Không nhắc tới còn đỡ, Hoàng Đài Cát nhắc tới Triệu Toàn, Bạch Liên
giáo chủ lập tức bốc lên lửa giận cao muôn trượng. Thình lình nàng xoay
người tránh khỏi phiên tăng công kích, tung chân đá mạnh xuống đất,
không biết có thứ gì đen đen bị nàng tung tước đá bay nhanh về phía
Hoàng Đài Cát.
Bốp!
Thứ đen kia đập trúng vào mặt y, thì ra là một đống bùn vừa móc dưới cống kinh sư lên.
Mặt mũi miệng Hoàng Đài Cát dính đầy bùn, trông cực kỳ chật vật. Tay y chỉ
vào Bạch Liên giáo chủ run run, quả thật ngay cả khóc cũng không ra nước mắt. Tần Lâm nói nàng xấu xí nàng không nổi giận, vì sao ta vừa lên
tiếng nói nàng lại nổi giận như vậy, ta với hắn có chỗ nào khác nhau?
Nhóc con, Tần Lâm bĩu môi, đã biết ngươi sẽ xui xẻo.
Bạch Liên giáo chủ bật cười ha hả, nhìn nhìn xe kéo thủy chung thần bí khôn
lường, lại nhìn sang Tần Lâm đầy ẩn ý sâu xa, vung chưởng bức lui các vị phiên tăng, hai chân điểm nhẹ, thân hình như hoa sen trắng chậm rãi bay lên cao, đạp nóc nhà lướt đi xa.
Bạch Liên giáo chủ một thân
thần công lực chiến mười tám hộ pháp La Hán Trát Luận Kim Đỉnh tự, ra
vào giữa đám cường địch như vào chỗ không người, cho dù là cao thủ Xưởng Vệ có mặt theo dõi cũng không nhịn được thè lưỡi, âm thầm khen một câu: Giỏi cho yêu nữ Ma giáo!
Nghiêm chỉnh mà nói phe Trát Luận Kim
Đỉnh tự lần này đã rơi xuống hạ phong, mười tám tên đánh một mình người
ta, Bạch Liên giáo chủ còn có thời gian rỗi rảnh đá bùn bay vào mặt
Hoàng Đài Cát, lộ ra vẻ ung dung nhàn nhã có thừa.
Kỳ quái là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ thần thông quảng đại, đường đường nhân vật số
hai Mật tông, triều Đại Minh sắc phong làm Quán Đỉnh Đại Quốc Sư Uy Linh Pháp Vương, vẫn ngồi ngay ngắn trên xe kéo, bên trong màn trướng. Ngoại trừ cảnh tượng súc thế chờ phát thanh thế kinh người lúc đầu, sau đó
mười tám La Hán động thủ hộ pháp, thủy chung y không hề cử động, dường
như không coi Bạch Liên giáo chủ ra gì.
Hộ pháp La Hán Lạt Ma đen mập cầm đầu hai tay nâng phi bạt, đến trước xe kéo quỳ xuống:
- Khải bẩm Pháp Vương, chúng ta không thể bắt giữ giáo chủ Ma giáo kia,
quả thật là làm nhục ngã Phật, xin nghe Pháp Vương trách phạt.
Trong xe truyền ra thanh âm nhẹ nhàng như mây khói:
- Ma cao một thước, đạo cao một trượng, cuối cùng là Phật pháp vô biên,
tuy các ngươi có lực hộ pháp nhưng thần thông chưa đại thành, lần sau để lão nạp tự mình xuất thủ thôi.
Lạt Ma đen mập tỏ ra khép nép, đặc biệt kính cẩn nhún nhường đối với Pháp Vương.
Quyền Chính Ngân sinh lòng nghi ngờ đề phòng, nhìn nhìn xe kéo buông màn trướng màu đỏ trên thêu đầy phạm văn màu vàng kia:
- Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân, Bạch Liên
giáo chủ mang theo khí thế không thể chống lại như vậy, vị Pháp Vương
này vẫn ngồi yên trong trướng, quả thật là sâu không lường được.
