Trong đầu A Sa như có hai giọng nói đang cãi nhau, một giọng lải nhải không ngừng nói:
- Mặc dù Nhạn Bắc phân đà đã thoát ly khỏi tổng giáo, nhưng dù sao cũng
là huynh đệ dưới trướng Vô Sinh Lão Mẫu, làm sao có thể bán đứng cho ưng khuyển triều đình?! Nếu làm như vậy, không khỏi trở thành phản đồ của
bản giáo…
Một thanh âm khác lại nói:
- Nhạn Bắc phân đà
năm đó cấu kết cùng Mông Cổ Thát Lỗ, đã là Hán gian, bây giờ lại lạm sát kẻ vô tội, thật sự là hung tàn tà ác, mượn tay của triều đình thanh lý
môn hộ, chẳng lẽ không nên sao? Huống chi Tần đại thúc đối với ngươi tốt như vậy, giúp hắn một lần thì đã sao?
Hai thanh âm gây gổ cả
ngày trong đầu, A Sa cơ hồ bị làm cho đầu nứt ra, rốt cục ngủ không yên
giấc, tới trời sáng lại nhìn trần xe ngựa ngây người.
Lần này may quá, bản thân Tần Lâm đã tìm được chứng cứ Nhạn Bắc phân đà chính là
Văn Hương môn, xác định bọn họ chính là một thể hai mặt, rốt cục A Sa
không còn trong tình cảnh khó xử nữa, có thể ngủ một giấc ngon lành.
- Cũng không phải là ta bán đứng giáo hữu, Nhạn Bắc phân đà các ngươi là
phường bại hoại, tự mình làm cho trời người đều oán giận. Hừ, Tần Đại
thúc bắt các ngươi ra chém từng tên một, mới là làm cho lòng người sảng
khoái.
A Sa thầm thích chí trong lòng, bỗng nhiên lại lẩm bẩm:
- Ủa, vì sao tên Thạch Tự Nhiên kia lại có quan hệ với Vương Hoàng hậu
như vậy, bọn họ đi nước cờ này rất khá… Kệ bọn họ, dù sao đám ngốc này
không thể nào đấu lại Tần Đại thúc.
Suy nghĩ một chút, A Sa liền
ngọt ngào ngủ thiếp đi, trong miệng còn mang theo vị ngọt của mứt hoa
quả, là Tần đại thúc nhét vào trong miệng nó...
Ngày hôm sau lên đường từ Tuân Hóa thành, không bao lâu đã đến Tam Truân Doanh chỗ Kế Trấn Tổng Binh.
Cách Tam Truân Doanh còn chừng mười dặm, nói chính xác hơn là mới ra khỏi
Tuân Hóa thành không bao xa, đoàn người Tần Lâm đã nghe ngoài xa có
tiếng chiêng trống rền vang, tiếng vó ngựa rầm rập, khôi giáp loảng
xoảng vang dội, thiên quân vạn mã đang kéo về phía này.
Rất nhiều tinh kỳ, kỳ bài ghi quan hàm danh hiệu: quan Tổng Binh Kế Trấn, Trung
Quân Đô Đốc phủ Tả Đô Đốc, Thái Tử Thái Bảo, Thiếu Bảo...
Thích Kế Quang một mình chạy trước, thật xa đã ôm quyền hướng về phía Tần Lâm, trên mặt tươi cười:
- Tần huynh đệ đường xa tới, ngu huynh không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội!
Tần Lâm đang chuẩn bị từ trong xe ngựa chui ra ngoài, Thích Kế Quang đã
nhảy xuống ngựa hai chân phát lực, chạy khiến cho cát vàng tung bay,
lướt tới gần như một cơn trốt xoáy, hai tay đỡ lấy Tần Lâm:
-
Không thể được, không thể được, Tần huynh đệ không có luyện võ công,
chính là tấm thân ngàn vàng, nên ngồi trên xe ngựa là hơn. Nào, để ngu
huynh đánh xe cho đệ.
