Tần trưởng quan không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, rất thích khi dễ bé gái, khặc khặc!
Mọi người đang đi dạo trên đường Thạch Phật khẩu, chỉ thấy khắp nơi toàn là tín đồ chen chúc tới dâng hương, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ, vẫn là Tần Lâm nổi hứng, thậm chí chạy đi Thần Chủ
miếu dạo chơi.
Vô số tín đồ đang lạy Phật Di Lặc, A Sa ở tổng giáo lạy Vô Sinh Lão Mẫu, Minh Vương cùng Phật Di Lặc, cũng đốt hương lạy phục xuống, thành khẩn
tụng niệm:
- Di Lặc giáng thế, cứu khổ cứu nạn, thương xót thế nhân...
Tần Lâm cũng cười cợt nhả, dâng ba nén hương lên Phật Di Lặc.
Chỉ thấy hắn quỳ gối trên bồ đoàn, cung cung kính kính lễ bái Phật Di Lặc, miệng niệm lẩm bẩm.
Kỳ quái, tên Tần Lâm này cũng tin Phật Di Lặc sao? A Sa kỳ quái nhìn
hắn, lắng nghe xem hắn cầu nguyện cái gì, là cầu thăng quan phát tài hay là cầu vinh hoa phú quý?
Không ngờ rằng Tần Lâm thấp giọng cầu nguyện:
- Phật Di Lặc ôi Phật Di Lặc, ngài xem thử đám đồ tử đồ tôn của mình
đang giở trò quỷ quái gì. Bọn họ cấu kết Thát Lỗ, dẫn binh xâm lược,
ngài có cảm thấy xấu hổ hay không? Ngài cho rằng mình là ai, bụng to
tròn mập mạp, trong bụng chứa toàn mồ hôi nước mắt, của cải dân chúng,
nhìn qua chẳng khác nào một tham quan, còn cười ngoác miệng như vậy,
không ngờ rằng ngài còn cười được…
Suýt chút nữa A Sa ngã lăn ra đất, nó nhìn Tần Lâm, môi mấp máy thật lâu không nói được lời nào, Tần đại thúc…
Dâng hương xong đi ra, mọi người thấy tình cảnh chen chúc đông đúc mà lo lắng, hiện tại có nhiều tín đồ tới đây như vậy, biết tìm khách sạn nào
để nghỉ chân?
Tần Lâm tìm được một khách sạn lớn nhất sang trọng nhất, lão bản còn
chưa kịp nói nhảm, hắn đã chỉ Lục mập một cái, sau đó ném một thỏi
nguyên bảo nặng mười lượng về phía lão bản:
- Có thấy gì chưa, thiếu gia ta là Mã đại thiếu từ kinh sư tới, có tiền
không cần nhiều lời vô ích, lấy cho lão tử mười gian phòng hảo hạng.
Quả thật giống như một tên ác nô, A Sa cười đến nỗi méo miệng.
Lão bản nhìn đám người này thấy có gia đinh, có hộ vệ, có tay sai, còn
có nha hoàn và chó, cũng biết là đại gia đình thiếu gia xuất ngoại, làm
ăn không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ đau khổ nói:
- Vị Nhị gia này, chúng ta không có nhiều phòng hảo hạng như vậy nữa, chỉ còn dư lại hai gian, ngài xem...
- Năm gian, ít hơn năm gian là không được!
Tần Lâm lại lấy ra một thỏi bạc đặt lên trên quầy.
Mồ hôi trên mặt lão bản chảy thành dòng, thình lình lão nghiến răng một cái thu bạc vào tay:
- Khách quan chờ chút, tiểu lão nhi nghĩ biện pháp thay các ngươi.
Không bao lâu sau có bốn người hùng hùng hổ hổ từ trên lầu đi xuống, lẩm bẩm nói:
- Hừ, gia gia bỏ năm đồng tiền ra ở trọ, chủ quán bằng lòng bồi thường
một lượng đuổi chúng ta đi, kẻ nào không đi chính là con rùa. Thạch Phật khẩu lớn như thế, chẳng lẽ không tìm được chỗ ở?