Quy Bản Vũ Phu, Thị Kiếm, cống sứ các nước cũng cảm thấy tò mò, mười tám La Hán này cũng coi là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, lại chấp lễ quá mức cung kính đối với Pháp Vương, hẳn là vị Pháp Vương này võ công cực cao.
Còn nữa, Uy Đức Pháp Vương là đệ nhất cao thủ Tuyết Vực cao nguyên, từ
trước tới nay vẫn nổi danh cùng Bạch Liên giáo chủ, Võ Đang chân nhân,
Uy Linh Pháp Vương là sư đệ của lão, hẳn cũng không kém cỏi gì…
Trên xe kéo lại tuyên một tiếng Phật hiệu:
- Nam mô ty đắc lý nha, đề duy dát nan...
Lời chú quả thật vô cùng thâm ảo khó hiểu, có lẽ chính là phạm văn kinh
chú, chỉ cảm thấy thanh âm vang rền, dường như chứa lực lượng đặc thù
nào đó.
Mười tám La Hán tiến về phía Long Phúc tự, rất nhiều Lạt
Ma nâng xe kéo lên, trên trăm tên Lạt Ma theo sát phía sau, tất cả đều
vào Long Phúc tự.
Tần Lâm xoa xoa mũi:
- Lão tiểu tử này làm bộ làm tịch, luôn miệng kêu la lại không đánh chiêu nào, quả thật còn lợi hại hơn cả ta.
- Như vậy nô gia cũng nên từ giã Tần lang rồi…
Kim Anh Cơ che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách, mắt híp như tơ liếc nhìn Từ Tân Di:
- Tránh cho một ít người nói yêu nữ trên biển ta không biết lễ phép.
Tần Lâm trợn to hai mắt, tiếp theo chợt bật cười lên:
- Vì sao không đến… cùng là tỷ muội với nhau, không tới nhà ở sẽ trở nên xa lạ, Từ Đại tiểu thư nàng nói có đúng hay không?
- Không xa lạ, không hề xa lạ, vốn ra tới nhà cũng không thuận tiện, Kim muội muội vẫn nên ở bên ngoài sẽ tự do tự tại hơn…
Mặc dù Từ Tân Di cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, nhưng nàng cũng
nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, tay nàng đã sớm lặng lẽ sờ tới bên hông Tần Lâm... Ta véo, ta véo, ta véo… véo chết tên họ Tần
khốn kiếp này… Muốn đưa tiểu yêu tinh về phủ sao, khoan nói tới ta, còn
chưa qua được cửa ải của Thanh Đại muội muội nữa là…
Đáng thương
Tần Lâm bị hai vị đại mỹ nhân kẹp ở giữa, người khác hâm mộ hắn diễm
phúc vô biên, nào biết lão nhân gia đổ mồ hôi trán chảy xuống ròng ròng, môi giật giật liên hồi, diễm phúc này cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
Kim Anh Cơ rõ ràng thấy Từ Tân Di đang véo Tần Lâm, vẫn cười một cách tự nhiên, đưa ngọc thủ ra sờ sờ mặt của Tần Lâm, vô cùng thân mật nói:
- Tiểu oan gia, không phải là nô gia không đến, là trong nhà của huynh không có thuận tiện đó... Ôi chao Từ tỷ tỷ, tỷ nói trong nhà Tần lang có cái gì không thuận tiện, là nuôi cá sấu
hay là nuôi cọp?
Cha chả, chẳng phải là mắng xéo ta là cọp cái
sao? Từ Tân Di hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất muốn nuốt
chửng Kim Anh Cơ ngay tức khắc. Thế nhưng ngoài miệng không thể nhận
thua, bèn cười ngọt ngào cầm tay Tần Lâm lên, cười lộ ra hai cái răng
khểnh:
- Mặc dù không có cọp nhưng cũng sợ hồ ly tinh tới quấy rối, cho nên có hơi không thuận tiện.
