Các tướng quân đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mở lớn, lập tức ma quyền sát chưởng muốn báo thù tuyết hận thay cho đồng bào mình.
Mai Tướng từ trên ghế nhảy bật lên một cái, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng:
- Quả nhiên, ngay cả Thiên Hộ Na Nhan đều dẫn đội, Lỗ kỵ chính là muốn
đánh Đào Lâm khẩu, Thích Kế Quang ngươi chần chờ do dự, nhất định là sợ
địch không muốn đánh rồi!
Các tướng quân trong lòng đều cảm thấy
oan khuất thay cho Đại Soái, nhưng cũng không tiện tranh luận cùng thái
giám giám quân, nhất là thế cục bây giờ chứng minh rõ cái nhìn của hắn.
Phải biết Na Nhan là quý tộc trong Mông Cổ Thát Lỗ, một tên Na Nhan Thiên Hộ thống lĩnh mấy trăm đến hơn một ngàn hộ dân du mục. Nếu như du kỵ thám
mã từ Kế Trấn xuất quan do thám đánh chết một Na Nhan Thiên Hộ, bản thân không khỏi bị hại hết sạch, vậy đã nói rõ có thể là có quý tộc Mông Cổ
cao cấp hơn đang lãnh binh.
Vạn Hộ? Đài Cát? Hoặc chính là Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly, hai người này chính là họa lớn đến từ phương Bắc
đối với triều Đại Minh.
Mặc dù Mai Tướng cả ngày ở nhà hưởng
phúc, tả ôm hữu ấp, ăn uống ca hát chơi gái cờ bạc đều đủ cả, nhưng có
thể làm được đến vị trí thái giám giám quân đều là người có chút giảo
hoạt gian trá, dưới tay đều có chút bản lĩnh, ít nhất có thể nắm được
tình thế biên quan rất thấu triệt.
- Thích Kế Quang, nếu ngươi không chịu xuất binh cứu viện, chúng ta sẽ phải cáo ngươi sợ địch không đánh, hèn nhát vô năng!
Mai Tướng đắc ý phi phàm, giọng vốn bén nhọn the thé càng phát ra cao thêm tám độ.
Thích Kế Quang cũng không để ý so đo, chẳng qua là cúi đầu nhìn bản đồ, suy
nghĩ chuyện của mình, xem lời hò hét chói tay của y coi như gió bên tai.
Ngược lại Tần Lâm nhìn không chịu nổi, đứng lên cười nói:
- Thích Soái, xin hỏi những thi thể của thám báo, còn có thi thể của tên Na Nhan Thiên Hộ đó, trước mắt đang ở nơi nào?
Mai Tướng vốn đang muốn phát huy thêm mấy câu, thấy Tần Lâm đứng lên, y liền quay mặt sang:
- Ha ha, Tần tướng quân muốn tìm chứng cớ sợ địch không đánh của vị họ Thích này đó hay sao?
Thích Kế Quang vẫn không thèm để ý tới hắn, nhìn sang Tần Lâm cười cười:
- Tham Tướng Yến Hà doanh đã dùng xe ngựa đang vận chuyển những thi thể
kia gấp sang bên này, ước chừng nửa đêm là có thể tới. Thế nào, Tần lão
đệ mắt thần như điện, định giúp ngu huynh sao?
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Không sai, về mặt quân sự quả thật đệ không hiểu lắm, nhưng nếu nhìn
thấy những thi thể kia, có lẽ có thể giúp Thích lão ca một tay.
Hội nghị quân sự kết thúc, sau khi các tướng quân từ Tổng Binh phủ đi ra
ngoài, không khí của toàn bộ Tam Truân doanh lập tức trở nên khẩn
trương.