Dứt lời, Thích Kế Quang định tranh vị trí xa phu.
Đám tinh binh quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy đi
theo Tần trưởng quan rất có thể diện. Bọn Lục Viễn Chí, Thích Kim đã
thấy nhiều thành quen, không hề kinh ngạc, Thích Đại Soái ở trong phủ
Trương Cư Chính quỳ xuống tự xưng ‘Môn hạ mộc ân tiểu’, so ra còn dễ coi hơn hiện tại.
Tần Lâm sớm biết vị lão huynh này là một vị hào kiệt có thể co có thể duỗi, cười vỗ vai lão một cái:
- Thích lão ca, giữa huynh cùng tiểu đệ còn khách sáo gì chứ, lên đây, chúng ta đi chung xe.
Thích Kế Quang lên xe ngựa, thấy trong buồng xe ngoại trừ một con chó vàng
lanh lợi còn có một bé gái trắng trẻo đáng yêu, bèn nhìn Tần Lâm cười
cười hết sức mờ ám, biểu hiện trên mặt rõ ràng là ‘ta đây đã hiểu’:
- Ôi chao Tần lão đệ, không ngờ rằng ngươi lại thích kiểu này, quả thật
ca ca ta suy nghĩ không chu toàn. Vốn đang chuẩn bị mấy tên hồ cơ Tái
Ngoại hầu hạ lão đệ, xem ra lão đệ không xem ra gì, ha ha…
Tần Lâm ặc một tiếng trong cổ họng, dở khóc dở cười nhìn A Sa đang lộ vẻ vô cùng nghi hoặc, khoát tay nói:
- Thích lão ca, huynh nghĩ gì vậy? Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, ta đây vô cùng quang minh chính đại.
Thích Kế Quang chĩa ngón tay cái lên, mặt mày hớn hở:
- Đúng vậy đúng vậy, Tần lão đệ đương nhiên là trọc giả tự trọc. Dọc trên đường tới đây thiết kỵ như bay, nằm trong xe ngựa ôm giai nhân, quả
thật cũng quang minh chính đại.
Tần Lâm lấy tay vỗ trán, lần này
cho dù là toàn thân đầy miệng cũng không thể nào nói được, xem ra trong
mắt Thích Kế Quang, sở thích bé gái của mình là không thể nào chối cãi
được nữa.
A Sa mở mắt to thông minh quan sát Thích Kế Quang,
trong lòng kinh ngạc: đây chính là Thích Đại Soái danh chấn thiên hạ
sao? Vì sao không giống như anh hùng hảo hán bạch mã ngân thương như
trong tuồng hát, lại là một đại thúc không thấp không mập không gầy, mặt mũi nở nụ cười nịnh nọt như vậy? Hơn nữa cùng là đại thúc, lão còn kém
xa Tần đại thúc, không chỉ có nụ cười lộ ra vẻ bỉ ổi, y phục cũng cũ
rách, đai lưng ngả vàng, giày cũng mòn gần hết… hừ…
Nếu như không phải là Tần Lâm làm chứng, nếu như không phải là bên ngoài kia có rất
nhiều binh mã, sợ rằng A Sa sẽ cho người này là một tên lường gạt giả
mạo Thích Kế Quang.
Tần Lâm cũng chú ý tới Thích Kế Quang y phục
cũ rách, nhớ lúc mới gặp gỡ trong phủ Trương Cư Chính lão ăn mặc rất
đẹp, đội ô sa mới, lưng đeo ngọc đái, chân đi quan ngoa, vì sao lần này
lại mặc một thân y phục cũ rách như vậy? Đúng rồi, lần trước điều tra vụ án Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, Thích Kế Quang cũng ăn mặc cực kỳ đơn
giản.
Tần Lâm buồn bực trong lòng, âm thầm suy đoán chẳng lẽ
Thích Kế Quang cố ý ăn mặc giản dị ở trong doanh, có ý đồ mua chuộc lòng quân?
