Ở kinh sư xa xôi, nơi Tử Cấm thành, sau khi lâm triều là thời gian
Vạn Lịch Hoàng đế tiếp tục học tập đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính ở Dưỡng Tâm điện. Mà Ty Lễ Giám ở góc Đông Bắc Vạn Tuế sơn, chính là thời điểm
bận rộn nhất trong ngày.
Một vị trung niên mặt vuông tai to, dưới cằm không râu, lông mày chổi xể ngồi sau công án, rất nhiều tiểu hoạn
quan vô cùng cẩn thận đứng nghiêm hầu hạ. Cho dù là hai vị Đại thái giám Trương Kình Trương Thành hiện nhiệm Ty Lễ Giám Bỉnh Bút, từng là bạn
học của Vạn Lịch đế, cũng phải ngoan ngoãn đứng xuôi tay.
Bởi vì
trung niên sau công án chính là Chưởng Ấn thái giám hiện nhiệm Ty Lễ
Giám, Đông Xưởng Đốc Công Phùng Bảo, đứng ở trên đỉnh Kim tự tháp quyền
lực triều Đại Minh. Bên trong được Từ Thánh Lý Thái hậu tin dùng, bên
ngoài kết đảng cùng Thủ Phụ Trương Cư Chính, lấy thân phận nội đình hoạn quan được tiên hoàng lâm chung di chiếu cố mệnh nội thần, đương kim đệ
nhất quyền hoạn.
- Lưu Đô Đốc lại có tấu chương tới sao?
Phùng Bảo hơi nhíu mày một cái, vốn Xưởng Vệ là một thể, nhưng cẩm y Đô Đốc
Lưu Thủ Hữu cũng không hoàn toàn nghe lệnh Xưởng Công Đông Xưởng y, lại
theo dựa Trương Cư Chính nhiều hơn, hơn nữa cũng có lui tới cùng hai
Trương Ty Lễ Giám, cho nên y cũng không thích lắm.
Từ từ mở tấu
chương ra, xem lướt qua nội dung trong đó, chợt đôi mày chổi xể của y
nhướng lên, có vẻ hơi kinh ngạc. Sau khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở
phần ý kiến sơ bộ tham khảo, ngẫm nghĩ một chút không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Trương tiên sinh càng ngày càng có vẻ hành sự theo cảm
tính, họ Tần có tài đức gì, lại có thể làm cho đường đường đế sư Thủ Phụ nói lời rồi lại ăn lời?
Trương Thành, Trương Kình chỉ có thể
vâng vâng dạ dạ, Phùng Bảo có thể nói Trương Cư Chính như vậy, hai người bọn họ cũng không dám tiếp lời, nếu lỡ như truyền tới tai đế sư Thủ
Phụ, hai người bọn họ không thể nào gánh nổi.
Phùng Bảo tiếp tục xem, tới đoạn Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám phê chuẩn, nhìn chữ viết trên đó, y bình thản không lộ vẻ gì nói:
- Không ngờ rằng Trương Thành ngươi cùng Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh lại có sở kiến lược đồng.
Trương Thành nghe lòng chìm xuống, tâm niệm thay đổi thật nhanh lập tức quyết định nói thật:
- Phùng công công nói đùa, họ Tần này lúc ở Kỳ Châu có giao tình với xá điệt, cho nên…
- Vậy thì đã sao, người nào mà không có thân bằng cố cựu?
Phùng Bảo cười hì hì khoát tay, ý bảo Trương Thành không cần nói nữa.
Ánh mắt khép hờ của Trương Kình cũng chợt lóe tinh quang, thoáng động trong lòng.
Phùng Bảo cầm chu bút lên vẽ rồng vẽ rắn, phê mấy chữ to như rồng bay phượng múa trên tấu chương.
Phù…
Trương Thành thở ra một hơi thật dài, trái tim treo lơ lửng trên cổ lúc này
mới trở về vị trí, sau lưng mơ hồ đã có mồ hôi lạnh toát ra.
-----------
Tần Lâm xa ở Nam Kinh, căn bản không biết những chuyện này phát sinh vây
quanh mình, hắn vội vàng chỉ huy Lục mập, Ngưu Đại Lực chuẩn bị một hôn
lễ ấm áp mà không kém phần long trọng.
Cha mẹ Thanh Đại nhậm chức ở Tứ Xuyên Bồng Khê dĩ nhiên không có biện pháp tới tham dự, nhưng có
Lý Thời Trân làm chủ là đủ rồi. Tần Lâm chỉ có một thân một mình, đến
lúc đó sẽ do các huynh đệ Lục mập, Ngưu Đại Lực, Hàn Phi Liêm phụ trách
đón dâu.
Tân khách hai đàng trai gái sẽ mời Trương Công Ngư đã
từng làm quan phụ mẫu Kỳ Châu, phụ tử Phủ Doãn Thuận Thiên Vương Thế
Trinh, Hoài Viễn Hầu phủ tiểu Hầu gia Thường Dận Tự… là được, cũng không cần phải lo vắng vẻ lạnh lẽo. Có rất nhiều huynh đệ Thiên Hộ Sở sẽ tới, đặc biệt là sở chữ Canh cơ hồ sẽ tham gia toàn bộ.