Các pháo binh vội vàng sửa sang lại các loại đại pháo như Tướng Quân pháo, pháo Bồ Đào Nha vân vân cùng đạn dược, thợ mộc ở xa
doanh bôi dầu mới cho tất cả trục chịu sức nặng của từng chiếc xe. Kỵ
binh tỉ mỉ kiểm tra vó ngựa, không để cho mỗi một cây đinh nào có thể
lỏng lẽo sút ra. Đao thuẫn thủ cùng trường thương binh thì dùng dầu lau
chùi đao súng liên tục, cho đến khi ngón tay cái đặt lên lưỡi đao quét
một cái liền cảm thấy sắc bén nổi da gà khắp người, bọn họ mới hài lòng
bỏ vũ khí xuống.
Có quan giáo mang gia đình theo quân, lúc này đang nói lời từ biệt cùng người nhà.
Bất kể người già tóc bạc hoa râm hay là thiếu phụ hồng nhan tóc xanh, đã
quen với việc đại quân xuất chinh, cho dù trong lúc sanh ly tử biệt cũng không ai khóc lóc kể lể, chỉ nhàn nhạt nói đôi câu:
- Đã treo thịt lên trên giàn bếp, ba đến năm ngày nữa là thành thịt xông khói ngon lắm!
Hoặc là:
- Cái cày của Tiểu Xuyên hư rồi, chờ chàng trở về sửa...
Chỉ vài ba lời, đã nói hết sự ân cần.
Các quan giáo vội vã từ biệt cùng vợ con phụ mẫu, rồi khẩn trương và có trật tự bắt tay vào công việc chiến bị.
Ngay cả Cẩm Y Hiệu Úy xuất thân từ Bắc Trấn Phủ Ty cũng bị cỗ huyết khí nóng hổi trong doanh này làm cho huyết khí sôi trào, dù biết rõ mình không
thể nào ra trận giết địch, cũng ma quyền sát chưởng tràn đầy nhiệt huyết theo, nói nếu là Thát Lỗ dám phái thám tử vào quan, ta nhất định khiến
cho chúng biết cẩm y thân quân lợi hại như thế nào.
Có lẽ trong
toàn bộ Tam Truân doanh, chỉ có Tần Lâm là hoàn toàn ngược lại với cỗ
không khí khẩn trương này, từ đại đường trở lại căn phòng mà Tổng Binh
phủ đặc biệt chiêu đãi khách quý đến từ kinh sư, đầu tiên là hắn ngồi ở
trong sân chuyên tâm chuyên ý cắn tỉa tu bổ móng tay, rồi thấy sắc trời
đã tối, lại ra lệnh đổ đầy nước nóng trong thùng gỗ lớn, bắt đầu tắm một cách thoải mái.
- Cái tên này!
A Sa huy động quả đấm nhỏ, nhảy vọt vào ở từ bên ngoài phòng:
- Người khác đều đang bận rộn, còn hắn thì quá khỏe, còn rảnh rỗi ngồi
cắt móng tay, tắm táp. Hắn là chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, sao không phái
mật thám đi thăm dò quân tình, sao không nghĩ biện pháp tra rõ tung tích địch?
Bạch Liên giáo khởi gia từ Nguyên Hưng Hán, tuy bởi vì Chu Nguyên Chương ‘Soán đoạt’ giang sơn của Hàn Lâm Nhi giáo chủ bọn họ,
sau khi lên ngôi lại nghiêm nghị tra cấm Bạch Liên giáo, cho nên trải
qua hai trăm năm vẫn là địch với triều đình. Nhưng là chính thống, nên
tổng giáo thủy chung duy trì đạo nghĩa, tuyệt không cấu kết với Mông Cổ
Thát Lỗ.
A Sa từ nhỏ nghe sư phụ kể chuyện cũ của bản giáo, sau
khi triều Nam Tống mới vừa diệt vong, Đỗ Khả Dụng Đỗ giáo chủ giơ cao
ngọn cờ kháng Nguyên như thế nào, sau khi thua anh dũng hy sinh ra sao,
Chung Minh Lượng Chung giáo chủ kế nhiệm kiên trì chống cự Mông Nguyên
như thế nào, mười năm càng bại càng đánh, cuối thổ máu mà chết. Cho đến
hai đời giáo chủ Hàn Sơn Đồng, Hàn Lâm Nhi, rốt cục Hồng Cân quân càn
quét lấy thiên hạ.