Mọi người giục ngựa chạy như bay, thiết giáp phi kỵ làm
tiền đạo, cung binh thương thủ làm hậu vệ, vô số biên quân tinh binh
tiền hô hậu ủng, trống nhạc vang rền, thổi khúc Tướng Quân Lệnh. Tần Lâm và Thích Kế Quang ngồi cùng xe chạy đến đại doanh Kế Trấn Tổng Binh Tam Truân Doanh.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống chu vi hơn mười dặm,
giáo trường, quân doanh, nha môn, phòng kho chỉnh tề, vô số tinh kỳ đón
gió Bắc phần phật tung bay. Từng hàng hỏa thương thủ đứng trên sân tập
bắn nhắm về phía bia của mình ngoài xa. Bên kia mấy chục tổ pháo thủ kéo Hổ Tồn pháo, Tướng Quân pháo thử vận hành, trên giáo trường rộng lớn có hàng ngàn hàng vạn đao thuẫn thủ, trường thương binh đang đối luyện,
những tiếng thét mạnh mẽ hữu lực phóng vút tận trời cao.
Nam nhi
sao không cầm ngô câu, thu lấy quan sơn năm mươi châu, Tần Lâm thấy mấy
vạn quân tinh nhuệ này, trong lòng nảy sinh hào khí bừng bừng, cất lời
khen ngợi:
- Thường nghe người ta nói tinh binh Kế Trấn dưới quyền Thích Đại Soái thiên hạ vô song, quả nhiên danh bất hư truyền
Thích Kế Quang cười nói:
- Tần huynh đệ làm quan không bao lâu đã được giản tại đế tâm, còn sợ
tương lai không phong hầu bái tướng? Đến lúc đó ngươi chỉ cần vung tay
chỉ một cái, ngu huynh sẽ lập tức dẫn cánh quân này ra sức vì hiền đệ.
- Huynh thật là…
Tần Lâm cười xòa vỗ vai Thích Kế Quang một cái.
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 513: Kiến thức quân doanh (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
>
Hai người cười cười nói nói đi vào trướng trung quân, sau khi dâng trà
Thích Kim phụng bồi Tần Lâm, Thích Kế Quang nói câu thất lễ, liền đi ra
ngoài.
Kế Trấn Tổng Binh thống soái mười vạn đại quân, quân vụ
bận rộn, Tần Lâm cũng không trông cậy Thích Kế Quang có thể một mực
phụng bồi mình, bèn hàn huyên mấy câu cùng Thích Kim, hỏi y tình huống
luyện binh như thế nào.
Nói đến luyện binh, Thích Kim vốn là
không nói nhiều lập tức trở nên thao thao bất tuyệt, nào là tân nhậm Kế
Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực thanh liêm tự thủ như thế nào, tôn trọng
Thích Đại Soái như thế nào, từ lương hướng, nhân sự đến quân lược không
hề gây khó khăn trở ngại, còn nói Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô chỉ
huy thích hợp, điều động đắc lực. Kế Trấn hôm nay binh mạnh lương đủ,
tinh thần cực cao, còn nhờ Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư đích thân đốc
thúc, chế tạo súng ống kiểu mới lục tục trang bị cho quân đội.
Tần Lâm nghe gật đầu liên tục, buông lời khen ngợi:
- Thích Đại Soái luyện tinh binh như vậy, phương Bắc triều Đại Minh chúng ta có thể xưng là tường đồng vách sắt.
- Há chỉ là tường đồng vách sắt?
Thích Kim nói đến chỗ cao hứng, hất cằm lên, cực kỳ kiêu ngạo nói:
- Trương Tướng gia đỡ đầu, Binh bộ Tằng lão Đại nhân ủng hộ, Kế Liêu Cảnh Tổng Đốc phối hợp, với khí thế như vậy chưa đầy ba năm Đại Soái sẽ
luyện được mười vạn tinh binh, ắt sẽ bắt được Đổng Hồ Ly, Tiểu Vương Tử
gì đó. Đến lúc đó không cần giữ trường thành làm gì nữa, chúng ta đánh
thẳng lên thảo nguyên, cho ngựa uống nước ở Bối Nhĩ hồ.
