Lúc trước đàm phán với Trương Cư Chính, cân nhắc từ thực tế, vì để tránh tranh cãi, mau sớm đạt thành mục tiêu chiêu an hải thương, mở ra cảng
khẩu, hủy bỏ hải cấm, chỉ phong Kim Anh Cơ là lục phẩm Thổ Ty để tránh
cây cao gió lớn, dính dấp đến đám quan viên phản đối chiêu an Uông Trực
năm xưa như Vương Bản Cố, Cảnh Định Hướng, sẽ bị trì hoãn.
Nhưng
tình thế trước mắt đã sớm phát sinh biến hóa, Vương Bản Cố bị Tần Lâm tự tay làm thịt, huynh đệ Cảnh gia thanh lưu danh túc trở thành môn hạ tay sai Tần Lâm, Hải Sa hội đại biểu tập đoàn buôn lậu quyền quý duyên hải
cũng đã toàn quân chết hết, trở lực gia phong Kim Anh Cơ đã hầu như biến mất.
Quan trọng hơn chính là đông giải thuế ngân năm ngoái của
Hàng Châu Thị Bạc Ty đã vận chuyển tới kinh sư vào ba tháng trước. Đề
Đốc Thị Bạc thái giám Hoàng Tri Hiếu dốc hết toàn lực, chuyến này thu
được tới ba mươi bảy vạn lượng bạc thuế, tương đương với hơn một phần
sáu thu nhập quốc khố Đại Minh cả năm.
Khoản thuế này phần lớn là do Ngũ Phong hải thương giao nạp theo luật.
Hơn nữa hải cấm lúc trước thực hành trên giấy, trên thực tế do tập đoàn
quyền quý buôn lậu nắm giữ mua bán duyên hải, hàng năm một phần thuế
khoản không vào được quốc khố.
Bằng vào hai điểm này, tầm quan trọng của Ngũ Phong hải thương đối với triều Đại Minh là vô cùng đáng quý.
Kim Anh Cơ không đến thì thôi, nàng đến bất ngờ như vậy, Tần Lâm cũng sẽ
ủng hộ nàng tranh thủ vị trí sắc phong cao hơn. Ngay cả huynh đệ Cảnh
gia, Trương Công Ngư hắn còn sử dụng, nâng đỡ nữ nhân của mình chắc chắn sẽ yên tâm hơn.
Ngũ Phong hải thương ở kinh sư không có chân
đứng, Tào Bang có được một ít đầu mối nhưng vị trí không cao. Nhờ vào
Tần Lâm phía sau màn thúc đẩy, âm thầm ra sức thay Kim Anh Cơ, dẫn kiến
nàng với những nhân vật quyền quý tiếng nói có trọng lượng trong triều
như Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành, Binh bộ Thượng Thư Tằng
Tỉnh Ngô, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh…
Vì vậy những ngày qua,
thanh thế Kim trưởng quan bành trướng, kinh sư thị tỉnh đồn đãi Doanh
Châu Kim trưởng quan lực áp Đông Hải ba mươi sáu đảo, các nước hải ngoại chắp tay cúi đầu, triều đình sẽ gia phong trong thời gian sớm nhất.
Tần Lâm ước hẹn nàng gặp nhau ở Trấn Thủy Quan Âm am, chính là để thương nghị đại sự này.
- Trương lão tiên sinh cũng ủng hộ nàng leo lên thêm một tầng, thậm chí
có thể chính thức công khai thân phận Ngũ Phong hải thương. Có được
chiến công phong cống Yêm Đáp Hãn, lại thêm chiêu an Ngũ Phong hải
thương, hai đại cường địch một Nam một Bắc đều bị lão chiêu an, ta thấy
lão nhân kiếm thêm cho mình chức Thái Sư là không thành vấn đề…
Tần Lâm phân tích thái độ Trương Cư Chính, chợt cười hì hì nhìn Kim Anh Cơ:
- Chẳng qua là lão tiên sinh đối với chuyện nàng không mời mà tới có hơi không vui!
