Nghĩ đến tay nghề của sư
phó, mấy tên đồ đệ này chỉ cho rằng y đã nghĩ ra pháp môn chế tạo điểu
thương tinh phẩm nào đó, có thể lấy được tiền thưởng. Vốn đang chờ uống
rượu của y, không ngờ rằng không hiểu vì sao kho thuốc súng đột nhiên
xảy ra vụ nổ, sư phó cũng chết ở nơi này, quả thật khiến cho người ta
không thể nào tưởng tượng. Cho dù là nghiên cứu công nghệ điểu thương
mới, cũng không có lý nào vào trong kho thuốc súng làm gì.
Cứ như vậy, chuyện phát tài mà sư phó bọn họ nói trước đó khó tránh khỏi khiến cho người ta nghi ngờ.
- Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là...
Tên mập xoa xoa chiếc cằm nung núc mỡ, thình lình vỗ đùi:
- Người này bị Bạch Liên giáo mua chuộc, liều mạng xả thân làm nổ kho
thuốc súng của đại quân, cái gọi là phát tài chính là lấy bạc của Bạch
Liên giáo hay sao?
Mấy tên đồ đệ ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng có hoài nghi như vậy.
Lục Viễn Chí đang nói cao hứng, chợt phát hiện ra có thứ gì thình lình
đụng vào sau lưng, lực đẩy thật mạnh. Tên mập đang hoa tay múa chân nói
chuyện, cũng không kịp đề phòng, lập tức ngã chổng mông béo lên trời.
- Không cho vu oan cha ta, ông ấy là người tốt!
Sức lực tiểu nha đầu kia cũng khá mạnh, bất ngờ đẩy ngã Lục mập, sau đó chỉ y gào thét cuồng loạn, nước mắt lăn dài trên mặt.
Lục mập bò dậy, mặt đã căng phồng đến đỏ bừng, tay giơ ở giữa không
trung lại cứng đờ không thể giáng xuống. Một đứa bé gái nhỏ yếu như vậy, đánh thì không nỡ, không đánh thì mất hết thể diện.
Tần Lâm lắc đầu một cái, kéo tay y hạ xuống, cười nói:
- Tên mập, suy đoán của đệ có sơ hở không nhỏ, cũng khó trách bị người
ta đẩy một cái. Thử nghĩ mà xem, nếu như Lý Hỏa Vượng thật sự bị Bạch
Liên giáo mua chuộc, vậy khi còn sống y còn nói phát tài sẽ mua y phục,
hồ lô đường cho vợ con, hẳn phải an bài mọi chuyện xong xuôi hết. Há có
thể chết một cách không minh bạch giống như bây giờ, vợ con cũng không
nơi nương tựa?
Lục mập á khẩu nghẹn lời, xấu hổ gãi gãi đầu, cũng phát giác phỏng đoán của mình không đúng.
Đứa bé gái kia ngược lại nhìn Tần Lâm cảm kích cười cười, lại trở về bên cạnh mẫu thân.
Vụ án này hết sức ly kỳ cổ quái, khiến cho Tần Lâm cũng gãi đầu không dứt.
Trước mắt theo manh mối đã điều tra được có thể tổng hợp vụ án lại như
sau: sư phó Lý Hỏa Vượng kỹ thuật điểu thương tinh xảo trong mấy ngày
qua tỏ ra cao hứng trước đó chưa từng có, còn nói với đồ đệ mình sắp sửa phát tài một khoản. Chạng vạng tối hôm qua sau khi làm xong, y rời khỏi xưởng rèn, cũng không xuất hiện trước mặt đám đồ đệ nữa, đồng thời vợ
con ở nhà cũng không thấy y trở về.
Cuối cùng cho tới hôm nay kho thuốc súng đột nhiên phát nổ, mới phát
hiện thi thể Lý Hỏa Vượng trong đống phế tích. Trải qua kiểm nghiệm y là bị nổ bỏ mình, hiện trường còn để lại dấu vết dây dẫn hỏa cháy.
Như vậy tại sao Lý Hỏa Vượng bỏ lại vợ con yêu dấu, đột nhiên một mạng ô hô? Rốt cục trong kho thuốc súng, y đã bị giết hay là tự sát? Mấu chốt
là ở...
- Bị giết, Lý Hỏa Vượng nhất định là bị người làm hại!
Từ Tân Di hưng phấn hoa tay, mắt hạnh xinh đẹp ngời sáng.
Tần Lâm khẽ vuốt cằm, dùng ánh mắt khích lệ nàng nói tiếp.
- Dây dẫn hỏa...
Từ Tân Di làm dấu tay tăng cường khẳng định:
- Nếu như là tự sát, y chỉ cần trực tiếp đốt lửa làm nổ thuốc súng là
được, tại sao phải dùng dây dẫn hỏa kéo dài? Rõ ràng là có người ở trong kho thuốc súng dùng thủ đoạn gì khiến cho y không thể nhúc nhích, sau
khi đốt dây dẫn hỏa lại lặng lẽ rời đi xâm nhập vào trong đám đông, mượn thời gian dây dẫn hỏa cháy để che giấu tai mắt người khác.
