Tần Lâm đưa ngón giữa về phía y: trời ơi, ngươi cho rằng mình là Vi
Tước gia hay sao? Nhất định phải tìm một cơ hội tra thử xem vị Trương
công công thích đi kỹ viện này rốt cục là thái giám thật hay thái giám
giả.
Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô đã làm Tuần Phủ Tứ Xuyên, năm đó dẫn dắt mười vạn đại quân bình loạn người Bặc đã quấy nhiễu Tây Nam
trăm năm, là một viên kiện tướng đắc lực dưới quyền Trương Cư Chính,
cũng là quan viên từng làm qua phong cương đại lại, ở trước mặt Tần Lâm
cùng Trương Tiểu Dương lại không hề tỏ ra tự đại chút nào. Nghe Trương
Tiểu Dương nói lời thô bỉ, y bèn cất tiếng cười to:
- Trương công công nói chí phải, chuyện lần này cũng không thể làm quá mức nghiêm
túc, mọi người sơ lược qua loa một chút là được, bên Kế Liêu Tổng Đốc có chút sơ xuất cũng không đáng kể gì. Ha ha, chúng ta đi chuyến này,
Dương Tổng Đốc cũng sẽ không để cho mọi người tay không mà về.
Trương Tiểu Dương hết sức cao hứng, kéo kéo tay áo Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, ngươi nói hàng năm triều đình phát lương hướng Kế Liêu hàng trăm vạn, Dương Tổng Đốc làm ở đó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ
lấy được bảy tám vạn? Chúng ta phải chèn ép thật mạnh, chớ có năm ba
trăm lượng đã gật đầu.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng, ngoài miệng
không nói gì, trong lòng lại thầm nói: nếu Dương Triệu chỉ lấy bảy tám
vạn, lão tử không thèm đi chuyến này làm gì, Trương công công, ngươi
không khỏi quá coi thường y...
Dọc trên đường đi từ kinh sư tới
Mật Vân, Trương Tiểu Dương đều mơ mộng Dương Triệu sẽ tặng lễ trọng hậu. Lúc ra Đức Thắng môn y mơ rằng dưới sáu trăm lượng bạc là không được,
qua đê Trịnh Thôn bắt đầu mơ đến một ngàn lượng bạc. Lúc đến Thuận Nghĩa gia tăng một ngàn hai, chờ qua Hoài Nhu huyện thành, số lượng này đã
lên thẳng tới hai ngàn lượng bạc.
Tằng Tỉnh Ngô cùng Tần Lâm đều
dở khóc dở cười, mặc dù có giao tình với rất nhiều thái giám nhưng hai
người thủy chung không hiểu, bọn họ không có con cái, hưởng lạc cũng có
hạn, cho dù là cưới lão bà mua thị thiếp cũng là giả, cần nhiều bạc như
vậy để làm gì?
Từ Phùng Bảo đến tiểu hoạn quan thấp nhất, chưa từng thấy qua người nào không tham.
Tằng Tỉnh Ngô là tâm phúc của Trương Cư Chính, y biết rõ ràng Thủ Phụ đế sư
chuyển hai phần ba thu nhập tiết kính của mình cho Phùng Bảo, để cầu nội đình không gây trở ngại cho chính sách triều chính mới. Nếu không phải
Phùng Bảo tham lam, Trương Cư Chính cũng không cần lưng đeo ô danh.
Tần Lâm hiểu được Tằng Tỉnh Ngô là năng thần đương thế, dọc theo đường đi bèn thỉnh giáo y tâm đắc cầm quân tác chiến.
Tằng Tỉnh Ngô cảm kích lần trước Tần Lâm giải quyết thay y vấn đề súng ống
kiểu mới, liền giơ lên hai ngón tay nói thẳng cho biết:
- Thứ
nhất, quan văn Thống soái chỉ cầu điều độ hợp thời, chớ nên lâm trận gây trở ngại cho võ tướng. Thứ hai, nước trong quá sẽ không có cá, lúc nào
qua loa được thì cho qua.
Điều thứ nhất Tần Lâm đã hiểu, lúc
trước ở Bá Hộ Sở Kỳ Châu có mấy huynh đệ theo chân Lưu Hiển bình loạn
người Bặc, Tằng Tỉnh Ngô đối với Đại tướng Lưu Hiển coi như ủy quyền,
làm quan văn chủ yếu phụ trách quan hệ địa phương, xoay sở lương thảo
hướng ngân, không tham gia quá nhiều vào quân sự.
Điều thứ hai Tần Lâm chỉ nghe nói trị quân vụ cầu nghiêm chỉnh, tại sao lại nói qua loa?
Tằng Tỉnh Ngô cười cười:
- Chỉ lấy chém đầu ghi công mà nói, có thi thể địch quân bị chém chết rơi xuống phía dưới vách đá vạn trượng, bị nước sông cuốn đi, bị pháo hỏa
đánh nát, cũng không có cách nào tìm được, nghiêm khắc dựa theo quân
pháp thì không thể ghi công lãnh thưởng, như vậy tướng sĩ ra sức giết
địch chẳng phải sẽ vô cùng thất vọng sao?
