còn khó chịu hơn cả vừa nuốt một con ruồi, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nặn ra một nụ cười nịnh nọt:
- Tần trưởng quan đích thân ra tuyến đầu tiêu diệt phản nghịch Ma giáo, thật sự làm cho ty chức khâm phục không thôi.
- Nói hay lắm, nói hay lắm.
Tần Lâm cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Quế Hữu Hoa, tài diễn của lão huynh ngươi đã có tiến bộ.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng cười thầm không ngừng, Bạch Sương
Hoa hừ lạnh một tiếng, thầm nói tên họ Quế này dám giở trò quỷ trước mặt Tần Lâm, quả thật là múa rìu qua mắt thợ. Nói về diễn kịch giả vờ, Tần
Lâm chính là bậc đại hành gia. Bất quá vì sao Thánh giáo lại tập kích
thương đội phủ Trương Tứ Duy ở Vương Quan cốc?
Đám quan giáo Tổng Kỳ cơ hồ dốc hết trọn ổ, đám Tần Lâm cỡi ngựa theo
sau. Ra khỏi cửa Đông Bồ Châu chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng ồn ào
huyên náo, quay đầu lại nhìn thấy năm tên châu nha mã khoái đang chạy
nhanh trên đường, hai đội bộ khoái và tráng ban tụt lại phía sau mấy
bước.
Dù sao cũng là thân quân thiên tử, tuy rằng Cẩm Y Vệ thanh bình đã lâu
nhưng tốc độ phản ứng vẫn nhanh hơn các nha môn khác không ít.
Tin tức thương đội Thiếu Sư phủ bị cướp đã truyền ra dọc theo quan đạo,
khách qua đường đã sớm tránh sang hai bên lề đường. Đám cẩm y quan giáo
giục ngựa thật nhanh, không tới nửa canh giờ đã tới Vương Quan cốc. Chỉ
thấy đã có một ít mã khoái mặc áo đen đang tản ra bốn phía, vội vàng thu thập hàng hóa rơi vãi, cứu chữa mấy kẻ bị thương.
- Các huynh đệ Giải Châu cực khổ rồi!
Quế Hữu Hoa cười chào hỏi bọn họ.
Bộ Đầu cầm đầu chắp tay một cái:
- Quế Tổng Kỳ đến rồi, rốt cục Cẩm Y Vệ đến từ Giải Châu chúng ta đã có
thể thở phào nhẹ nhõm. Đây là địa giới Bồ Châu, hết thảy xin ngài làm
chủ.
Thì ra Vương Quan cốc ở Giải Châu ở phía Nam quan đạo Bồ Châu, thuộc về
địa giới Bồ Châu, nhưng ở cách Giải Châu thành gần hơn một ít. Sau khi
vụ cướp xảy ra bên Giải Châu cũng nhận được tin tức, đám mã khoái tới
sớm hơn một bước.
Quan phủ địa phương Triều Đại Minh chủ trương thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bình thường vụ án xảy ra ở địa giới người khác cho dù
là đánh chết bọn họ cũng sẽ không chạy tới xen vào việc của người khác.
Nhưng án này là thủ đoạn nhà Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy bị cướp,
nên sau khi bên Giải Châu nghe được tin này vội vàng vắt giò lên cổ chạy tới đây giúp một tay.
Người làm thương đội bị thương được chữa trị cẩn thận, bọn bộ khoái bên
Giải Châu dùng kim sang dược trị liệu vết thương cho bọn họ. Bọn người
làm này may mắn sống sót nhưng miệng vẫn không ngừng thóa mạ bằng những
lời ô uế, nói đám bộ khoái địa phương cực kỳ vô dụng, dung túng cho yêu
nhân Ma giáo đánh cướp thương đội. Sau khi trở về phủ sẽ nói với lão
thái gia, lão gia dạy cho quan địa phương một bài học.