Bọn Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm một cái, thế công bằng vàng bạc của trưởng quan quả nhiên lợi hại.
Quả thật như vậy, thương nhân trọng lợi, ở lại khách sạn này không phải
quan chính là thương, chỉ cần chịu trả giá, chắc chắn sẽ có thương khách chịu nhường phòng.
Đưa mấy vị khách nhân kia đi trước, lão bản vội vàng kêu Lục Viễn Chí, mặt cười nhăn nhúm:
- Công tử mời sang bên này, trên lầu, cẩn thận bước chân một chút...
Mọi người vào cùng một gian phòng, Lục Viễn Chí giả bộ dáng vẻ của một
thiếu gia, thân thể béo mập tựa vào lưng ghế, vẫy vẫy tay với Ngưu Đại
Lực:
- Lai Phúc, rót trà cho bản thiếu gia.
Ngưu Đại Lực không nói hai lời, lập tức tung ra một cước đá cái ghế ngã lăn, khiến cho tên mập ngã chổng mông lên trời.
- Được rồi!
Tần Lâm gõ gõ bàn:
- Lần này chúng ta tới đây không phải là vì dâng hương, chỉ sợ khắp
Thạch Phật khẩu này toàn là tai mắt của Bạch Liên Bắc tông, chúng ta
nhất định phải cẩn thận hành sự.
Mọi người cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhất tề ôm quyền vâng dạ.
Lần này cũng không phải là bí mật điều tra đơn giản, mà là phải lấy các
loại thủ đoạn tra rõ đám người giáo chủ, Thiếu giáo chủ cùng trưởng lão
Bạch Liên Bắc tông có ở Thạch Phật khẩu hay không. Nếu như có, Tần Lâm
tọa trấn chỉ huy binh mã, một lưới bắt hết bọn họ, nếu như không có ở
đây vậy phải tạm thời ẩn nhẫn, để tránh làm sẩy cá lớn.
- Tiểu tử Tôn Hiểu Nhân kia quả thật nói không sai...
Lục Viễn Chí nghĩ đến Tôn Hiểu Nhân không khỏi khẽ thở dài, bất quá rất nhanh liền phấn chấn tinh thần trở lại:
- Mùng Một tháng Giêng Phật Di Lặc đản sinh, hôm nay mới Hai Mươi Tám
tháng Chạp, trên đường đã là người người chen chúc nước chảy không lọt,
đến ngày mùng Một còn không biết đông tới mức nào nữa.
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Đúng vậy, chúng ta phải nhân cơ hội này bắt được toàn bộ nhân vật đầu não Bạch Liên Bắc tông.
Năm đó Yêm Đáp Hãn phong cống, quân Minh và kỵ binh Mông Cổ Yêm Đáp Hãn
cùng nhau tập kích bất ngờ Bản Thăng thành, bắt được đầu sỏ tội ác Triệu Toàn Triệu Hoành Bắc, nhưng bọn Thạch Tự Nhiên vẫn trốn thoát, lắc mình một cái trở thành Văn Hương môn, đầu độc dân chúng đến ngày nay.
Tần Lâm từ miệng Tôn Hiểu Nhân biết được mùng Một tháng Giêng Phật Di
Lặc đản sinh, Thạch Phật khẩu sẽ cử hành long trọng ngày miếu hội Phật
đản. Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên cùng trưởng lão trong giáo rất có khả năng đồng thời xuất tịch, wắn mới định ra kế hoạch dẫn dụ địch nhân chui đầu vào lưới.
Bất quá nhân vật Bạch Liên Bắc tông cũng không phải dễ đối phó như vậy,
Tần Lâm cũng không muốn phái những người khác tới, hắn muốn đích thân
bắt được đám Thát Lỗ Hán gian cấu kết Mông Cổ này, tự tay đập tan sào
huyệt bọn họ.
