Đổi thành quan võ khác đã sớm bị dọa sợ đến tè ra quần, thế nhưng Du
Tư Cao, Trầm Hữu Dung là hai con nghé mới sinh không sợ cọp, vẫn gân cổ
cãi vả, dần dần có người chú ý tới bên này, ném tới ánh mắt kinh ngạc.
Trầm Hữu Dung chợt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện, nhất thời trong lòng đại định, híp mắt trào phúng nói:
- Hồ Lang Trung ngài nói như vậy cũng không đúng, chẳng lẽ ngài có thể
làm chủ Binh bộ hay sao? Hơn nữa nếu ngài nhất quyết làm theo ý mình như vậy, chúng ta sẽ tố cáo lên trên!
Hồ Bang Kỳ vung tay áo lên, hết sức tự tin cười lạnh nói:
- Hừ, Binh bộ này là do bản quan định đoạt, các ngươi cứ mặc tình đi cáo, Thập Tam Đạo Giám Sát Ngự Sử, Lục Khoa Cấp Sự Trung, cứ việc nhất nhất
cáo một lần, không sợ các ngươi có thể chọc trời khuấy nước.
Tiến Sĩ khoa Ất Sửu, đám đồng niên Hồ Bang Kỳ nhậm chức ở Đô Sát Viện, Lục
Khoa và nha môn khác không biết có bao nhiêu, bất kể giao tình sâu hay
cạn, tối thiểu khi đối mặt hai quan võ thanh niên lỗ mãng này, bọn họ
tuyệt đối sẽ đứng về phía đồng niên Hồ Bang Kỳ.
Ai ngờ Trầm Hữu Dung cũng không bị lời này của Hồ Bang Kỳ hù dọa, mà là cười vui vẻ.
Bởi vì Tằng Tỉnh Ngô đang cùng Tần Lâm vai sóng vai đứng ở sau lưng Hồ Bang Kỳ cách đó không xa trên bậc thềm. Sắc mặt vị Tả Thị Lang thay mặt
chưởng bộ vụ này khó coi hơn lấy mạng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồ Bang Kỳ lóe ra vài tia hàn quang.
- Hồ Lang Trung nói rất có lý, chuyện của Binh bộ này còn phải nhờ ngài quyết định nhiều hơn...
Mặc dù lời của Tằng Tỉnh Ngô khách sáo, nhưng trong thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo như có như không.
Hồ Bang Kỳ giật bắn người một cái, run run quay đầu lại lập tức nhìn thấy
vẻ mặt tiếu lý tàng đao của Tằng Tỉnh Ngô. Lập tức y bị dọa sợ đến hồn
phi phách tán, biết lời mình mới vừa nói đã chạm đến kiêng kỵ của vị
Tằng Thị Lang này.
Trong thời khắc mấu chốt Phương Phùng Thời cáo bệnh khất hưu, Tằng Tỉnh Ngô chờ tiếp chưởng bản bộ Thượng Thư, Hồ Bang Kỳ lại công khai nói Binh bộ là do y định đoạt, Tằng Tỉnh Ngô còn không hận chết y?!
Thị Lang chính là cấp trên trực tiếp của Lang
Trung, Tằng Tỉnh Ngô lại sắp tiếp nhận Binh bộ Thượng Thư, đồng thời y
còn là Đại tướng mở đường của Giang Lăng đảng, tâm phúc số một đi theo
Trương Tướng gia.
Hồ Bang Kỳ sợ đến nỗi thiếu chút nữa nằm phục xuống, môi run rẩy, giải thích câu trước không khớp câu sau:
- Bẩm Tằng Đại nhân, ty quan, ty quan nói là chuyện của hai quan võ này do ty quan làm chủ….
Tằng Tỉnh Ngô liếc y một cái thật sâu, gật đầu một cái:
- Hồ huynh nhậm chức ở Võ Tuyển Thanh Lại ty, chuyện phế truất bổ nhiệm
quan võ đúng là ngươi phụ trách. Xem ra trước kia bản quan tự mình hỏi
thăm tuyển nhận đại tướng các nơi, chọn lựa thanh niên tài tuấn thừa tập thế chức, thật sự là vượt quá chức phận rồi.
Hồ Bang Kỳ khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy khóe mắt đau xót, thiếu
chút nữa òa khóc ngay tại chỗ. Lần này quả thật là mối oan có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể nào rửa sạch.
Tính tình Tằng Tỉnh Ngô
cường thế, thủ đoạn cứng rắn, tâm địa ác độc, có phong cách giống như
Trương Cư Chính. Đắc tội với lão nhân gia, Hồ Bang Kỳ còn có thể ở Binh
bộ được sao?
Lang Trung, Chủ Sự, Viên Ngoại Lang cùng với các võ
tướng làm việc ở Binh bộ nghe tiếng chạy tới, tất cả đều dùng ánh mắt
thương hại hoặc là vui mừng trước tai họa của kẻ khác nhìn Hồ Bang Kỳ:
ngươi nhất định phải chết.
Chỉ có Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười, lặng lẽ hướng về phía Trầm Hữu Dung giơ ngón tay cái lên, làm rất khá!