Bọn bộ khoái cố gắng nhẫn nại không dám mạnh miệng, trong lòng lại cười
thầm không ngừng. Từ trước tới nay Trương gia Bồ Châu các ngươi ra ngoài đều không coi bộ khoái châu huyện chúng ta ra gì. Bảo chúng ta đi bắt
giáo chủ Ma giáo quả thật hết sức nực cười, e rằng mất hết mười tám cái
mạng, ngay cả vạt áo người ta cũng không chạm được.
Nãy giờ Tần Lâm vẫn lạnh lùng bàng quan, thấy tình cảnh này liền thầm
nói một tiếng xấu hổ. Quả nhiên thương nhân Sơn Tây khí thế hùng hổ, sai sử quan phủ địa phương như sai sử tôi tớ, chẳng trách nào dân chúng Sơn Tây sợ như sợ cọp.
Chỉ có Bạch Sương Hoa là nghi hoặc nhất, khẽ cau mày liễu, trong lòng âm thầm suy đoán xem lộ nhân mã nào xuất thủ. Quả thật là nên dạy dỗ cho
lão Trương Tứ Duy kia một chút, nhưng xuất thủ ở chỗ này thì...
Đang khi ngơ ngẩn xuất thần, nàng chợt bị Tần Lâm chọc chọc vào eo:
- Này, giáo chủ tỷ tỷ, nàng không có thuật phân thân đấy chứ?
Bạch Sương Hoa lộ ra vẻ hơi xấu hổ, thầm vận nội lực đánh văng đầu ngón tay Tần Lâm ra, trừng mắt nguýt hắn một cái:
- Ngươi cho rằng ta là Tôn Hầu Tử sao, không phải là ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi sao?
Đầu ngón tay Tần Lâm bị chấn đến nỗi tê dại, nhưng hắn vẫn cười hì hì xoa xoa:
- Vậy thì chưa chắc, những lúc ngủ, tắm rửa, thay quần áo, có rất nhiều
khi hai ta tách nhau ra, cho nên nàng vẫn có thời gian gây án.
- Tần, Lâm!
Bạch Sương Hoa nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới hắn nữa.
- Này, xem những kẻ bị thương kia có điểm nào khác thường.
Đột nhiên Tần Lâm phát hiện cái gì, ánh mắt sáng lên.
Bạch Sương Hoa định thần nhìn kỹ, bảy tám tên người làm thương đội còn
lành lặn đang sai sử bọn nha dịch làm đủ chuyện. Ngoài ra có năm tên
người làm bị thương đang được trị liệu, một tên vai trúng tên nỏ, một
tên cánh tay mềm nhũn rũ xuống, trên ống tay áo còn in dấu vó ngựa.
Người thứ ba vỡ đầu chảy máu, hai người cuối cùng không có ngoại thương
rõ ràng, chỉ ôm ngực rên rỉ kêu đau.
- Thương tích của bọn họ… đều nằm ở nửa thân trên ư?
Bạch Sương Hoa khẽ chớp mắt một cái.
- Thông minh!
Tần Lâm vừa vỗ vỗ tay, vừa chỉ chỉ số thi thể được bộ khoái bày thành một hàng:
- Những tên người làm sống sót kia không ai bị thương tích trên chân,
chứng tỏ sau khi bọn họ gặp tập kích lập tức nhanh chân chạy trốn, nhờ
vậy mới giữ được tánh mạng. Trong đám thi thể có kẻ là trúng tên chết,
có người ngoại trừ vết thương trúng tên, bị giẫm đạp ra, có tên trúng
một đao vào cổ. Rõ ràng là sau khi bị thương không thể trốn đi, bị diệt
khẩu, xem ra ‘Quý giáo’ động thủ rất dứt khoát.
Bạch Sương Hoa cười lạnh một tiếng:
- Làm trành cho hổ bóc lột dân chúng, thật sự là chết không có gì đáng tiếc!
- Chết không có gì đáng tiếc không nói, đáng tiếc chính là không hỏi được gì từ những kẻ còn sống.
Tần Lâm gãi gãi đầu.