- Thích Kim ngươi lại đang khoác lác gì đó?
Thích Kế Quang cười khanh khách trở về.
Bây giờ Thích Đại Soái lại khác, quan bào đỏ thắm, bổ phục hình sư tử tượng trưng nhất phẩm chói mắt, lưng đeo thắt lưng dương chi bạch ngọc, chân
đi giày quan, thật là khí phái phi phàm.
Đây gọi là Phật dựa vào
kim trang, người dựa vào y trang, Thích Kế Quang mặc một thân y phục này uy phong lẫm lẫm, có khí thế của quan võ nhất phẩm.
Tần Lâm không khỏi bật cười:
- Thì ra Thích lão ca đi thay y phục, huynh mặc y phục như vậy chẳng lẽ là muốn đi hỏi vợ?
Thích Kế Quang xoa xoa tay cười ha hả:
- Tuy rằng giao tình giữa chúng ta rất tốt, nhưng Tần lão đệ vẫn là đại
quan triều đình, ngu huynh mặc y phục cũ rách tiếp đãi sẽ có điều thất
lễ.
Lão Thích này thật là thú vị, Tần Lâm cảm thấy buồn cười,
Thích Kế Quang ở trong doanh mặc y phục cũ, vào kinh sư, ở trong trướng
trung quân lại thay y phục mới, chẳng trách nào lão rất được lòng quân,
tài diễn xuất này muốn đoạt giải Oscar cũng không khó khăn gì.
Tần Lâm cũng không phải là đại quan triều đình thị sát, nhưng Thích Kế
Quang cũng lấy lễ tiếp đãi long trọng như Khâm Sai đại thần, truyền Phó
Tổng Binh, Tham Tướng, Du Kích tướng quân, Tọa Doanh quan, Thủ Bị, Bả
Tổng, Đề Điều quan trong doanh toàn bộ vào trướng trung quân tham kiến.
Chỉ thấy trong trướng trung quân đầu người lố nhố, khôi giáp loảng xoảng vang dội, Thích Kế Quang chỉ Tần Lâm, cười hì hì nói:
- Các ngươi còn không quỳ xuống tham kiến!
- Cần gì hành đại lễ như vậy?
Tần Lâm vội vàng thoái thác.
Đám quan tướng này tuyệt đối phục tùng Thích Kế Quang, nhưng thấy thần sắc
lão cũng không giống như là phát ra quân lệnh, lại thấy Tần Lâm chỉ là
một quan quân cẩm y tam phẩm, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái. Lại nói nơi
đây Phó Tổng Binh, Tham Tướng phong hàm Đô Đốc Đồng Tri, Đô Đốc Thiêm Sự có bảy tám người, là quan võ tòng nhất phẩm, chính nhị phẩm.
Thích Kế Quang cười ha hả:
- Hắn chính là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần tướng quân mà bản soái thường nói, thiếu niên anh hùng lật đổ đại tham quan Dương Triệu lấn áp chúng ta,
lại tay không ngăn voi ngự tiền.
Không ngờ rằng Tần tướng quân
lại trẻ tuổi như vậy, các tướng quân trong trướng lập tức ồ lên một
trận, miệng báo quan hàm lý lịch, nhất tề xưng ‘Mộc ân tiểu tham kiến
Tần tướng quân’.
Tiếng kêu giống như sét đánh, trong tai Tần Lâm kêu lùng bùng không ngớt, hắn vội lấy hai tay đỡ hờ:
- Quả nhiên toàn là tinh anh bảo vệ xã tắc, chư vị cực khổ, xin đứng lên!
Các tướng quân thảy đều quan sát Tần Lâm, vốn là Thích Kế Quang nói, những
tướng quân này đều cho rằng hắn là một đại hán eo rộng mười tấc, thân
cao chín thước, đến lúc này nhìn thấy người thật mới biết hắn cũng không có ba đầu sáu tay.