Nhìn Tần Lâm thảo luận cùng thủ hạ làm thế nào đối phó Bạch Liên Bắc
tông, A Sa trêu chọc Đại Hoàng, đối với kết quả của những phản đồ kia,
trong lòng nó không hề tiếc nuối chút nào.
Nằm vùng bên người Tần Lâm trong khoảng thời gian này, chính mắt nó thấy đám phản đồ Bạch Liên Bắc tông này lạm sát kẻ vô tội thế nào, cấu kết
cùng Mông Cổ Thát Lỗ, chiêu dẫn thiết kỵ xông quan thế nào.
Bọn họ hoàn toàn vi phạm giáo lý, rời khỏi quang minh, đã trở thành phường hắc ám, chết không có gì đáng tiếc.
Thậm chí A Sa đang suy nghĩ, nếu như đến lúc tối hậu quan đầu cần thiết, rất có thể nó sẽ đích thân xuất thủ, giết chết hai ác đồ phản giáo
Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên...
Chỉ có năm gian phòng hảo hạng, đêm hôm đó Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại
Lực ở một gian, mười tên thân binh Hiệu Úy giả trang thành gia đinh ở ba gian, Tần Lâm lại rất cầm thú ở chung với A Sa một gian.
Nhìn chiếc giường lớn ấm áp mềm mại, A Sa liếm môi một cái, đôi mắt to xinh đẹp lóe sáng, bắt đầu tìm cách vào đề:
- Tần đại thúc, cái giường này…
Hắc hắc... Tần Lâm cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình chỉ chỉ sàn nhà.
Quả thật là không bằng cầm thú!
- Chẳng lẽ thúc nhẫn tâm để cho nữ tử khả ái như ta ngủ trên sàn nhà sao?
A Sa đáng thương cắn đầu ngón tay, dùng giọng nũng nịu gọi:
- Tần đại thúc…
Vừa nói, nó vừa leo lên giường.
Đùng!
Tần Lâm giơ chân đá A Sa rơi xuống đất.
Tức chết ta rồi… A Sa nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cắn Tần Lâm một
cái, cho dù ta là nằm vùng, dầu gì cũng là một nữ tử thật là xinh đẹp
kia mà…
Tần Lâm ném chăn trên giường xuống:
- Có chăn cho ngươi coi như là đãi ngộ đặc thù rồi, nếu lạnh hãy ôm Đại Hoàng ngủ đi!
- Hừ, Tần đại thúc...
A Sa tức giận nói:
- Ngươi càng ngày càng giống tên cẩu nô tài bỉ ổi!
Dứt lời nó bèn cuộn tròn trong chăn, rụt đầu vào.
Loại người dùng đầu óc công tác như Tần Lâm ngủ rất say, A Sa lại khác,
trong giấc mộng chân khí vận chuyển đại tiểu chu thiên, linh đài thanh
minh một mảnh.
Ngoài cửa sổ truyền tới một trận tiếng gió phành phạch, giống như cú mèo bay qua bắt chuột trong đêm.
Lỗ tai A Sa lại hơi giật giật, thình lình mở mắt ra, sau đó rón rén chui ra khỏi chăn, đẩy cửa sổ ra.
Dưới ánh trăng, một bóng người đeo mặt nạ màu bạc, toàn thân trắng nõn
đang ngạo nghễ đứng trên nóc nhà cao nhất gần đó. Dưới ánh trăng mờ mờ,
người này cơ hồ hòa làm một thể với tuyết đọng trên nóc nhà.
