Nếu không Trương Cư Chính cũng không cần phải lấy Khảo Thành pháp để răn đe đám quan lại này. Trịnh Lạc hành động thế này, thật ra thì nếu như
phần lớn quan viên khác ngồi vào vị trí Tổng Đốc Tuyên Đại, đều cũng sẽ
làm như vậy.
Thôi Hiến Sách lợi dụng Đại Minh quan trường cong cong lượn lượn như thế này, quyết định độc kế quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc gặp phải tên
‘Thanh niên lỗ mãng’ như Tần Lâm!
Nếu Trịnh Lạc đã nhận sai, Tần Lâm cũng không làm quá mức, cười nói:
- Trịnh Đô Đường nói gì vậy, bản quan đang muốn chung sức hợp tác với ngươi, hóa giải mối họa biên quan này trong vô hình.
Trịnh Lạc đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp theo liền mừng rỡ trong lòng.
Thành thật mà nói mới bắt đầu y xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, phong
cương đại lại, còn có chút xem thường một vị Khâm Sai vừa trẻ tuổi lại
xuất thân là cẩm y võ quan như Tần Lâm. Sau đó đợi đến khi Tần Lâm chứng minh phán đoán chính xác, Trịnh Tổng Đốc lại không khỏi lo lắng: Tần
tướng quân tính như liệt hỏa, động một chút là muốn vọt ra ngoài quan,
có thể thấy được là một thanh niên lỗ mãng. Nếu như hắn liều mạng, đem
tất cả chuyện Tuyên Đại báo lên triều đình, vậy thì lần này lớn chuyện
rồi.
Không nghĩ tới Tần Lâm tuổi còn trẻ lại am hiểu cách xử sự trong chốn
quan trường như vậy. Trịnh Lạc liền biết chuyện mình lo lắng cũng sẽ
không phát sinh, nhất thời tâm trạng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
- Tần tướng quân, lão ca thân là Tổng Đốc Tuyên Đại, có trách nhiệm trấn thủ nơi này. Lão đệ có diệu kế gì chỉ cần căn dặn, lão ca làm theo là
được.
Trịnh Lạc mặt mũi tươi cười, những lời này rõ ràng là vô cùng khách sáo, để lộ ra ý nghe theo Tần Lâm chỉ huy điều động.
Tần Lâm nói một hơi thật thấp ở bên tai Trịnh Lạc.
Trịnh Lạc nghe xong, ánh mắt càng ngày càng sáng, chợt thần sắc hơi có vẻ bất an:
- Không dối gạt tướng quân, bản quan đốc dẫn dắt ba Tuần Phủ, hai Tổng
Binh, có quyền quyết định lâm thời. Nhưng Tuần Phủ Tuyên Phủ, Tuần Phủ
Đại Đồng, Trấn Sóc tướng quân, Chinh Tây Tiền tướng quân ở vào thời
chiến cũng chưa chắc nghe lời của ta, chuyện lớn như vậy, chờ công văn
lui tới, thương nghị phê duyệt e rằng đã bỏ lỡ mất thời cơ.
- Mời Trịnh Đô Đường xem thử đây là cái gì?
Tần Lâm cười híp mắt lấy ra một mảnh giấy đưa cho Trịnh Lạc.
Chỉ quét nhìn vài lần, Trịnh Lạc lập tức vui vẻ ra mặt, luôn miệng trách móc oán giận:
- Nếu có món đồ này, sao không nói sớm? Ôi chao, chẳng lẽ mấy chỗ khác cũng đều...
Trịnh Đô Đường sợ hết hồn, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm nở nụ cười khả ái gật đầu một cái, lòng nói nếu như ta lấy ra
sớm, ngươi có tin không? Với tính tình đa nghi thiếu quyết đoán như
ngươi, chắc chắn là sẽ nghĩ méo mó sang chuyện khác.
