Bốn mặt thân tháp có cửa vòm cuốn và cửa sổ nửa vòng tròn, thảy đều
được điêu khắc tinh xảo. Biển đề trên cửa vòm phía Nam là Vĩnh An Vạn
Thọ tháp, phía Đông là Trấn Tĩnh Hoàng Đồ, phía Bắc là Chân Từ Hồng
Phạm, phía Tây là Huy Đằng Nhật Nguyệt. Mỗi tầng có hai mươi bốn bàn thờ Phật, thờ cúng tất cả ba trăm mười hai pho tượng Phật bằng đồng, hai
bên cửa sổ có dựng tượng Kim Cương Lực Sĩ.
Vào thời cổ, chuông
gió treo trên mái hiên chùa miếu chủ yếu là vì trừ tà, góc mái Vĩnh An
Vạn Thọ tháp treo hơn ba ngàn chiếc chuông gió. Đứng dưới tháp cẩn thận
lắng nghe bởi vì gió mạnh yếu, hướng khác nhau, tiếng chuông cũng theo
đó sinh ra biến hóa vi diệu, thanh thúy dễ nghe, phảng phất đang diễn
tấu một bản nhạc giao hưởng giàu âm điệu.
Lúc Tần Lâm chạy tới,
hơn ba ngàn chuông gió dưới cơn gió thổi mạnh đang phát ra từng tràng
tiếng chuông dồn dập. Nhưng tiếng chuông ngày xưa làm cho tâm trạng
người ta bình tĩnh tuyệt vời, lúc này lại khiến tâm trạng người phiền
não bất an.
Chạy tới gần đã nhìn thấy mấy tầng cửa sổ trên tháp
có người thò đầu ra nhìn xuống dưới, có hòa thượng, có hương khách, có
người Mông Cổ, thần sắc ai nấy đều tỏ ra kinh hoảng thất thố.
Theo ánh mắt của bọn họ, rất nhanh Tần Lâm đã tìm ra nguyên nhân làm cho bọn họ lộ ra vẻ mặt như vậy: một cỗ thi thể từ trên cao rơi xuống hình
thành tư thế cuộn lại đang nằm dưới đất, máu tươi từ dưới người chảy ra
rất nhanh, khóe miệng toàn là bọt máu.
Người chết vóc người tráng kiện, mặc áo choàng Mông Cổ màu lam có rất nhiều hoa, sau gáy có thắt
sáu bím tóc, lỗ tai đeo vòng vàng, nhìn qua cũng biết là vị quý tộc Mông Cổ.
Chân trái thi thể vặn vẹo, đùi phải duỗi thẳng, hai cánh tay co sát vào trước ngực, cơ thể nằm nghiêng, mặt hơi hướng xuống phía
dưới một chút, chính là tư thế tiêu chuẩn của kẻ rơi từ trên cao xuống.
Tần Lâm chỉ bằng vào kinh nghiệm là có thể phán đoán người này chết chắc,
bất quá hắn không vội vàng lật thi thể lại, mà trước hết đưa tay sờ vào
động mạch cổ của thi thể. Quả nhiên mạch đã ngừng đập, chứng minh người
này đã chết không chút nghi ngờ.
Lúc này Tần Lâm mới cẩn thận lật đầu thi thể lại, vừa thấy dung mạo người này nhất thời lấy làm kinh
hãi: không ai xa lạ, chính là Na Nhan Thiên Hộ Hắc Chỉ Bộ ít ngày trước
tỷ võ cùng Ngưu Đại Lực ở Long Phúc tự, Tái Nghiêm!
Cái chết còn
đọng lại trên mặt Tái Nghiêm trong khoảnh khắc sau cùng, thể hiện bằng
vẻ kinh khủng, sợ hãi, không cam lòng, cặp mắt trợn tròn, chết không
nhắm mắt.
- Ta đã nói qua kinh sư rất nguy hiểm, đã bảo ngươi mau trở lại thảo nguyên rồi...
Tần Lâm thở dài, đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, vuốt mắt Tái Nghiêm nhắm lại.