Không phải vậy sao, còn chưa gả được Trương Tử Huyên lại xuất hiện một Kim
Anh Cơ, không lên tiếng chào hỏi lại đột nhiên chạy đến kinh sư, trong
lòng Trương Cư Chính cũng có hơi nổi giận.
- Còn không phải là do huynh khắp nơi lưu tình gây ra?
Kim Anh Cơ nói với giọng chua ngoa, nguýt xéo Tần Lâm một cái.
Đột nhiên đi tới kinh sư mà không thông báo, là vị Ngũ Phong thuyền chủ này cố ý gây nên. Ý nàng muốn bày tỏ cho Trương Tướng gia thấy, mặc dù thực lực có phân ra mạnh yếu khác nhau, nhưng hai bên là quan hệ hợp tác
ngang hàng cả hai cùng có lợi, không cần phải đi đâu cũng phải xin phép
trước.
Huống chi, liên lạc với tướng phủ vẫn là thông qua Trương Tử Huyên...
- Nàng đó…
Tần Lâm bật cười, khẽ véo chóp mũi Kim Anh Cơ.
Đột nhiên nơi xa có tiểu ni cô nhẹ giọng gọi:
- Hai vị thí chủ, trụ trì nhà ta tự tay làm mứt táo, pha trà ngọt, mời hai vị nếm thử một chút.
Trà ngọt của Trấn Thủy Quan Âm am hết sức nổi danh, ngoài ra còn có canh
hạnh nhân, hạch đào lạc, mứt táo và trà ngọt, sữa chua, mỗi thứ một vị.
Người bưng trà tới là một vị tiểu ni cô xinh đẹp, đôi mắt hoa đào làm say đắm lòng người, lúc khom người cúi đầu nâng trà lên cao cho Tần Lâm, cổ áo
hơi rộng để lộ một mảng trắng muốt mê người.
Dường như Tần Lâm
không thèm để ý tới, đưa tay nhận lấy hai chén trà, đưa Kim Anh Cơ một
chén, sau đó cũng không nhìn tiểu ni cô này nữa.
Nhìn tiểu ni cô đầy cõi lòng u oán rời đi, Kim Anh Cơ cười như tiểu hồ ly, giơ ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Tần Lâm:
- Hay cho kẻ ngốc không hiểu phong tình!
Tần Lâm nhìn Kim Anh Cơ cười mà không nói, ánh mắt rõ ràng là nói có vị đại mỹ nhân thiên kiều bá mị nàng rồi, ta còn trêu chọc tiểu ni cô ai cũng
có thể làm chồng kia để làm gì?
Trong lòng Kim Anh Cơ ngọt ngào
như rót mật, thấy Tần Lâm đang muốn uống chén trà ngọt mứt táo kia đột
nhiên thản nhiên cười một tiếng, giơ tay ngăn không cho hắn uống, ôm
chặt lấy khuỷu tay hắn hết sức dịu dàng, dắt hắn đi tới đại điện thờ
cúng tượng thần Mụ Tổ.
Chỉ thấy trên thần đài là tượng ngọc vô
cùng lộng lẫy, bốn phía treo lụa đỏ, hoa hòe sặc sỡ, lưu kim pháp khí đủ các màu sắc bày biện chỉnh tề. Bên dưới là một cây nến đỏ to như cánh
tay, thỉnh thoảng nổ bép một tiếng, có vẻ hỷ khí tràn đầy.
Thời
này thuộc hạ thờ cúng chủ nhân thường đặt làm tượng có dung mạo giống
như chủ nhân. Tỷ như tượng Cửu Liên Bồ Tát ở Từ Thọ tự chính là điêu
khắc theo dung mạo Lý Thái hậu, cho nên pho tượng bạch ngọc Thiên Phi ở
Trấn Thủy Quan Âm am này cũng có tám chín phần tương tự Kim Anh Cơ.
