- Hai vị, hai vị, hãy nghe một lời của lão phu, chuyện của các ngươi tạm thời đều chậm một chút đi...
Vương Quốc Quang đè hai tay xuống.
Lại bộ Thượng Thư biệt xưng thiên quan, là đứng đầu Lục bộ, cơ hồ sánh
ngang cùng nội các Đại học sĩ, là Thượng Thư duy nhất trong Lục bộ trên
đường gặp được các thần mà không cần tránh đường. Cho nên Vương Quốc
Quang vừa nói như thế, Tằng Tỉnh Ngô cùng Phan Quý Tuần đang tranh chấp
đều ngừng lại.
Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư cười lên trước:
- Binh bộ, Công bộ, Hộ bộ, bộ nào cũng thiếu tiền, duy chỉ có Lại bộ phụ
trách cắt giảm bổ nhiệm quan viên là có thể dễ dàng chút, Nhữ Quang
huynh (Vương Quốc Quang tên tự là Nhữ Quang) vừa khéo đứng trung gian
cho hai người bọn họ.
Không ngờ Vương Quốc Quang cũng kêu khổ luôn miệng:
- Mới vừa rồi trong triều đình, vì đều là biện pháp của Trương lão tiên
sinh, hạ quan không được nói thẳng, vào lúc này buộc phải nói ra! Lão
tiên sinh muốn đẩy mạnh thực hành Khảo Thành pháp này, ngay trong bản bộ cũng tra kê khảo hạch, nhưng Trương Đại Tư Đồ cấp cho các quan viên hồ
tiêu tô mộc để chiết bổng, trong kinh phàm là quan có chút thanh liêm
khi nghe tin này ai nấy đều lạnh lòng, kéo dài trì trệ lại thêm ba
thành. Hơn nữa mùa Đông giá rét, trong nha môn ai ai cũng không có thu
nhập, ai nấy đều mượn cớ lưu lại một số, thì Khảo Thành pháp làm sao đẩy mạnh được?
Đại Tư Đồ là biệt xưng của Hộ bộ Thượng Thư, Trương Học Nhan nghe vậy cau mày, biện luận:
- Vật thực chiết bổng vì là đem đồ các nước tiến cống từ trước tới nay
phân thành bạc phát đi xuống, tiết kiệm được quốc khố chi ra, đây là
chúng ta đã sớm nghị định, vì sao Nhữ Quan huynh lại nhắc lại chuyện cũ? Còn nữa, cứ lấy Nhữ Quan huynh mà nói, cho dù là chỉ lấy chiết bổng,
ước chừng cũng không nghèo lắm.
Vương Quốc Quang không chỉ quả
nhân háo sắc, còn vô cùng thích thu nhận hối lộ, có thuật thu tiền, bởi
vì đang ngồi trong đại đường đều là đồng đảng, quan hệ thân mật với
nhau, Trương Học Nhan mới mở lời đùa bỡn cùng hắn.
Bị đồng đảng giễu cợt, Vương Quốc Quang cũng không úy kỵ, nói thẳng không kiêng kỵ gì:
- Bản quan hiển nhiên có chút tài mỏng, nhưng những Chủ Sự, Lang Trung,
Viên Ngoại Lang kia thì không được. Về phần Ngự Sử, Cấp Sự ở kinh thành
chịu khổ, nghèo phải ăn đồ khô xem như đồ ngon. Chúng ta phát chiết bổng để thay cho bạc, lại muốn bọn họ chuyên cần với chính sự, chịu gió rét
ngồi trực ban đàng hoàng, còn muốn đem Khảo Thành pháp đi nghiêm gia
quản thúc, điều này cũng có chút khó có thể làm được.
Dứt lời,
Vương Quốc Quang lấy ánh mắt nhìn Trương Cư Chính, đám người bọn họ cố
gắng thúc đẩy triều chính mới Thượng Thư, Thị Lang, đầu não chính là vị
Thủ Phụ đế sư này, còn phải dựa vào quyết định của ông ta.