Đám cẩm y quan giáo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Điêu Thế Quý cũng nhanh
chóng chạy tới, đúng lúc nghe được câu cảm khái này của Tần Lâm, nhất
thời ngây người kinh sợ: trưởng quan chúng ta vô cùng lợi hại, quả nhiên là miệng quạ đen siêu cấp vô địch. Hắn chỉ mới nói câu ‘kinh sư rất
nguy hiểm’ mấy ngày trước, Tái Nghiêm đang sống sờ sờ khỏe mạnh đã biến
thành một cỗ thi thể.
Hoàng Đài Cát cũng dẫn một đám võ sĩ Mông
Cổ dưới quyền từ trong tháp chạy đến, nghe được những lời này của Tần
Lâm ngẩn người, tiếp theo con ngươi đảo vài vòng nghĩ ra một kế, dừng
bước lại lớn tiếng kêu lên:
- Quan triều Minh đã giết chết Tái
Nghiêm Đại nhân, chúng ta đã chứng kiến. Lần này phải tố cáo lên trước
mặt Đại Hoàng đế, bảo lão Hoàng đế của bọn chúng phải có câu trả lời
công bằng.
Trời ơi, bản lãnh ác nhân tố cáo trước của người này thật là lợi hại.
Các quý tộc Mông Cổ nghe nói như thế cũng sững người ra tại chỗ. Mọi người
trên tháp đều nhìn thấy rõ ràng, Tần Lâm là sau khi Tái Nghiêm gặp
chuyện không may mới chạy tới, làm sao có thể nói là hắn đã hạ thủ?!
Quý tộc Mông Cổ trời sanh tính thô lỗ, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát thuộc Nang Cáp
Đại Bộ cũng không cần biết thể diện của Hoàng Đài Cát, là người đầu tiên lên tiếng phản bác:
- Không đúng, Hoàng Đài Cát ngươi nói sai rồi, tên quan man tử này là sau đó mới tới...
Hoàng Đài Cát đưa mắt ra hiệu cho Đại tướng Bạt Hợp Xích dưới quyền, Bạt Hợp Xích lập tức hội ý, lên tiếng phụ họa:
- Hoàng Đài Cát nhà ta nói không sai, Nam man tử trời sinh tính gian trá
giảo hoạt, tướng quân họ Tần này cai quản Bắc Trấn Phủ Ty, đặc biệt giỏi về âm mưu quỷ kế. Ít ngày trước Tái Nghiêm tỷ võ cùng bọn họ, quá nửa
bị bọn họ oán hận, cho nên hôm nay phái người tới ném đá giấu tay, hại
chết Tái Nghiêm!
Các quý tộc Mông Cổ nghe lời này cảm thấy cũng
có đạo lý, cho dù là bọn họ ở Tái Ngoại xa xôi cũng biết được triều Đại
Minh có Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, là tổ chức đặc vụ rất nổi danh, chuyện ám
sát hoàn toàn là chuyện thường như cơm bữa.
Hoàng Đài Cát cười
lạnh trong lòng, định mượn cái chết của Tái Nghiêm giở trò quỷ quái một
phen, bèn dẫn một đám quý tộc Mông Cổ kêu la inh ỏi đi về phía thi thể.
- Đứng lại!
Thanh âm Tần Lâm lạnh như băng, khoát khoát tay nói:
- Bản quan tra án, những người không có nhiệm vụ đứng ở ngoài ba trượng!
Hoàng Đài Cát lớn tiếng kêu la:
- Người Mông Cổ tung hoành khắp thiên hạ, năm đó thiết kỵ Đại Nguyên ta
đạp khắp Giang Nam Giang Bắc, có chỗ nào mà không tới được?
Tần Lâm hừ mũi một tiếng thật mạnh.
Chúng cẩm y quan giáo lập tức rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ, ánh đao chói sáng
khiến cho người ta cảm thấy hoa mắt. Cho dù là quý tộc Mông Cổ vẫn xưng
vũ dũng, nhưng thấy đám cẩm y quan giáo cường hãn dưới quyền Tần Lâm,
trong lòng cũng phải âm thầm giới bị đề phòng.
