Nghiêm Thanh lại cực kỳ chuyên chú thi hành chức trách giám trảm quan của mình, trong cả quá trình cơ hồ nhìn chằm chằm không chớp mắt phạm
nhân bị xử tử, thể hiện ra đầy đủ tính tàn nhẫn máu lạnh của lão.
Đây là một quan viên tàn khốc! Tần Lâm âm thầm báo cho mình, mặc dù Nghiêm
Thanh là một quan văn, nhưng người này tâm tính ác độc, chỉ sợ chỉ có
hơn Từ Tước, Trần Ứng Phượng chớ không kém.
- Thế nào, Tần tướng quân tự xưng hãn dũng, lại không dám nhìn thẳng lăng trì sao?
Nghiêm Thanh liếc mắt Tần Lâm, mơ hồ có vẻ đắc ý.
Trong số quan văn lão được xưng can đảm, từ khi nhậm chức Hình bộ Thượng Thư
tới nay rất hay dùng nghiêm hình khốc pháp, có thể nói thanh danh lừng
lẫy.
Tần Lâm cười cười:
- Ta không có hứng thú mấy đối với người sống.
Lúc này Nghiêm Thanh mới nhớ ra Tần Lâm làm gì, lão có thể lấy làm kiêu
ngạo về lòng can đảm trong đám quan văn đồng liêu, nhưng so với Tần Lâm e rằng chưa đủ.
Mấy tên thủ ác đều bị lăng trì xử tử, số còn lại
chém đầu ngay tức khắc. Đám đao phủ thủ đưa bọn Thạch Tự Nhiên lên Tây
Thiên xong, quay sang bắt đám tòng phạm còn lại kể cả Tôn Hiểu Nhân quỳ
xuống.
Trong khoảnh khắc cuối cùng Tôn Hiểu Nhân còn mỉm cười cảm kích nhìn về phía Tần Lâm. Lúc hành hình còn có thể nhìn kẻ đầu sỏ tội
ác sát hại anh ruột, lừa gạt mình mười năm, gây thành bi kịch chết ở
trước mặt mình, y không còn bất cứ tiếc nuối nào.
Ánh đao chợt lóe, đầu người bay lên, máu chảy như suối, Bạch Liên Bắc tông từ nay hoàn toàn trở thành lịch sử.
Lúc này giám trảm quan Nghiêm Thanh lại có chút không yên lòng, nhìn về
phương hướng Tử Cấm thành phía Bắc, âm thầm nghĩ ngợi: Thông Chính Sứ Ty Phạm Thông Chính có tình cũ với lão phu, tấu chương thượng tấu kia hẳn
đã phát đến triều đình rất nhanh, hừ hừ, cũng muốn xem thử Trương lão
nhi đối phó thế nào...
-----------
Quả thật Thủ Phụ đế sư
Trương Cư Chính đang ở nội các nhận được tấu chương, bất quá lão cũng
không có lập tức phê duyệt mà là cầm tấu chương suy nghĩ một hồi, sau đó bật cười lên.
Rất nhanh, Trương Cư Chính cầm tấu chương đi Dưỡng Tâm điện, tìm Vạn Lịch đang đọc sách.
- Bệ hạ, Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh thượng tấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm...
Trương Cư Chính đưa tấu chương cho Vạn Lịch, sau đó không nói một lời đứng ở bên cạnh.
Hai vị Bạn Bạn Trương Thành cùng Trương Kình đang phụng bồi Vạn Lịch lập
tức dựng đứng lỗ tai lên, một người muốn hóa giải thay Tần Lâm, người
kia hận không được lập tức thêm dầu thêm mỡ, quật ngã Tần Lâm trên mặt
đất rồi giẫm chân lên giày xéo.
Vạn Lịch không hiểu chuyện gì nhận lấy tấu chương, lật tới lật lui xem, sau đó đột ngột vứt tấu chương trên bàn sách rộng lớn:
- Há đâu có lý như vậy! Trương tiên sinh, hẳn là ông hiểu rất rõ ràng,
Tần ái khanh vì tra án, thủ đoạn thần kỳ nào cũng có thể dùng tới, cưa
đầu, mổ bụng… thường thường làm cho người ta không thể tưởng tượng
nổi... Tôn Hiểu Nhân chính là hắn bắt ra ngoài, hơn nữa đã lập tức bị xử tử, chẳng lẽ hắn còn cấu kết với Tôn Hiểu Nhân mưu đồ bất chính hay
sao?
