Nụ cười của người trẻ tuổi
kia ẩn chứa lòng tin hùng mạnh, mà mắt hắn ẩn chứa vẻ lạnh lẽo, đủ khiến cho song quyền có thể đánh ra một mảnh thiên địa của vị bá chủ hắc đạo
này đông cứng xương lại.
Người trẻ tuổi cười híp mắt đi tới bên cạnh bàn.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hồ Cử Nhân ở gần nhất vội vàng đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã lui ra hai bước.
Người trẻ tuổi nhìn trên bàn một chút, tự mình động thủ cầm chén rượu
uống một hơi cạn sạch, lại cầm lên một miếng thịt bò muối cho vào trong
miệng. Sau đó hắn chùi tay vào áo lụa mới tinh của Hồ Cử Nhân sạch sẽ,
cuối cùng mới cười hăng hắc xấu xa, ôm lấy kỹ nữ lẳng lơ nhất bên cạnh
Kiềm Tam gia vào lòng, không chút kiêng kỵ xoa xoa bộ ngực của nàng.
Bị ác khách này coi rẻ như vậy, Kiều Tam gia chỉ cười khổ, lại không nói được câu nào. Y đã qua rồi cái thời động chút là đánh đánh giết giết,
có thể ngồi đến vị trí hiện tại, y cũng không phải loại ngu ngốc đầu óc
nóng lên lập tức bất chấp hết thảy. Y có thể hiểu được ý của đối phương, người trẻ tuổi kia dùng phương pháp này bày tỏ rằng, nếu như dám không
trả lời, Kiều Tam gia cùng ba vị tân khách của y hết thảy sẽ là người
chết!
So với bốn tên kỹ nữ thành thục lẳng lơ ở chỗ này, Tam gia lại thích
loại tiểu cô nương mới mười hai mười ba tuổi hơn. Lúc các nàng ở trên
giường co co rúc rúc giống như dê con, dáng vẻ nhu nhược không nơi nương tựa như vậy luôn luôn đốt cháy lửa dục của Tam gia trong khoảnh khắc,
giúp cho y hưởng thụ niềm vui chinh phục.
Nhưng bây giờ Kiều Tam gia phát hiện, mình ở trước mặt người trẻ tuổi
đáng sợ này cũng chẳng khác nào những cô nương đáng thương kia. Y không
nghi ngờ chút nào, người này có thể bóp chết mình nhẹ nhàng thoải mái
giống như bóp chết một con kiến.
Rốt cục, trong nháy mắt Kiều Tam gia như già đi mười tuổi, thở ra một hơi thật dài:
- Được rồi, ngươi muốn hỏi gì?
Không khí khẩn trương lập tức chùng xuống, bốn tên kỹ nữ cười nịnh hót
với người trẻ tuổi. Thậm chí kỹ nữ vừa rồi bị hắn xoa ngực còn lặng lẽ
kéo vạt áo trước xuống thấp một chút, lộ ra một mảng trắng phau. Bất kể
lúc nào, nụ cười đầy mị lực của nữ nhân cũng là vũ khí hữu hiệu nhất của các nàng.
Bất quá người trẻ tuổi cười đẩy các nàng ra, ba tên tân khách cũng bị đuổi ra ngoài, cả một tầng lầu chỉ để lại Kiều Tam gia.
- Bây giờ ngươi có thể hỏi.
Kiều Tam gia cố gắng hết sức để cho thanh âm của mình lộ vẻ bình tĩnh.
Người trẻ tuổi cười nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như đao lướt qua trên mặt Kiều Tam gia:
- Tên thương khách mấy ngày trước bán keo dán Nam Dương, cho người khác
gỡ tiền vàng, lai lịch của y thế nào, hiện tại đang ở nơi nào?
Thương khách bán keo dán kia ban ngày ban mặt đem tiền vàng dán ngoài
đường cho người ta gỡ, không bị tam giáo cửu lưu để mắt tới mới là lạ.
Công khai làm như vậy mấy ngày liền không bị lưu manh vô lại tới quấy
nhiễu sinh sự, tự nhiên sau lưng y có địa đầu xà làm chỗ dựa.
Kiều Tam gia lập tức đứng bật dậy, trợn tròn đôi mắt giận dữ nói:
- Lão tử không thể nói, bởi vì nói cũng phải chết!
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng cười, mở đôi tay ra, tựa như đang quan sát chỉ tay mình.
Đôi tay này được bảo dưỡng rất tốt, xương thịt cân bằng, ngón tay thon
dài, không có bất kỳ vết chai hay vết sẹo nào, bén nhạy mà có lực, nếu
như nắm dao cắt cổ họng người, nhất định hết sức ổn định, sẽ không sai
lệch chút nào.