Vương Sư Gia ở bên cạnh đảo ánh mắt qua, thấy lạc khoản thư hàm kia có
năm chữ Giang Lăng Trương Cư Chính, nhất thời bị dọa sợ đến không nhẹ,
tim nhảy thình thịch giống như trống trận: chẳng lẽ thư do Trương Thái
Sư thân viết, trên tay Tần Khâm Sai lại có một xấp lớn sao? Ghê gớm
thật, chẳng lẽ là Thái Sư gia làm lão phu tử văn án thay hắn?!
Sau khi Ngạch Lễ Đồ cung khai được thả trở về thảo nguyên, lão gia thiên ân vạn tạ Tần Lâm cùng Trịnh Lạc, thề sau này bất kể thế nào sẽ không
dám đến biên cảnh quấy nhiễu. Hơn nữa lão sẽ truyền dương cho các bộ nơi Tái Ngoại chuyện triều đình ân đức sâu dày, Tần tướng quân và Trịnh Đô
Đường khoan hồng đại độ, để cho bọn họ sinh lòng kính sợ, vĩnh viễn thần phục triều Đại Minh.
Tần Lâm an bài thỏa đáng, cũng dẫn đám quan giáo cáo từ rời đi, Trịnh
Lạc đưa một hơi đến ngoài đường cái mới quay về, thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Vương Sư Gia cũng gật đầu một cái:
- Tần tướng quân anh hùng vô địch, hẳn là một Lý Nguyên Bá đương thời, khó trách đông ông thở dài cảm khái.
- Ngươi cho rằng ta khen hắn dũng mãnh sao?
Trịnh Lạc cười cười xem thường:
- Vương tiên sinh, bản quan là về sau mới phát giác, thì ra Tần tướng
quân có thể nói là tính toán không sót, chúng ta đã rơi vào bẫy của hắn. Lão suy nghĩ thử xem trong tay hắn có thư của ai, chẳng lẽ quân chỉ của Giang Lăng tướng công đưa cho một tên mãng phu sao?
Toàn thân Vương Sư Gia rung lên, lão cũng là lão hồ ly trong quan
trường, lập tức bị Trịnh Lạc thức tỉnh, nhìn bóng lưng Tần Lâm giục ngựa đi xa cả kinh không khép miệng lại được. Thì ra ngay từ đầu Tần Khâm
Sai cố làm ra vẻ lỗ mãng, giống như một thanh niên lỗ mãng nóng nảy xuất quan giết giặc. Nói gì chết trận sa trường, thật ra thì chỉ là diễn trò cho chúng ta xem. Uổng cho chúng ta lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm như vậy, chuyện hôm nay lại bị hắn nắm mũi dẫn dắt từng bước từng
bước.
- Thôi thôi thôi, từ lúc nào người tuổi trẻ trở nên yêu nghiệt như vậy? Cũng may đều là ra sức vì nước!
Trịnh Lạc cảm thấy chán nản đi trở về phủ đệ, suy nghĩ một chút không
ổn, lại nuốt câu thơ ‘năng thần thời thịnh trị, gian hùng thời loạn’
xuống.
-----------
Tiếng vó ngựa vang như tiếng trống, một người cỡi ngựa chạy nhanh như
tên bắn mang theo công văn Tổng Đốc phủ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về
phía Đại Đồng, Tuyên Phủ...
Chỗ của Tổng Đốc Tuyên Đại cách Dương Hòa vệ năm mươi dặm về phía Tây,
chính là Đại Đồng thành trọng trấn Tây Bắc, quan văn Tuần Phủ Đại Đồng
và võ tướng Chinh Tây Tiền tướng quân Tổng Binh Đại Đồng cùng trú bản
thành.
Tây giáo trường, hơn vạn tinh binh bản trấn đội khôi mặc giáp, ai nấy
tay cầm đao thương sáng loáng, đứng một mảng lớn đông như kiến dưới gió
Tây phần phật. Các Tham Tướng, Du Kích, Thủ Bị, Bả Tổng phấn chấn tinh
thần, ngù khôi đỏ như lửa vui sướng nhún nhảy trong gió.