Trương Cư Chính vuốt chòm râu đen nhánh, khẽ cười cười:
- Theo lão thần thấy, chớ nói uống rượu, lúc Tần Lâm tra án giả thần giả
quỷ đã sớm không chỉ một lần, nhất định là Nghiêm Thượng Thư hiểu lầm.
- Phần tấu chương này giữ lại không phát.
Vạn Lịch không chậm trễ chút nào, thậm chí có vẻ chán ghét tiện tay vứt bỏ tấu chương đạn hặc của người ta.
Cái gọi là giữ lại không phát, có nghĩa là phần tấu chương này bị vứt vào sọt rác.
Trương Kình thở ra một hơi thật dài, may là chưa vội vàng đâm thọc Tần Lâm,
bằng không húc đầu vào vách sắt, tự mình chuốc khổ vào thân. Trương
Thành lại âm thầm cao hứng, bất kể thế nào y cũng là đồng minh của Tần
Lâm.
Trương Cư Chính khẽ cau mày, thầm nói chẳng lẽ Vạn Lịch vẫn
chưa nhớ ra được sao? Mặc dù mình cũng có thể nói, nhưng hiệu quả vẫn
không tốt bằng bản thân bệ hạ nói. Dù sao tuổi Tần Lâm còn trẻ, tuổi Vạn Lịch cũng còn trẻ, đôi quân thần này còn có mấy chục năm với nhau.
Vạn Lịch chỉ có tư chất tầm thường, nhưng trải qua bao nhiêu năm Trương Cư
Chính khổ tâm dạy bảo cũng học được một bụng đế vương tâm thuật, rốt cục nghĩ tới chuyện này bèn hỏi:
- Ủa, lần trước Tần ái khanh bắt
Tôn Hiểu Nhân, vì là bí mật trong cung cho nên không được thăng thưởng.
Lần sau hắn tiêu diệt Bạch Liên Bắc tông chính là chiến công thực thụ,
chẳng lẽ chưa được thăng thưởng hay sao?
Ủa, lúc này ngươi mới nhớ tới sao? Trương Cư Chính vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì.
Đế sư Thủ Phụ cũng là một kẻ đáng yêu.
Dù sao Vạn Lịch cũng là đồ đệ, không hiểu được lòng dạ quỷ quái của sư phụ mình, không chút nghi ngờ vỗ bàn thật mạnh:
- Thưởng, nên thăng thưởng trọng hậu! Tần tướng quân lập công lớn như
vậy, không những trẫm rất vui vẻ, dù là mẫu hậu cũng thường thường nhắc
tới...
Trương Kình đảo mắt một vòng:
- Bệ hạ, thiếu niên
thiên tử thiếu niên danh thần, tương lai Tần tướng quân vĩnh viễn bảo vệ giang sơn Đại Minh ta, quả thật là phúc của xã tắc!
Trương Kình đứng ra nói giúp Tần Lâm, mặt trời mọc từ hướng Tây lúc nào vậy?
Trong tình huống này thổi phồng còn có hiệu quả hơn cả dìm xuống, quả nhiên thần sắc Vạn Lịch thoáng thay đổi.
Thiếu niên thiên tử, thiếu niên danh thần cố nhiên là tốt, nhưng từ cổ chí
kim cực ít có thiện thủy thiện chung. Thần tử thiếu niên thành danh rất
nhanh sẽ đối mặt với cục diện công cao không thưởng, từ đó sinh lòng
ngăn cách. Có thể quân thần tương đắc từ đầu chí cuối, mười phần không
được một.
Trương Thành biết rõ tính của tiểu chủ nhân mình, bèn giúp Tần Lâm khiêm tốn vài câu:
- Nô tỳ nghe nói Tần tướng quân tự nhận cũng không có công lao gì, hết
thảy toàn nhờ vào bệ hạ hồng phúc tề thiên, uy linh liệt tổ liệt tông
che chở.