Hắn đã nói đúng, Lục Viễn Chí dẫn dắt huynh đệ Hiệu Úy đi hỏi, đám người làm thương đội mới vừa rồi còn vênh vang ra oai, hiện tại sắc mặt ai
nấy đều đỏ lên. Đương nhiên những kẻ không bị thương kia là kẻ thoa dầu
vào lòng bàn chân chạy trốn sớm nhất, kẻ bị thương cũng là sau khi bị
tập kích mau chóng chạy trốn. Về phần cuối cùng đám người Ma giáo từ
hướng nào xông ra, đã làm những gì, không ai biết được.
Bạch Sương Hoa trầm mặc hồi lâu, chợt ghé vào bên tai Tần Lâm, chém đinh chặt sắt nói:
- Chắc chắn là không phải Thánh giáo ra tay.
Tần Lâm gật đầu một cái, hẳn là Bạch Liên giáo có ám ký đặc thù có thể
phân biệt được, giáo chủ tỷ tỷ không cần thiết lừa gạt mình, xem ra quả
thật không phải là Bạch Liên giáo làm ra.
Nhìn Bạch Sương Hoa chớp chớp mắt, Tần Lâm nghịch ngợm giơ ngón tay lên, làm động tác chớ có lên tiếng, dặn nàng không nên nói cho người khác
biết.
Như vậy là ai đánh cướp thương đội phủ Trương Tứ Duy ở đất Tam Tấn, dám vuốt râu cọp, làm như thế có mục đích gì?
Căn cứ vào đầu mối người làm thương đội cung cấp, Tần Lâm chậm rãi đi
tới ngọn núi mà ‘Bạch Liên giáo chủ’ đã xuất hiện, quan sát dấu chân
ngựa còn để lại trên mặt đất, chợt trước mắt sáng lên, từ từ leo lên
đỉnh núi, lại híp mắt như có điều suy nghĩ...
- Chỉ mong tên này không phát hiện được gì, hắn và Thiếu Sư phủ có vẻ không hợp nhau.
Thỉnh thoảng Quế Hữu Hoa nhìn trộm Tần Lâm, dù là đối phương là cao thủ
phá án Bạch Liên giáo nhiều lần, y cũng không muốn hắn dính vào vụ án
này.
-----------
Phong Lăng trấn, Thiếu Sư phủ.
Trương Doãn Linh Trương lão thái gia tay xoay xoay hai quả thiết đảm
sáng bóng, ánh mắt tinh tường như chim ưng nhìn chăm chú vào Tôn Hữu Đạo đang quỳ, cho đến khi trán đối phương toát ra mồ hôi lạnh mới chậm rãi
nói:
- Vốn là ngươi làm mất mát hàng hóa, sẽ phải bị trừng phạt nặng nề, bất
quá ngươi đã đem lại mối làm ăn lớn. Thôi, công tội ngang nhau, đứng lên đi!
- Tạ lão thái gia khai ân!
Tôn Hữu Đạo bò dậy, nhưng vẫn một mực cung kính đứng xuôi tay.
Trương Doãn Linh xoay chuyển thiết đảm phát ra tiếng vang, nghĩ ngợi hồi lâu lại nói:
- Vì sao lần này Đồ Môn Hãn phái tới toàn là người lạ như vậy, ngươi có nắm chắc hay không?
Tôn Hữu Đạo vội vàng trả lời:
- Nửa năm trước Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly bị Thích Kế Quang đánh cho đại
bại, Hãn đình phải dời chếch đi về phía Đông Bắc hơn năm trăm dặm, vào
trong trung tâm thảo nguyên nghỉ ngơi lấy sức. Đây là sứ giả do y chủ
động phái ra ngoài, đã gặp bọn tiểu nhân bên ngoài Tuyên Phủ, lúc ấy còn có một bộ lạc nhỏ Mông Cổ ở đó, hẳn không phải là giả. Nghe nói trong
trường đại chiến kia, Na Nhan võ sĩ, quý tộc lão gia chết rất nhiều. Kẻ
trước kia từng qua lại với tiểu nhân cũng đã tử trận, cho nên sứ giả mới lạ mặt như vậy.
