Hàn Phi Liêm cùng Ngưu Đại
Lực không nói gì nhưng thình lình đứng bật dậy, ôm quyền thi lễ Tần Lâm. Trong lòng bọn họ vị trưởng quan này cũng không phải là loại thanh quan cổ hủ kia, hắn cũng biết một ít thủ đoạn âm mưu, trong quan trường theo lệ cũng sẽ thu tiền cữ thường lệ, nhưng từ trước tới nay hắn chưa bao
giờ động tới chuyện này.
Đi theo vị trưởng quan này làm việc, trong lòng cảm thấy yên ổn, tối về
nằm ngủ thẳng giấc, đến già có thể ưỡn ngực thật thẳng nói với con cháu: cả đời này của ta chưa từng làm chuyện trái với lương tâm.
Tần Lâm cười nhìn các huynh đệ khẽ gật đầu, lại lộ vẻ áy náy nói với Hàn Phi Liêm:
- Chỉ sợ sẽ liên lụy Hàn huynh, không thể so với hai vị huynh đệ Lục, Ngưu, lão Hàn vốn chính là Tiểu Kỳ...
- Trưởng quan nói gì vậy, nếu không nhờ trưởng quan, Hàn mỗ há có thể làm được Bá Hộ sao?
Hàn Phi Liêm cất tiếng cười ha hả:
- Hơn nữa, cho dù là Hàn mỗ bị tước chức làm dân, còn sợ không có cơm ăn sao? Gia sản trưởng quan lớn như vậy cũng đủ nuôi sống các huynh đệ.
Tần Lâm bị Hàn Phi Liêm chọc cho vui lên, từ nay về sau cũng đối xử với
Hàn Phi Liêm giống như Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, như huynh đệ tâm
phúc.
- Nhân vật thượng quốc quả nhiên trung thành nghĩa liệt!
Quyền Chính Ngân chợt quỳ xuống, cảm kích rơi nước mắt xá Tần Lâm một xá:
- Mới vừa rồi tiểu khả còn đang suy nghĩ, Trương tướng gia đã cho Ngũ
Phong hải thương rất nhiều ích lợi, tiểu dân bá tánh chúng ta kiếm sống ở ven biển cũng không dám so đo tính toán với lão nhân gia. Oan khuất của lão chúa công cùng mười vạn quân dân không thể làm gì khác hơn là chờ
sau khi Vương Bản Cố chết, kéo lão lên điện Diêm Vương đối chất. Không
ngờ rằng Tần trưởng quan lại đối xử như vậy, chúng ta… chúng ta…
Quyền Chính Ngân nghĩ đến năm đó bị oan uổng cùng đông đảo dân chúng
duyên hải, thân nhân hải thương chết oan, không khỏi nước mắt chan hòa:
- Bất kể có thể đem Vương lão tặc ra xử tội hay không, sau này Ngũ Phong hải thương ta không dám quên đại ân đại đức trưởng quan, Quyền mỗ thay
mặt huynh đệ hải thương cùng mười vạn dân chúng chết oan bái tạ Tần
trưởng quan!
Tần Lâm đỡ Quyền Chính Ngân dậy, bảo y ngồi xuống bên cạnh.
Hắn lấy làm kỳ trong lòng, không hiểu vì sao hồi lâu Từ Văn Trường không nói gì, vừa nhìn về phía lão lập tức sợ hết hồn: vừa nhìn qua Từ Văn
Trường không có chuyện gì, ngồi đàng hoàng trên ghế, không nói tiếng
nào. Cẩn thận nhìn lại, mắt bên trái lão đầu này nhắm lại, mắt bên phải
sững sờ, lỗ mũi nghiêng sang bên, khóe miệng co quắp, vẻ mặt quái dị tới cực điểm.
Tần Lâm biết không thể kích thích người mắc bệnh điên, liền nhỏ giọng gọi:
- Từ tiên sinh, Từ tiên sinh…
Từ Văn Trường chợt đứng bật dậy giống như viên đạn từ trên ghế, giậm chân phun nước bọt mắng loạn:
- Ha ha, lão tử sớm hiểu được là có chuyện như vậy, Nghiêm Tung, Từ
Giai, Cao Củng, Trương Cư Chính, kẻ làm chính trị không có đạo đức cá
nhân. Hồ Tông Hiến đã là gì, Uông Trực đã là gì, mười vạn quân dân duyên hải đã đáng là gì. Từ Văn Trường, ngươi nhìn không thấu, đáng đời
ngươi, con bà nó…
Lão điên vừa giậm chân mắng loạn vừa tát tai mình, lại túm tóc kéo, sắc
mặt đỏ bừng, hai mắt đầy tia máu vằn đỏ, thần sắc như điên như cuồng.
- Không xong, lão điên lại nổi điên!
Lục mập cùng Ngưu Đại Lực vội vàng ôm lấy lão, nhưng sau khi Từ Văn
Trường điên không biết lấy sức lực từ đâu ra, Ngưu Đại Lực trời sanh
thần lực suýt chút nữa không giữ được lão.
