Lưu Kham Chi đã bị đánh tới nỗi đầu óc choáng váng, mơ hồ nghe được phụ thân hỏi, chỉ coi là trách mắng, hàm hàm hồ hồ nói:
- Không phải là con, là đám tiện nhân kia câu dẫn con…
Nghe được câu này, Lưu Nhất Nho cũng nữa không cần hỏi tiếp nữa, tát một bạt tai vào mặt Lưu Kham Chi sau đó ngã ngồi xuống đất, giơ tay lên chỉ Tần Lâm, vẻ mặt giống như là thấy quỷ sống, cổ họng kêu òng ọc liên hồi nhưng không thể nói lời nào.
Sắc mặt của Cảnh Định Hướng giống như vừa mới nuốt chửng một bãi phân bò phong phú nhiều màu, có đỏ lẫn vàng, vàng lại xanh, chỉ hận không tìm
được một cái lỗ để chui vào.
Từ Tân Di ghé vào bên tai phụ thân nói thật thấp mấy câu, Từ Bang Thụy
cau mày lại, lặng lẽ chĩa lên ngón tay cái về phía Tần Lâm: con bà nó,
sớm không ưa hai con lừa già Lưu Nhất Nho, Cảnh Định Hướng này, thu thập hay lắm, thu thập hay lắm…
Rốt cục Tần Lâm không nhịn được cười khành khạch gian xảo, cảm giác dùng đạo của người trả lại cho người quả thật vô cùng thoải mái.
-----------
Phong ba Huyền Vũ hồ đã qua ba ngày, đầu đường cuối chợ Nam Kinh thành
vẫn còn đang lưu truyền sôi nổi. Lưu Kham Chi phong lưu nho nhã một
trong Kim Lăng Tứ công tử lại là nguyên hung ba vụ án cưỡng gian giết
người hàng loạt, chuyện này quả thật đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết
thông thường của mọi người, trở thành tin tức mang tính bùng nổ.
- Xem đi, đừng tưởng rằng những tên mặt trắng kia tài giỏi lắm, nói ra còn không bằng Thường mỗ thực tế vô cùng.
Thường Dận Tự đắc ý khoa trương trong khi tụ hội cùng đám hồ bằng cẩu hữu, cảm thấy hả dạ vô cùng.
Dĩ nhiên y cũng không quên nhắc tới quan hệ cùng Tần Lâm Tần trưởng quan gần đây danh tiếng lẫy lừng:
- Biết Cẩm Y Vệ Tần trưởng quan không? Yến Tử cơ đơn kỵ xông trận, ung
dung tiêu sái như Thường Sơn Triệu Tử Long. Dương Châu bình định Bạch
Liên tà giáo, trung nghĩa vô song. Lại tra rõ tội Lưu Kham Chi, mắt thần như điện... Ha ha, đó là hảo bằng hữu vào sinh ra tử với Thường mỗ!
Gánh hát phía Nam trước Phu Tử miếu cấp tốc diễn tuồng mới, tựa đề ‘Lưu
Kham Chi mặt người lòng thú, Tần trưởng quan tuệ nhãn thần đoạn’, nghe
nói kịch bản là do Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh vừa mới viết ra. Mọi người
cũng không biết quan hệ giữa bút danh này và Phủ Doãn Thuận Thiên Vương
Thế Trinh, bất quá người hữu tâm phát hiện chỉ cần gánh hát kia diễn
tuồng này, đám bộ khoái nha dịch Thuận Thiên phủ sẽ không tới thu tiền
cữ thường lệ, các lão gia Hiệu Úy Cẩm Y Vệ đi ngang qua cũng sẽ cười híp mắt bỏ ra mấy đồng.
Vì vậy càng ngày càng nhiều gánh hát bắt đầu diễn, một dãy sân khấu phía trước Phu Tử miếu có tới bảy tám ‘Tần trưởng quan’ đánh lôi đài, kẻ này xuống người kia lên, vô cùng náo nhiệt.