Lần này tới biên thùy Kế Trấn lại nghe nói
Thát Lỗ vào đánh cướp, lập tức làm thức dậy huyết mạch của A Sa Bạch
Liên thánh nữ. Tuy rằng bình thường nó cười hì hì ha ha, vào lúc này lại vung quả đấm vọt tới dứ dứ, hận không được xông thẳng vào đại trướng
của Thát Lỗ, giết cho sạch hết cái gì Đồ Môn Hãn, cái gì Đổng Hồ Ly!
Nghe trong phòng tiếng nước chảy ồn ào, A Sa bỉu môi, vỗ vỗ đầu của con Đại Hoàng:
- Đại Hoàng, Đại Hoàng, ngươi thấy Tần Đại thúc có phải quá đáng hay
không? Thát Lỗ vào đánh cướp, biên trấn có chuyện quân cơ trọng đại, hắn còn đủng đa đủng đỉnh, không thèm để ý quan tâm tới, có phải chúng ta
nên khinh bỉ hắn hay không?
Đại Hoàng ngồi chồm hổm dưới đất sủa gâu gâu hai tiếng, đầu gật gật lia lịa.
Lại chờ giây lát, tiếng nước chảy ngừng nghỉ, tiếng mặc y phục soàn soạt, A Sa rầm một cước đá văng cửa, như một trận gió vọt vào:
- Tần đại thúc, tình huống bây giờ khẩn cấp, thúc mau phái mật thám đi thăm dò tin tức đi!
- Có khẩn cấp hơn nữa cũng để cho ta cột chặt đai lưng đã, có được hay không?
Tần Lâm bất đắc dĩ vội vàng trả lời, hiện tại trên người hắn chỉ mặc áo lót, hai tay đang kéo giữ quần.
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 517: Kiểm tra thi thể (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
>
Con ngươi A Sa quay tròn mấy vòng, cự tuyệt một cách rất dứt khoát:
- Không được! Trừ phi thúc hạ lệnh bây giờ, sai phái mật thám Bắc Trấn Phủ Ty xuất quan điều tra!
- Bây giờ xuất quan?
Tần Lâm kiên quyết lắc đầu một cái:
- Làm như vậy tuyệt đối là đi chịu chết, nếu như Mông Cổ Thát Lỗ thật
muốn xuôi Nam, dọc đường gặp thương đội quen biết đều phải tạm thời bắt
giữ lại hết, còn biên dân thì giết chết hết để diệt khẩu. Quan ngoại đại quân tụ tập, tình báo chúng ta ngồi chờ không thể trở về, du kỵ thám
báo cũng chỉ có thể dựa vào một dãy dọc trường thành, không cách nào xâm nhập sâu vào trong thảo nguyên, hơn nữa...
- Hơn nữa nhất định là Tần lão đệ có biện pháp tốt hơn!
Thích Kế Quang cười ha hả đi tới cửa, nhìn về phía Tần Lâm nháy nhó.
Cũng không phải sao, bây giờ trong phòng Tần trưởng quan bày một thùng nước
tắm, thân chỉ mặc đồ lót, còn có một tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài bồi ở bên cạnh, cho nên bất kể nhìn thế nào hắn cũng rất giống một vị quái
thúc thúc đang lừa gạt bé gái xem cá vàng...
Biết ở trong mắt
Thích Kế Quang, ấn tượng ‘sở thích bé gái’ của mình là không rửa sạch
được, Tần Lâm cũng không thèm giải thích, trực tiếp hỏi:
- Thích lão ca, bọn chúng vận chuyển thi thể tới rồi sao?
Thích Kế Quang gật đầu một cái, vốn chuyện thám báo bị giết, lại có Na Nhan
Thiên Hộ thuận theo dòng nước trôi xuống chính là chuyện quân cơ cực kỳ
lớn, Tham Tướng Yến Hà doanh nhất định phải dùng xe ngựa mau chóng đưa
tới Tam Truân doanh, mời Tổng Binh tự mình tra nghiệm.