Keng, keng, keng…
Ánh mắt Ngũ Phong thuyền chủ và tướng môn hổ nữ như ngưng đọng thành thực
chất, va chạm giữa không trung mơ hồ có tiếng kim loại chạm nhau. Tần
Lâm Tần trưởng quan thân ở giữa chợt cảm thấy sinh cơ khắp cả người bị
hai đạo sát khí tràn ngập thiên địa phong tỏa, phong vân trở nên biến
sắc, cỏ cây héo úa.
Đám người Quy Bản Vũ Phu, Thị Kiếm nhất tề
hít sâu một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy biểu lộ của chủ nhân mình lúc này thật là đáng sợ.
- Như vậy đi, Tần lang và Từ tỷ tỷ, muội đi trước đây.
Kim Anh Cơ cười híp mắt, trước khi đi lại ném cho Tần Lâm một ánh mắt mê hồn:
- Tiểu oan gia, nhớ đến thăm nô gia.
Trước khi Từ Tân Di đưa ra ma trảo Tần Lâm vội vàng né tránh, tức giận hỏi:
- Từ Đại tiểu thư, dừng tay, động một chút là véo người, nàng tuổi con cua hay sao?
- Thiếp không véo nữa…
Từ Tân Di xoa xoa hai tay, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, nghiến răng một cái:
- … Mà đạp!
Trời ơi… Tần Lâm cảm thấy chân mình dường như vừa bị chân voi giẫm trúng, vất vả lắm mới nhịn được không cất tiếng kêu thét lên.
Trước bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm như vậy, kêu đau sẽ mất thể diện biết chừng nào.
- Trưởng quan, chân của ngài... dường như bị bẹp…
Thân binh Hiệu Úy nhịn cười, ra vẻ nghiêm trang hỏi.
Chương 588: Hai âm mưu (Hạ)
Ta đập bẹp ngươi! Tần Lâm gõ đầu y một cái.
Từ Tân Di bĩu môi, hừ, nếu không phải là nể tình mới vừa rồi chàng ôm thiếp tránh Bạch Liên giáo chủ, còn phải đạp mạnh hơn nữa!
Dĩ nhiên nếu không phải là Tần Lâm ôm thêm Kim Anh Cơ, Từ Tân Di cũng sẽ không đạp xuống một cước này làm gì.
Hoàng Đài Cát mới vừa rửa sạch nước bùn trên mặt, nhưng bị bùn chui vào trong mũi trong miệng không ít, vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối, thật sự là
rất khó chịu.
Bị uống nước sông, bị bùn bay vào mặt, đáng thương
cho Hoàng Đài Cát thế nào cũng không nghĩ ra, chuyến đi Trung Nguyên lần này lại có nhiều trắc trở như vậy.
Nếu như nói y hận Bạch Liên
giáo chủ có ba phần, vậy hận Tần Lâm có chừng mười phần, trực giác nói
cho y biết hai lần xui xẻo đều có liên quan tới Tần Lâm.
Bị Từ
Tân Di bắt được, Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là hậm hực trở về
phủ, cũng không biết có hai âm mưu có liên quan với hắn đang được tiến
hành.
-----------
Hội Đồng quán, trong phòng của Hoàng Đài Cát.
Các quý tộc Mông Cổ thân cận Hoàng Đài Cát tụ tập lại với nhau, Bạt Hợp Xích huơ tay múa chân sách động:
- Uy Linh Pháp Vương truyền pháp chỉ xuống, lấy vô lượng thần thông hộ trì, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng triều Minh!
- Đúng...
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát của Nang Cáp Đại bộ đưa tay chém mạnh xuống một cái:
- Triều Minh văn yên võ lặng, vua còn nhỏ tuổi, Trương Cư Chính độc
chưởng triều cương càng ngày càng không thoải mái với tiểu Hoàng đế kém
cỏi bất tài, chúng ta có thể...
