Sắc mặt Bạch Sương Hoa lạnh
như băng, hít một hơi thật sâu, uy phong sát khí Bạch Liên giáo chủ đã
trở lại. Đôi mắt vẫn còn ngấn lệ trong thoáng chốc lóe lên ánh chớp như
lôi điện, hàn quang ngưng đọng thành thực chất đâm về phía Uy Đức Pháp
Vương.
Chúng Lạt Ma kinh hãi trong lòng, bọn Ngạch Triều Ni Mã cũng là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, tự nhiên biết người biết của, chỉ cảm thấy khí
thế giáo chủ Ma giáo hùng mạnh hơn dĩ vãng, da thịt bóng loáng thần thái sáng ngời, không còn chút dáng vẻ trọng thương sa sút như hôm qua.
Hừ, cho dù là vận công chữa thương thì có thể hồi phục được mấy thành!?
Sau khi Uy Đức Pháp Vương ngẩn ra một chút bèn cười lạnh, chỉ cho là
Bạch Sương Hoa ngoài mạnh trong yếu, đôi mày bạc trắng giương lên, trầm
giọng nói:
- Thôi, hai vị cũng không cần tham Hoan Hỷ Thiền đại triệt đại ngộ làm gì, bần tăng đưa các ngươi tới Tây Thiên là được!
Lục Đạo Luân Hồi!
Uy Đức Pháp Vương vừa xuất thủ đã xuất ra chiêu thức tinh diệu tối cao
của Mật tông, hai tay nhanh chóng kết sáu loại pháp ấn Kim Cương ấn,
Chuyển Luân ấn… ở trước ngực, chợt đẩy ra về phía trước. Bóng chưởng
trùng điệp như nước thủy triều, núi lở biển gầm, thế không thể đỡ ập
tới, dọc trên đường đi đánh ngã không biết bao nhiêu cây cối.
Tần Lâm rất tự giác khép hai tay hai chân lại, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, khổ cực giáo chủ tỷ tỷ một chuyến nữa đi.
Không ngờ Bạch Sương Hoa cũng không chộp lấy Tần Lâm bỏ chạy, nhìn
chưởng lực vô cùng hung bạo kia khóe miệng lại khẽ mỉm cười, không lùi
mà tiến tới. Trong tiếng quát khẽ thân hình nàng bốc lên khỏi mặt đất,
từ trên cao vung chưởng đánh thẳng xuống đỉnh đầu Uy Đức Pháp Vương.
Thấy Bạch Sương Hoa nhảy lên tấn công, Uy Đức Pháp Vương vừa vui vừa
giận, vui chính là đối phương cũng không chạy trốn, giận là dám coi
thường bần tăng như vậy, dám to gan đánh thẳng vào trung cung mình.
Lão vận mười hai thành công lực đánh trả lên không, đôi mày trắng giương cao, hai mắt trợn trừng, ống tăng bào no gió, dáng vẻ như Kim Cương Nộ
Mục.
Y phục Bạch Sương Hoa bay phất phơ chậm rãi từ trên trời giáng xuống,
trông giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ, ngọc chưởng khẽ chạm vào
chưởng Uy Đức Pháp Vương. Thân hình hai người trong nháy mắt dừng lại,
bạo phát ra chưởng phong sắc bén, kình phong thổi cho mái tóc Bạch Sương Hoa tung bay.
- Hay quá, sư phụ hàng yêu phục ma!
Bọn đệ tử Ngạch Triều Ni Mã đều cao giọng kêu lên, hô hào trợ uy cho sư phụ mình.
Tần Lâm lòng như lửa đốt, rút Xế Điện Thương ra nhắm ngay Uy Đức Pháp Vương.
Nhưng vào lúc này, khóe miệng Pháp Vương chợt có một giọt máu tươi rơi
xuống, ngay sau đó dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của chúng Lạt Ma,
tai mắt miệng mũi thất khiếu lão chậm rãi ứa máu ra.
Trong sát na Bạch Sương Hoa vung chưởng đánh tới, Uy Đức Pháp Vương tâm
thần hoảng hốt, tựa hồ thấy được một đóa hoa sen trắng nở rồi lại tàn.