Tần Lâm kêu Lục mập tới, mang theo túi da trâu đựng bộ công cụ pháp y, sau đó theo Thích Kế Quang đi đến căn phòng chứa xác.
Tử thi không tiện trực tiếp kéo vào soái phủ, đành để ở bên trong một
trướng bồng thật lớn phía ngoài. Lúc này ban đêm, trong trướng đèn đuốc
sáng choang, thái giám giám quân Mai Tướng cùng mấy tên tướng quân quan
chức cao cấp Phó Tổng Binh, Tham Tướng đã sớm chờ ở đó đã lâu. Khi họ
thấy Thích Soái cùng Tần Lâm cùng đến, trừ Mai Tướng ra, tất cả đều đứng lên chào đón.
Phía sau Tần Lâm còn đi theo một cái, không, hai cái đuôi nhỏ, A Sa dắt Đại Hoàng.
- Thi thể cùng quân tình có quan hệ gì?
A Sa nghe Tần Lâm cùng Thích Kế Quang đối thoại, suy nghĩ mãi mà không
hiểu vì sao, nếu như bắt sống tù binh, lấy mười tám bộ hình phạt của Bắc Trấn Phủ Ty, không sợ không khai. Nhưng lúc này đã là thi thể lạnh như
băng, chẳng lẽ còn có thể buộc chúng cung khai quân tình?
Tần Lâm cùng Thích Kế Quang sóng vai đi vào đại
trướng, A Sa đi theo cũng muốn đi vào, Tần Lâm đột nhiên xoay người lại, cười xấu xa nói:
- Muốn xem coi ta làm gì, có đúng hay không?
A Sa gật đầu giống như con gà con mổ thóc, trên mặt hiện nụ cười ngọt ngào, làm ra vẻ khờ khạo thật thà lắm vậy.
- Không cho phép tiểu hài tử xem!
Tần Lâm làm mặt nghiêm, kéo cửa lều xuống thật nhanh, ngăn A Sa ở bên ngoài.
- Thật là tức mình mà, tức chết ta rồi!
A Sa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn Tần Lâm một cái thật mạnh.
Cô gái nhỏ này mà nổi khùng thì lộ vẻ khả ái vô cùng, mấy quan giáo giữ cửa không nhịn được nhìn nhau mỉm cười.
A Sa nhéo nhéo lỗ tai Đại Hoàng:
- Đại Hoàng! Đại Hoàng, ngươi nói Tần đại thúc có phải đặc biệt xấu xa hay không?
Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi:
- Gâu gâu!
-----------
Trong đại trướng đặt ba thi thể, trong đó có hai cái mặc áo bông màu xám tro, một cái đội Ngõa Lăng mão, bộ dáng thương nhân, một cái đội Anh Hùng
cân, giống như một hộ vệ, trên thực tế hai người này đều là quân thám
báo vô cùng lão luyện ‘Dạ Bất Thu’ của Kế Trấn biên quân, nhiều lần giả
trang thành thương đội, xâm nhập sâu vào trong thảo nguyên điều tra tin
tức.
Quản lý thám báo chính là viên Đề Điều quan, lúc giới thiệu tình huống thanh âm mang theo vài phần khổ sở nhàn nhạt:
- Tần trưởng quan, Dạ Bất Thu của chúng ta từ Đào Lâm khẩu xuất quan dò
thám, bọn họ đi một nhóm có hơn hai mươi người, nhưng bây giờ chỉ có thi thể của lão Hoàng cùng Đại Lý thuận dòng trôi trở về bên trong quan.
Các huynh đệ còn lại sợ là đã dữ nhiều lành ít, ôi, sợ rằng ngay cả hài
cốt đều không tìm được...
Thi thể thứ ba mặc y phục của quý tộc
Mông Cổ, gương mặt đen như than, cả người bốc mùi tanh nồng của dê bò,
tóc bết thành đuôi sam nhỏ ở sau ót, trên lỗ tai còn đeo vòng vàng.