Trên điểm tướng đài, sắc mặt Tổng Binh Ma Cẩm tái nhợt không có huyết
sắc, hai mắt lại sáng tới mức dọa người. Tất cả tướng sĩ đều biết Ma
Tổng Binh đã thân lâm bệnh nặng, liên tục nhiều ngày nằm liệt giường
không dậy nổi, không nghĩ tới y vẫn gắng gượng lên điểm tướng đài.
Phó Tổng Binh Ma Quý thay thế huynh trưởng điểm binh, y là một đại hán
đầu báo mắt cọp dũng mãnh như Trương Phi, tiếng như hồng chung:
- Tả Doanh Tham Tướng Hồng Đức Ân!
- Có!
Một tên tướng quan vượt qua đám người tiến ra, ưỡn ngực thật cao.
- Hữu Doanh Tham Tướng Mã Thiên Bảo!
- Có!
Lại một tên tướng quan lớn tiếng trả lời, vẻ mặt hung hãn.
Rất hài lòng biểu hiện của đám thủ hạ kiêu binh hãn tướng này, Ma Cẩm
khẽ gật đầu, Ma Quý dùng ánh mắt bảo thân binh bưng chén nước nóng cho
huynh trưởng, dìu y ngồi xuống trên đài, sau đó quay đầu lại, hướng về
phía các tướng sĩ lớn tiếng gọi:
- Mông Cổ Thát tử ồ ạt xuôi Nam, nhưng khắp nơi toàn là dương công. Hừ,
Thát tử làm bộ, không xem Đại Đồng trấn chúng ta ra gì. Các binh sĩ hãy
chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Tổng Đốc ra lệnh một tiếng sẽ xông ra ngoài
quan, cho Thát tử biết được sự lợi hại của chúng ta!
- Giết Hồ Lỗ, đền nợ nước!
Các tướng sĩ giơ đao thương lên cao thét to, chiến ý nồng đậm.
Chờ đợi hồi lâu, xa xa trên lưng ngựa một điểm hồng anh nhún nhảy không
chừng, chính là khoái mã Tổng Đốc Tuyên Đại phái tới từ Dương Hòa.
Ma Cẩm lộ vẻ vui mừng đang
muốn nói gì đó, thế nhưng đột nhiên nổi lên một trận ho, không thể làm
gì khác hơn là dùng ánh mắt ra hiệu cho huynh đệ.
Ma Quý có vẻ rất nắm chắc nói:
- Không cần nói, bên Đại Đồng chúng ta chẳng qua là giả vờ công, nhất
định là Hồ Lỗ dùng kế sách thừa cơ xâm nhập vào nơi yếu hại của chúng
ta. Chủ lực của chúng đi đánh Bạch Dương khẩu, Hổ Dục khẩu ở phía Đông,
phong văn thư khẩn cấp này nhất định là gọi chúng ta xuất binh cứu
viện... Thừa Huân, nhanh đi thỉnh mời Cổ Đại lão gia.
Ma Thừa Huân là con của Ma Cẩm, cháu Ma Quý, là một võ tướng vô cùng anh dũng. Nghe thúc thúc căn dặn, y lập tức cỡi khoái mã đi mời Tuần Phủ
Đại Đồng Cổ Ứng Nguyên. Chế độ của triều đình là cân bằng lẫn nhau để
bảo vệ hoàng quyền, Tổng Đốc Tuyên Đại tiết chế ba Tuần Phủ, ba Tổng
Binh Tuyên Phủ Đại Đồng Sơn Tây, có quyền lâm thời quyết định, quyền lực rất lớn. Nhưng đến lúc xuất binh thật sự vẫn phải gặp mặt thương nghị
với Tuần Phủ và Tổng Binh.
Tên binh sĩ chạy công văn kia tay cầm lưu tinh hỏa bài, chạy một mạch
tới trước điểm tướng đài, nhảy xuống ngựa hai tay trình lên cho Ma Quý.
Ma Quý cùng Ma Cẩm liếc nhìn nhau, đều có hơi buồn cười, trước đó suy
đoán Tổng Đốc Tuyên Đại Trịnh Lạc là một người do dự thiếu quyết đoán,
lại có tính thích ổn thỏa vẹn toàn. Chỉ cần chiến sự Hổ Dục khẩu, Bạch
Dương khẩu hơi khẩn trương một chút, nhất định y sẽ điều binh mã Đại
Đồng trấn chạy đi cứu viện.