Hoa nở, sinh sôi không ngừng, hoa tàn, vạn pháp diệt hết!
Bạch Liên Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài!
Đồng tử Uy Đức Pháp Vương phóng to hết cỡ, ánh mắt ngưng trọng như núi đã sớm trở nên vạn phần kinh hãi.
Bạch Sương Hoa cười lạnh một tiếng, mượn lực va chạm của một chưởng này
ung dung lui về phía sau, như nước chảy mây trôi trở lại bên người Tần
Lâm, chắp tay ngang nhiên mà đứng. Lúc này dáng vẻ nàng vẫn lạnh lùng,
hai mắt nhìn mây trôi cuối trời xa, không thèm xem đám cường địch Trát
Luận Kim Đỉnh tự ra gì. Nữ tử mới vừa rồi còn yếu ớt như cánh hoa tơi tả sau cơn giông bão, chỉ trong phút chốc đã trở thành giáo chủ Ma giáo
tung hoành vô địch như xưa.
May là tâm tư Tần Lâm trầm tĩnh kín đáo, lúc này cũng có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ vị băng sơn mỹ nhân lạnh lùng tới cực điểm này lại là nữ tử
dịu dàng ân ái triền miên nhiệt tình với mình đêm qua hay sao? Thế nhưng cảnh tượng tưởng chừng như ảo mộng kia lại chân thật vô cùng...
Bạch Sương Hoa đã sớm ung dung lui lại, Uy Đức Pháp Vương vẫn duy trì tư thế song chưởng chống trời, máu ứa ra từ tai mắt miệng mũi từng giọt
từng giọt. Khoảnh khắc này dường như dài tới ba canh giờ, nhưng lại ngắn ngủi như chỉ một sát na, rốt cục lão phun ra một ngụm máu tươi, ngã
ngửa về phía sau.
Pháp Vương đương thế được coi như thần linh trên Tuyết Vực cao nguyên,
được Bạch giáo đảnh lễ quỳ lạy, lại bị một đòn của Bạch Sương Hoa đánh
cho thân bị trọng thương. Hết thảy đệ tử đời thứ hai Trát Luận Kim Đỉnh
tự đều kinh hãi chấn động, ai nấy há hốc mồm cứng lưỡi. Cho đến khi Uy
Đức Pháp Vương ngã xuống bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, khóc kêu ùa
lên một lượt, ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ Uy Đức Pháp Vương dậy.
Sắc mặt Ngạch Triều Ni Mã tái xanh, vội vàng thôi cung quá huyết cho sư phụ, miệng gọi liên hồi:
- Sư phụ, Pháp Vương, ngài cát tường như ý, tam thiên thế giới bát phương chư Phật phù hộ, ngàn vạn lần phải vượt qua…
Uy Đức Pháp Vương thân là Pháp Vương Bạch giáo, đệ tử sùng bái lão tới
cực điểm, cho dù là biết rõ không địch lại cũng có mấy tên nghiến răng
nghiến lợi, đùng đùng nổi giận xông về phía Tần Lâm và Bạch Sương Hoa,
miệng hò hét:
- Úm ma ni bá mễ hồng, trừ ma vệ đạo, Phật gia liều mạng với ma đầu!
Bạch Sương Hoa vẫn không lộ vẻ gì chắp tay nhìn trời, đêm qua nhờ cơ
duyên xảo hợp, nàng đã luyện thành Bạch Liên Triều Nhật thần công cửu
phẩm liên đài. Ngay cả Uy Đức Pháp Vương cũng không phải là địch thủ một hiệp, mấy tên đệ tử đời thứ hai này là cái thá gì?!
- Trở, trở lại!
Uy Đức Pháp Vương mới vừa được đại đệ tử Ngạch Triều Ni Mã truyền cho một chút nội tức, cố gắng run giọng kêu lên.
Mấy tên đệ tử vội vàng dừng bước, quay đầu trở lại nhìn sư phụ. Chỉ thấy thần thái sáng láng ngày xưa của vị Pháp Vương Bạch giáo uy chấn Tuyết
Vực cao nguyên này hiện tại đã biến mất không thấy, khí sắc ủ rũ hết
sức, vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi, trong thoáng chốc dường như già đi
mười tuổi!