- Nếu như không trả lời câu hỏi của ta, bây giờ ngươi phải chết, hơn nữa đầu mục bang hội ngươi, tiểu lão bà bị ngươi ép mở kỹ viện, cùng với
con lớn nhất chuẩn bị thừa kế sự nghiệp ngươi... Phàm là người trên tay
có dính máu tươi đều sẽ chết.
Người trẻ tuổi vô cùng bình thản tuyên bố phán quyết tử hình, giống như Diêm La tới từ địa ngục.
Diêm vương bảo người canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm!
Con ngươi Kiều Tam gia lập tức co rút lại, trong khoảnh khắc này y chợt
muốn bạo phát chống lại. Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu trong nháy mắt, rốt cục dưới uy áp của đối phương đã tan thành tro bụi, sau
đó toát mồ hôi lạnh toàn thân.
- Được, được, ngươi giỏi lắm!
Kiều Tam gia chán nản ngồi xuống, ở trước mặt ác ma này, tinh thần y đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ chốc lát sau, lấy được từ miệng Kiều Tam gia thứ mà mình muốn, người trẻ tuổi lập tức đứng dậy cáo từ.
- Dừng, dừng bước...
Kiều Tam gia trở nên tiều tụy già nua, mang theo tâm trạng căm phẫn pha lẫn kính sợ, không nhịn được hỏi:
- Rốt cục các hạ là ai? Là vị đại Đương Đầu chưởng hình nào của Đông
Xưởng, là trưởng quan Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, hay là Ngụy Quốc Công
phủ? Không, bên trong những tổ chức này sẽ không có thứ người như các
hạ, ngươi là cao thủ trong Xưởng Vệ!
Đi tới cửa thang lầu, người trẻ tuổi dừng bước một chút:
- Nếu như thông minh, ngươi phải hiểu biết quá nhiều không phải là chuyện tốt... Ngươi còn muốn biết tên của ta không?
Kiều Tam gia kiên quyết gật đầu một cái.
- Ta tên là Hồng Lĩnh Cân.
Người trẻ tuổi tiêu sái xuống lầu rời đi, giấu đi tên thật.
Tầng dưới cùng, những thủ hạ Kiều Tam gia diễu võ dương oai như Thập Tam Thái Bảo gì đó thảy đều ôm đầu đứng ở góc tường, ngay cả cái rắm cũng
không dám đánh. Bởi vì trên trăm vị Cẩm Y Hiệu Úy hung hăng như hung
thần ác sát, cầm trong tay Tú Xuân đao sáng loáng thủ ở bên cạnh. So
sánh với lực lượng cơ khí quốc gia, sức chiến đấu của bất kể bang hội
hắc đạo nào cũng chỉ là rác rưởi!
- Tần ca, thế nào rồi?
Lục mập nhìn thấy Tần Lâm từ lầu hai đi xuống, vội vàng nghênh đón hỏi.
Hàn Phi Liêm cùng Du Quải Tử cũng chạy tới, Tam gia Nam thành trong
truyền thuyết hết sức khó đối phó, trưởng quan chúng ta đi lên lầu một
mình không biết có moi được tin tức hữu dụng từ trong miệng y hay không.
Tần Lâm cười cười, vung tay lên:
- Tam gia rất biết chuyện, các huynh đệ đi theo ta!
Đám Cẩm Y Hiệu Úy nối đuôi đi ra.
Đứng ở cửa thang lầu, Tam gia lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nói lần
này không oan uổng, thì ra người trẻ tuổi kia chính là Tần Diêm Vương
nổi danh Nam Kinh thành, bất quá tại sao hắn lại tự xưng là Hồng Lĩnh
Cân gì đó?
-----------
Một chỗ dân cư vắng vẻ Nam thành, bởi vì không nằm gần đường lớn cho nên vết chân người rất hiếm. Trong đêm tối mịt mùng, trên một gốc cây khô
trong sân, đôi mắt của một con cú mèo giống như hai ngọn đèn sáng
choang.
Không có ai biết ngôi nhà này thoạt nhìn đổ nát, thật ra bên trong ẩn
chứa huyền cơ. Bên trong cửa đóng chặt của ngôi nhà đang diễn ra một
trận tra khảo.
Lý Hỏa Vượng thân đầy vết máu đang bị trói chặt vào cột nhà, trong miệng bị nhét một nắm giẻ. Y phục y đã rách nát không chịu nổi, để lộ thân
thể vết roi chằng chịt, đỏ ngầu, giăng mắc khắp nơi, có nhiều chỗ đã
chảy ra máu tươi.
Đáng thương Lý Hỏa Vượng bị địch nhân trói bắt tới đây đã hơn một ngày, y vẫn còn cắn răng kiên trì không mở miệng, bất quá còn có thể kiên trì
bao lâu, ngay cả chính y cũng không biết.