Lần này chân mày Vạn Lịch mới giãn ra, tâm trạng trở nên thoải mái.
Trương Cư Chính thấy dáng vẻ của học trò mình như vậy không khỏi âm thầm có
hơi hối hận. Thuật đế vương ngự hạ cố nhiên quan trọng, nhưng lại yêu
cầu bản thân người học có lòng dạ bao la bát ngát, rộng sâu như bể mới
có thể dung nạp. Nếu như lòng dạ nhỏ mọn, tính tình thiên khích, lại
không bằng ngu độn một chút còn hơn, học những quyền mưu thủ đoạn này
rất dễ đi lầm đường.
Đáng tiếc Vạn Lịch đã có mười tám tuổi, Trương Cư Chính nghĩ tới những chuyện này đã là quá muộn.
Một đạo trung chỉ phát ra, Trương Cư Chính lấy tốc độ nhanh nhất làm các hạng thủ tục.
-----------
Bọn Tần Lâm, Nghiêm Thanh đang giám trảm ở Thái Thị Khẩu, chợt thấy từ xa
xuất hiện khoái mã từ phương hướng Tử Cấm thành chạy tới
Lúc này
đã hành hình xong hết thảy phạm nhân, Nghiêm Thanh đang đứng dậy, thấy
vậy lập tức trợn to mí mắt sưng húp: nhanh như vậy sao, xem ra Vương
Hoàng hậu đúng là thổi lỗ tai bên gối bệ hạ, ngay cả Trương lão nhi cũng không ngăn cản được, ha ha!
Trương Kình dẫn dắt mấy tên thái
giám tới đây tuyên chỉ, vốn y hết sức không muốn đi, nhưng bệ hạ đã chỉ
đích danh y, không đi mà được sao? xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Rõ ràng y vô cùng oán hận Tần Lâm, nhưng lại phải tới tuyên đạo ý chỉ này, tâm trạng thật sự khó chịu hơn cả vừa nuốt chửng một con ruồi.
Chương 565: Hoàn toàn ngược lại (Hạ)
Trương công công cỡi ngựa chạy tới gần, mặt đen lại lạnh như băng nói:
- Có thánh chỉ, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ chưởng Bắc Trấn Phủ Ty Tần Lâm tiếp chỉ!
Quan viên Đại Minh đều biết cách nhìn sắc mặt của sứ giả truyền chỉ, có thể ước đoán nội dung thánh chỉ thế nào.
Nhìn dáng vẻ quái dị của Trương Kình, đạo thánh chỉ này còn có thể tốt được sao, nhất định Tần Lâm sẽ chịu xui xẻo.
Chư vị cẩm y quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty, bắt đầu từ Hồng Dương Thiện đến
Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, đến thuộc quan cùng Hiệu Úy tầm thường, ai
nấy tim đập như trống trận.
Chỉ có Ngưu Đại Lực cùng Lục mập đặc
biệt trấn định, trưởng quan mình là ai chứ, nếu có thể bị một đạo tấu
chương Nghiêm Thanh hạ gục đó mới là chuyện kỳ quái. Hơn nữa theo tình
hình vừa rồi, hai người bọn họ quen thuộc tính khí Tần Lâm, thậm chí cảm thấy sự thật là hắn cố ý chọc giận Nghiêm Thanh, để cho lão thượng đạo
tấu chương này.
Trên pháp trường vốn có sẵn hương án, trong quan
trường có câu ‘thấy đỏ là vui’, thậm chí có vị quan đang xui xẻo vô cùng bèn đem phạm nhân ra đánh cho đổ máu. Vì vậy Tần Lâm tiếp chỉ trên pháp trường mới vừa hành hình phạm nhân, cũng không cần úy kỵ gì.
