Ads
Từ miệng Lý Thời Trân, Tần Lâm biết được ‘gia gia’ Tần Thực lại có giao tình vô cùng thâm hậu cùng vị Đại Minh Y Thánh này.
Thì ra hai mươi lăm năm trước Lý Thời Trân từng được Sở Vương phủ Vũ Xương mời đảm nhiệm chính bát phẩm Phụng Từ Chính, chủ yếu phụ trách công việc y liệu. Lúc ấy Tần Thực đang đảm nhiệm chức Điển Trượng ở Nghi Vệ Ty vương phủ, là một võ quan cấp thấp chính lục phẩm, hai người là mạc nghịch chi giao.
Sở Vương rất tin Đạo gia phương thuật, chiêu vời đạo sĩ mở lò luyện đan ở trong phủ, làm cho chướng khí mù mịt. Những đạo sĩ đó còn nói nhăng cái gì có bệnh không cần y học trị liệu, chỉ cần thành tâm cầu thần luyện đan là có thể khỏi hẳn, luyện thành kim đan còn có thể thành tiên đạo, bạch nhật phi thăng.
Lý Thời Trân không tin phương thuật, nhiều lần cãi lại với đạo sĩ, bị đạo sĩ liên hiệp chèn ép, trong đó Tần Thực giúp lão không ít. Nhưng Sở Vương một lòng cầu tiên thiên bênh vực đạo sĩ, hai người bọn họ cũng không thể làm gì đối với chuyện này.
Sau đó đạo sĩ buông sàm ngôn hãm hại, quy kết nguyên do luyện đan thất bại là vì ở trong phủ có người bất kính đối với thần tiên, chỉ mũi giáo về phía hai người Tần Lý.
Luyện đan bất thành thăng tiên vô vọng, Sở Vương giận cá chém thớt, Lý Thời Trân là danh y có danh vọng, không thể làm quá đáng đối với lão. Vừa đúng lúc Gia Tĩnh Hoàng đế hạ chỉ mời danh y vào Thái Y viện, Sở Vương liền đề cử lão đi kinh sư Thái Y viện bên ngoài mấy ngàn dặm nhậm chức, tương đương với một cước đá ra vương phủ, mắt không thấy tâm không phiền.
Mà Tần Thực không có may mắn như vậy, tuy là chính lục phẩm, ở triều Đại Minh trọng văn khinh võ lại không có địa vị gì, võ quan Vương Phủ Nghi Vệ Ty càng giống như gia nô, Sở Vương hạ lệnh loạn côn đuổi lão ra khỏi vương phủ, trực tiếp gạch tên xóa sổ.
Tần Thực trở lại quê nhà Hán Dương huyện bên kia bờ Trường Giang, cuộc sống nghèo khó. Lý Thời Trân từ Thái Y viện trở lại Kỳ Châu hành y, kinh tế dần dần thong thả, bèn viết thư khuyên lão hữu dời đến Kỳ Châu, lại bị Tần Thực vốn sính cường từ chối. Lão lại sai người mang thư mang bạc đi, Tần Thực chỉ nhận lấy thư, một mực trả bạc trở về.
Nhắc tới chuyện cũ Lý Thời Trân không khỏi bùi ngùi thổn thức, bèn nói với Tần Lâm:
- Thế điệt tôn đã đến nơi này, hết thảy có ta an bài, cũng không tới nỗi phụ lòng Tần Thực lão hữu nhờ cậy. Đúng rồi, Vũ Xương ở thượng du Kỳ Châu mấy trăm dặm, vì sao con không tới Kỳ Châu thành tìm lão phu, ngược lại chạy đến Kinh Cức lĩnh ở phương hướng hạ du như vậy?
Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là tìm cớ giải thích:
- Điệt tôn không muốn làm phiền thái thế thúc, chuẩn bị dọc theo Trường Giang xuống, đi Giang Nam làm ăn...