Trương Cư Chính vuốt râu, trầm ngâm không quyết. Thân là Thủ Phụ, dĩ nhiên ông ta biết Vương Quốc Quang nói có đạo lý. Quan viên bổng lộc của triều
đình là từ những năm Hồng Vũ đã định xuống, trên căn bản không thay đổi
qua, bây giờ đã sớm không đủ, quan bên ngoài còn có chút lộc phẩm ở địa
phương hay tiền cữ này nọ, quan ở kinh thì chỉ việc than ngắn thở dài.
Các loại quan Ngự Sử, Cấp Sự kia người nào lại cho lão? Kẻ nào cũng
nghèo không có khố mặc, lại đòi hỏi họ chuyên cần với chính sự, quả thật làm người khác khó chịu.
Nhưng biên luyện lính mới, phát hỏa khí loại mới cần tiền, công trình trị
thủy cần tiền, ngừng chiết bổng đổi phát bạc vẫn phải cần tiền, ở đâu có thể kiếm được nhiều bạc như vậy?!
Trương Cư Chính trong lúc vô
tình nhướng ánh mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Tần Lâm ung dung tự tại đang yên ổn ngồi ở ghế chót, Thủ Phụ đế sư lập tức cười lạnh một tiếng:
- Tần Lâm, cục diện như hiện nay, ngươi có ý kiến quái quỷ gì không? Không ngại nói nghe một chút.
Trương Tử Huyên nghe lén trên hành lang bên ngoài đại đường, nghe vậy đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, thấp giọng oán trách nói:
- Phụ thân thiệt là! Một đoàn Thượng Thư Thị Lang đều không làm gì được
gì đối với đề mục này, thế mà lại có ý đem ra khảo sát một vãn bối như
Tần Lâm sao?
- Phải khảo cho hắn á khẩu không trả lời được mới phải chứ!
Trương Mậu Tu vừa hậm hực nói chuyện, vừa nhón chân lên nhìn bên trong, muốn nghe thử Tần Lâm trả lời thế nào.
Đại ca Trương Kính Tu lại như có điều suy nghĩ nhìn muội muội một chút,
lòng nói cho dù là Tần Lâm biểu hiện ưu tú hơn nữa, phụ thân Đại nhân
cũng không thể nào cho phép muội muội làm bình thê của hắn. Vậy tại sao
sau khi nàng biết được Lý Thanh Đại là chính thê, Từ Tân Di là bình thê
lại cao hứng như vậy? Thật là kỳ quái quá!
Trên đại đường, các vị Thượng Thư Thị Lang là trung tâm của đế quốc đều tụ tập ánh mắt lên
trên người của Tần Lâm, tò mò muốn nghe thử vị Cẩm Y quan võ do Thủ Phụ
đế sư tự mình giới thiệu này có thể có hiểu biết độc đáo gì. Tuy nhiên
mọi người thấy hắn tuổi còn trẻ, cũng không tin hắn có thể thật sự nói
lên ý kiến có giá trị thực tế gì, ước chừng chỉ cần có chút ý tứ qua
loa, cũng coi là cho qua được rồi.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, thành thật không khách khí nói:
- Thật ra thì ba điều kinh phí biên quân, thống trị thủy lợi, dừng lại
chiết bổng này cũng có thể đồng thời thực hiện không bỏ gì. Nếu như hạ
quan nhớ không lầm, năm ngoái quốc khố kết toán dường như có dư hai trăm vạn lượng...
Trương Học Nhan nghe đến đó lập tức đỏ mặt:
- Đây là ứng cấp, muốn chinh phạt phản loạn, chống đỡ Bắc Lỗ, chấn tể tai ương, cũng không thể động một lượng nào.
Trương Cư Chính thở dài, lại tha thứ cho Tần Lâm ba phần, nếu không phải Tần
Lâm đoạt lại năm mươi vạn bạc kia, hai trăm vạn lượng bạc này nhất thời
khuyết đi một phần tư rồi.
