Cẩm Y Vệ

Chương 216: Chương 216: Không ngờ là y




Ads Các nha môn chịu trách nhiệm đối với vụ án bên trong Nam Kinh thành vận chuyển với hiệu suất cao chưa từng có. Các bộ khoái, Cẩm Y Hiệu Úy trắng đêm không ngủ, dùng phương thức sàng lọc điều tra vụ án, thu thập dấu vết tương quan.

Tần Lâm cùng Từ Tân Di cũng cả đêm không ngủ, trở lại thư phòng trạch viện Tần Lâm, cùng nhau nằm dài trên bàn sách cực lớn, Từ Tân Di ghi chú bằng mực đỏ những đối tượng trọng điểm hiềm nghi tính tình cổ quái trên bản đồ Nam Kinh. Tần Lâm tìm tòi các con đường có thể đi xe giữa các điểm đỏ này và ba nơi xảy ra án mạng, cố gắng tìm kiếm phương hướng chỉ ra người có khả năng mục kích.

Vừa có mới ý tưởng, Tần Lâm liền lệnh cho Hàn Phi Liêm dẫn dắt các vị huynh đệ đi ra ngoài tra hỏi.

Bất tri bất giác phía Đông đã dần sáng.

A... Từ Tân Di ngáp một cái thật to.

Dường như ngáp cũng có thể lây, Tần Lâm cũng ngáp một cái, hai người đồng thời cười lên.

Mặc dù vụ án vẫn chưa thể nước cạn lòi đá, nhưng công việc điều tra đang được tiến hành khẩn trương, lưới đang siết chặt lại từng chút, ánh bình minh thắng lợi sắp sửa tới.

Có một ý tưởng kỳ quái bắt đầu từ ngày đụng xe vẫn quanh quẩn trong lòng Tần Lâm, đuổi mãi không đi. Nhưng mỗi khi hắn muốn suy nghĩ cẩn thận, linh cảm lại cười to bỏ chạy thật xa, không nhìn thấy, không sờ được...

Ăn sáng qua loa một chút, Tần Lâm lại dẫn bọn Từ Tân Di, Lục Viễn Chí đi Thuận Thiên phủ. Trong số người tham dự thi hội Yến Tử cơ, có một số công tử cùng thiên kim tiểu thư tương đối xa lạ đối với Từ Tân Di, Tần Lâm lại nghĩ tới một số đầu mối mới, vẫn cảm thấy nên hỏi cẩn thận Vương Sĩ Kỳ một phen cho thỏa đáng.

Phụ tử Vương Thế Trinh, Vương Sĩ Kỳ gặp mặt bọn họ ở thư phòng, hai bên đều nhìn đối phương bật cười: mắt Tần Lâm cùng Từ Tân Di như mắt gấu trúc, mắt của phụ tử Vương gia cũng sưng húp, đều là trắng đêm không ngủ.

Hai bên trao đổi cái nhìn đối với vụ án, Tần Lâm cả đêm không ngủ đầu có chút mơ màng trầm trầm, nhưng dường như linh cảm lại đặc biệt mãnh liệt, thuộc về trạng thái kỳ diệu nào đó khó có thể nói rõ.

Hắn lơ đãng quét mắt khắp thư phòng, chợt ánh mắt dừng lại trong một góc, có một quyển sách đã lật ra mấy trang, ánh mắt lập tức híp lại, thanh âm từ trước tới nay vẫn giữ vững trầm ổn chợt có hơi kích động:

- Đây… đây là cái gì?

Vương Thế Trinh mặt già đỏ lên, nhặt quyển sách kia lên, ngoài bìa đề ba chữ Kim Bình Mai, tỏ ra lúng túng nói:

- Đây là bản quan trong lúc nhàm chán rảnh rỗi viết ra, quả thật khó lòng lọt vào mắt, khiến cho Tần trưởng quan chê cười.

