Từ Văn Trường là Thiệu Hưng
Sư Gia chữ Thiên số một của Tổng Đốc phủ khi xưa, những chiêu trò thủ
đoạn của chốn quan trường lão nhân gia rành như lòng bàn tay.
Tần Lâm nghe vậy cau mày lại:
- Nói như vậy bản quan chỉ phải chờ thêm mấy tháng, tùy tiện nhờ Vương
Thế Trinh hoặc là Cảnh Định Hướng lấy được bảo cử là có thể phục hồi
chức quan như cũ hay sao?
- Phải, mà cũng không phải...
Từ Văn Trường toét miệng cười vui vẻ:
- Trưởng quan cũng đừng nói giỡn cùng lão đầu tử, trong lòng ngài rõ
ràng đã xảy ra chuyện gì mà. Người cách chức ngài chính là Trương Tướng
gia, trừ lão nhân gia ra, không có người thứ hai có thể bảo cử thay ngài được nữa!
Tần Lâm sờ sờ cằm, ngượng ngùng nói:
- Nói như vậy, là Trương Tướng gia muốn ép ta chịu thua lão?
Lần này đến phiên Từ Văn Trường phình bụng cười to, lão đầu tử khom
người giống như một con tôm to tướng, vừa cười vừa luôn miệng ho khan:
- Khụ khụ, nữ… nữ tế chịu thua lão Thái Sơn dường như cũng không phải là quá đáng. Lão đầu tử lo lắng duy nhất chính là tương lai trưởng quan
phu cương không chấn...
Lão điên! Tần Lâm lẩm bẩm, lòng nói nên để cho Lý Thời Trân đâm vào đầu lão thêm mấy mũi kim châm.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, biết được ‘Tin dữ’ Tần Lâm bị cách
chức, Lý Thời Trân đang bề bộn chuẩn bị nữ y quán dẫn theo cháu gái vội
vã chạy về.
Lão thần y đút hai tay trong tay áo, bước nhanh hơn so với bất cứ lúc
nào, bị vấp ngưỡng cửa một cái nhất thời bước chân lảo đảo, may là Thanh Đại vội vàng vịn gia gia lại.
Thấy Tần Lâm, trước hết quan sát hắn một phen tỉ mỉ, thấy cũng không có
cái gì bất đồng với bình thường, Lý Thời Trân mới thở phào, vội vàng
hỏi:
- Chuyện cách chức có khẩn trương hay không?
Thì ra cả đời Lý Thời Trân chỉ làm qua y quan, con trai cũng lấy thân
phận Cử Nhân làm thất phẩm Tri Huyện ở Thục Trung cách xa mấy ngàn dặm,
cho nên cũng không hiểu lắm chuyện trong quan trường. Trong lòng lão gia tử cách chức chính là chuyện rất nghiêm trọng, trừ cách chức, nặng hơn
chút nữa chính là lưu đày xa xứ.
Thanh Đại lại không coi cách chức ra gì, nấp sau lưng gia gia nhìn Tần
Lâm le lưỡi, trêu chọc hắn mất chức quan, dáng vẻ vô cùng nghịch ngợm.
Từ Văn Trường không nhịn được buồn cười trong bụng, bệnh điên của lão
khỏi chưa lâu, thấy Lý Thời Trân liền nhớ lại tình cảnh đầu mình ghim
đầy kim châm, không khỏi có chút chột dạ, vội vàng kiếm cớ chạy ra
ngoài.
Thấy Lý Thời Trân ân cần quan tâm tới mình như vậy, Tần Lâm rất là cảm kích:
- Không có gì, chuyện lên xuống trên quan trường là chuyện thường xảy ra, thái thế thúc bất tất quá mức quan tâm.
Lý Thời Trân nửa tin nửa ngờ, lắc đầu thở dài nói:
- Thật là trời nổi phong vân bất trắc, người có họa phúc khôn lường. Thế điệt tôn, con đang làm tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ, lập rất nhiều công
lao thay triều đình, Vương Bản Cố tự mình nghĩ quẩn tìm chết, vì sao lại cách chức con?
Tần Lâm cười cười, tràn đầy tự tin nói:
- Thái thế thúc không cần quá lo, điệt tôn làm quan chưa đầy năm đã từ
tay trắng lên tới Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, cho dù là lần này cách chức
hết, không bao lâu sau sẽ lại thăng lên.
Lý Thời Trân gật đầu một cái, lời này lão tin tưởng, lấy bản lãnh vị thế điệt tôn này, thăng quan quả thật không khó.
- Thanh Đại, con cùng Tần Lâm nói chuyện chuẩn bị nữ y quán một chút đi, tinh thần gia gia có chút mệt mỏi, đi về nghỉ trước.
Lý Thời Trân lo lắng Tần Lâm uất ức trong lòng, cố ý lưu Thanh Đại lại trò chuyện với hắn thêm một chút.
