Tần Lâm giả bộ hồ đồ, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ngu Trúc Đại sư, mùa Xuân vạn vật hồi phục, vì sao rừng trúc quý tự
lại khô héo cả đám như vậy? Chẳng lẽ là thiên thời bất lợi, hay là địa
lý sửa đổi?
Ngu Trúc lại không có ý giấu giấm chuyện này, cười nói:
- Tần thí chủ có chỗ không biết, cây trúc nở hoa hẳn phải chết, năm nay
lúc mùa Xuân vừa tới, những cây trúc này đã nở hoa. Trúc mọc xung quanh
tệ tự luôn luôn bốn mươi năm trở lên mới nở hoa, bần tăng đã sống uổng
bảy mươi mùa Xuân, lúc chừng hai mươi tuổi làm tiểu sa di đã từng thấy
những cây trúc này nở hoa.
- Tóm lại thường là sau năm hạn hán, đất đai bị hạn kéo dài như vậy sẽ
trở nên khô nóng cứng rắn, cây trúc sẽ nở hoa, chẳng qua là rốt cuộc năm nào mới nở, vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Chính là bởi vì cây
trúc nở hoa, bản tự mới thu thập được một ít hạt trúc, bây giờ nghĩ lại
dường như cũng là Phật Bồ Tát đặc biệt ban cho Tần thí chủ hưởng dụng.
Trong lòng Ngu Trúc đã có điều giới bị Tần Lâm, vừa đúng hắn hỏi tới vấn đề rừng trúc khô chết, bèn nhân cơ hội này giải thích tràng giang đại
hải một hơi.
Tinh quang chợt lóe trong mắt rồi Tần Lâm biến mất, bất động thanh sắc nói:
- Gặp năm hạn hán kéo dài không mưa, đất đai trở nên khô cằn ư? Năm nay
ngược lại mưa không phải là ít, vì sao đất đai xung quanh quý tự trở nên khô nóng cứng rắn như vậy?
- Ặc, chuyện này…
Ngu Trúc phương trượng tự biết lỡ lời, hối hận rất muốn tát cho mình một tát tai, ngàn vạn lần không nên nói quá nhiều trước mặt Tần ma đầu này. Lần này lỡ lời như vậy, nếu như bị hắn phát hiện đầu mối gì, những lời
này của mình rõ ràng chính là không đánh mà khai.
May là lão lừa trọc này miệng lưỡi trơn tuột, vội vàng cười nói:
- Đầu mùa Xuân trời không mưa, lại nắng kéo dài liên tục mấy ngày, địa
khí ấm trở lại, cây trúc liền nở hoa. Từng cọng cây ngọn cỏ cũng có cảm
ứng, chắc là biết trước Tần Thiếu Bảo đại giá quang lâm cho nên phụng
Phật chỉ nở ra trước, kết thành hạt trúc để đãi tân khách.
- Vậy sao, vậy coi như bản quan rất có duyên phận với Phật Bồ Tát.
Tần Lâm cười nói, chuyển sang đề tài khác, cũng không tiếp tục tra hỏi nữa.
Ngu Trúc bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm nói quả nhiên
Tần ma đầu này rất lợi hại, chỉ hơi lỡ lời đã có khả năng bị hắn bắt
được sơ hở. Vì vậy lão cũng không dám nhiều lời nữa, thành thật phụng
bồi Tần Lâm đi dạo, chỉ từng pho tượng Phật, từng bức họa cổ nói ra vanh vách lai lịch.
Trong lúc Tần Lâm được Ngu Trúc cùng La Đông Nham phụng bồi ung dung tự
tại đi thăm Trúc Lâm thiền tự, Ngưu Đại Lực dẫn dắt đám cẩm y quan giáo
bảo vệ an toàn cho Tần Thiếu Bảo, bố phòng khắp các nơi yếu điểm trong
chùa, kiểm tra từng tòa điện vũ, thiền phòng.
Nhưng tìm khắp cả ngôi chùa cũng không thấy địa phương nào có thể chứa
được công trường đúc tiền giả. Mấy chỗ điện vũ đều bài trí tượng Phật,
bốn góc tượng Phật dính đầy bụi bặm, xung quanh mạng nhện giăng đầy, đất trống bên ngoài cũng chỉ có lư hương đá điêu khắc, không có lò nung chế tạo tiền giả. Trên mặt đất ngược lại có không ít tro bụi, nhưng đó là
do nhang đèn lưu lại, cũng không phải là tro than do đúc tiền để lại.
Thật là kỳ quái, hết thảy nơi này nhìn qua hết sức bình thường.
Ngưu Đại Lực đưa bàn tay to như quạt lá bồ ra gãi gãi đầu, cho dù là y
trong thô có tế, lúc này cũng trở nên hoang mang ngơ ngác.
Lục Viễn Chí vẫn đi theo bên cạnh Tần Lâm, thấy vậy bèn nháy mắt với
huynh đệ chí cốt của mình, sau đó cố ý đi chậm lại mấy bước chờ y.