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát vốn nổi danh
mưu trí, chỉ nghe y chậm rãi nói ra một phen mưu kế, các vị quý tộc Mông Cổ đầu tiên là trợn to hai mắt, tiếp theo liền bật cười ha hả.
Hoàng Đài Cát cười âm trầm, khẽ vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi:
- Đến lúc đó nếu Trương lão nhi không đáp ứng, chúng ta sẽ mượn thế hưng
binh, nếu Trương lão nhi đáp ứng, chúng ta sẽ tấu thỉnh Tần Lâm làm sứ
giả, để xem hắn tức tối tới mức nào. Hừ, sau khi tới thảo nguyên sẽ chậm rãi định đoạt hắn!
Suy nghĩ biện pháp áp chế cừu địch Tần Lâm, Hoàng Đài Cát vui không thể tả.
-----------
Trong một tòa trạch viện phú lệ đường hoàng ở phía Tây thành gần Thập Sát
Hải, thuộc về tài sản của Tào Bang, hiện tại là chỗ nghỉ ngơi của Doanh
Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan.
Ban đêm, trong thiên phòng ánh nến chập chờn, chiếu rọi mấy bóng người lén lén lút lút.
Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu, còn có mấy người Hán thân tín của Kim Anh Cơ đều ở đây.
- Thoạt nhìn, chướng ngại duy nhất giữa thuyền chủ chúng ta và Tần trưởng quan chính là Từ Đại tiểu thư kia...
Quyền Chính Ngân sắc mặt âm trầm, trong lòng tính toán kế sách.
Quy Bản Vũ Phu nghiến răng một cái, hung thần ác sát nói:
- Ta đi giết nàng!
- Giết cái đầu ngươi!
Quyền Chính Ngân tức gần nổ phổi, không nhịn được đánh Quy Bản Vũ Phu một bạt tai:
- Chúng ta là muốn giao hảo với Tần trưởng quan, cũng không phải là muốn
làm cừu địch với hắn. Tuy rằng hắn đối với Kim trưởng quan chúng ta
không tệ, nhưng nếu ngươi động tới Từ phu nhân chỉ một ngón tay, có biết hắn sẽ làm gì không?
Quy Bản Vũ Phu biết được đầu óc cùng địa vị mình cũng không theo kịp người Cao Ly này, bèn gật đầu thật mạnh:
- Cáp y!
Bọn Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu này hoặc là bộ hạ cũ của Uông Trực năm xưa, hoặc là tâm phúc được Mao Hải Phong cất nhắc lên, coi như trên
cùng một chiếc thuyền với Kim Anh Cơ. Bất kể bảng hiệu Ngũ Phong hải
thương thay đổi thế nào, cuối cùng nằm trên vai người nào, nhất định bọn họ cũng phải giúp Kim Anh Cơ.
Vạn nhất xảy ra nội loạn, phe bọn họ chắc chắn sẽ bị Ngũ Phong thuyền chủ mới ném xuống biển làm mồi cho cá.
Tuy rằng hiện tại Kim Anh Cơ nắm giữ Ngũ Phong hải thương trong tay vô cùng chắc chắn, nhưng đó là nhờ có dư uy của lão thuyền chủ Uông Trực năm
xưa còn lại, cùng đám lão đệ huynh nâng đỡ, lại thêm lúc Tần Lâm chiêu
an thi thố đủ cả ân lẫn uy. Bằng không một thiếu nữ trẻ tuổi như nàng
cho dù là thông minh cơ trí hơn nữa, muốn nắm mấy vạn hải thương đã quen sóng gió trong tay, không phải là dễ dàng như vậy.
Bây giờ Ngũ
Phong hải thương càng ngày càng mạnh, người cũng có dã tâm. Kim Anh Cơ
chỉ là một nữ tử yếu ớt làm Ngũ Phong thuyền chủ phát hiệu lệnh, ai biết tương lai có thể xuất hiện người khiêu chiến tranh đoạt quyền lực hay
không?