Còn chưa nói hết lời, sắc mặt Lý Thời Trân thình lình đỏ bừng, râu tóc bạc phơ dựng đứng lên, nghiêm mặt nghiêm giọng nói:
- Xằng bậy! Thế điệt tôn, trong thơ lệnh tổ nói tính tình con bất hảo, chỉ e con bước vào tà đồ, lão phu còn cho rằng lão ta quản giáo quá mức nghiêm khắc, hôm nay nghe con nói như thế, ngược lại đã chứng thực lời của lệnh tổ. Nghĩ tới đất Giang Nam ăn chơi xa hoa phù phiếm, cái gì sông Tần Hoài, Tây Tử hồ, tường hoa ngõ liễu, thanh lâu thuyền hoa, người tuổi trẻ tiến vào chẳng phải ý loạn thần mê, một bước sa chân ngàn đời ân hận, tương lai còn có thể đi lên con đường tốt đẹp sao?
Các sư huynh đệ Lục Viễn Chí nhìn Tần Lâm cười híp mắt, có người còn giơ một ngón tay cái về phía hắn. Hiển nhiên chốn ăn chơi thanh lâu thuyền hoa ở Giang Nam có sức hấp dẫn rất lớn trong sự tưởng tượng của đám người trẻ tuổi này.
Lý Thanh Đại làm mặt quỷ với hắn, giơ một ngón tay lên sờ sờ mũi, bật cười khanh khách:
- Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Tần Lâm đã sớm trợn mắt há mồm, vốn hắn nói đi Giang Nam duyên hải là bởi vì những địa khu kia thương phẩm kinh tế phát đạt, thuận tiện làm chút chuyện, không ngờ Lý Thời Trân lại hiểu sai ý.
Hắn còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, Lý Thời Trân đã nói như chém đinh chặt sắt:
- Thế điệt tôn không cần phải nói, lão phu cùng lệnh tổ tình như thủ túc, nếu trước khi lâm chung lão đã nhờ ta chiếu cố, lão phu phải có trách nhiệm quản giáo con, quyết không cho con đi Giang Nam làm bậy. Được rồi, ta nhận tờ Lộ Dẫn này... Lưu Toàn mau tới đây, mang Lộ Dẫn tới châu nha, cầm danh thiếp của ta tìm Trương Lại Mục, thay Tần thế điệt tôn đăng ký ở lại bản châu!
Tần Lâm trợn tròn mắt, Lý Thời Trân không chỉ có là thái thế thúc trên danh nghĩa của hắn, còn là ân nhân cứu mạng thật sự. Lão đầu nhi này lấy uy phong thái thế thúc ra, dĩ nhiên hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn quản gia Lưu Toàn cầm Lộ Dẫn đi tới châu nha.
Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh, ở lại Lý gia.
Thiếu niên mập Lục Viễn Chí đã học tập ở y quán Lý thị ba năm, chiếu cố bệnh nhân rất thuần thục, phòng bếp lại thỉnh thoảng đưa cháo gà, canh sâm tới, không đầy mấy ngày thân thể Tần Lâm đã khôi phục như thường, không để lại bất kỳ di chứng gì.
Thư Tần Lâm mang tới yêu cầu Lý Thời Trân tìm cho hắn một nghề nghiệp mưu sinh, Lý Thời Trân để cho hắn ở lại y quán học tập y thuật, quyết định này nhất thời khiến cho học đồ cùng bọn người làm y quán không ngừng hâm mộ Tần Lâm.
Lục Viễn Chí nói cho hắn biết, y quán Lý thị này cũng không phải là dễ dàng tiến vào như vậy, đầu tiên phải có gia thế ba đời trong sạch, tiếp theo bản thân phải hiếu học cầu tiến, cuối cùng còn phải có thiên tư đĩnh ngộ.
Điều kiện nghiêm khắc như vậy, người muốn vào y quán làm việc bên trong bên ngoài Kỳ Châu thành lại chen chúc tranh nhau kéo tới.