Uy Đức Pháp Vương không để ý tới đám đồ đệ, mà là kinh ngạc nhìn nhìn Bạch Sương Hoa, hồi lâu sau mới từ từ nói:
- Bần tăng chúc mừng Bạch đạo hữu tu thành cảnh giới chí cao Bạch Liên
Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài, từ nay về sau không còn đối thủ
trong thiên hạ!
Nỗi chua cay khổ sở trong giọng nói lão thật sự là một lời khó tả hết,
Uy Đức Pháp Vương vất vả lắm mới luyện thành Lục Đạo Luân Hồi, lại nghe
được cường địch Tần Lâm bị cách chức lưu đày Quỳnh Châu, lúc này mới hào hứng pháp giá Trung Nguyên, cho là chuyến này nhất định mã đáo công
thành.
Lão ngàn vạn lần không ngờ rằng Tần Lâm vẫn sừng sững như núi chắn ngang trước mặt, Bạch Sương Hoa lại thần công đại thành, trở thành vị giáo
chủ Ma giáo duy nhất trong mười đời giáo chủ hai trăm năm qua luyện Bạch Liên Triều Nhật thần công đến cảm giác tối cao cửu phẩm liên đài. Chỉ
sau một chưởng đã đánh cho lão tán công, mấy chục năm khổ tu, giấc mơ
tung hoành vô địch ba ngàn dặm Tuyết Vực đã trở thành bọt nước.
Bạch Sương Hoa cũng không thèm nhìn lão lần nào, sắc mặt nàng vẫn lạnh như băng nhìn nhìn Tần Lâm.
Thấy tên này không ngừng
cười xấu xa, trái tim khẽ run rẩy, càng thêm giận dữ muốn đạp cho hắn
mấy cước. Cửu phẩm liên đài luyện thành như thế nào, quả thật không thể
nói cho người ngoài biết.
Uy Đức Pháp Vương không hổ là Pháp Vương Bạch giáo, thật sự là cầm lên
được để xuống được, nhìn tình thế cũng biết nơi này vẫn là Tần Lâm làm
chủ, bèn cười khổ nói:
- Tần tướng quân, bất kể bần tăng khổ tâm thế nào cũng không thoát khỏi
lòng bàn tay ngươi. Kinh Phật có nói miếng cơm hớp nước cũng do tiền
định, ắt hẳn đây là ý trời. Thôi thôi thôi, bần tăng tội nghiệt sâu
nặng, mặc tình Tần tướng quân xử trí, duy chỉ cầu xin ngươi tha cho đám
đệ tử của ta trở về Tuyết Vực cao nguyên. Bọn họ sẽ ở Trát Luận Kim Đỉnh tự thành tâm lễ Phật, đời này sẽ không đặt chân vào Trung Nguyên nửa
bước!
- Sư phụ!
Ngạch Triều Ni Mã cầm đầu chúng đệ tử cả kinh trợn mắt há mồm.
Uy Đức Pháp Vương cười khẽ, giờ phút này có khí khái như Phật tổ cắt
thịt nuôi chim ưng. Mới vừa rồi lão bị một chưởng Bạch Sương Hoa đánh
nát hùng tâm tráng chí mấy chục năm, mơ hồ có vẻ đại triệt đại ngộ.
Bạch Sương Hoa vẫn không nói một lời, sắc mặt nàng vẫn như đang phủ một
làn sương lạnh, thật ra vẫn còn nhớ tới tình cảnh đêm qua, lòng rối như
tơ vò. Về phần xử trí Uy Đức Pháp Vương như thế nào, Tần Lâm nói giết,
nàng sẽ giết, nói tha cũng không có vấn đề gì.
Tần Lâm cười hề hề vô cùng gian xảo, ánh mắt nhìn Uy Đức Pháp Vương giống như nhìn dê con sắp mang đi giết thịt:
- Lão lừa trọc, lúc này lão đại triệt đại ngộ thì có ích gì, muộn rồi,
tính mạng lão thì có đáng gì. Bạch giáo sắp bị tiêu diệt trong sớm tối,
ta sẽ cắt đứt hết thảy truyền thừa Trát Luận Kim Đỉnh tự, đạo thống của
tiên hiền Bạch giáo đời đời!