A Sa vội vàng nhảy ra cửa sổ, suy nghĩ một chút bây giờ trời lạnh, lại vô cùng cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Đến lúc nó xoay người lại, bóng người trên nóc nhà đối diện đã biến mất
không thấy. Nó nóng lòng nhìn quanh quất, chỉ thấy rất xa ở phía Đông,
một bóng người trắng như tuyết đang chạy rất nhanh trên nóc nhà, mũi
chân khẽ điểm trên nóc nhà, lặng lẽ không tiếng động lăng không lướt đi, thân hình tiêu sái như tiên, lại mau lẹ như quỷ mỵ.
A Sa vội vàng cũng nhảy lên nóc nhà, cũng đạp tuyết dạ hành giống như
người nọ, tư thế cơ hồ giống nhau như đúc, chẳng qua là công lực hơi
kém, không cử trọng nhược khinh bằng người nọ, thân hình mờ mịt không
mang theo chút bụi trần nào.
A Sa miễn cưỡng đề khí mới theo kịp, người nọ đạp tuyết đọng nóc nhà ung dung phi hành, không gây ra tiếng động nào, chỉ chốc lát sau đã đi tới
tường thành, tung mình nhảy xuống.
Cắn cắn đôi môi, A Sa cũng nhảy xuống theo, đuổi theo người nọ một mạch
chạy tới miếu thổ địa bỏ hoang đã lâu bên ngoài Thạch Phật khẩu.
Trong miếu đã có không ít người chờ sẵn, Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền,
Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên,
Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần Bạch Liên giáo đều ở trong đó. Vừa
thấy người đeo mặt nạ bạc kia lăng không bay tới, tất cả đều lạy phục
xuống đất:
- Thuộc hạ tham kiến thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ.
- Sư phó!
A Sa vui mừng kêu lên, muốn nhào qua, nhưng Bạch Liên giáo chủ thủy
chung không xoay người lại, khiến cho bước chân của A Sa trở nên hơi
chậm lại.
A Sa là một cô nhi, Bạch Liên giáo chủ thu nuôi nó, dạy nó võ công, tuy danh nghĩa thầy trò mà tình như mẹ con.
Thấy sư phó không để ý tới mình, nước mắt A Sa trong khoảnh khắc đảo quanh trong hốc mắt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư phó, đồ đệ của người nằm vùng rất cực khổ, suốt ngày bị một đám phu nhân tiểu thư chọc ghẹo, đùa nghịch tới lui, quả thật thê thảm không nỡ nhìn! Mặc dù còn chưa có tiến triển gì, sư phó nể tình đồ nhi vất vả
như vậy, cũng đừng so đo tính toán.
Lúc nói lời này, A Sa cảm thấy hổ thẹn trong lòng, ngoại trừ bị Thanh
Đại và Từ Tân Di cưỡng ép ăn mặc như tiểu Công chúa ra, nó sống trong
phủ Tần Lâm vô cùng ung dung tự tại.
Bạch Liên giáo chủ lạnh lùng hừ một tiếng:
- Quỷ nha đầu này, người khác không biết, sư phó còn không biết sao? Mới vừa rồi con đã nhảy ra khỏi cửa sổ, lại xoay người đi đóng cửa sổ lại,
rõ ràng chính là nhìn thấy bên ngoài khí trời lạnh, sợ người nọ bên
trong bị gió rét. Hừ hừ, trời sinh con tính ham chơi không câu chấp, chỉ sợ hưởng thụ vinh hoa phú quý ở trong phủ tên họ Tần, đã sớm quên thâm
cừu đại hận giữa bản giáo và Ngụy triều, quên đi khổ nạn thương sinh
thiên hạ!
Vinh hoa phú quý? A Sa òa một tiếng khóc lớn lên:
- Sư phó thật là không có lương tâm, cái gì vinh hoa phú quý? Họ Tần ngủ trên giường lớn, đá đồ nhi xuống ngủ trên sàn nhà, ở, ở trong mắt hắn,
đồ nhi căn bản cũng không phải là người...