Lục mập lần này cũng học khôn ra, gãi gãi đầu hỏi:
- Như vậy… như vậy Lý Hỏa Vượng tiến vào kho thuốc súng lúc nào, nếu như tiến vào từ chạng vạng tối hôm qua, vậy y ở trong đó thời gian dài như
vậy để làm gì?
Tần Lâm đập một phát lên lưng tên mập, cười híp mắt nói:
- Lần này đệ đã hỏi đúng vào điểm mấu chốt.
Thời gian cùng phương thức Lý Hỏa Vượng tiến vào kho thuốc súng tuyệt
đối là mấu chốt quan trọng trong vụ án này. Nếu y mất tích từ chạng vạng tối hôm qua, như vậy không chỉ phải tra hỏi một đám Bả Tổng tuần tra
hôm nay, còn phải tra hỏi tình huống tuần tra từ chạng vạng tối hôm qua.
Lam Bả Tổng phụ trách tuần tra ngày hôm qua cũng bị Mã Đức Bảo kêu lên,
nghe Tần Lâm tra hỏi, trước hết y cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nhìn
Hoàng Bả Tổng một cái mới nói:
- Hạ quan phụ trách tuần tra chiều hôm qua tới sáng sớm hôm nay, cũng
không nhìn thấy kho thuốc súng sau chạng vạng tối có dị động gì, ngược
lại buổi chiều mới vừa đầu giờ Thân (ba giờ chiều), hạ quan xa xa nhìn
thấy Lý Hỏa Vượng vào kho thuốc súng, sau đó hạ quan đi tuần tra đến chỗ khác, không nhìn thấy y có đi ra hay không.
Ủa? Tần Lâm híp mắt, ánh mắt sắc bén như đao, tới nỗi làm đau trên mặt Hoàng Bả Tổng coi kho.
- Này, lão Lam ngươi chớ nói nhảm!
Hoàng Bả Tổng hoảng hồn, liên tục xua tay:
- Mới đầu giờ Thân Lý Hỏa Vượng có tới tìm ta lãnh thuốc súng, nhưng khi đó y còn mạnh khỏe như thường, không tin ngươi hỏi đồ đệ y thử, chắc
chắn y có trở về.
Đồ đệ quân tượng Lý Hỏa Vượng lập tức xác nhận, bởi vì nhu cầu công
việc, Lý Hỏa Vượng thường đi kho thuốc súng lãnh thuốc súng, tất nhiên
Hoàng Bả Tổng có giao thiệp với y, chuyện này cũng là bình thường. Tuy
không rõ ràng lắm ngày hôm qua có phải Lý Hỏa Vượng đi lãnh thuốc súng
hay không, buổi chiều đúng là y có đi ra ngoài mấy chuyến. Ít nhất đến
sắc trời tối đen giữa giờ Dậu (sáu giờ chiều), Lý Hỏa Vượng còn mạnh
khỏe từ xưởng đi ra, nói lời từ biệt cùng các đồ đệ.
- Vậy là sao, hạ quan là trong sạch...
Hoàng Bả Tổng tỏ ra oan ức vái Tần Lâm một cái, lại lớn tiếng trách cứ Lam Bả Tổng:
- Lão Lam, ngươi thật không có suy nghĩ, giữa giờ Dậu Lý Hỏa Vượng còn
sống mạnh khỏe, ngươi lại nói y vào kho thuốc súng vào giờ Thân, đây là
có ý gì?
Lam Bả Tổng đỏ mặt, lại kính sợ nhìn Tần Lâm một chút, lúng túng bất an nói:
- Có lẽ, ừm, có lẽ là hạ quan nhìn lầm rồi, ôi... Đáng tiếc khi đó đang
tuần tra hơi xa, chỉ có ta chịu trách nhiệm kho thuốc súng, nhìn về bên
này trong thoáng chốc không thấy rõ, những huynh đệ khác cũng không có
chú ý...
- Ngươi làm như vậy không phải là hại người sao?
Hoàng Bả Tổng giận đến nỗi giậm chân.
Từ Tân Di cùng tên mập đồng thời cau mày lại, ánh mắt hoài nghi theo dõi Lam Bả Tổng, người này nói chuyện có vẻ không thật, e rằng đang che
giấu gì đó.
Lam Bả Tổng cảm giác được Từ Đại tiểu thư không có hảo ý, lập tức bị dọa sợ đến lui về sau một bước, vẻ mặt như đưa đám quỳ xuống dập đầu:
- Không phải là hạ quan, chuyện thật không liên quan đến ta, nửa đêm hôm qua ta đều ở chung một chỗ cùng các huynh đệ tuần tra, sáng sớm hôm nay đến khi kho thuốc súng nổ đang ngủ bù trong doanh phòng, không thể nào
đi tới kho thuốc súng đốt lửa!