Đám đệ tử Ngạch Triều Ni Mã giận không kềm được, chỉ cần sư phụ bọn họ
nói một câu, cùng lắm thì liều mạng với Tần Lâm. Nhưng nhìn lại Uy Đức
Pháp Vương, thân thể lão vốn đã gầy gò lại gầy hơn trước, vẻ mặt vô cùng uất ức, hết sức đáng thương.
Rất rõ ràng đây là chuyện đáng sợ nhất mà Uy Đức Pháp Vương có thể nghĩ
tới. Lão không cần tính mạng của mình, Mật tông có thể chuyển thế luân
hồi, kiếp sau linh đồng đầu thai thành Pháp Vương. Nhưng nếu truyền thừa bị diệt, đạo thống đoạn tuyệt, Bạch giáo tan thành tro bụi, đó chính là vạn kiếp bất phục!
Tần Lâm lại nhìn Uy Đức Pháp Vương với vẻ hứng thú, nhếch môi cười hì hì nói:
- Ta đoán Trương Doãn Linh không nói cho lão biết, dưới quyền ta có sáu
tên Thần Tiễn Thủ Thổ Mặc Đặc bộ phải không? Không ngại nói rõ ràng cho
lão biết, trong đó có đại tướng Triết Biệt dưới quyền Tam Nương Tử! Chậc chậc, hẳn là trong khoảnh khắc thương đội bị tập kích, lão lừa trọc
ngươi cũng giật mình không nhỏ, cho nên mới liều mạng muốn đuổi giết lão tử, đáng tiếc mạng lão tử vô cùng cứng rắn… Lão trở về đi thôi, nói cho đồ tử đồ tôn Trát Luận Kim Đỉnh tự lão biết, rửa sạch cổ chờ chết đi!
Uy Đức Pháp Vương mềm nhũn toàn thân, trên trán đổ từng giọt mồ hôi lớn
bằng hạt đậu. Đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao sư phụ lại sợ Tần Lâm, nghe qua dường như chỉ là những lời đe dọa vu vơ.
Tần Lâm không buông lỏng chút nào, đe dọa nhìn Uy Đức Pháp Vương:
- Lão tử không cần nói nhiều, cũng chỉ viết hai phong thư, một phong bảo sư đệ từ trên trời rơi xuống Uy Linh Pháp Vương của lão đổi tông Hoàng
giáo, một phong mời Tam Nương Tử xuất binh Thanh Hải hồ, nghênh đón Tác
Nam Gia Thố (vị Đại Lai Lạt Ma đời thứ ba)!
Hai giáo Hoàng Bạch tranh nhau trên Tuyết Vực cao nguyên, mặc dù Uy Đức
Pháp Vương được xưng đệ nhất cường giả Tuyết Vực cao nguyên, thế nhưng
Hoàng giáo Tác Nam Gia Thố cũng là nhân tài, bản lãnh xiển thuật kinh
Phật, hoằng dương Phật pháp còn cao sâu hơn lão. Gần đây Hoàng giáo vô
cùng hưng vượng, làm cho Bạch giáo rất thất thế.
Uy Đức Pháp Vương không thể làm gì khác hơn là tìm cầu ngoại viện, phái
sư đệ Uy Linh Pháp Vương vào kinh triều kiến, cấu kết Mông Cổ Hoàng Đài
Cát, lại liên tiếp gặp phải thất bại. Nhất là hai mươi vạn đại quân Thổ
Mặc Đặc bộ hoành hành Tái Ngoại, từ trước tới nay đóng ở ven Thanh Hải
hồ, hai phái Hoàng Bạch biện luận Phật pháp khó phân cao thấp, bất cứ
lúc nào võ sĩ Mông Cổ cũng có thể dùng Dương Giác cung và Đại Hãn loan
đao thay các cao tăng phân ra thắng bại!