Ngả Khổ Thiền nghe vậy, thần sắc liền trở nên cực kỳ xấu hổ. Lão âm thầm dò xét, thấy A Sa rất được Tần Lâm sủng ái, suy đoán chỉ sợ độ trung
thành của vị Thánh Nữ này đối với bản giáo cũng có hạn, bèn tố cáo với
giáo chủ một trận, không nghĩ tới A Sa quá mức khổ sở như vậy, mỗi đêm
đều phải ngủ trên sàn nhà.
Bạch Liên giáo chủ nghe đồ nhi khóc rống, lòng trở nên mềm đi rất nhiều, mới vừa rồi từ ngoài cửa sổ lặng lẽ quan sát, cũng thấy là A Sa ngủ
dưới đất, liền chần chờ gật đầu một cái:
- Không sai, nằm vùng phải nếm chút khổ sở, con đã là Thánh Nữ bản giáo, vậy phải thay mặt thiên hạ thương sinh chịu khổ chịu khó, cho dù là khổ sở nhiều hơn nữa cũng nhất định phải gánh vác.
A Sa không khóc thật, nó lấy tay ôm mặt, lặng lẽ hé ngón tay ra, nhìn
qua kẽ ngón tay theo dõi phản ứng của sư phó. Hiện tại nghe sư phó nói
như vậy không chậm trễ nữa, nhào tới ôm Bạch Liên giáo chủ:
- Sư phó, hu hu, con không nằm vùng nữa đâu, con muốn theo người trở về.
- Hài tử ngốc...
Bạch Liên giáo chủ xoay người lại, tháo mặt nạ bạc xuống, là một vị mỹ
phụ cực kỳ đoan trang xinh đẹp, hai mắt thần quang sáng chói, da thịt
mịn màng nhẵn nhụi, anh hoa nội liễm, chính là dấu hiệu thần công đại
thành.
Bạch Liên giáo chủ ôm A Sa vào lòng, từ ái vuốt ve đầu nó:
- Các đời Thánh Nữ đều phải lập được công lớn thay Thánh giáo mới có thể kế vị giáo chủ, A Sa cũng phải giống như sư phó, tương lai mới có thể
thừa kế vị giáo chủ.
- Con không thèm làm Thánh Nữ gì đó, sư phó chọn người khác đi…
A Sa nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, không có hảo ý liếc Ngả Khổ Thiền một cái.
Trời ơi, còn ghi hận ta… Ngả Khổ Thiền dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là ôm quyền khom lưng nói lời xin lỗi.
Bạch Liên giáo chủ lại vỗ đồ đệ một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng mà nghiêm túc:
- Nói bậy! Ta lấy bí thuật xem tinh tượng, tính mệnh lý trong giáo, vốn
là Tử Vi tinh trên trời óng ánh, tả phò hữu bật hào quang sáng chói. Bấm ngón tay tính toán, đương kim Ngụy triều Hoàng đế còn có thể ngồi bốn
mươi năm long đình, khí số triều Đại Minh cũng còn có ít nhất một giáp.
- Nhưng ba năm trước đây lúc sách phong con làm Thánh Nữ, chợt dị tinh
sáng rực như muốn phá vỡ trời cao, Tử Vi tinh nhất thời ảm đạm không ánh sáng, quần tinh không còn triều bái Tử Vi tinh nữa, mà triều bái ngôi
dị tinh này. Vi sư lại tiếp tục tính toán, chính là thiên mệnh dời đi,
thiên đạo sửa đổi, chỉ sợ hơn mười năm sau sẽ có Thần Châu dịch đỉnh
(thay đổi ngôi vua)!
Nói xong những lời này, thần sắc Bạch Liên giáo chủ tỏ ra mơ màng phiêu hốt.
Bọn Ngả Khổ Thiền cũng hết sức tin tưởng chẳng chút nghi ngờ. Vị Bạch
Liên giáo chủ này lấy bí thuật bí truyền trong giáo suy diễn tinh tượng
từ trước tới nay vẫn vô cùng chính xác.