Tần Lâm vào thần điện, ánh mắt không tự chủ được bị tượng ngọc hấp dẫn, bèn dạo quanh pho tượng một vòng, sao đó không chút khách sáo nhìn Kim Anh
Cơ từ đầu tới chân, trong lòng cười thầm không ngừng: đây đâu phải là
thờ Thiên Phi, mà rõ ràng là thờ Kim Anh Cơ!
Kim Anh Cơ lấy phân
thân ở chỗ này được vạn chúng đảnh lễ, không biết rằng từ trước tới nay
có thể hấp thu lực tín ngưỡng, ngưng tụ thần cách, đăng lâm thần vị được chăng? Hoặc là tiếp nhận công đức cảm ứng, khí vận hạo nhiên dư thừa,
trên cảm thiên đạo dưới ứng nhân hòa, từ đó cải thiên hoán mệnh, thần
khí dịch đỉnh?
Tần Lâm lại quên là ở thật nhiều địa phương Kỳ
Châu, Dương Châu, Hưng Quốc, Kế Châu thậm chí cả kinh sư, đã sớm có rất
nhiều người chịu ân của hắn tạo sinh từ hắn thành kính vái lạy, cúng tế
đầy đủ bốn thời tám tiết, quanh năm hương khói không ngừng. Nếu quả như
thật có khí vận gì đó, đã sớm đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Giao Cảm trên người hắn, lúc ấy thuận thì còn, nghịch thì mất, làm gì cũng được, đánh đâu thắng đó, chính là Kinh Dịch nói: nguyên hanh lợi trinh. (Quẻ Càn,
mở nghiệp lớn, có bốn đức: Có sức sáng tạo lớn lao (nguyên), thông suốt
và thuận tiện (hanh), lợi ích thích đáng (lợi), ngay thẳng và bền vững
(trinh).)
Kim Anh Cơ nhìn ánh mắt Tần Lâm lập tức đại khái đoán
được hắn đang suy nghĩ gì, vào lúc này Ngũ Phong thuyền chủ lại thu hồi
nụ cười, nghiêm trang dẫn Tần Lâm đi tới trước mặt tượng thần.
- Tiểu oan gia, làm sao nô gia không biết tình nghĩa của huynh?
Sóng mắt Kim Anh Cơ dịu dàng quấn quít cùng Tần Lâm, ánh mắt chứa đầy nhu
tình mật ý giống như sóng biếc ngoài Đông Hải, khẽ hé đôi môi đỏ mọng:
- Nô gia cũng không trông cậy huynh sẽ cưới người ta vào cửa, hiện tại ở
trước mặt thần tượng Thiên Phi chúng ta lấy trà thay rượu uống chén giao bôi. Sớm muộn… sớm muộn gì nô gia cũng sẽ thỏa mãn tâm nguyện của
huynh…
Dứt lời thanh âm càng ngày càng nhỏ, Kim Anh Cơ cúi gằm đầu xuống, gương mặt trái xoan ửng đỏ lan rộng tới tận hai tai.
Từ trước tới nay vẫn làm ra dáng vẻ yêu mị dụ hoặc, Kim Anh Cơ chưa hề
biết xấu hổ là gì. Chỉ có vào lúc này nói thật lòng mình, cuối cùng vị
Ngũ Phong thuyền chủ tung hoành trên biển này mới để lộ ra vẻ thẹn thùng nhi nữ.
Nếu như hai bên đã có tình ý với nhau, ai mà không muốn
đường đường chính chính gả vào nhà chồng? Không cần biết là chính thê
hay bình thê, hay thiếp thất, tóm lại cũng phải có một danh phận.
Nhưng đối với Kim Anh Cơ, chuyện này cũng là tuyệt đối không thể nào.
Thân là nữ nhi Uông Trực, Ngũ Phong thuyền chủ hiện nhiệm, tánh mạng của
nàng thuộc về biển cả sóng xanh mênh mông. Nàng là nữ nhi của biển,
tuyệt không thể nào ở lại bên người vị hôn phu giúp chồng dạy con giống
như nữ tử bình thường. Cũng chỉ có dẫn dắt hạm đội tung hoành trên biển, tánh mạng của nàng mới tươi tắn linh động, vĩnh viễn không khô héo.