- Lão Ngưu, mới vừa rồi ta nghe Tần ca nói có ẩn ý, dường như đất đai xung quanh Trúc Lâm thiền tự có chút vấn đề...
Lục Viễn Chí hạ thấp giọng thuật lại đối thoại giữa Tần Lâm và Ngu Trúc một lượt, sau đó mới nói:
- Lão Ngưu ngươi thấy có phải là giấu dưới lòng đất hay không?
- Không thể nào đâu!?
Ngưu Đại Lực mở tròn mắt, thế nào cũng không dám tin tưởng.
Đúc tiền phải đốt lò, phải có ao nước làm nguội, phải chất đống đồng,
than, và những đồng tiền thành phẩm, còn phải có khu vực cung cấp thật
nhiều thợ sinh hoạt. Theo như quy mô lần đúc tiền giả vừa phát hiện này
chắc chắn là khá lớn, như vậy không gian công trường đúc tiền giả cần
cũng sẽ đặc biệt lớn, căn bản không phải một hai địa đạo là có thể giải
quyết được.
Huống chi lò nung đồng cần có rất nhiều không khí, nếu như đào không
gian dưới đất quả thật chính là phí sức mà không được gì, ai chịu đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đây thật sự là ngu hết chỗ nói.
Tần Lâm phía trước vừa đi vừa ngắm cảnh, đi tới trước một lầu các thình lình hắn cười dài một tiếng:
- Ủa, bản quan thường nghe nói nhân gian vào tháng Tư, hoa đào trên núi
nở rộ. Xem kìa, bụi hoa lài ngoài kia đã nở ra thật sớm, tưởng có lẽ địa mạch ấm áp, cho nên hoa ở đây nở ra cũng sớm hơn những địa phương khác…
- Tần thí chủ đại giá quang lâm, chính là hoa nở nghênh đón khách quý!
Ngu Trúc cười hì hì trả lời, trong lòng âm thầm cắn răng, chờ Tần Lâm đi rồi, nhất định sẽ cho người nhổ sạch bụi hoa lài kia.
Lục Viễn Chí nghe vậy như có điều suy nghĩ, xoa xoa cằm nung núc thịt:
- Có lẽ dưới đất thật sự có vấn đề, lão Ngưu...
Lời còn chưa nói hết, Ngưu Đại Lực đã vội vã rời đi, y đã biết mình nên làm như thế nào rồi.
-----------
Nếu như người nào có một đôi mắt nhìn thấu, có thể xuyên thấu lớp đá
xanh trải trên mặt đất Trúc Lâm thiền tự, xuyên thấu lớp đất dày mấy
thước, xuyên cả tầng nham thạch của ngọn đồi, lúc ấy tầm mắt sẽ trở nên
đột ngột sáng sủa, phát hiện một thế giới hoàn toàn khác với trên mặt
đất.
Đây là một hang đá thật to, hoặc gọi là đại sảnh trong lòng đất thì đúng hơn. Chu vi nó có hơn sáu mươi trượng, đỉnh hang cao hơn mười trượng,
ba cây cột đá to lớn nhô lên chống vòm hang thật cao, trên vách đá bốn
phía và vòm hang còn lại dấu vết đục đẽo từ niên đại hết sức xa xưa.
Hang đá điêu luyện sắc sảo như vậy, rốt cục là do người nào tạo ra dưới
lòng đất?
Trên mặt đất tọa lạc một ngôi cổ sát phong khinh vân đạm phạm âm trận
trận, nhưng dưới lòng đất lại là công trường nhộn nhịp sôi nổi, trong
hang đá ẩn giấu không biết bao nhiêu thợ, đang làm việc đổ mồ hôi như
mưa. Bọn họ chỉ mặc một chiếc quần ngắn trên người, để trần nửa thân
trên, có người đang kéo bễ thổi lò dung luyện, có người đang đúc khuôn
tạo hình, còn có người tới tới lui lui chuyên chở than, bụi chì và tiền
đồng đã đúc xong…
Bởi vì dung luyện đồng, nhiệt độ bên trong hang đá cao hơn bên ngoài
không ít, mặc dù có lỗ thông hơi mang tới không khí trong lành, khí thải lại được thổi qua địa đạo thông ra đáy Cù Giang, nhưng đám thợ vẫn chảy mồ hôi ròng ròng khắp người.
Phụng Thánh Tả Sứ Bạch Liên giáo Phi Thiên Ngô Vương Cao Thiên Long vừa
ốm vừa cao chắp tay đứng trên một đài đá nhô cao. Dưới chân lão, các
công nhân đang rót đồng nóng chảy vào một khuôn bằng đất hình trụ rất
lớn, sóng nhiệt toát ra cuồn cuộn khiến cho vẻ cuồng nhiệt trong mắt lão càng thêm nồng đậm.