Thanh Đại thân thiết dắt tay Tần Lâm đi vào vườn hoa, vừa đi vừa cười
khanh khách, tiếng cười trong trẻo giống như chuông bạc hết sức dễ nghe:
- Hì hì, gia gia thật là, nghe nói Tần ca ca mất chức quan sắc mặt cũng
tái xanh. Tần ca ca, huynh nói cho muội biết, làm quan có vui không?
Thiếu nữ mang theo vẻ thơ ngây nhẹ nhàng ngửa mặt lên, đôi mắt trong
suốt không có chút bụi bặm, nàng chỉ quan tâm có thể được ở bên người
Tần ca ca, nghe hắn nói, nhìn hắn cười, mặc hắn làm chuyện xấu... Về
phần làm quan hay không có gì hay ho cả.
Bất kể bần tiện hay là giàu sang, Tần ca ca đều sẽ là vị hôn phu của nàng cho đến trọn đời, mãi không xa lìa.
Tim của Tần Lâm chợt nhói lên một cái, nắm bàn tay mềm mại của Thanh Đại véo nhẹ, cố ý trêu chọc nàng:
- Nếu như ca ca làm đại quan, đương nhiên là không giống như người bình
thường. Muội xem Tần trưởng quan trên sân khấu trước mặt Phu Tử miếu trí dũng song toàn, phải chăng là vẫn khác với huynh?
Thanh Đại đưa ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn, tò mò sờ sờ mặt Tần Lâm, chớp chớp mắt, lông mi thật dài chớp liên hồi, đột nhiên cười hì hì thè
lưỡi:
- Hừ, huynh gạt muội, căn bản là không có thay đổi, không tin huynh chút nào... Bất quá, nhìn huynh trên sân khấu uy phong như vậy, Thanh Đại
cũng hết sức cao hứng.
- Trừ uy phong ra, làm quan vẫn có rất nhiều chỗ tốt...
Tần Lâm gãi gãi đầu, không biết giải thích thế nào, trầm ngâm nói:
- Tỷ dụ như cha muội làm Huyện Lệnh ở Tứ Xuyên Bồng Khê, ngồi trên đại
đường, một ban nha dịch quát đường uy, ra cửa thanh la mở đường, bắt
người xấu liền đánh hèo...
Không đề cập tới Lý Kiến Phương còn đỡ, vừa nhắc tới khuôn mặt nhỏ bé
Thanh Đại lập tức trở nên buồn bã, tựa vào vai Tần Lâm hai mắt đỏ ngầu,
thanh âm cũng thấp xuống:
- Muội… muội đã có năm năm không gặp phụ thân cùng mẫu thân. Tần ca ca, tương lai, tương lai không cho huynh đi lâu như vậy…
- Sẽ không, sẽ không!
Tần Lâm ôn nhu vuốt ve sống lưng thiếu nữ, trong lòng không khỏi rung động.
Trong hoa viên hoa tươi nở rộ, cây cối um tùm che bóng hai người dựa sát vào nhau, ánh mặt trời chiếu xuống đất loang lổ, không có người bên
cạnh quấy rầy, hoàn toàn là thế giới của hai người.
Thanh Đại giống như chim non về tổ, thoải mái rúc vào lòng ý trung nhân, cất giọng nỉ non thật thấp:
- Không hiểu vì sao phụ thân ra ngoài lâu như vậy…
- Có lẽ… vì nuôi gia đình..
Tần Lâm không biết giải thích cùng Thanh Đại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là chọn một lý do đơn giản nhất:
- Ừm, tỷ dụ như huynh, nếu không làm quan cũng sẽ không có tiền mua hoa cho Thanh Đại cài đầu.
- Muội không cài hoa đâu…
Thanh Đại đẩy Tần Lâm ra, nhìn thẳng vào mắt của hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Lại nói, nếu như Tần ca ca không làm quan, cũng có thể đến y quán giúp một tay. Thanh Đại thu tiền chẩn bệnh sẽ cho huynh… Ừm, một tháng mười
lượng bạc, hì hì, sư tỷ có rộng rãi hay không?
Thanh Đại cười mắt cong thành vầng trăng khuyết, trước kia tiền tháng
mỗi tháng của nàng chỉ có một lượng bạc, cho nên trong lòng của thiếu
nữ, mười lượng bạc là rất nhiều rất nhiều, có nhiều như vậy bất kể thế
nào cũng không xài hết.
- Ừm, rất rộng rãi…
Tần Lâm sờ sờ mũi, nhìn dáng vẻ hết sức đáng yêu của Thanh Đại, không
nhịn được đưa tay ôm choàng ngang hông nàng. Giữa tiếng kêu ứ khe khẽ
của thiếu nữ, đã ôm trọn tấm thân mềm mại của nàng vào lòng.
- Đáng ghét...
Thanh Đại khẽ giãy dụa không mạnh lắm, tiếng cười trong trẻo giống như hoàng oanh.