Trương Kình vô cùng không vui, hoặc là nói tình thế bất đắc dĩ mới không thể không mở thánh chỉ ra đọc:
- Phụng Thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Bắc
Trấn Phủ Ty chưởng ấn quan Tần Lâm sống chết quên mình, đáp đền triều
đình, nhất cử tiêu diệt yêu phỉ Bạch Liên Bắc tông, chiến công hiển
hách, đặc thăng thụ Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, tán cấp Phiêu Kỵ tướng quân, gia huân Thượng Hộ Quân, khâm thử!
Quả nhiên Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, hai tay nhận lấy thánh chỉ:
- Vi thần tuân chỉ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, tán cấp Phiêu Kỵ tướng quân, gia huân Thượng Hộ Quân! Bọn Hồng Dương Thiện hâm mộ tới nỗi đỏ mắt, mà sắc mặt của Lưu
Thủ Hữu lại càng xám ngắt.
Đô Chỉ Huy Sứ là võ quan chính nhị
phẩm, kế dưới chính nhất phẩm Đô Đốc và tòng nhất phẩm Đô Đốc Đồng Tri,
là vũ chức cao phẩm cực lớn.
Cẩm Y Vệ gọi đầy đủ là cẩm y thân
quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty, nói cách khác quan lớn nhất Cẩm Y Vệ chính là Đô
Chỉ Huy Sứ. Giống như chức Tả Đô Đốc của Lưu Thủ Hữu là gia hàm, mà chức quan y đảm nhiệm chưởng Cẩm Y Vệ thật ra chính là Đô Chỉ Huy Sứ.
Bây giờ quan chức Tần Lâm cũng được thăng đến Đô Chỉ Huy Sứ, nói cách khác, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thay thế vị trí Lưu Thủ Hữu, trở thành
chưởng ấn quan toàn bộ Cẩm Y Vệ.
Kế tiếp Phiêu Kỵ tướng quân là
nhị phẩm tán cấp, cũng không phải quá cao, huân quan Thượng Hộ Quân lại
hơi có giá trị. Lớn hơn Thượng Hộ Quân cũng chỉ còn lại có Trụ Quốc và
Tả Hữu Trụ Quốc, Sinh Phong Thượng Trụ Quốc, quả thật là ghê gớm!
- Ta đã nói rồi...
Lục Viễn Chí lại trở nên đắc ý, dường như kẻ tiếp chỉ không phải là Tần Lâm mà là y vậy:
- Tên của trưởng quan chúng ta được gọi là ‘giản tại đế tâm’, muốn thượng tấu Tần ca ta, hừ, quả thật là một giấc mộng Xuân Thu.
Nghiêm Thanh hoàn toàn ngây dại, đúng như lời Lục Viễn Chí, cho dù là nằm mơ
lão cũng không thể thấy, dâng tấu chương đạn hặc lên ngược lại khiến cho Tần Lâm gia quan tấn tước.
Trời ơi, còn có thiên lý hay sao, còn chỗ cho người ta sống sao… Nghiêm Thanh cảm thấy hết sức uất ức trong lòng.
Không giống với vụ án Khúc Lưu quán liên quan tới bí mật trong cung cấm,
không có cách nào khua cờ gióng trống thăng thưởng công khai, chỉ được
mấy món mãng bào ngọc đái, vụ án Thạch Phật khẩu tiêu diệt Bạch Liên Bắc tông là tiêu diệt phản nghịch vô cùng quang minh chính đại. Triều đình
luận công ban thưởng, Tần Lâm thăng chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, tán
cấp Phiêu Kỵ tướng quân, gia huân Thượng Hộ Quân!
Tần Lâm vừa cuốn thánh chỉ lại vừa toét miệng cười xấu xa.
Nghiêm Thanh không hề biết chuyện này đã sớm nằm trong kế hoạch của Tần Lâm.
Nghiêm khắc mà nói, chuyện đánh dẹp Bạch Liên Bắc tông quả thật có thể không
cần thăng thưởng. Bởi vì từ khi moi ra Tôn Hiểu Nhân đến đại chiến Thạch Phật khẩu cũng có thể xem chỉ là một vụ án xuyên suốt, đã tưởng thưởng
mãng bào ngọc đái tựa hồ cũng đủ rồi.