Quả thật công văn đã tới.
Mở niêm phong ra đọc, Ma Quý nhất thời liền há to miệng, sửng sốt một
hồi mới chuyển cho huynh trưởng, sau khi Ma Cẩm đọc xong cũng giật mình
không nhỏ.
- Tên Trịnh Lạc này lại ra lệnh cho ta ra quan giết giặc, y trở nên
quyết định nhanh chóng dứt khoát như vậy từ lúc nào? Cũng tốt, hơn vạn
tinh binh này của ta cũng nên ra quan luyện một chút.
Huynh đệ Ma gia liền ngước đầu nhìn phương hướng phủ Tuần Phủ ở phía
Đông, chờ Tuần Phủ Cổ Đại lão gia tới đây sẽ cùng xuất binh.
Cổ Ứng Nguyên tới rất nhanh, chẳng qua là sắc mặt khó coi, dọc theo đường đi vẫn còn oán trách Ma Thừa Huân:
- Hiền điệt, không phải là ta nói bọn phụ thân thúc thúc ngươi, tên họ
Trịnh kia làm quan triều Đại Minh ta có trách nhiệm trấn thủ, có thừa
lực đi cứu, sao không thủ bên Đại Đồng chúng ta cho chặt chẽ hơn?
Ma Thừa Huân nở một nụ cười bồi:
- Đại lão gia nói chí phải, bất quá bên chúng ta đã thủ rất chặt, giữa
các quan thành phải cứu hộ lẫn nhau... Hơn nữa, Trịnh Đô Đường vẫn là
cấp trên chúng ta.
Cổ Ứng Nguyên hừ mũi một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Cũng khó trách quan viên triều Đại Minh không chịu chủ động ra cứu viện, mấu chốt là chế độ triều đình có hơi cổ hủ, bắt chịu trách nhiệm trấn
thủ quá khắc nghiệt. So sánh tình huống giữa Đại Đồng và Dương Hòa, rõ
ràng Dương Hòa ở gần mặt Đông kinh sư hơn, vị trí chiến lược quan trọng
hơn, nhưng nếu Cổ Ứng Nguyên xuất binh cứu viện Dương Hòa, bản thân mình bỏ mặc Đại Đồng, mất nơi trấn thủ thì phải rơi đầu, cũng không cần biết chuyện lão cứu viện Dương Hòa.
Chờ thấy huynh đệ Ma Cẩm Ma Quý, Cổ Ứng Nguyên giở ra dáng vẻ nhà quan nhàn nhạt nói:
- Theo bản quan thấy bên Trịnh Đô Đường cũng không lấy gì làm khẩn
trương, hai vị phái một viên Tham Tướng, dẫn dắt ba ngàn tinh binh cứu
viện là được rồi, chúng ta phải thủ kỹ chỗ của mình mới là đúng đắn… A…
Cổ Ứng Nguyên không nói được nữa, bởi vì lão đã thấy rõ văn thư Tổng Đốc phủ gởi tới, lập tức con ngươi lồi ra ngoài như sắp rơi xuống.
- Loạn mệnh, đây là loạn mệnh!
Cổ Ứng Nguyên thóa mạ nước bọt tung bay, tức gần nổ phổi:
- Toàn tuyến khẩn trương như vậy, họ Trịnh kia còn dám đem sinh lực quân chôn vùi Tái Ngoại, y không muốn sống nữa nhưng ta muốn.
Ma Cẩm rất là bất đắc dĩ, Ma Quý bèn bẩm:
- Cổ Đại lão gia chớ quá lo âu, mới vừa rồi mạt tướng đã hỏi hàng binh
từ Dương Hòa tới, thì ra là Khâm Sai đại thần cẩm y Tần tướng quân tra
rõ địch tình, quả thật lần này Hoàng Đài Cát chỉ tạo thanh thế, cũng
không có thực lực chân chính xuôi Nam, cho nên chỉ cần chúng ta ra
quan...