Ngòi bút Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh vô cùng tuyệt diệu, viết kịch bản tuồng hấp dẫn sôi trào. Chỉ cần xem tuồng này, người xem tất khen một câu Tần trưởng quan anh minh cơ trí, cương chính không a dua, mắng một câu Lưu
Kham Chi hèn hạ vô sỉ, không bằng cầm thú.
Phủ đệ Hình bộ Nam Kinh Thị Lang Lưu Nhất Nho, giữa vô số lời thóa mạ dần dần trở nên suy bại.
Lão gia Lưu gia là Hình bộ Nam Kinh Thị Lang, ở trước mặt Trương Thủ Phụ giữ dáng vẻ đại danh sĩ thanh lưu, thiếu gia là công tử nổi danh trong
Nam Kinh thành. Dĩ vãng quan viên triều đình, nho lâm thanh lưu, danh sĩ Giang Nam lui tới như dệt cửi, thật có thể nói là môn đình đông như
chợ.
Nhưng bây giờ dùng từ ‘vắng như chùa bà Đanh’ để hình dung vẫn còn chưa
tả hết tình cảnh thê lương của Lưu phủ. Đám môn khách ở cửa chính thường hay ưỡn ngực phưỡn bụng đã chạy hết sạch không còn, chỉ còn lại cửa hai con sư tử bằng đá không chạy được. Nhưng chúng cũng bị dân chúng ném
không ít trứng gà thối rau cải thối, sư tử bằng đá vốn là uy phong lẫm
lẫm, vào lúc này cũng giống như một bức tượng xui xẻo ủ rũ cúi đầu.
Bên trong phủ càng không có một bóng người, từ người ở nha hoàn đến
người đánh xe đầu bếp, không có người nào ngu ngốc ở lại, đã sớm cuốn
gói ra đi. Cây ngã chim bay tứ tán, trước sau nào thấy bóng người, cảnh
tượng trông hết sức thê lương.
Lưu Nhất Nho ngơ ngác ngồi trên ghế trong chính sảnh, hai mắt nhìn chằm
chằm một chiếc lá khô còn sót lại trên cây ngô đồng. Cũng không biết vì
sao lá trên cây rụng sạch, chỉ còn lại một chiếc lá này, giữa gió Bắc
thổi lung lay muốn rơi.
Y chợt phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt đờ đẫn, nếp nhăn trên mặt sâu
hơn rất nhiều, tóc trở nên càng thêm bạc, tiều tụy, mỏi mệt, chỉ qua ba
ngày già đi ước chừng mười tuổi.
Có thể ngồi ở nhà đã là đặc biệt khai ân, Lưu Nhất Nho cùng Cảnh Định
Hướng bức cung phạm nhân, muốn mượn khẩu cung yêu phỉ Bạch Liên giáo vu
hãm Tần Lâm dung dưỡng bọn họ. Không biết rằng trúng kế Tần Lâm, quay
đầu lại tự làm tự chịu, ngược lại làm cho Lưu gia có quan hệ với Bạch
Liên giáo, sững sờ ngây ngốc ngay tại chỗ.
Thật may là Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy hiểu được lợi hại, nếu như tố
cáo Lưu Nhất Nho thân là chính tam phẩm đại quan triều đình, đường đường Hình bộ Thị Lang cấu kết cùng Bạch Liên giáo không khác nào đánh vào
mặt của triều đình, đánh vào mặt của tiểu Hoàng đế cùng Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh. Vì vậy chẳng qua là theo kế sách Tần Lâm trực tiếp cách chức Lưu Nhất Nho đợi điều tra, cũng không bắt y vì tội hiềm nghi
liên quan Bạch Liên giáo.
Mà Lưu Kham Chi không có tốt số như vậy, trên tờ cung mà Lưu Nhất Nho
cùng Cảnh Định Hướng lấy được, giấy trắng mực đen dấu tay đỏ hết sức rõ
ràng, từng câu từng chữ chỉ rõ kẻ gây án là cao thủ Bạch Liên giáo, Lưu
Kham Chi sao thể xoay mình. Lập tức y bị giải vào thiên lao Nam Kinh Cẩm Y Vệ, trông chừng nghiêm ngặt.