Nhưng vì sao thăng thưởng
không rõ ràng, phải lấy danh nghĩa sủng ái thần tử đặc biệt ban cho hắn
mãng bào ngọc đái? Chính là vì liên quan tới bí mật trong cung cấm,
không tiện truyền ra khắp thiên hạ.
Tần Lâm thầm nhủ trong lòng,
đúng vậy, nếu chuyện Tôn Hiểu Nhân truyền ra ngoài không biết sẽ nguy
hại tới mức độ nào. E rằng chuyện Vạn Lịch bị cắm sừng sẽ lưu truyền rất lâu trong dân gian, quả thật không thể thăng thưởng một cách rầm rộ
được.
Nhưng sau đó tiêu diệt Thạch Phật khẩu là quang minh chính
đại diệt bình phản tặc, nếu như vậy còn không thưởng phải thế nào mới
thưởng?
Chẳng qua là dường như chuyện này bị triều đình quên bẵng đi, trở về lâu như vậy, Lý Thái hậu, Vạn Lịch, Trương Cư Chính cũng
không đề cập tới. Tần Lâm cũng muốn mặt dày đi nói, nhưng Vạn Lịch kia
nghi thần nghi quỷ, lòng nghi kỵ hết sức nặng nề, quả thật khiến cho
người ta không dám thỉnh công, làm không khéo sẽ khiến cho y nghĩ rằng
Tần Lâm tham công kiêu ngạo.
Cho dù là để những người khác, tỷ
như Trương Công Ngư thượng tấu thỉnh công giùm Tần Lâm, quả thật cũng lộ liễu, thậm chí ngoại trừ bị hiểu lầm tham công kiêu ngạo, còn thêm tội
kết bè kết đảng.
Vừa hay Nghiêm lão Thượng Thư muốn cho Tần Lâm một bài học, nhảy ra muốn thượng tấu, trong lòng Tần Lâm lập tức vui như mở hội.
Đạo tấu chương này vừa lên, Vạn Lịch cùng Trương Cư Chính chắc chắn sẽ có
suy nghĩ ‘Tần Lâm uống rượu cùng khâm phạm thật sao, hắn còn hóa trang
điều tra, ẩn núp nằm vùng, làm sao có thể coi là tội danh?’
Sau
đó sẽ là thưởng công phạt tội, đã không có tội, vậy phải nghĩ tới công
lao của hắn, cho nên tác dụng thật của đạo tấu chương này chính là nhắc
nhở.
Vì vậy tấu chương Nghiêm Thanh thượng tấu không những không
thể hạ gục được Tần Lâm, ngược lại đưa tới hiệu quả thỉnh công. Thậm chí hiệu quả còn tốt hơn để cho Trương Công Ngư, Tằng Tỉnh Ngô trực tiếp
thượng tấu tấu chương thỉnh công.
Đáng thương Nghiêm lão Thượng
Thư không hiểu gì cả, lão nhân gia lại trút giận chuyện này lên đầu
Trương Cư Chính, oán hận lẩm bẩm:
- Trương lão nhi, lão che chở môn hạ, một nữ nhi mười chín tuổi còn chưa xuất giá, chúng ta không để cát lọt vào mắt…
Trời ơi… Tần Lâm nhờ gió thổi nghe lỏm được đôi câu, nhất thời choáng váng.
-----------
- Kinh sư, lâu lắm mới gặp lại!
Hoắc Trọng Lâu nhìn tường thành kinh sư cao lớn nguy nga, trong lòng bồi hồi cảm khái.
Y nhận được lệnh thăng quan ở Hàng Châu, nhất thời vui mừng quá đỗi,
những lời ‘thăng quan phát tài’ này, hai chữ sau đã được thực hiện ở
Hàng Châu, bây giờ đang suy nghĩ nhiều hơn về hai chữ trước.
Trước kia là anh hùng hảo hán bị nghèo khổ bức bách, một văn tiền cũng bị làm khó, nhưng trong xương tủy Hoắc Trọng Lâu vẫn muốn làm đại quan, một
đao một thương gầy dựng nên sự nghiệp. Bằng không nếu chỉ cần tiền, bằng vào võ công của y đi làm cường đạo trong những năm qua cũng đã sớm phát đại tài.