- Còn có thật nhiều
thời điểm, một địch nhân bị hai binh sĩ ta liên thủ giết chết, chuyện
này càng không dễ theo thủ cấp ghi công. Cứ như vậy binh sĩ đàng hoàng
sẽ phải chịu thiệt, binh sĩ gian xảo giết chết lương dân lãnh công bổ
sung, nếu như không áp chế, trong quân lợi dụng giết chết lương dân lãnh công không nói, tới khi ra chiến trận không chịu ra sức chiến đấu đao
thật thương thật.
- Cho nên làm Thống soái, sẽ phải mắt nhắm mắt
mở đối với binh sĩ đàng hoàng giết địch, cho phép khai thêm thủ cấp gia
tăng hai ba thành. Còn đối với binh sĩ gian xảo giết chết lương dân lãnh công phải kiên quyết ngăn lại, để gìn giữ kỷ cương.
Tần Lâm nghe vậy thán phục vô cùng, mới đầu hắn nghe Tằng Tỉnh Ngô nói chuyện biên
cương qua loa là được, trong lòng còn có chút xem thường, lúc này nghe
Tằng Tỉnh Ngô nói ra kinh nghiệm của mình, mới hiểu được đã từ lâu bản
thân chế độ đã không hợp lý. Tỷ như quy định chém đầu ghi công, thân làm Thống soái phải xử lý sự vụ cụ thể qua loa cho thích hợp, còn đối với
hành động ác độc giết chết lương dân lãnh công phải kiên quyết đả kích.
Họa tâm phúc của triều Đại Minh trăm năm ở Tây Nam, Tằng Tỉnh Ngô có thể
nhất cử san bằng, dĩ nhiên bản lãnh không chỉ có bấy nhiêu, nếu Tần Lâm
chịu nghe, y cũng chịu nói. Hai người ngồi ở trong xe ngựa đàm luận vô
cùng sôi nổi tâm đắc, Tần Lâm thỉnh giáo y rất nhiều chuyện cầm binh tác chiến, xoay sở lương thảo, chuyển vận hậu cần… ở thời này.
Từ
Mật Vân huyện đến kinh sư, đi theo đại lộ cũng chỉ một trăm tám mươi
dặm, đoàn người Tần Lâm quan ngồi xe ngựa, Hiệu Úy thân binh cỡi ngựa,
không nhanh không chậm chạy tới, ba hôm sau đã đến chỗ Kế Liêu Tổng Đốc.
Dọc đường quan viên châu huyện đưa rượu khoản đãi Khâm Sai, sau đó truyền
giấy tờ, hỏa bài như lưu thủy tới Mật Vân, Kỳ Liêu Tổng Đốc Dương Triệu
đã sớm biết lúc nào Khâm Sai tới, hôm ấy bày ra hương án ở ngoại ô, dẫn
dắt một đám thuộc quan ra nghênh đón.
Mười dặm trường đình bày ra long đình cổ nhạc, Khâm Sai đại thần Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô,
Phó Sứ Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ Tần Lâm, trung sứ Trương Tiểu Dương đều xuống xe ngựa, cùng nhau đi tới bên cạnh đình. Tằng Tỉnh Ngô tự tay đem chiếu thư đặt vào trong long đình, đứng sang phía Nam.
Binh bộ
Hữu Thị Lang, Hữu Phó Đô Ngự Sử, Kế Liêu Tổng Đốc Bảo Định quân vụ kiêm
lương hướng Dương Triệu dẫn dắt đông đảo thuộc quan đứng phía Bắc. Vị
Tổng Đốc này mặt trắng râu đen nghi biểu đường đường, mặc một thân triều phục màu đỏ, đầu đội Ngũ Lương quan, thắt lưng vàng ngọc bội, dáng vẻ
uy phong lẫm lẫm.
Ai có thể nghĩ tới một vị Kế Liêu Tổng Đốc quân vụ nhiều năm như vậy, được xưng năng thần đại quan triều đình, lại là
đại tham quan điên cuồng vơ vét của công cho vào túi riêng?
Tần
Lâm cẩn thận quan sát, chư vị quan viên sau lưng Dương Triệu từ Tổng Đốc phủ thuộc quan cho đến Mật Vân Huyện Lệnh, ai nấy cúi đầu thật thấp,
theo sát Tổng Đốc từng bước, không dám vượt qua chút nào.
Xem ra
Dương Triệu quả thật là vị năng thần, trong những năm qua nhậm chức Kế
Liêu Tổng Đốc nhất định đã dùng không ít thủ đoạn, sử dụng cả ân lẫn uy, an bày tâm phúc, trị cho quan viên dưới quyền phải khép nép thần phục.
Bất quá Tần Lâm cũng không để lộ ý đồ chân thật của hắn, là Khâm Sai cùng
Tằng Tỉnh Ngô trên trán dán tiêu ký Giang Lăng đảng tới đây, như vậy mới làm cho Dương Triệu không đề phòng cảnh giác