Lưu Nhất Nho hoảng hồn, lập tức chạy tìm quan hệ khắp nơi cứu con trai,
tìm hết một lượt đồng niên đồng bảng đồng hương đồng môn… Nhưng thứ nhất Đỗ Thị Lang có tiểu nữ nhi bị chết cũng đang hoạt động, ắt phải giết
Lưu Kham Chi báo thù cho nữ nhi. Thứ hai vụ án thật sự thảm tuyệt nhân
hoàn làm người phẫn nộ, thứ ba vụ án này lại liên lụy tới Bạch Liên
giáo, ai dám đứng ra nói nửa câu thay y?
Tất cả bạn cũ đều đóng cửa tạ khách, có kẻ tính tình cay nghiệt còn cố ý nói:
- Ôi chao, không phải là tiểu đệ không chịu giúp một tay, Lưu thế điệt
ngàn vạn lần không nên liên hệ như thế cùng yêu phỉ Bạch Liên giáo. Đây
là triều đình cực kỳ căm ghét, tiểu đệ cũng chỉ có thể xót thương mà
không giúp được gì nữa.
Cái gì gọi là cầm đá lên đập vào chân mình? Lần này rốt cục Lưu Nhất Nho cảm nhận được sâu sắc, đến bây giờ y đã biết rõ mình phạm vào một sai
lầm nghiêm trọng đến mức nào, lựa chọn một đối thủ đáng sợ dường nào.
Trong lòng Lưu Nhất Nho, Tần Lâm quả thật là ác ma quỷ trá mà hung tàn,
làm hại y cửa nát nhà tan. Dĩ nhiên, con trai y Lưu Kham Chi hại chết ba nữ tử thanh xuân như hoa như ngọc, làm cho ba gia đình lâm vào tuyệt
vọng, trong người bị hại còn có Ân tiểu thư ái mộ y, Đỗ tiểu thư tin
tưởng y, những chuyện này bị Lưu Nhất Nho theo bản năng ‘Quên lãng’.
Tiến Tước cũng bị bắt đi,
nhân chứng vật chứng khẩu cung đầy đủ hết, bằng chứng như núi. Sáng hôm
nay truyền tới tin tức, Thủ Bị Nam Kinh Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy đã
cùng thái giám trấn thủ Quách Thăng, Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế
Trinh liên danh tấu báo vụ án lên kinh sư, đề nghị xử Lưu Kham Chi theo
mức án cao nhất, để gìn giữ pháp kỷ, lấy đó răn chúng.
- Xong rồi, tất cả xong rồi!
Lưu Nhất Nho chán nản thở dài.
Lần này Lưu Kham Chi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không
có bất cứ hy vọng nào nữa. Đặc biệt là Lưu Kham Chi còn cố gắng giày xéo Trương Tử Huyên, Trương Cư Chính chấp chưởng triều chính nhất định sẽ
gia tăng trừng phạt nghiêm khắc, quyết không dung túng.
Con trai xong đời, quan lộ của Lưu Nhất Nho cũng chấm dứt, không những
như vậy, Lưu gia có một con trai không bằng cầm thú như vậy, kết quả chỉ có thể là thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan!
Loáng thoáng từ phương hướng Phu Tử miếu vang lên tiếng nhạc hát tuồng truyền rõ ràng vào trong tai:
- Tần trưởng quan ngồi ở nha môn cẩm y, Lưu công tử lắng nghe...
- Di xú vạn năm, di xú vạn năm!
Sắc mặt Lưu Nhất Nho xám như tro tàn, trên đường ngồi xe ngựa trở về phủ đã nhìn thấy trước Phu Tử miếu đầu hát tuồng gì đó, thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, di xú vạn năm, sống tiếp còn có ý gì?
- Lão gia, trà Long Tỉnh mới vừa pha.