Trong lòng Hoàng
Đài Cát biết nếu cứng rắn trên địa bàn Tần Lâm sẽ không chiếm được ích
lợi gì, bất quá y vốn cũng không có ý định làm càn, bèn dùng lời lẽ sách động đám quý tộc Mông Cổ:
- Hoàng đế lão quan triều Minh khách
sáo mời chúng ta tới triều kiến, chúng ta cũng không thể không nể mặt.
Không ngờ rằng tên quan họ Tần này lại hại chết Tái Nghiêm, chúng ta há
có thể bỏ qua như vậy??
Bạt Hợp Xích cũng rút loan đao ra một đoạn, hai mắt lộ hung quang:
- Đi, đi Tử Cấm thành hỏi Hoàng đế lão quan của bọn chúng, nếu không có
câu trả lời công bằng, chúng ta sẽ trở về điểm khởi đao binh, đánh tới
Trung Nguyên.
Lập tức quần tình căm phẫn, những quý tộc Mông Cổ
này hoành hành ngang ngược trên thảo nguyên đã quen, từ trước tới nay
vẫn vô pháp vô thiên, kêu la rất lớn.
Nhìn những đồng bạn mình đang ra sức kêu la, Hoàng Đài Cát âm thầm cao hứng, khóe miệng cười âm hiểm liên tiếp.
Triều Minh thực hành chính sách kết hợp lung lạc và đả kích với nhau đối với
thế lực Mông Cổ, quý tộc Mông Cổ đã có chỗ phân hóa. Giống như phụ thân
Yêm Đáp Hãn, mẹ kế Tam Nương Tử của Hoàng Đài Cát là thuộc về phe chủ
hòa, Đóa Nhan Bộ Đổng Hồ Ly, Thổ Man Bộ Đồ Môn Hãn chính là phe chủ
chiến, Hoàng Đài Cát làm Đại vương tử Thổ Mặc Đặc bộ, lại là nhân vật
trung thành của phe chủ chiến.
Thái độ của Đạt Cát Vạn Hộ Hắc Chỉ Bộ lơ lửng giữa chiến và không chiến. Thế nhưng lần này ái tế Tái
Nghiêm của lão chết không minh bạch ở Trung Nguyên, còn không hoàn toàn
ngã sang phe chủ chiến sao?
Càng có nhiều quý tộc Mông Cổ như vậy căm phẫn kích động, Hoàng Đài
Cát càng dễ dàng sách động chiến tranh. Chỉ cần chiến sự xảy ra, phụ
thân của Yêm Đáp Hãn bệnh nặng nhất định giao quân đội vào trong tay y,
mẹ kế Tam Nương Tử lập tức không còn binh quyền. Mượn cơ hội chiến
tranh, lại có nhiều quý tộc Mông Cổ ủng hộ như vậy, Hoàng Đài Cát há chỉ thừa kế Thổ Mặc Đặc bộ?
Nếu đánh thắng một hai trường đại chiến, chiếm được ích lợi của Đại Minh, từ đó được quý tộc các bộ ủng hộ, nói
không chừng có thể thống nhất toàn bộ Mông Cổ thảo nguyên lần nữa, tái
hiện huy hoàng Thành Cát Tư Hãn thuở nào.
Hoàng Đài Cát càng nghĩ càng mê ly khoái chí, cũng khó trách y dã tâm bừng bừng, hôm nay Thổ
Mặc Đặc bộ đúng là thế lực cường thịnh nhất trên thảo nguyên, nhất thống thảo nguyên cũng không phải là chuyện quá xa vời.
Đang lúc đắc ý, chợt có một thanh âm chua ngoa đanh đá vang lên:
- Hừ, Thanh Đại muội muội, biểu muội, đám cóc ghẻ này từ đâu tới, lại dám lớn lối như vậy?
Hoàng Đài Cát giương mắt nhìn, chỉ thấy tới một đám nữ tử nhung trang tiền hô hậu ủng ba vị mỹ nữ đi tới. Mỹ nhân bên trái kiều mị, mỹ nhân bên phải
thanh tú động lòng người, người vừa lên tiếng nói là mỹ nhân ở giữa,
thân cao chân dài, mặt trái xoan, mắt hạnh, chân dài sải bước kình đạo
mười phần, toàn thân toát ra sức sống bừng bừng, giống như một con báo
dẻo dai nhanh nhẹn.