Không cần nói nhiều, đây chính là tên Na Nhan Thiên Hộ cùng hai vị thám báo
thuận dòng trôi xuống hạ du, bên hông còn giắt một tấm hổ đầu bài làm
chứng.
Tần Lâm quan sát ba cỗ thi thể, như có điều suy nghĩ.
- Tần trưởng quan còn cần phải phí sức suy nghĩ sao?
Mai Tướng chỉ chỉ một lão đầu nhi tóc râu bạc bên người, cất giọng the thé nói:
- Vừa khéo cao thủ Đông Xưởng Lưu Tam Đao Lưu gia ở Tuân Hóa phá án,
chúng ta đặc biệt mời lão tới, mới vừa rồi lão đã nghiệm qua, thi thể
không vấn đề.
Lưu Tam Đao? Tần Lâm cũng nghe qua cái tên này, chính là cao thủ thành danh đã lâu trong Đông Xưởng.
Đông Xưởng thiết lập mười hai khoa Tý Sửu Dần Mão ở dưới Chưởng Hình Thiên
Hộ, Lý Hình Bách Hộ, Lưu Tam Đao chính là quản sự Dần khoa, tục truyền
lão dùng hình tấn ép cung chỉ dùng ba đao, thật là lợi hại, có thể khiến cho sư tử đá bày ở cửa nha môn phải mở miệng nói chuyện.
Tra nghiệm thi thể, lão cũng chỉ dùng ba đao liền mở ngực phá bụng, tâm can tỳ phế thận nhất nhất xem rõ.
Lưu Tam Đao tuổi chừng hơn năm mươi, tóc hoa râm, thân thể nhỏ thấp gầy gò, mặt mũi bình thường không gì lạ, duy chỉ có đôi mắt sáng rất kỳ quái,
giống như hai luồng quỷ hỏa.
Mai Tướng là người của Phùng Bảo. Phùng Bảo hiện làm Đốc Công Đông Xưởng, không trách có thể gọi Lưu Tam Đao tới.
Từ bên cạnh quan sát thần sắc Tần Lâm, Mai Tướng cười lạnh hừ hừ, lòng nói mặc dù ngươi làm được Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, lại được mặt rồng ưu ái,
nhưng cái đó cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp. Bàn về bản lĩnh chân thật, có thể vượt qua được vị Lưu Tam Đao vào nghề hơn ba mươi năm, bất kể người chết người sống trên tay đều mổ qua cả ngàn cả vạn người này sao?
- Lưu gia...
Tần Lâm cũng không mang dáng vẻ làm quan đối với vị lão tiền bối này, nhìn Lưu Tam Đao chắp tay một cái:
- Không biết mới vừa ngài rồi tra nghiệm thi thể, có phát hiện cái gì không?
Lưu Tam Đao híp mắt một cái, trong lòng kêu một tiếng hay, biết đây là khảo nghiệm mình, liền không nhanh không chậm nói:
- Tần trưởng quan đứng hàng tam phẩm đại viên, tiếng Gia này tiểu nhân
không dám nhận. Bất quá tiểu nhân ăn chén cơm này, dù sao cũng phải xuất ra chút chân tài thật học trình cho trưởng quan, hắc hắc!
Tần Lâm khẽ mỉm cười, dùng tay ra hiệu mời.
Lưu Tam Đao đi tới bên cạnh thi thể thám báo, chỉ vết thương nói:
- Mới vừa tra nghiệm thi thể của hai vị Dạ Bất Thu, vị huynh đệ họ Hoàng
này, cánh tay trái có một vết thương xước da thịt, ngực cắm một mũi tên, đỡ cánh tay trái lên, vết thương cùng mũi tên tương xứng, có thể thấy
là đột nhiên bị tên bắn tới từ đối diện. Y không thể tránh né, đưa cánh
tay muốn ngăn cản nên bị thương xước da thịt, nhưng không thể ngăn trở
mũi tên, xuyên tim mà chết.