Lưu Nhất Nho giương mắt nhìn, người làm Lai Phúc đang bưng một chén trà
nóng dâng lên, y là một trong mấy tên người làm còn sót lại bên người.
- Ngươi vẫn chưa đi, thật là khó được.
Lưu Nhất Nho cười khổ, bảo Lai Phúc để chén trà xuống, không nên ra phòng khách nữa.
Lại ngồi yên chốc lát, Lưu Nhất Nho uống một hơi cạn sạch trà, lấy một
sợi dây thừng treo tranh trong đại sảnh vòng qua xà nhà, phía dưới thắt
một cái vòng, mang ghế lại đứng lên.
Dường như gió nổi lớn hơn, chiếc lá cuối cùng trên cây ngô đồng ngoài
sân chợt phất phơ bay xuống, đồng thời trong đại sảnh cũng vang lên
tiếng ghế ngã xuống.
Lai Phúc cũng không có đi xa, y chờ ở ngoài hành lang, dỏng tai nghe
động tĩnh trong đại sảnh, đến lúc này cười lạnh hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại rời đi Lưu phủ.
Một khắc đồng hồ sau, ở phủ trạch Tần Lâm, Lai Phúc quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ bẩm báo:
- Không ra ngoài dự liệu của Tần trưởng quan, quả nhiên Lưu lão nhi xấu
hổ không chịu nổi, mới vừa quẫn trí treo cổ. Gia quyến Lưu gia đa phần ở quê nhà, người làm bên này đã sớm bỏ đi tứ tán, ngoại trừ tiểu nhân ra
cũng chỉ còn lại hai lão bộc.
- Giỏi, làm rất giỏi.
Tần Lâm cười hết sức khả ái, vô cùng thân thiết vỗ vai Lai Phúc:
- Từ nay về sau, ngươi chính là một tên Hiệu Úy trong biên chế sở chữ Canh Cẩm Y Vệ Nam Kinh!
Lai Phúc cảm thấy như muốn chắp cánh bay lên, như mở cờ trong bụng dập đầu, cười nịnh nọt giống như ưng khuyển với chủ nhân:
- Tạ Tần trưởng quan tài bồi, tiểu nhân nguyện ra công khuyển mã vì trưởng quan, nếu như có hai lòng cho trời tru đất diệt…
Ha ha ha… Tần Lâm cười xấu xa gian trá, vẻ mặt âm hiểm độc ác, rất có
khí thế của một vị Xưởng Công Cửu Thiên Tuế (Ngụy Trung Hiền) trong lịch sử.
Cho dù là bọn Lục mập, Hàn Phi Liêm, Ngưu Đại Lực đi theo hắn đã lâu,
thấy tình cảnh như vậy cũng không khỏi run sợ trong lòng: may mắn là
thuộc hạ Tần trưởng quan, sau này chúng ta nên tỏ ra hết mực trung
thành, nếu như có chút dị tâm không biết sẽ có kết quả tệ hại tới mức
nào.
Ánh mắt Tần Lâm trở nên lạnh lẽo, trên mặt vẫn giữ nụ cười xấu xa:
- Các vị huynh đệ, Lưu lão tiên sinh lại quẫn trí treo cổ, một vị đại
quan chính tam phẩm cách chức chờ điều tra chết oan chết uổng như vậy,
Cẩm Y Vệ chúng ta há có thể không nghe thấy không hỏi?
Lục mập, Hàn Phi Liêm chợt hiểu ra, âm thầm nhìn Tần Lâm giơ ngón tay cái lên: chủ ý của trưởng quan thật sự cao minh.
Người làm nha hoàn Lưu phủ đã sớm cây ngã chim tứ tán, hiện tại trong
Lưu phủ cũng chỉ còn lại hai vị lão bộc theo từ quê nhà tới. Lúc bọn họ
phát hiện chủ nhân treo cổ tự vận, Lưu Nhất Nho đã sớm hồn quy địa phủ.