- Ủa, tướng mạo như vậy làm sao có thể ngăn cản voi điên?
- Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, đại quan triều đình lão mưu thâm toán, không ngờ rằng đã gục trên tay hắn.
Các tướng quân nhỏ giọng bàn tán.
- Sao hả, cảm thấy thất vọng ư?
Tần Lâm cười híp mắt hỏi, lại chỉ vào mũi mình:
- Thật là có lỗi với các vị, bản quan chỉ có một lỗ mũi, hai con mắt, một cái miệng, không có gì khác mọi người.
Các tướng quân cùng nhau cười ầm, những quan võ thẳng tính này thích ăn ngay nói thẳng, Tần Lâm nói như vậy rất hợp tính bọn họ.
Thích Kế Quang cũng cười lên:
- Đám lỏi con này không biết Tần tướng quân là nhân vật giản tại đế tâm
hay sao? Với tuổi tác còn trẻ như vậy, nhất định sẽ còn chắp cánh bay
cao, chỉ cần lọt vào pháp nhãn của hắn, tương lai các ngươi sẽ được
hưởng lây oai phong theo hắn.
Đám võ tướng lại ồ lên khen hay, không khí trong trướng trung quân nhất thời trở nên vô cùng nhiệt liệt.
Tần Lâm hoàn toàn bất đồng với đại quan Binh bộ, Khâm Sai trước đây tới thị sát tuần tra, không hề tỏ vẻ tự cao, vẫn xưng huynh gọi đệ với những
tướng quân này.
Đến giờ cơm trưa, Thích Kế Quang liền phất tay một cái:
- Đám lỏi này giải tán cả đi, Tần tướng quân đi đường mệt nhọc, cũng đã đến lúc dùng cơm nghỉ ngơi.
Vì sao lại đuổi bọn họ vào giờ cơm? Tần Lâm cũng ở nơi đây, vốn tưởng rằng Thích Kế Quang sẽ mời những tướng quân này cũng ăn, không ngờ rằng lão
đuổi thẳng bọn họ đi như vậy.
Nhưng thật là kỳ quái, dường như
các tướng quân đã biết trước Đại Soái mình sẽ không giữ lại ăn cơm, đồng loạt quỳ một chân trên đất cáo từ, bình thản rời đi. Chẳng những bọn họ không hề tỏ ra không vui, từ đầu đến cuối cử chỉ vẻ mặt đều kính ngưỡng có thừa.
- Nào lại đây…
Thích Kế Quang cực kỳ nhiệt tình mời Tần Lâm:
- Ngu huynh làm chút tiệc đạm bạc đón gió tẩy trần cho hiền đệ, nhân mã do hiền đệ dẫn tới cũng đã được bố trí thỏa đáng.
Chỉ chốc lát sau, trong soái trướng đã bày xong tiệc, sâm Liêu nướng hành,
tay gấu chưng đường phèn, tôm rim, đùi hươu hầm… món ăn vô cùng phong
phú.
Không biết vì sao Thích Kim bĩu môi đứng bên cạnh, dường như tỏ vẻ không vui.
Tần Lâm thấy chỉ có hai người Thích Kế Quang với mình, không thể nào ăn
hết, bèn gọi Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đi vào cùng ăn, cũng mời
Thích Kim ngồi xuống.
Thích Kế Quang cùng Tần Lâm chuốc chén với
nhau, Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí tranh thủ thời cơ đối phó cả bàn
thức ăn ngon. Duy chỉ có Thích Kim ở Tiện Nghi phường ăn vịt quay gió
cuốn mây bay, xem ra vào lúc này khẩu vị không tốt lắm, hồi lâu mới gắp
một miếng, một mực buồn buồn không vui, làm hại Thích Kế Quang mấy lần
nháy mắt ra hiệu cho y. Kết quả không biết Thích Kim có chú ý hay không, thái độ vẫn y như cũ, Tần Lâm nhìn thấy hết thảy không bỏ sót.