- Ừm, nói như vậy cũng có đạo lý, dù sao bọn họ có tín vật của Đồ Môn Hãn.
Trương Doãn Linh tỏ ra trầm ngâm.
Tôn Hữu Đạo lại lấy lòng nói:
- Tiểu nhân cũng từng nghi ngờ bọn họ, bất quá Ba Đặc Nhĩ rất nghĩa khí, tiếp giáo chủ Ma giáo từ xa một chiêu, còn bị trọng thương... Tiểu nhân thấy bọn họ có chín thành là thật.
Được. Trương Doãn Linh đứng lên:
- Gia gia sẽ đi xem sao.
Trong khách sảnh viện thứ ba Thiếu Sư phủ, Ba Đặc Nhĩ và đám tùy tùng
không nhịn được đi tới đi lui, thị nữ đưa nước trà lên lại bị bọn họ hất đổ sạch:
- Trà gì mà lạt lẽo không có chút mùi vị gì, kém xa trà sữa trên thảo nguyên chúng ta.
Thị nữ luôn miệng cười bồi xin lỗi, trong bụng lại cười nghiêng ngửa,
trà sữa mà người Mông Cổ uống là dùng loại trà ép thành bánh thô sơ nhất thêm sữa thêm đường chế biến mà thành. Mà trà Thiếu Sư phủ đãi khách là trà Long Tỉnh chính tông, chênh lệch trong đó không biết diễn tả thế
nào, buồn cười những người Mông Cổ này như bò nhai mẫu đơn không biết
hàng.
- Ba Đặc Nhĩ dũng sĩ, lão phu tới chậm, để cho ngươi chờ lâu!
Trương Doãn Linh cười híp mắt đi tới, có đám tay sai con cháu và Tào Tứ đi theo.
Ba Đặc Nhĩ thở hổn hển, hung hãn trợn trừng hai mắt:
- Trương lão thái gia, lão không có nghĩa khí với bằng hữu gì cả, Hãn
Vương nhà ta làm ăn bao nhiêu lần với thương nhân Sơn Tây các ngươi,
giúp cho các ngươi kiếm tiền đầy túi, vì vậy mới bại một phen dưới tay
Thích Lão Hổ, các ngươi lại nhìn người bằng cặp mắt chỉ biết có lợi ích
như vậy.
- Ôi chao, nói gì vậy, xin dũng sĩ bớt giận trước đã! Lần này Hãn Vương các ngươi chuẩn bị ban cho chúng ta mối làm ăn gì đây?
Trương Doãn Linh cười nhẹ nhàng khuyên nhủ, thương nhân trục lợi chỉ cần có mối làm ăn, lão không ngại chịu cho người khác mắng đôi câu cho hả
giận.
- Hãn Vương thua trong tay Thích Lão Hổ, binh khí áo giáp có tổn thất
rất lớn, lần này chúng ta cần một vạn thanh chiến đao, hai ngàn bộ thiết giáp, hai mươi vạn mũi tên...
Ba Đặc Nhĩ báo ra số lượng kinh người, sau đó nhìn chằm chằm Trương Doãn Linh, vung tay lên:
- Dùng hàng đổi hàng, giao dịch trực tiếp, chúng ta có da dê, nhân sâm, lộc nhung, đông châu!
Kể từ sau khi quân Mông Nguyên bị trục xuất ra khỏi Tái Ngoại, thợ thầy
dần dần đứt gãy truyền thừa, vào năm Vạn Lịch ngay cả nồi sắt cũng khó
lòng chế tạo. Sở dĩ đại quân Mông Cổ vẫn chúng ta duy trì sức chiến đấu
cường thịnh như vậy toàn là dựa vào bọn thương nhân bán nước như Trương
Doãn Linh cung cấp vũ khí cho bọn họ. Võ sĩ Mông Cổ chính là dùng vũ khí bọn Trương Doãn Linh bán ra để tàn sát quân dân Đại Minh nơi biên quan!