- Hạ quan cũng không tính động đến hai trăm vạn lượng bạc kia...
Tần Lâm vội vàng lắc đầu, giải thích:
- Hạ quan là nói nếu như Thái Thương khố có bạc mặt sẵn sàng, sẽ có đầy
đủ năng lực để trả, hoàn toàn có thể sử dụng phương thức chia ra nhiều
kỳ để trả giải quyết tiền lương công trình sông. Còn lương thực cần cho
dân công xây dựng công trình trị thủy, hạ quan có thể thuyết phục hai vị điếm chủ phú thương, đợi đến Đông giải sang năm, không cần ngàn dặm xa
xôi điều bạc lên kinh nữa, mà trực tiếp trả cho bọn hắn ở Giang Nam cộng thêm năm phần lợi tức là được.
Trương Cư Chính ngẩn ra, nhất
thời biết Tần Lâm nói hai vị cự thương thật ra là Tào Bang cùng Ngũ
Phong Hải Thương. Đây cũng là Tần Lâm làm trung gian bảo đảm thành lập
đồng minh, hết sức ủng hộ đối với vị Thủ Phụ chấp chính ông ta.
Tần Lâm làm chuyện này lợi nước lợi dân, cũng không lo lắng triều đình giựt nợ, có Trương Cư Chính làm Thủ Phụ, sang năm Đông giải bạc trực tiếp
chi trả tiền nợ vay mua lương thực ở Giang Nam, Tào Bang cùng Ngũ Phong
Hải Thương còn có thể có chút lời ở đây. Còn nữa, nếu như những năm Hồng Vũ có thể thẳng thừng lấy ra chi trả như vậy, còn sợ rơi vào kết quả
như Thẩm Vạn Tam ở những năm Vạn Lịch đó sao? Cho tới bây giờ chỉ có
thương nhân thiếu thuế của triều đình, từ lúc nào thấy triều đình đoạt
lấy tiền của thương nhân?
Phan Quý Tuần nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vui chính là công trình trị
thủy có thể nhanh chóng thực hiện, sợ chính là sợ Tần Lâm huênh hoang
khác lác nói quá sự thật. Ông ta không nhịn được hỏi:
- Tần tướng quân, công trình trị thủy cần lương thực không dưới năm mươi vạn thạch. Hai vị phú thương bằng hữu kia của ngươi có thể ứng chi ra được bao
nhiêu?
Trương Cư Chính cười khoát khoát tay:
- Phan Thị Lang, điều này ngươi không cần phải lo lắng. Tần Lâm nói có thể bán thiếu, vậy sẽ không thành vấn đề.
Công trình sông đã định ra kế sách, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, Thị Lang
Phan Quý Tuần hai vị mặt mày rạng rỡ cười tươi. Binh bộ Thị Lang Tằng
Tỉnh Ngô không nhịn được đứng ngồi không yên, giống như dưới mông có cây đinh dài vậy.
- Tằng Thị Lang, nói thật với ngươi nhé, Xế Điện thương, Tấn Lôi thương kia cũng là do Tần Lâm xoay sở ra đó...
Trương Cư Chính cười nụ cười khó có được, có vẻ chế nhạo nói:
- Người này bất học vô thuật, mấy trò chơi kỹ xảo nho nhỏ này ngược lại cũng có mấy phần bản lĩnh.
Tần Lâm nặn ra một nụ cười nói:
- Thế thúc khen quá rồi, tiểu điệt đúng là bất học hữu thuật.
- Tên khốn nhà ngươi....
Trương Cư Chính định thổi râu một cái, mắng Tần Lâm đôi câu, lại đổi tâm tư, sắc mặt nghiêm túc:
- Súng mới cũng cần ngươi nghĩ biện pháp, nếu có đạo lý, lão phu có
thưởng, nếu không nói ra cái gì nghe được, chớ trách lão phu trách phạt
nặng nề!
Phan Quý Tuần là người đàng hoàng, không nhịn được khuyên:
- Không nghĩ ra biện pháp tốt, Tần tướng quân cũng lập công lớn ở công trình trị thủy, tựa hồ không cần...