Kể từ khi gãy giáo quay về từ Thổ Mặc Xuyên dưới chân Âm Sơn, Hoàng Đài
Cát táng thân miệng sói, Uy Đức Pháp Vương cũng biết không trông cậy vào Thổ Mặc Đặc bộ được, không trở mặt thành thù đã là may mắn. Ngay cả lần này vào kinh triều kiến cũng là cảm thấy Tần Lâm đã bị cách chức lưu
đày, hơn phân nửa Thổ Mặc Đặc bộ sẽ không bị hắn sai sử nữa, lúc này mới pháp giá trở lại Trung Nguyên.
Không nghĩ tới chuyện tuy rằng Tần Lâm không còn quan chức, nhưng Tam
Nương Tử vẫn bằng lòng mạo hiểm đắc tội triều đình, đắc tội Thủ Phụ Đại
Học Sĩ Trương Tứ Duy, sai phái Đại tướng tâm phúc ra sức cho hắn, bản
thân chuyện này đã nói lên hết thảy. Nếu như Uy Đức Pháp Vương sớm biết
chuyện này, chỉ sợ cũng phải cân nhắc trước sau cẩn thận.
Chỉ cần Tần Lâm viết một phong thư đến Quy Hóa thành, Uy Linh Pháp Vương đổi sang Hoàng giáo, Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử, Thuận Nghĩa
Vương Bất Tháp Thất Lý, Đại Thành Đài Cát xua quân Thanh Hải hồ, Hoàng
giáo Tác Nam Gia Thố nhất định dốc hết toàn lực hưởng ứng, chính là tai
họa diệt giáo chỉ trong khoảnh khắc đối với Bạch giáo.
Uy Đức Pháp Vương sắp bật khóc, làm sao lão cũng không nghĩ ra, Tần Lâm có lực ảnh hưởng lớn như vậy với Thổ Mặc Đặc bộ.
Tần Lâm cười xấu xa hăng hắc, khoan nhắc tới chuyện ân nghĩa với Bất
Tháp Thất Lý, Thoát Thoát, chỉ riêng chuyện Từ Văn Trường Từ lão đầu có
ước hẹn ba năm với Tam Nương Tử cũng đã đủ. Có câu nói ba mươi như lang
bốn mươi như hổ, chỉ sợ Tam Nương Tử đã trông chờ đến mỏi mòn.
Ngay từ đầu Tần Lâm đã nắm chắc trong tay, không sợ Uy Đức Pháp Vương
giở trò gì cả, bất quá lại không nghĩ rằng lúc đánh lại bị chưởng phong
ép không cách nào mở miệng, sát khí đằng đằng uy hiếp đến nỗi uất nghẹn. Uy Đức Pháp Vương vẫn một mực cho rằng chỉ cần mình giết chết Tần Lâm
vạn sự sẽ trở nên đại cát, chuyện này ngẫu nhiên như vậy mới tạo thành
cục diện bây giờ.
Bất quá nếu không phải Bạch Sương Hoa khuất phục Uy Đức Pháp Vương, chỉ
sợ lúc khí thế lão còn cao e rằng cũng không nghe lọt tai những lời này
của Tần Lâm.
- Uy Đức Uy Đức, vô uy vô đức, uổng cho lão xưng là cao tăng Tuyết Vực
trí tuệ viên thông, một đống tuổi trên đầu còn hồ đồ như vậy. Ta đã gởi
thư tới Tam Nương Tử, không thể cứu vãn được nữa!
Tần Lâm cười lạnh không ngừng, chỉ mũi Uy Đức Pháp Vương mắng.
Mồ hôi đã sớm chảy ướt lưng Uy Đức Pháp Vương, thầm mắng không hiểu vì
sao mình chấp mê bất ngộ tới mức này. Chuyện đã tới nước này lão không
thể nào không khuất phục, hai đầu gối mềm nhũn dùng đại lễ cầu khẩn:
- Tiểu tăng biết sai rồi, xin Tần tướng quân giơ cao đánh khẽ, từ nay về sau Trát Luận Kim Đỉnh tự sẽ coi tướng quân ngài là đầu lãnh.