Tằng Tỉnh Ngô không hề để ý tới Hồ Bang Kỳ cơ hồ co quắp nữa, nhìn Du Tư Cao thần sắc trở nên ấm áp hơn nhiều:
- Du công tử, chuyện năm đó lệnh tôn bị đạn hặc, lúc cố Đàm lão Thượng
Thư còn nhậm chức đã có định luận. Bây đâu, tìm hồ sơ ghi chép năm xưa
ra… Về chuyện thế tập của ngươi, không cần phải lo lắng, bản quan biết
ngươi là tướng môn hổ tử, đang muốn trọng dụng đây!
Đây mới là
vén mây thấy ánh mặt trời, những lời này của Tằng Tỉnh Ngô đã hoàn toàn
quét sạch đám mây đen trong lòng Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung, hai người
hết sức vui mừng, lập tức quỳ sụp xuống tạ ơn.
Không cần nói,
đương nhiên đây là công lao của Tần Lâm, nhưng hắn cũng không giành
công, đứng ở bên người Tằng Tỉnh Ngô nhìn về phía hai thanh niên khẽ mỉm cười.
Chờ ra khỏi nha môn Binh bộ, trở về phủ của Tần Lâm, thần
sắc Du Tư Cao tỏ ra kích động vạn phần, thình lình quỳ sụp xuống đất
trước Tần Lâm, dập đầu lạy phục:
- Ân chủ ở trên cao, xin nhận môn hạ mộc ân một xá!
Rửa sạch oan uổng phụ thân, giữ được chức vị thừa tập vinh dự của gia tộc,
đại ân đại đức như vậy, Du Tư Cao không còn do dự chút nào nữa.
-----------
Danh tướng chống Oa Du Đại Du khi còn sống quan vận gập ghềnh, sau khi chết
lại hết sức vinh quang: sáu vị Công Hầu Bá như Thành Quốc Công, Định
Quốc Công vân vân liên danh tấu thỉnh điển tuất, triều đình long trọng
truy tặng Quang Lộc Đại Phu, Tả Đô Đốc, trải qua Lễ bộ nghị định, thụy
hiệu là Vũ Tương.
Trong lúc linh cữu để tạm ở Phúc Kiến hội quán, các quan viên như quan Tổng Binh Kế Trấn Thích Kế Quang, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, Thiêm Đô Ngự Sử Trương
Công Ngư, Chỉ Huy Đồng Tri Cẩm Y Vệ Hồng Dương Thiện đích thân tới tế
bái. Tằng Tỉnh Ngô mới từ Tả Thị Lang vinh thăng lên Binh bộ Thượng Thư, đích thân viết một thiên văn tế theo thể biền tứ lệ lục, tuyên dương
chuyện Du Đại Du trọn đời anh dũng giết địch, tận trung đền nợ nước.
Hảo hữu trong quân của Du Đại Du thấy vậy đều chắc lưỡi hít hà không dứt:
võ công huân quý, quan văn chính đồ, ưng khuyển Xưởng Vệ, trước kia
không có nghe nói lão tướng quân có giao tình gì cùng bọn họ, vì sao
hiện tại cùng nhau ùa tới phúng điếu như vậy?
Du Tư Cao ngày ngày mặc tang phục tiếp khách, tự nhiên hiểu rõ trong lòng, biết hơn phân
nửa là những người này nể mặt Tần Lâm mà tới. Bất quá phụ thân cả đời
trải qua biết bao trắc trở, sau khi chết có thể được vinh quang như vậy, linh hồn lão dưới cửu tuyền hẳn cũng vô cùng an ủi.
Trầm Hữu
Dung âm thầm thở dài, nếu như khi Du lão tướng quân còn sống có được
nhân duyên tốt như vậy, với chiến công hiển hách cùng binh pháp thao
lược của lão, há kết thúc cuộc đời chỉ với chức Tham Tướng xa doanh nho
nhỏ thôi sao?
Bận rộn vài ngày, điển tuất, thụy hiệu cùng thủ tục nhận chức ở Binh bộ đã xong, rốt cục Du Tư Cao và Trầm Hữu Dung phải
lên đường đưa linh cữu về Nam.
Trước khi đi, Du, Trầm đế phủ Tần
Lâm từ giã, lần này hai người bọn họ đều dùng bái thiếp môn sinh, hơn
nữa chuẩn bị lễ vật bái ân chủ.
- Được, được rồi…
Tần Lâm cười ha hả đỡ hai vị quan võ trẻ tuổi dậy, nhận lấy lễ vật bọn họ, sau đó mới nói:
- Các ngươi nhận được công văn của Binh bộ chưa?
Du Tư Cao gật đầu một cái:
- Bẩm ân chủ, đã nhận được, mộc ân tập chức Chỉ Huy Thiêm Sự Phúc Kiến
Vĩnh Ninh Vệ, thực thụ Thủ Bị Tuyền Châu, Trầm huynh đệ là Võ Tiến Sĩ
được phát tới Vĩnh Ninh Vệ nhận hàm Thí Bá Hộ, tạm chức Bả Tổng Thủy sư
Phúc Kiến.