Thì ra học sinh y quán Lý thị chia làm tam đẳng, nhất đẳng thấp nhất là người làm tiệm thuốc, được chưởng quỹ cùng những người có kinh nghiệm hướng dẫn phân biệt các loại dược vật, quen thuộc dược tính. Chỉ cần ở y quán Lý thị làm năm năm trở lên, trở thành có kinh nghiệm, tự có tiệm thuốc lớn khác dùng rất nhiều vàng bạc làm sính lễ mời về làm Nhị chưởng quỹ, Tam chưởng quỹ. Nếu là tiệm thuốc cỡ trung cỡ nhỏ thậm chí sẽ được làm chưởng quỹ cũng không chừng.
Nhị đẳng là học đồ, có tư cách vào y quán học hỏi, bất quá vẫn phải gánh vác tạp vụ và công tác trong y quán. Học đồ của y quán Lý thị được coi như là đệ tử ngoại môn của thần y Lý Thời Trân, sau khi học chừng năm bảy năm xuất sư, hành y khắp các nơi trong địa khu Kinh Hồ sẽ không lo cơm áo.
Làm người ta hâm mộ nhất là học sinh chính thức của y quán, là đệ tử chính thức của Đại Minh thần y Lý Thời Trân. Chỉ cần học y có thành tựu, các nơi vương phủ Kinh Vương Sở Vương đều để sẵn vị trí chờ đợi. Nếu y thuật cao minh nói không chừng còn được đề cử đến Thái Y viện, đó chính là mệnh quan triều đình, quang tông diệu tổ.
Chỉ bất quá trước mắt điều kiện y quán Lý gia chiêu thu học sinh chính thức cực kỳ nghiêm khắc, bao gồm Lục Viễn Chí cùng Lý Thanh Đại chỉ có sáu người, Tần Lâm là người thứ bảy.
Chương 6: Mộc Cận (Hạ)
Tần Lâm lấy được không ít vàng bạc từ Đại sư huynh Bạch Liên giáo Cao Sài Vũ bị Cẩm Y Vệ đuổi bắt kia, tạm thời không thiếu tiền, cũng không có hứng thú gì đối với loại chức vị y quan cùng ngự y không có quyền lực gì, thuần túy phục vụ vương phủ, thỉnh thoảng còn bị chọc giận, cho nên mặc dù Lục Viễn Chí nói đến nỗi trào bọt mép, Tần Lâm lại không động tâm chút nào.
Bất quá hắn còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp làm những gì, học kỹ thuật trinh sát hình sự cùng pháp y ở triều Đại Minh dường như không có tác dụng gì, những công tác rất có tiền đồ như nấu thủy tinh luyện thép, hắn lại không biết.
Đời trước học pháp y, giao thiệp với nhiều người chết, giao thiệp ít người sống, đối với trị liệu lâm sàng chỉ hiểu bề ngoài da lông, nói đến Trung y càng là một chữ cũng không biết. Sau khi thấy bản lãnh Lý Thời Trân không cần huyết thanh kháng nọc rắn cũng có thể trị lành độc xà cắn bị thương, Tần Lâm không khỏi sinh ra hứng thú nồng đậm đối với y thuật vị Đại Minh Y Thánh này, dù sao còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, ở lại y quán cũng không sao.
Lý Thời Trân có sáu tên đệ tử nhập thất được truyền y thuật, Bàng Hiến, Cù Cửu Tư, cùng với bốn con trai của lão.
Vạn Lịch nguyên niên Cù Cửu Tư đậu Cử Nhân rồi rời đi y quán, con trai lớn Lý Kiến Trung làm quan ở Bồng Khê huyện Tứ Xuyên, con thứ hai Lý Kiến Nguyên cùng con thứ tư Lý Kiến Mộc đều đã thi đậu Tú Tài, đi học ở Hoàng Châu phủ cùng Kỳ Châu nho học, trước mắt chủ trì y quán chỉ còn lại Bàng Hiến cùng con trai thứ ba Lý Kiến Phương.