Từ góc độ thực tế hơn, có lẽ Ngũ Phong hải thương không ngại chủ nhân của
mình có quan hệ như vậy với Tần Lâm, nhưng nếu nàng chính thức gả cho
Tần Lâm, lấy thân phận thiếp thất Tần Lâm chấp chưởng đội ngũ hải thương khổng lồ cũng có chút bất tiện.
Mà phương diện triều đình cũng
tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện tình huống như thế, chỉ riêng vấn
đề lễ giáo đã khó lòng giải quyết. Thổ Ty triều đình chính thức sách
phong lại làm thiếp thất Hán quan, rốt cuộc Kim Anh Cơ được coi là cáo
mệnh phu nhân hay là Thổ Ty? Từ trước tới nay cũng chưa có tiền lệ như
vậy!
Huống chi làm như vậy sẽ mang lại cho Tần Lâm hiểu lầm và
chỉ trích không nhỏ. Thu nạp nữ Thổ Ty làm thiếp, nắm giữ lực lượng quân sự ở Đông Hải không bị triều đình khống chế, triều đình sẽ tuyệt đối
không dễ dàng cho phép một vị quan viên như vậy ngồi ở vị trí quan
chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty.
Cho nên bất kể từ góc độ Kim Anh Cơ
hay là Tần Lâm, cái gọi là danh phận chỉ là gánh nặng làm cho bọn họ khó chịu thêm. Tần Lâm liên kết lực lượng trong triều, Kim Anh Cơ tung
hoành vạn dặm ở trên biển, tùy duyên mà đến với nhau, ngầm hiểu trong
lòng chính là kết cục tốt nhất.
Có được ắt phải có mất, Kim Anh
Cơ là nữ nhi của biển, Ngũ Phong thuyền chủ tự do tự tại tung hoành vạn
dặm sóng biếc, nàng cũng phải bỏ qua một ít thứ nữ tử tầm thường có thể
dễ dàng có được.
Kim Anh Cơ cúi đầu chờ đợi Tần Lâm trả lời, vào
giờ phút này, trong đôi mắt mê hồn vị Ngũ Phong thuyền chủ sát phạt quả
quyết này cũng không nhịn được ứa ra một giọt nước mắt trong suốt.
- Ha ha ha...
Tần Lâm đột nhiên cười to một trận.
Kim Anh Cơ đã sớm trăn trở không biết bao lâu vì lựa chọn của mình, hiện
tại nghe tiếng cười bèn oán hận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái. Tiểu oan
gia, nô gia vì ngươi quên ăn quên ngủ bôn ba chạy mấy ngàn dặm đến kinh
sư, vậy mà ngươi còn cười được sao?
Chợt Tần Lâm thu tiếng cười lại, đưa ngón tay ra ấn vào mũi mỹ nhân một cái:
- Nàng ngốc thật, nếu như ta thích một con công xinh đẹp, vậy ta nên nhốt nó trong lồng, để cho cái đuôi xinh đẹp của nó không thể xòe ra, cánh
nó bị trói buộc, hay nên để cho nó tự do tự tại tung cánh bay cao, lúc
vui vẻ thả sức kêu to, thoải mái xòe đuôi xinh đẹp của nó?
Kim Anh Cơ chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tình lang chợt trở nên sáng rực.
Tần Lâm vừa cười vừa nói:
- Cho nên người mà ta thích chính là Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ
dương buồm dong ruỗi trên biển cả, dẫn dắt thuyền đội buồm trắng như
mây, viễn hành bên ngoài vạn dặm. Ta không hề có ý muốn nhốt nàng ở nhà, cả ngày làm chuyện bếp núc thêu thùa, sống trọn đời một cách nhàm chán. Ta vẫn chờ nàng đưa hải thuyền Đại Minh về phía Ấn Độ, về phía Ả Rập,
về phía Lỗ Mật quốc, thậm chí là xa hơn.