Ánh mắt Hoàng Đài Cát sáng lên:
- A, các nàng này cũng giống nữ tử trên thảo nguyên ta...
- Này, tốt nhất ngươi hãy tỏ ra tôn trọng một chút...
Tần Lâm từ bên cạnh thi thể đứng lên, ánh mắt giống như lưỡi dao quét qua một vòng trên người đối phương:
- Bởi vì nàng là lão bà ta, cũng bởi vì tổ tông nàng đã từng đánh cho tổ tông các ngươi vãi ra quần.
- Nói hươu nói vượn!
Hoàng Đài Cát rống giận, trên người y chảy xuôi huyết mạch gia tộc hoàng kim, từ trước tới nay đều hết sức tự hào vì chuyện này.
Bạt Hợp Xích cũng giơ tay chỉ mắng:
- Man tử, chủ nhân nhà ta là hậu duệ gia tộc hoàng kim, năm đó Hoàng đế
Đại Nguyên ta quân lâm vạn bang, khi đó đám người Trung Nguyên đệ tứ
đẳng các ngươi chỉ xứng làm heo chó mà thôi!
Mông Nguyên chia các dân tộc mình cai trị thành tứ đẳng, đệ nhất đẳng là người Mông Cổ, đệ
nhị đẳng là Trung Á Tế Á Sắc Mục nhân (tức các dân tộc Tây Vực), đệ tam
đẳng là triều Kim ở phía Bắc, người trong khu vực đó gọi là người Hán,
đệ tứ đẳng là người trong khu vực triều Tống, gọi là người Nam. Nếu
người đệ tứ đẳng đả thương người đệ nhất đẳng vậy phải đền mạng, thậm
chí đền mạng cả nhà. Người đệ nhất đẳng đánh chết người đệ tứ đẳng chỉ
cần bồi thường số tiền trị giá bằng một con lừa, địa vị người Nam quả
thật không bằng heo chó.
Thời này cách triều Nguyên bị tiêu diệt
chưa lâu, Đại Minh chính là lật đổ chiếm được giang sơn Mông Nguyên,
những chuyện này ai ai cũng biết. Đám Cẩm Y Hiệu Úy nghe Bạt Hợp Xích
thóa mạ người đệ tứ đẳng như vậy, lập tức trợn mắt gần rách khóe hận
không được ăn tươi nuốt sống y.
Trong mắt Tần Lâm chợt lóe hàn quang, hắn cũng cười híp mắt hỏi ngược lại:
- Ủa, xưa kia triều Nguyên uy phong như vậy, tại sao lại bị Đại Minh Thái tổ Hoàng đế ta đoạt giang sơn, bây giờ chỉ có thể đứng ở đất Mạc Bắc
lạnh lẽo nghèo khổ, ngay cả nồi sắt, chén đồng cũng không có, chỉ có thể tới Hỗ Thị ở biên quan mua?
Không phải vậy sao, chính là vì mất
đi Trung Nguyên hán địa, khoa học kỹ thuật Mạc Bắc thảo nguyên cực kỳ
lạc hậu, ngay cả nồi sắt cũng không thể chế tạo, cho nên bị buộc không
có cách nào, ăn uống Mông Cổ dùng cách nướng làm chủ, vì không có nồi
nấu.
Hoàng Đài Cát, Bạt Hợp Xích giận đến mức thổi râu phù phù,
nhưng trong lúc nhất thời không tìm được lời nào phản bác Tần Lâm. Yêm
Đáp Hãn chịu đạt thành phong cống, Hỗ Thị chính là điều kiện quan trọng
nhất. Nếu Đại Minh không chịu mở Hỗ Thị, lại không phá được phòng tuyến
trường thành, không có cách nào xâm nhập trong nước cướp bóc, những mục
dân trên thảo nguyên ngay cả nồi cũng không có mà dùng.