- Nói nhăng nói càn! Khâm Sai cái rắm gì chứ, hắn chỉ là một tên vũ phu, biết cái gì mà nói?!
Cổ Ứng Nguyên hậm hực vung tay áo, lão là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ vang danh,
hơn nữa thuộc về chính bài Giang Lăng đảng, trong triều tự có chỗ dựa,
không hề xem cẩm y Khâm Sai Tần Lâm ra gì.
Ma Quý dở khóc dở cười, lại khuyên mấy câu, không những Cổ Ứng Nguyên không nghe ngược lại trợn mắt một cái:
- Bản quan chỉ biết là trấn thủ địa phương nào phải có trách nhiệm với
địa phương đó, loạn mệnh như vậy cho dù là thánh chỉ cũng phải kháng chỉ bất tuân, huống chi là tên họ Trịnh! Hai người các ngươi yên tâm, chỉ
cần canh kỹ Đại Đồng vững vàng, bản quan sẽ thỉnh công thay các ngươi,
về phần tên họ Trịnh kia, bản quan nhất định sẽ tố cáo y lên triều!
Ma Cẩm, Ma Quý, Ma Thừa Huân ở bên cạnh giương mắt nhìn, vừa bực mình
lại vừa buồn cười, nhưng lại không làm gì được Cổ Ứng Nguyên. Người ta
là quan văn rõ ràng, ngay cả chuyện kháng chỉ cũng dám làm, mình là võ
tướng chẳng lẽ lại không dám?
Hơn vạn tướng sĩ đứng trên giáo trường hồi lâu, thân thể vẫn không nhúc
nhích, nhưng trong lòng nóng nảy vạn phần, làm giống như Cổ Tuần Phủ
vậy, trong lòng các tướng sĩ đều cảm thấy lạnh toát.
Còn đang giằng co, một viên cẩm y quan giáo vóc người đặc biệt cao lớn,
mặc Phi Ngư phục từ lều uống trà phía Đông đi ra, bước đi như chạy đến
điểm tướng đài, cười híp mắt vẫy vẫy tay với Cổ Ứng Nguyên:
- Vị này là Tuần Phủ Đại Đồng Cổ Đại lão gia sao, chủ nhân nhà ta có phong thư cho lão.
Nghe người ta nói có thư, Cổ Ứng Nguyên cũng không biết được là của thân hữu cố cựu nhà nào, nhưng có thể sai khiến Cẩm Y Hiệu Úy đưa phong thư
này, nhất định là nhân vật quyền thế không nhỏ.
Cho nên mặc dù Ngưu Đại Lực tạm thời sung làm người đưa tin tỏ thái độ
rất không khách sáo, nhưng Cổ Tuần Phủ cũng không dám chậm trễ, tức giận gọi thân binh đi lấy tới cho lão xem. Lão thầm nhủ trong lòng người gì
mà phách lối như vậy, phái thân binh đưa tin tới sao không biết lễ phép
một chút, không biết quỳ xuống hành lễ cho bản Đại lão gia, lại dám vẫy
tay với bản Đại lão gia trước mặt mọi người như vậy.
Thư kia cũng không phải là bỏ trong phong bì màu đỏ, cũng không phải là
thư từ bình thường, mà đựng trong một phong bì da trâu, bên ngoài phong
bì lại không có viết gì cả.
Cổ Ứng Nguyên càng cảm thấy không nhịn được, mở phong bì ra xem, thì ra
bên trong còn có một phong thư nho nhỏ, từ từ lấy ra, đã nhìn thấy bên
phải là một hàng chữ dọc: Thư trí Đại Đồng Cổ Nhân Phụ.
- Chủ nhân của ngươi thật là phách lối, ngay cả câu ‘các hạ nhã giám’ cũng lười viết hay sao?
Cổ Ứng Nguyên cảm thấy thư này không khách sáo với mình chút nào, bèn nhìn Ngưu Đại Lực cười lạnh một tiếng.
Ngưu Đại Lực cũng không nói gì, chẳng qua chỉ cười cười thật thà, dáng vẻ rất trung hậu đàng hoàng.