Thân là Minh chủ văn đàn, Vương Thế Trinh tuyệt không phải chỉ có hư danh, không chỉ có tinh thông các loại thi từ ca phú, cho dù là hí kịch cùng tiểu thuyết cũng rất có thành tựu. Bộ kỳ thư Kim Bình Mai này chính là kiệt tác của lão nhân gia, dĩ nhiên y thân là quan triều đình, loại sách tư tưởng không lành mạnh này không tiện trực tiếp ký tên, cho nên mới lấy Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh làm bút danh.

Lúc này Kim Bình Mai vẫn chưa trau chuốt biên tập xong, Vương Thế Trinh gần đây vì vụ án giết người hàng loạt bể đầu sứt trán, đã sớm không rảnh biên tập lại quyển sách này, tiện tay ném nó ở trong góc thư phòng, ngẫu nhiên bị Tần Lâm phát hiện.

Vương Thế Trinh bị vạch trần chuyện viết dâm thư, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ mặc dù bản lãnh họ Tần lớn thật, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, trọng án chưa phá còn có tâm tư quan tâm quyển Kim Bình Mai này.

Vẻ Mặt Tần Lâm cực kỳ cổ quái, không nói lời gì đoạt sách vào trong tay, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

Phụ tử Vương Thế Trinh liếc mắt nhìn nhau, Vương Sĩ Kỳ cười chắp tay một cái:

- Sách này chưa in ấn, nếu như Tần huynh muốn xem, tiểu đệ sai người sao chép một phần đưa đến phủ là được, bây giờ tựa hồ chúng ta vẫn phải lấy vụ án làm trọng...

Không nghĩ tới Tần Lâm bịt tai không nghe thấy, lật sách soàn soạt, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Vương gia phụ tử thấy vậy tất nhiên dở khóc dở cười, quả thật không nghĩ tới hứng thú của Tần Lâm đối với Kim Bình Mai to lớn như thế. Nếu là thường ngày Vương Thế Trinh nhất định đối xử với hắn như tri kỷ, nhưng hiện tại… quả thật cũng không biết nên nói gì cho phải.

- Này, này…

Từ Tân Di bĩu môi, hết sức không vui kéo kéo Tần Lâm.

Nhưng vào lúc này, Tần Lâm đã lật tới trang mà hắn mới vừa nhìn thấy, nhất thời hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào trang sách.

Từ Tân Di rất là tò mò, theo sát Tần Lâm xem, lại thấy một trang cũng không phải là chữ viết mà là hình vẽ minh họa. Trên đó vẽ một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, thần thái yêu mị, toàn thân cao thấp chỉ mặc một cái yếm nhỏ, trừ cái đó ra không còn mảnh vải nào khác, nằm ở trên giường, khẽ hé miệng làm ra vẻ thở hồng hộc. Đầu mày cuối mắt Xuân ý dồi dào, hai chân dạng ra, một tay vuốt ngực, một tay khác cầm một vật vừa nhọn vừa dài đâm vào chỗ kín giữa hai chân.

Kêu a một tiếng, Từ Đại tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, đưa tay che mắt, giậm chân tức tối nói:

- Tần Lâm ngươi đáng ghét!

Phụ tử Vương gia cũng lúng túng hết sức, quả thật không nghĩ tới Tần Lâm bại hoại như vậy.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới Tần Lâm không có vẻ xấu hổ chút nào, ngược lại đường hoàng mở sách ra, lấy tay chỉ vật nữ tử đang sử dụng trong hình, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nhìn Vương Thế Trinh hỏi:

- Đây, đây là...

- Giác Tiên Sinh.

Vương Thế Trinh không hiểu vì sao, thầm nói Tần Lâm trẻ tuổi kiến thức nông cạn, ngay cả vật này cũng không biết.

Phù... Tần Lâm dài ra một hơi, khóe miệng hơi cong lên, miệng lẩm bẩm nói:

- Thì ra là như vậy... Không trách hai ngày trước phá án vẫn cảm thấy bỏ sót thứ gì, hẳn là vật này.