Từ Tân Di
không chỉ có là bạn tốt Tần Lâm, cũng là Đại tỷ tỷ của Thanh Đại, nữ y
tiên bận rộn hành y tế thế ở y quán, dặn dò hắn nhất định phải mời được
Từ tỷ tỷ, tốt nhất mời nàng tới trước đàm luận một chút. Tiểu nha đầu
nói đến đây, khóe miệng chợt cong lên cười khanh khách, hắn hỏi nàng tại sao, thế nào cũng không chịu nói.
Nhưng Tần Lâm đi Ngụy Quốc
Công phủ, năm lần bảy lượt bị ngăn cản bên ngoài. Cách tường thật xa
cũng có thể nghe thấy tiếng đàn sáo, tiếng hô đổ bác hết sức ồn ào huyên náo. Thế nhưng đám canh cửa nói dối không đỏ mặt, nói chủ nhân mình
không có trong phủ, Tần Lâm cũng chỉ có thể tay trắng ra về.
Cách hôn lễ còn có ba ngày, Tần Lâm chỉ huy mấy huynh đệ Lục Viễn Chí bố trí phòng khách, treo lụa đỏ lên xà nhà, dán giấy đỏ song hỷ lên cửa sổ,
khắp nơi hỷ khí ngập tràn.
Tuy rằng trong lòng Lý Thời Trân vẫn còn lo lắng, nhưng nhìn thấy tình cảnh vui vẻ như vậy, lòng già cũng được an ủi.
Nữ binh Giáp thở hồng hộc chạy vào trong sảnh, vẫn đang mặc đồng phục
trắng của y tá, ba đào rung động mãnh liệt trước ngực, chạy gấp tới nỗi
không nói nên lời, ra dấu tay lia lịa với Tần Lâm.
Không phải là nàng làm việc ở y quán sao, vì sao đột nhiên chạy tới nơi này?
Lục Viễn Chí vội vàng rót chén nước cho nàng, nữ binh Giáp uống vài hớp, vội vàng nói:
- Tần... Tần trưởng quan, mau tới nữ y quán xem thử một chút, có thật
nhiều đại phu Huệ Dân dược cục tìm tới cửa gây ồn ào, nói chúng ta phá
hư quy củ...
- Nhỏ giọng một chút…
Tần Lâm không ngừng làm dấu tay bảo nữ binh Giáp không nên để cho Lý Thời Trân nghe thấy, nhưng không còn kịp nữa, sắc mặt lão thần y đã sa sầm.
Thời này các
ngành nghề đều tôn sư trọng đạo, Huệ Dân dược cục thờ thần vị của tổ sư, trong lòng đại phu giống như nhà mẹ đẻ của mình, hơn nữa còn thao túng
những lời bình phẩm của các vị đồng nghiệp y gia. Hiện tại nghe Huệ Dân
dược cục lại hưng sư động chúng tới phê phán công khai nữ y quán, làm
sao Lý Thời Trân không gấp gáp?
- Thái thế thúc đừng gấp, chuyện này không đáng để lo, xin người yên tâm, điệt tôn sẽ ra tay chống đỡ.
Tần Lâm vừa trấn an lão gia tử, vừa cùng Lục Viễn Chí phân ra hai bên dìu Lý Thời Trân.
Hồi lâu Lý Thời Trân mới thở dài một tiếng:
- Ôi, đây rõ ràng là những đồng nghiệp Nam Kinh cũng có hơi thủ cựu bài tân, e rằng chúng ta cũng hơi nóng vội…
Lão gia tử quyết không chịu để một mình Tần Lâm đi trước, sợ hắn sính cường nện cho đám đồng nghiệp mình một trận, lúc ấy tiếng tăm Lý gia trong y
giới coi như phá hủy.
Vì vậy Tần Lâm bèn gọi bốn tên thân binh
Hiệu Úy dùng cáng khiêng Lý Thời Trân, còn mình cỡi ngựa theo bên cạnh,
cùng nhau đi tới nữ y quán xem thử.
Vừa tới nữ y quán đã nhìn
thấy một đám đại phu mặc áo vải sợi gai, đội mão hình ngói vây quanh cửa đang kêu la ầm ĩ. Cầm đầu là một trung niên vẻ ngoài phúc hậu, không
giống thầy thuốc, lại giống như một viên ngoại nhà giàu, giậm chân ra vẻ hung hăng nhất.
Ba nữ binh Ất, Bính, Đinh mặc đồng phục y tá, trong tay lại xách theo bảo kiếm, hùng hổ đứng ngăn ngoài cửa.
Thanh Đại chu cái miệng nhỏ nhắn, lộ vẻ không kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy
Tần Lâm lập tức mừng rỡ ra mặt, chẳng qua là bị mọi người ngăn lại, chỉ
có thể giơ cao bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy hắn từ xa.