Tần Lâm ở y quán học tập chừng mấy ngày, Lý Kiến Phương cùng Bàng Hiến làm lão sư thay phiên tới dạy.
Lý Kiến Phương là người có vẻ nghiêm túc khó khăn, sau khi lên lớp cũng không nói chuyện gì khác cùng học sinh, cầm sách lên lập tức giảng dạy. Lục Viễn Chí nói vị lão sư này muốn bắt chước Lý Thời Trân tiến vào Thái Y viện nhậm chức, cho nên bận rộn điều nghiên y học điển tịch, cũng không quá mức chú trọng đối với công việc y quán trường học cùng chẩn trị thường ngày.
Bàng Hiến tự Lộc Môn, là một trung niên có hơi phát tướng, bất kể gặp ai cũng cười hi hì hết sức hòa nhã, công việc chủ yếu y quán trước mắt là do y gánh vác.
Sau khi Tần Lâm đi tới y quán nửa tháng, chợt ba ngày liên tục Lý Kiến Phương không có lộ diện, ngày thứ tư lại là Bàng Hiến giảng bài. Nghe giảng trừ bảy tên học sinh chính thức, cũng có không ít học đồ dự thính.
Lão sư ở trên đài giảng quân thần tá sứ, hàn nhiệt hư thực, Tần Lâm nhìn chữ viết trên bảng cau mày. Từ nhỏ hắn đã học chữ giản thể, phân biệt chữ phồn thể đang sử dụng ở thời kỳ này cũng không khó khăn lắm, nhưng vẫn ít tập viết. Ngoài ra hắn cũng chưa đặc biệt luyện tập bút lông qua, hiện tại cầm bút lông trong tay viết chữ ra ngả nghiêng xiêu vẹo, thật sự chẳng khác nào gà bới.
Bây giờ Tần Lâm mới biết chuyện những kẻ xuyên việt khác bằng vào mấy câu thơ từ văn chương kiệt xuất đời sau đi thi khoa cử ở thời cổ đại, không chỉ đậu Tiến Sĩ mà còn đậu cả Tam Nguyên quả thật là chuyện nực cười tới dường nào. Chỉ riêng thư pháp bút lông của cổ nhân, có thúc ngựa cũng không theo kịp…
- Mộc Cận!
Trong lúc bất chợt Tần Lâm nghe trên bục giảng thét lên tên tự của mình, trong thoáng chốc ngẩng đầu đáp một tiếng.
Học sinh cả sảnh đường đồng thời ném tới ánh mắt kinh ngạc, có mấy người đã nở nụ cười.
Bàng Hiến cầm sách đập xuống bàn một cái, quát lớn:
- Cười cái gì!?
Tiếp theo y ở trên bục giảng nghiêm trang đọc một hơi:
- Mộc Cận (cây dâm bụt), ngọt, bình, hoạt, không độc, chủ trị bệnh vảy nến, bệnh trĩ sưng đau, ruột già thoát vị, bệnh biếng ăn, bệnh ghẻ lở...
Bàng Hiến đọc một câu, đám người phía dưới liền cười nghiêng cười ngã, không có cách nào, chức năng chủ trị của Mộc Cận này thật sự là vừa hấp dẫn vừa bạo lực.
Tần Lâm cười khổ xoa xoa lỗ mũi, hắn cũng không hiểu được Trung y Trung dược, căn bản không biết Mộc Cận còn là vị Trung dược, chỉ vì muốn tương xứng với Lộ Dẫn, nghe qua cũng vần với tính danh mình, mới lấy Mộc Cận làm tên tự. Hiện tại hắn mới hiểu ra vì sao lúc trước mình tỉnh lại vừa nói ra tên họ, Thanh Đại lập tức cười ngặt nghẽo.