Vương gia phụ tử cùng Từ Tân Di mừng rỡ, lại vạn phần không hiểu: nghe khẩu khí hắn vụ án đã có đầu mối, bất quá Tần Lâm làm thế nào từ một bức tranh minh họa trong Kim Bình Mai biết được chân tướng?

Giác Tiên Sinh, tục danh nam hình, án ma bổng, chính là dâm cụ nữ tử sử dụng, đẩy vào rút ra để tìm khoái lạc. Bởi vì đầu tiên có hình dáng tương tự sừng thú, lại dùng chất liệu như sừng trâu điêu khắc mà thành, cố xưng Giác Tiên Sinh.

Tần Lâm hỏi đồ chơi này, nhưng Giác Tiên Sinh có quan hệ gì với án cưỡng gian rồi giết người hàng loạt đây?

Trong lòng đã sáng tỏ hết thảy, đầu ngón tay Tần Lâm chỉ vào Giác Tiên Sinh nữ tử cầm trong hình vẽ, không nhanh không chậm hỏi:

- Vương thế huynh, ngươi cùng Lưu Kham Chi cũng liệt vào Kim Lăng Tứ công tử, có biết tên nọ là có mang theo bên người một chiếc sừng tê giác hay không?

Sắc mặt của Vương Sĩ Kỳ đột nhiên trở nên trắng bệch, da đầu lập tức trở nên tê dại, bởi vì Tần Lâm đặt câu hỏi làm cho y nghĩ tới một câu trả lời hết sức đáng sợ.

- Đúng, đúng vậy, y có một chiếc sừng tê giác hoa văn dày đặc, vô cùng trân quý, luôn luôn mang theo bên người, không chịu cho người khác xem.

Vương Sĩ Kỳ nhớ lại tình hình những năm gần đây chơi với Lưu Kham Chi, cân nhắc câu chữ nói:

- Bao nhiêu năm qua, tiểu đệ ta cũng chỉ tình cờ có mấy lần nhìn thấy y cầm chơi, hỏi y mượn xem thử, nhưng y không cho mượn lần nào, luôn thu hồi rất nhanh vào ngực áo. Ặc, vì sao Tần huynh biết được chuyện này?

- Tên súc sinh này!

Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi thóa mạ:

- Ta đã nhìn thấy ở vụ đụng xe hôm trước, lúc ấy thứ này đã vỡ thành mấy mảnh.

Trên thực tế nghi hoặc vây khốn Tần Lâm mấy ngày qua, cũng là bởi vì hắn nhìn thấy chiếc sừng tê giác hoa văn dày đặc kia đã bị vỡ mấy mảnh ở hiện trường đụng xe của Lưu Kham Chi.

Sừng tê giác hoa lệ trân quý có thể là đồ chơi của văn nhân nhã sĩ, cũng có thể luyện chế ra dâm cụ để cho quý phụ tìm vui. Tần Lâm không biết từ đâu mơ hồ nghe nói qua Giác Tiên Sinh, trong tiềm thức cảm giác Lưu Kham Chi mang theo đồ chơi này có vẻ hơi khác thường một chút.

Bất quá, loại Giác Tiên Sinh này ít nhất là nữ tử trung thượng tầng mới có thể chơi được, đa số dân chúng bình thường triều Đại Minh đều không biết. Tần Lâm đi tới thời đại này vẫn chưa tới một năm, dĩ nhiên không thể nào lập tức nghĩ đến phương diện kia.

Lúc Tần Lâm nhìn qua Lưu Kham Chi bị đụng xe, có thể đưa tới chú ý của tiềm thức, chính là trực giác trinh thám cực kỳ đáng sợ mà bén nhạy.