Kim Anh Cơ gật đầu thật
mạnh, nếu như nói trước kia đối với Tần Lâm là bảy phần chân tình, ba
phần cảm kích, như vậy bây giờ lại là chí đồng đạo hợp, tâm tâm tương
ấn.
Trừ Tần Lâm ra, nàng biết vĩnh viễn không cách nào tìm được
nam nhân thứ hai hiểu mình như vậy. Mẫu thân đã mất của nàng đã từng
nói, loại nam nhân như vậy phải giữ cho thật chặt, bằng không hắn sẽ
giống như con cá trong lòng bàn tay, trong lúc nàng cho rằng đã cầm tù
được nó, nó lại chạy ra ngoài theo kẽ tay nàng.
Sửa sang lại tâm trạng một chút, trong đôi mắt mê ly của Kim Anh Cơ giờ đây chỉ có mình hình bóng Tần Lâm:
- Nào lại đây, tiểu oan gia, chúng ta nhờ Thiên Phi nương nương làm
chứng, uống trà ngọt và mứt táo thay cho chén rượu giao bôi, chính là
duyên định kiếp này.
Tần Lâm ung dung cười một tiếng, bá đạo
choàng lấy eo nhỏ như rắn nước của Kim Anh Cơ, bốn mắt nhìn nhau trước
tượng Thiên Phi, dù có muôn vạn lời nhưng không cần phải nói.
Thần điện mới cất này là hành cung ngày sau, trang trí vô cùng hoa lệ, hai
cây nến đỏ toát ra hỷ khí tràn trề, nhưng không phải là đại đường dùng
bái thiên địa dành cho hôn lễ. Thế nhưng ngẫu nhiên có người đưa tới trà ngọt và mứt táo tượng trưng cho nam nữ ân ái, quả thật là trời chiều
lòng người.
Hai người nhu tình mật ý, chuẩn bị uống chén trà giao bôi.
Không ngờ rằng trong khoảnh khắc này dị biến xảy ra, thình lình một thanh âm lạnh như băng vang lên ở ngoài cửa:
- Hừ hừ, giỏi cho một đôi nam nữ si tình, người không biết chỉ cho là hai thiếu niên nam nữ từ đâu trốn ra đây lén lút định ước, không thể ngờ
được lại là Tần ma đầu Cẩm Y Vệ và Kim thuyền chủ Ngũ Phong hải thương.
Thanh âm này cao ngạo tuyệt thế, lạnh lùng như hàn băng trên núi tuyết vạn
năm không tan, Tần Lâm vừa nghe cũng biết hỏng bét: Bạch Liên giáo chủ
đến!
Người ngoài cửa quả thật chính là Bạch Liên giáo chủ, nàng
vận một bộ bạch y không dính một hạt bụi nào, mái tóc như thác đổ hết
sức mê người. Thế nhưng đeo mặt nạ bạc lạnh như băng giá, chỉ chừa ra
hai lỗ thủng đen ngòm ở vị trí hai mắt, lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ.
- Thì ra là giáo chủ Ma giáo đại giá quang lâm, bản quan cùng chuyết kinh định duyên trong Thiên Phi điện, không ngờ rằng có vị khách quý như vậy tới dự lễ, quả thật là khách quý, khách quý…
Tần Lâm làm mặt dày nói nhảm một tràng, giả vờ đặt chén trà lên bàn thờ, tay kia âm thầm
lặng lẽ sờ vào Xế Điện Thương ở đai lưng.
Giọng Bạch Liên giáo chủ lạnh như băng nói từ sau mặt nạ bạc:
- Bản giáo chủ xin khuyên Tần trưởng quan tiết kiệm sức lực là hơn, khẩu
súng rỉ của ngươi không có chút tác dụng nào với bản giáo chủ, chỉ cần
ta muốn, sau khoảnh khắc ngươi chỉ còn là một cỗ thi thể.