Lý Ấu Tư là đồng hương với Trương Cư Chính, lúc này đã nhìn ra thái độ lão đồng hương đối với Tần Lâm có chút kỳ quái, vội vàng kéo Phan Quý Tuần
một cái, bảo hắn chớ dính vào.
- Phụ thân thật là quá đáng!
Bên ngoài Trương Tử Huyên nghe, đôi môi đỏ mọng mềm mại nhấc lên, cảm thấy
phụ thân cạn tào ráo máng như vậy, chỉ sợ ép Tần Lâm quá ác.
Hai
huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cũng dở khóc dở cười, trong trí
nhớ từ trước tới nay phụ thân chưa từng không giảng lý bao giờ như tình
hình hiện nay.
Tần Lâm là người chủ yếu phát minh Xế Điện thương, Tấn Lôi thương. Hắn đối phó vấn đề này dễ dàng hơn nhiều so với người
khác, mỉm cười cứng cỏi nói:
- Hạ quan nghe nói Thích Đại Soái biên luyện lính mới, lấy xa doanh cùng
kỵ binh làm chủ, thật ra thì bộ binh sử dụng điểu thương cũng không
nhiều, Tằng Thị Lang, điều này có đúng không?
Tằng Tỉnh Ngô gật
đầu một cái, bởi vì nói rất chính xác, càng phát giác Tần Lâm rất có bản lãnh, liền trả lời quả thật như vậy. Bởi vì địa hình cùng các nguyên
nhân cơ động, Chiết bao nhiêu Giang Nam lấy bộ binh, sử dụng điểu thương nòng dài làm chủ, còn Kế Trấn biên luyện lính mới lại là trộn lẫn bộ kỵ xe pháo, pháo có tướng quân pháo hổ tồn pháo, bây giờ nói là thương,
tạm thời cũng không cần phải nói ra, còn kỵ binh dùng chủ yếu là tam
nhãn súng.
- Điểu thương kinh phí thật lớn, chỉ vì khó có thể chế tạo nòng dài hợp cách, mà chi phí Xế Điện thương rẻ hơn điểu thương
nhiều lắm...
Tần Lâm dứt lời cảm thấy thiếu cái gì. Tằng Tỉnh Ngô vội móc ra từ trong ngực đồ hình đưa cho hắn.
Tần Lâm chỉ đồ hình giới thiệu công nghệ.
Thời đại này không có máy tiện máy khoan, làm nòng súng thủ công phức tạp
khó khăn, một cái nòng điểu thương đòi hỏi một tên thợ bỏ thời gian một
tháng mới làm ra, so ra những bước làm cốc thuốc mồi, cò súng này đơn
giản hơn nhiều.
Chiều dài nòng súng của Xế Điện thương chỉ có một phần ba điểu thương, trên lý thuyết thời gian chỉ tốn mười ngày. Trên
thực tế bởi vì nòng súng thay đổi ngắn đi, độ khó chế tạo cùng với tỷ lệ phế phẩm đều giảm xuống rất nhiều, chỉ hai ngày là có thể làm ra một
cây.
Cho nên mặc dù là khẩu súng loại mới, bởi vì nguyên nhân
nòng súng giảm ngắn đi rất nhiều, phí dụng Xế Điện thương chỉ có một
phần ba so với điểu thương.
Tầm bắn dĩ nhiên là gần hơn so với
điểu thương, nhưng nó thay thế tam nhãn súng của kỵ binh, đường bắn cùng độ chính xác đều cao hơn nhiều so với tam nhãn súng... Tấn Lôi thương
loại nòng dài mới là thay thế cho điểu thương.
- Thì ra Xế Điện thương tiện nghi như vậy...
Tằng Tỉnh Ngô chợt hiểu ra.