Trong vụ án thứ ba, chỗ kín của nạn nhân lưu lại nhánh cây, không có nước canh thịt như hai lần trước. Hai nghi điểm lớn này khiến cho trong lòng Tần Lâm suy nghĩ cuồn cuộn không ngừng, cộng thêm các loại phân tích, vô số đầu mối trước đó, cùng những suy luận đứt quãng trong đầu hắn tả xung hữu đột, giống như thủy triều đánh thẳng vào con đê ý thức.

Cho đến khi nhìn thấy quyển Kim Bình Mai ở chỗ Vương Thế Trinh, cảnh tượng Phan Kim Liên đang dùng Giác Tiên Sinh tự sướng, đập nước ý thức xuất hiện vết nứt, suy nghĩ như nước thủy triều phun trào ra, trước mắt Tần Lâm nhất thời thông suốt sáng sủa.

Trước đó phân tích hung phạm sử dụng nước canh thịt thay thế tinh dịch theo tâm lý học gọi là chuyển biến tình cảm đặc thù, dùng thứ tương tự này thay thế tinh dịch, đắm chìm trong cảm giác tự mình gạt mình ‘chiếm hữu’ phái nữ. Như vậy vì sao bản thân tội phạm không thể có suy nghĩ chuyển biến tình cảm đặc thù giống như vậy? Nếu để cho tội phạm lựa chọn, còn có thứ gì thích hợp hơn so với Giác Tiên Sinh tráng kiện mà cứng rắn hữu lực, lại trời sanh có liên quan với chuyện khó nói của phái nữ như vậy?

Chỗ khác nhau giữa vụ án lần này với hai vụ án trước tới đây đã được giải thích: dưới điều kiện Lưu Kham Chi không thể giao hợp, bởi vì tâm trạng biến thái chuyển biến tình cảm, coi sừng tê giác là công cụ thay thế cho lão Nhị của mình, trong hai lần gây án trước, y dùng sừng tê gác giày vò người bị hại, cũng bôi nước canh thịt mô phỏng tinh dịch, để thỏa mãn khoái cảm biến thái của mình.

Bởi vì xe ngựa gặp chuyện không may, sừng tê giác bị rơi vỡ, tâm lý Lưu Kham Chi bị kích thích cực lớn, vật thay thế trong tiềm thức bị phá hỏng. Không nghi ngờ chút nào, lần đả kích này đối với y cơ hồ cũng đau đớn như lần đầu phát hiện mình không thể giao hợp.

Đã sớm không thể giao hợp, tìm tê giác làm vật thay thế, trợ giúp y ‘chiếm hữu’ hai nữ tử về mặt tâm lý (có lẽ không chỉ có bấy nhiêu, không loại trừ còn có nha hoàn của y, chỉ là không bị y sát hại) rốt cục đã bị phá hư, nhất định Lưu Kham Chi cảm thấy mười phần chán nản, trong tiềm thức đã sinh ra tuyệt vọng đối với chuyện khôi phục năng lực phái nam.

Cho nên tâm lý y lúc gây án lần thứ ba đã từ chiếm hữu hóa thành phá hoại. Vết thương nát bấy Tần Lâm nhìn thấy ở chỗ kín nạn nhân chính là di tích của tâm tính bạo ngược này.

Đồng thời y mất đi công cụ gây án, đổi dùng cành cây tiện tay bẻ gãy, cũng là trong tiềm thức không hề cho là mình có thể chiếm hữu phái nữ thành công nữa, không thể làm gì khác hơn là phá hoại để phát tiết phẫn uất trong lòng.

Như vậy lúc này sử dụng nước canh thịt hoàn toàn không có ý nghĩa nữa. Ngay cả khí cụ sừng tê giác tượng trưng phái nam cũng đã hư hại, còn lưu lại nước canh thịt đại biểu tinh dịch chẳng phải là hết sức nực cười? Càng là tội phạm giết người hàng loạt biến thái điên cuồng càng có loại ‘suy luận’ khiến cho người thường khó hiểu này, tự nhiên Lưu Kham Chi cũng không ngoại lệ.