Mao Hải Phong là tâm phúc vào thời Uông Trực, hết mực
trung thành đã chết vào năm ngoái, lão đệ huynh ngày càng điêu linh,
không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nếu kết thân cùng Tần Lâm, khả năng này sẽ giảm đi rất nhiều. Với uy danh của quan chưởng ấn Bắc Trấn
Phủ Ty cộng thêm tất cả đại lão triều đình sau lưng hắn, ai muốn thách
thức uy quyền của Kim Anh Cơ, toàn bộ Ngũ Phong hải thương, vậy sẽ phải
mạo hiểm nguy cơ bị đuổi ra đại lục, trở lại Bình Hộ cảng lần nữa.
Mọi người ai cũng vất vả, còn ai dám chịu tội chịu khổ hai lần, bất kể là ai cũng sẽ không chịu.
Cứ như vậy, quyền vị Kim Anh Cơ sẽ vững chắc, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu yên tâm, toàn bộ Ngũ Phong hải thương dựa lưng vào đất liền quay
mặt ra biển, chắc chắn là càng ngày càng hùng mạnh.
- Cho nên, bất kể thế nào chúng ta cũng phải làm cho thuyền chủ và Tần tướng quân...
Quyền Chính Ngân cười gian hắc hắc.
Quy Bản Vũ Phu có chút đờ đẫn trên mặt, lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ.
Quyền Chính Ngân tức giận nói:
0 Ngươi hiểu được cái gì?
Quy Bản Vũ Phu ngớ ngẩn, giống như đã hiểu hết, lại như không hiểu gì cả.
- Nào lại đây…
Quyền Chính Ngân ngoắc ngoắc tay, đến khi mọi người xúm xít lại, y mới nói như vầy như vầy một hồi.
- Diệu kế, diệu kế…
Quy Bản Vũ Phu cùng mấy vị bằng hữu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Chỉ không biết, người Cao Ly cùng các bạn của y tự cho là mình thông minh, thật sự có thể được như nguyện không?
-----------
Tượng ngọc Mụ Tổ Kim Anh Cơ mang tới được thờ phụng ở Trấn Thủy Quan Âm am Tích Thủy đàm.
Tích Thủy đàm bên trong Đức Thắng môn kinh sư là khởi điểm ở đầu phía Bắc
của Kinh Hàng Đại Vận Hà, Đại Vận Hà ba ngàn dặm sóng cuồn cuộn bắt đầu
từ đây. Tào thuyền dương buồm chạy tới Hàng Châu, Ninh Ba, cho nên vào
năm Vĩnh Lạc xây dựng Pháp Hoa tự, lại xưng Trấn Thủy Quan Âm am nằm
trên Tích Thủy đàm.
Lúc này là năm Vạn Lịch, bởi vì Thông Huệ hà ứ tắc, tào thuyền cũng chỉ có thể đi đến Đông Tiện môn kinh sư, Tích Thủy đàm mất đi công năng vận chuyển đường thủy nhưng vẫn là khởi điểm trên
danh nghĩa của Kinh Hàng Đại Vận Hà. Hương khói Trấn Thủy Quan Âm am vẫn thịnh vượng như cũ, phàm là nhân sĩ duyên hải Đông Nam tới kinh sư sinh sống, còn có Tào Bang kiếm sống trên Đại Vận Hà đều gởi gắm tín ngưỡng
của mình ở nơi này.
Huống chi lầu chuông trống kinh sư nằm trên
bờ Tích Thủy đàm, ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt, tiểu thương tiểu
phiến, trà khách tửu khách, đại cô nương tiểu tức phụ lui tới, hương
khói Trấn Thủy Quan Âm am càng thêm phồn thịnh.
Đặt tượng ngọc Mụ Tổ vào Quan Âm am quả thật không còn gì thích hợp hơn. Lại xây thêm một tòa đại điện trong am, thờ phụng tượng thần đẹp rực rỡ này, hương khách ngày ngày tới chiêm bái có hàng ngàn hàng vạn, đạp cho ngạch cửa phải
lún xuống hơn ba tấc.