- Như vậy trước hết chúng ta chế tạo thật nhiều Xế Điện thương thay thế
tam nhãn súng, tốn hao cũng không quá nhiều, tương lai quốc khố phong
phú hơn sẽ từ từ dùng Tấn Lôi thương thay thế điểu thương, ngược lại
cũng không vội trong nhất thời.
- Thật ra thì điểu thương đổi Tấn Lôi thương cũng rất đơn giản!
Tần Lâm cười xóa xóa vẽ vẽ trên đồ họa, nói chỉ cần thêm mấy bộ phận, đổi
đầu rồng kẹp dây dẫn hỏa của điểu thương thành kíp Tấn Lôi thương, sẽ có thể hoàn thành cải biến, tốn hao cũng không nhiều.
Tằng Tỉnh Ngô vui mừng quá đỗi, không nhịn được quan sát trên dưới Tần Lâm, tặc lưỡi than thở nói:
- Khó trách đế sư Thủ Phụ Trương lão tiên sinh coi trọng như thế, thì ra
Tần tiểu hữu học vấn tinh thâm tuổi trẻ tài cao như vậy, quả nhiên không phải là những kẻ hủ nho nghèo kia có thể so sánh được.
Vương
Quốc Quang đã sớm gấp đến độ không đợi được, Tằng Tỉnh Ngô mới vừa nói
xong, lão cũng không chờ Trương Cư Chính đặt câu hỏi, hỏi Tần Lâm trước:
- Chuyện chiết bổng, không biết Tần tiểu hữu giải quyết như thế nào?
Được rồi, đây mới gọi là người tài hay rước chuyện phiền vào thân đây, ngay
cả quan viên chiết bổng cũng muốn Tần Lâm nghĩ biện pháp thay mình.
Ai bảo hắn biểu hiện quá nổi bật như vậy, giống như không có gì mà không thể làm được như vậy chứ?!
Chiết bổng, tức bổng lộc được chiết ra rồi phân chia, đem một ít cống vật do
ngoại quốc tiến cống theo như giá trị chiết toán thành lương thực cùng
ngân lượng, phát ra cho quan lại, dùng để thay cho bổng lộc nguyên bản
phải cấp phát.
Loại phương pháp này thịnh hành từ năm Vĩnh Lạc
đến Thành Hóa, bởi vì Tam Bảo thái giám hạ Tây Dương, Nam Dương tiểu
quốc tới triều cống rất nhiều, hồ tiêu, tô mộc cùng cống phẩm chất đống
như núi ở phủ kho. Triều đình liền đẩy mạnh chiết bổng để giảm bớt tồn
kho, đến một trăm năm trước thời Thành Hóa trung kỳ, bởi vì tồn kho giảm xuống, mới từ từ bỏ bớt rồi dừng lại.
Trương Cư Chính làm tướng
quốc, Long Khánh mở hải cấm, quốc gia đến tiến hành triều cống mua bán
lại từ từ tăng nhiều, cống phẩm cũng nhiều hơn. Đồng thời, dân gian hải
mậu ngày càng hưng thịnh. Phúc Kiến Nguyệt Cảng Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám cùng thương nhân gian hoạt thông mưu lừa dối triều đình, lấy rất nhiều
sản vật cổ quái ly kỳ hải ngoại sung làm thực vật thuế, tất cả đều vận
chuyển lên kinh sư, chất đống bên trong phủ kho.
Chính vào dịp
Trương Cư Chính đẩy mạnh triều chính mới, hy vọng giảm bớt chi tiền,
liền đình nghị mở lại chiết bổng, dùng những hàng hóa này sung làm tân
bổng phát cho các quan viên, tiết kiệm được nguyên bản lương thực hiện
ngân chi ra. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng mới vừa thực hành được một tháng, lại có phiền phức lớn. Quan viên Nam Bắc hai kinh kêu
khổ cả ngày, nhất là những Cấp Sự, Ngự Sử cùng quan viên trung cấp thấp
cùng nghèo chịu khổ kia, trong lúc nhất thời bàn luận xôn xao, mà đông
đảo hoàng thân quyền quý cũng cực lực phản đối.