Hai người này tính tình chất phác, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, đang ngơ ngác nhìn nhau, bó tay không biết nên làm gì, Tần Lâm đã dẫn
theo đám Cẩm Y Hiệu Úy tới.
- Trời ơi không xong, vì sao Lưu lão tiên sinh lại quẫn trí như vậy?
Tần Lâm cho người đưa xác Lưu Nhất Nho xuống, giả từ bi mèo mù khóc chuột, vỗ đùi đánh đét biết rõ còn hỏi.
Lục mập hết sức phối hợp lên tiếng:
- Chẳng lẽ là yêu phỉ Bạch Liên giáo giết người diệt khẩu, cố ý hãm hại?
Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm cùng Du Quải Tử bắt đầu hung thần ác sát nhìn chằm chằm hai lão bộc kia, bọn họ bị dọa sợ đến hết hồn hết vía, đầu
gối mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống.
Thật may là câu nói đầu tiên của Tần Lâm lập tức làm cho bọn họ hết sức yên tâm:
- Hai vị lão nhân gia này từ mi thiện mục, bản quan đoán chừng không
phải là hung phạm, nói không chừng hung phạm còn trốn trong phủ. Người
đâu, lục soát tỉ mỉ một lượt cho ta!
Tuy hai lão bộc mơ hồ cảm thấy Tần Lâm không tốt lành gì, nhưng mới giải thoát khỏi tình cảnh nghi phạm, cũng không dám ngăn trở các Hiệu Úy.
Một đám đông Hiệu Úy chen chúc xông vào, lật tìm loạn khắp thơi, không
có mục tiêu gì khả nghi. Phàm là vật có giá trị bọn họ bèn dời vào giữa
sân, Lục mập mang theo mấy tên tâm phúc, thừa dịp loạn đến thư phòng
cùng phòng ngủ Lưu Nhất Nho phía sau...
Hai lão bộc thấy sợ hết hồn hết vía, còn cho là bọn họ muốn cướp đồ.
Không nghĩ tới Tần Lâm bảo các Hiệu Úy đem vàng bạc tế nhuyễn chất thành đống ở giữa đại sảnh, sau đó cho vào rương dán niêm phong lại, nghĩa
chính từ nghiêm nói:
- Lưu Kham Chi tự làm bậy không thể sống, Lưu lão tiên sinh không nghĩ
ra quẫn trí, nhưng Lưu phủ cũng không có bị triều đình tịch thu tài sản. Những vàng bạc tế nhuyễn này bản quan sẽ tạm thời niêm phong thay Lưu
phủ, để tránh thất lạc, chờ người thân của lão gia các ngươi chạy tới
tiếp nhận.
Người tốt, người tốt! Hai lão bộc cảm kích rơi nước mắt, lần đầu thấy
cõi đời này còn có quan tốt như vậy, nghĩ đến những hành vi lão gia
thiếu gia mình đã làm, người ta như vậy thật sự gọi là lấy đức báo oán.
Dĩ nhiên hai người bọn họ không chú ý tới Lục Viễn Chí từ hậu đường chạy ra ngoài, gương mặt mập nở một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Tần Lâm lấy được vật hắn muốn từ Lưu phủ không phải là vàng bạc tài bảo, mà là thư tín Lưu Nhất Nho lui tới với đồng liêu.
Trong những năm qua quan viên khoa cử xuất thân chính đồ, đều thông qua
quan hệ đồng niên đồng bảng đồng hương đồng môn kết thành mạng lưới
chằng chịt dây mơ rễ má. Đại quan giống như Lưu Nhất Nho đạt tới chức Bộ Đường này, trong thư qua lại với tâm phúc, đồng liêu, môn sinh tự nhiên sẽ có rất nhiều nội dung thú vị.
Bọn Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm cũng không biết Tần Lâm phát hiện cái gì, dù sao hai ngày sau, tâm trạng vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này vẫn rất
tốt, thỉnh thoảng còn nghêu ngao bài hát trẻ em, tựa hồ đang mong đợi
cái gì.