Hiện tại cũng vậy, Thanh Đại ngồi trước hắn lập tức nằm phục xuống bàn, bả vai rung lên từng hồi, hiển nhiên đang cười một cách vô cùng khoái chí. Một lúc sau nàng mới xoay người lại, thừa dịp không ai chú ý làm mặt quỷ với Tần Lâm thật nhanh. Nàng là người đầu tiên phát hiện ra cái tên này buồn cười, cho nên hiện tại có vẻ đắc ý.
Vốn Tần Lâm có chút hơi buồn bực, nhưng sau khi thấy nụ cười tươi tắn như hoa nở này, nhất thời tâm trạng trở nên vui vẻ vô cùng, cười gật đầu với nàng một cái.
Đời Minh lễ tiết sâm nghiêm, Thanh Đại có thể đi học ở đây thứ nhất bởi vì Lý Thời Trân tuổi già, lúc biên soạn Bản Thảo Cương Mục có những phương diện cần có cháu gái giúp đỡ. Thứ hai thế gia y học Lý gia lại không phải là quan hoạn thế gia, gia quy cũng không phải là quá nghiêm, ba là Lý Thời Trân rất cưng chiều cháu gái của mình.
Nhưng Thanh Đại cũng rất ít nói chuyện cùng các sư huynh đệ, chớ nói chi là cười với người khác như vậy. Tần Lâm chỉ gật đầu một cái, nàng đã xấu hổ không chịu được, mặt đỏ tới mang tai quay đầu lại, cũng không nhìn về bên này nữa.
Tiểu cô nương vỗ nhẹ nhẹ vào ngực, chỉ cảm thấy tim đập như nai nhảy.
Đa số người cũng không nhìn thấy cảnh tượng phát sinh trong chớp nhoáng này, nhưng Tần Lâm không biết phía sau mình đang có một ánh mắt âm độc quét tới.
Trên đài Bàng Hiến bị hắn chọc cười, cũng không nhịn được khẽ nhếch môi, cười hỏi:
- Tần Lâm, ngươi lấy Mộc Cận làm tên chữ, có biết tác dụng Mộc Cận trong y học thế nào không?
Lục Viễn Chí những ngày qua đã nhận không ít bánh bao, xá xíu Tần Lâm mời, thấy hắn bị lão sư gọi lên, thấy hắn trả lời không được, hơn phân nửa sẽ bị lão sư trách phạt.
Thiếu niên mập vội vàng dùng quyển sách che kín mặt, dùng thanh âm chỉ Tần Lâm mới có thể nghe được nhắc hắn câu trả lời:
- Ruột già thoát vị dùng Mộc Cận nấu nước…
Nhưng lúc này Tần Lâm đã đứng lên, thành thật đáp:
- Đệ tử không biết, xin tiên sinh chỉ giáo.
Ôi… Lục Viễn Chí áo não vỗ đùi, lòng nhủ rõ ràng là Tần Lâm muốn ăn thước. Tuy rằng bình thời Lý Kiến Phương lão sư ra vẻ nghiêm khắc, thật ra không mấy chú trọng tới việc học của học sinh, thích học thì học, không học cũng không sao. Nhưng Bàng tiên sinh này nhìn qua cười hì hì, lúc kiểm tra học nghiệp lại nghiêm khắc nhất, hơi có sai lầm sẽ phải chịu trừng phạt.
Ai ngờ Bàng Hiến cười lạnh nhìn Lục Viễn Chí giương thước lên, thiếu niên mập bị dọa sợ đến nỗi chui thẳng xuống dưới gầm bàn trốn tránh. Nhưng Bàng Hiến cũng không có làm khó Tần Lâm, tự mình giải đáp cho hắn:
- Ruột già thoát vị, dùng rễ dâm bụt nấu nước, trước xông sau tắm, lấy phèn, ngũ bội tử đắp lên. Bệnh trĩ sưng đau, dùng da hoặc lá dâm bụt trước xông sau tắm. Lở loét chảy nước vàng... Tần Lâm, ngươi ngồi xuống đi.