Tần Lâm vội bảo Hàn Phi Liêm đi gọi Lý Thời Trân.
Chỉ chốc lát sau, lão thần y vội vàng chạy đến, bảo Ngưu Đại Lực cố gắng giữ bệnh nhân không nên loạn động. Lý Thời Trân xuất thủ như điện, mấy
cây ngân châm đâm vào huyệt Bách Hội, huyệt Thái Dương, ngón tay nắm
đuôi châm khẽ lay lay.
Thủ đoạn của Đại Minh thần y quả thật rất cao minh, bệnh điên của Từ Văn Trường dần dần bình phục, sắc đỏ trên mặt cũng dần dần rút đi, ánh mắt
cũng từ cuồng loạn trở nên sáng ngời.
Tần Lâm thấy vậy mừng rỡ, thì ra Lý Thời Trân cũng có thể đối phó cả bệnh điên.
Không ngờ rằng Lý Thời Trân lắc đầu một cái, thở dài nói:
- Từ tiên sinh tâm bệnh ngoan cố, lão phu chỉ có thể tạm thời áp chế,
tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, lão phu có thể trị thân bệnh lại không
thể trị tâm bệnh. Tạm thời cứ như vậy đi, để cho lão nghỉ ngơi một hồi.
Thu ngân châm, Lý Thời Trân lắc đầu rời đi, có lẽ là xúc cảnh sinh tình. Lão vất vả cả đời, đến tuổi già rốt cục Bản Thảo Cương Mục cũng được
xuất bản, không uổng cuộc đời này. Từ Văn Trường là tài tử Giang Nam đại danh đỉnh đỉnh, đến già lại có kết cục như vậy…
Từ Văn Trường thở hổn hển nghỉ ngơi một hồi, đứng lên chắp tay với Tần Lâm:
- Tướng quân thật sự không cần như vậy, có thể tạm thời đáp ứng Trương
Cư Chính, sau đó từ từ theo dõi xem Vương Bản Cố mưu đồ thế nào… Ủa, lão hủ đã xem thường quyền mưu của Trương Tướng gia, hiệp chưởng Nam Trấn
Phủ Ty, hắc hắc, căn bản cũng không cho chúng ta cơ hội!
Nội bộ Cẩm Y Vệ, Bắc Trấn Phủ Ty chủ bên ngoài, Nam Trấn Phủ Ty chủ bên
trong, Nam Trấn Phủ Ty là hiến binh trong hiến binh, đặc vụ trong đặc
vụ, quyền lực tuyệt đối không thể nói là nhỏ, nhưng chức quyền chỉ giới
hạn bên trong nội bộ Cẩm Y Vệ. Sau khi Tần Lâm nhậm chức này sẽ không có cách nào lợi dụng chức quyền đối phó Vương Bản Cố.
Trương Cư Chính một đời danh tướng, suy nghĩ chu đáo, tuyệt không thể nào dễ dàng lưu lại cơ hội cho Tần Lâm.
- Trực tiếp công bố tội Vương lão tặc?
Từ Văn Trường dứt lời đã tự mình lắc đầu, Tần Lâm đã giao những thư tội
chứng kia cho Trương Tử Huyên mang cho Trương Cư Chính, hiện tại trên
tay hắn không có chứng cớ xác thực.
- Hay là…
Từ Văn Trường bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp, sẽ có cơ hội đối phó lão tặc.
- Ta sợ, ta không kịp đợi nữa...
Tần Lâm cười lạnh hắc hắc một trận.
Mọi người kinh hãi trong lòng.
Trong mắt Tần Lâm thoáng qua hàn quang như lưỡi đao:
- Ta sợ Vương lão tặc chết quá sớm!
-----------
Phủ đệ Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh Vương Bản Cố, thời gian trước
yên lặng được ít ngày, bị một tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đánh
tới cửa, nhị phẩm Tả Đô Ngự Sử bị đánh sưng mặt sưng mũi, cuối cùng ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, trơ mắt nhìn Tần Lâm ngông cuồng kiêu
ngạo kia nghênh ngang rời đi, coi như mặt mũi mất hết.
Không những môn sinh cố lại vốn là theo phụ Vương Bản Cố lại không tới
cửa, ngay cả tôi tớ người ở Vương gia đều cúi thấp đầu, những nha hoàn
người làm thân cận nhất truyền ra tin tức lão gia vạn phần như đưa đám,
tâm như tro tàn, càng khiến cho mọi người hiểu lầm thêm. Tất cả mọi
người đều đang suy nghĩ, phải chăng là Vương Đô Đường cũng sắp sửa rơi
đài.
Bất quá kế tiếp Vương lão gia trải qua một thời gian lo được lo mất,
chợt khôi phục bình thường, mà một tháng trước hai vị công tử Trương gia đến bái phỏng càng có hiệu quả trấn an tinh thần cho lão. Mặc dù sắc
mặt của hai vị Trương công tử thật sự không dễ coi, nhưng sau khi bọn họ rời đi, tinh thần Vương Đô Đường trở nên phấn khởi vô cùng.