Tần Lâm nói ra những suy đoán này mặc dù cũng không có chứng cớ thực chất, nhưng trước đây Lưu Kham Chi chính là người từng tham dự thi hội Yến Tử cơ, tất cả điều kiện phù hợp phạm vi nghi phạm vạch ra trước đó. Hiện tại Giác Tiên Sinh của y đã vỡ, thủ đoạn gây án trong vụ án thứ ba phát sinh thay đổi, tập hợp suy luận những yếu tố này, có thể nói đã nổi lên nghi phạm rành rành là Lưu Kham Chi.

- Không đúng...

Lục Viễn Chí xoa xoa chiếc cằm nung núc thịt, chớp chớp mắt:

- Vụ án thứ hai y làm hại Ân tiểu thư, không phải là nàng từng chỉ trích thơ Lưu Kham Chi trống rỗng vô hồn trong thi hội sao?

Từ Tân Di là người thứ nhất nhảy lên:

- Tên mập ngu ngốc, chẳng lẽ muốn nữ tử nói thẳng thích người nào đó sao? Lúc ấy chúng ta không có nghĩ tới, bây giờ suy nghĩ lại một chút, rõ ràng chính là Ân tiểu thư muốn hấp dẫn sự chú ý của Lưu Kham Chi!

Tần Lâm gật đầu một cái:

- Đúng vậy, có lúc nữ tử càng nói ghét người nào thật ra thì càng thích người ấy. Thân phận Ân tiểu thư tương đối thấp kém, tính tình lại hướng nội nhạy cảm, nhất định là lấy chuyện này để hấp dẫn Lưu Kham Chi chú ý.

Từ Tân Di nghe vậy tim cũng đang đánh trống: cái gì càng nói ghét người nào thật ra thì càng thích người ấy, tên Tần Lâm này nói một lời hai nghĩa hay sao, vì sao nghe giống như đang nói bản tiểu thư như vậy?

Lục mập vẫn khổ sở gãi gãi đầu, mặt mập nhăn nhó:

- Nhưng đệ vẫn nghĩ không ra, tên Lưu Kham Chi này hay vào thanh lâu, trước đây điều tra thanh lâu rất nhiều lần cũng không tra ra y có vấn đề gì. Nếu nói y bẩm sinh không có vật kia, vậy vì sao ngày ngày chui vào trong đó để làm gì?

Vương Sĩ Kỳ muốn nói cái gì, Tần Lâm khoát tay áo một cái.

Không có vật kia thì không thể tới thanh lâu sao, thái giám còn có thể đi chơi, trong cung thái giám và cung nữ vẫn phát sinh quan hệ, gọi là đối thực, bên ngoài cung còn có thái giám cưới tam thê tứ thiếp.

Về phần tại sao không phát hiện, Tần Lâm nhắc nhở:

- Còn nhớ chúng ta nhìn thấy Lưu Kham Chi lần đầu tiên ở Túy Phượng lâu, y nói gì không?

Ánh mắt Lục mập lập tức sáng ngời:

- Y… y nói bất quá chỉ là tới đàm luận thơ văn.

Vấn đề nằm ở chỗ này!

Tần Lâm phái người sàng lọc điều tra thanh lâu rất kỹ, thu thập tin tức những khách làng chơi có sở thích đặc thù, hơn nữa chú ý đám công tử tham dự thi hội Kim Lăng.

Hắn không biết rằng Lưu Kham Chi thật sự làm như lời y nói, thật sự đến thanh lâu đàm luận thơ văn cùng danh kỹ, cũng không ở lại qua đêm, dĩ nhiên người khác sẽ không biết y có chỗ nào đặc biệt, từ đó đào thoát lưới điều tra một thời gian trước.

- Đi, chúng ta đi Lưu gia...

Tần Lâm cười âm trầm nhe răng:

- Điều tra xe ngựa Lưu Đại công tử, cùng với tình huống thân thể của y, ta nghĩ sẽ có thu hoạch ra ngoài dự liệu, hắc hắc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.