Đám cẩm y quan giáo bật cười ầm, những kẻ không biết làm nồi sắt như Hoàng Đài
Cát cũng dám khoác lác phô trương, quả thật hết sức nực cười.
Tần Lâm vừa cười vừa nhìn Từ Tân Di:
- Phu nhân, nói cho bọn họ biết, tổ tiên nàng là vị anh hùng nào.
Là vị nào mà có thể lợi hại hơn anh hùng hào kiệt cả triều Đại Nguyên
chúng ta? Các quý tộc Mông Cổ nửa tin nửa ngờ, cảm thấy lời Tần Lâm hơn
phân nửa là khoác lác.
Từ Đại tiểu thư hai tay chống nạnh, ưỡn ngực hất cằm lên, trên gương mặt da bánh mật viết đầy kiêu ngạo:
- Nghe cho kỹ đây, tổ tiên cô nãi nãi chính là cố Trung Sơn Vương Đại Minh, Từ húy Đạt!
Thì ra là y! Các vị quý tộc Mông Cổ nhất tề trợn to hai mắt, có mấy người cắn phải đầu lưỡi.
Từ Đạt có lợi hại hay không, người Mông Cổ rõ ràng nhất, đại quân đánh
thẳng tới kinh sư, Bắc đuổi Mông Nguyên vào Sóc Mạc, đuổi cho Hoàng đế
cuối cùng của bọn họ không còn đường chạy, ngay cả Thái tử, hậu phi đều
bị bắt làm tù binh, thật là khắc tinh của Mông Nguyên.
Sắc mặt
Hoàng Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, mang
huyết mạch gia tộc hoàng kim trời sinh ra khoác lác hù dọa người, rốt
cục lần này gặp phải đối thủ, Từ Đạt đánh cho tổ tiên bọn họ sưng mặt
sưng mũi, trên đời đều biết.
Người Mông Cổ sùng bái anh hùng
nhất, cho dù là dị tộc cũng không ngoại lệ, lập tức liền có mấy võ sĩ
quý tộc tính tình ngay thẳng khom lưng xuống nói với Từ Tân Di:
- Thì ra là hậu duệ Trung Sơn Vương Từ Đạt, thất kính, thất kính! Từ gia
gia năm đó là đệ nhất dũng sĩ, người Mông Cổ chúng ta cũng hết sức tôn
kính.
Lúc này thể diện Hoàng Đài Cát gần như không còn, nằm mơ
cũng không ngờ mình tới nơi này lại gặp phải hậu duệ Từ Đạt. Uổng cho y
cố ý mang huyết mạch gia tộc hoàng kim ra khoác lác, không ngờ rằng thật sự gặp phải kẻ đối đầu, húc đầu vào vách sắt.
Chu Nghiêu Anh,
Thanh Đại đều tỏ vẻ sùng kính nhìn Từ Tân Di, Từ Đại tỷ có tổ tiên uy
phong như Trung Sơn Vương Từ Đạt vậy, thật là lợi hại.
Trưởng
Công chúa không nghĩ tới, nếu nói ra tổ tiên của nàng là Hồng Vũ gia
cùng Vĩnh Lạc gia, e rằng những người Mông Cổ này không còn lời nào để
nói.
Hoàng Đài Cát suy đi nghĩ lại, cảm thấy nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ không nói hơn được Tần Lâm, cho nên âm thầm nghĩ ngợi đối sách
khác.
Đúng lúc Tần Lâm lật thi thể qua, ánh mắt y lập tức sáng rực, nhảy lên hai bước, chỉ tay vào hốc mắt Tái Nghiêm kêu to:
- Xem đi, còn nói không phải là các ngươi ngấm ngầm làm hại, đôi mắt y
tím bầm như vậy, nhất định là trước khi rơi xuống đã bị người đả thương!
A! Từ Tân Di giật mình kinh hãi kêu lên, quả thật hốc mắt Tái Nghiêm tím bầm, giống như bị người khác đánh thành mắt gấu trúc.
Tần Lâm cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, tựa hồ cũng không có hứng thú đối
với vết ngoại thương rõ ràng này, đưa tay đẩy Từ Tân Di một cái, để nàng tiến về phía trước.