Chu Nghiêu Anh nhìn biểu tỷ một cái, như tin như không. Cố nhiên nhìn dáng vẻ Tần Lâm vừa hung lại ác rất lợi hại như vậy, nhưng trong cung
đã gặp Phùng Bảo, Trương Kình, bên ngoài cung truyền thuyết Đông Xưởng
Từ Tước, Trần Ứng Phượng, người nào không phải là ác ma ăn thịt người
không nhả xương? Tần Lâm ở giữa đám người này, thật có thể không bị
thương chút nào sao?
Trong cung thờ cúng một tượng Quan Âm trắng
toát, Trưởng Công chúa đi tới quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập
thành kính khấn cầu:
- Quan Âm nương nương phù hộ Tần tỷ phu chớ
gây ra chuyện họa, phù hộ biểu tỷ cùng tỷ phu trăm năm hảo hợp. Bồ Tát
chớ trách lòng tham chưa đủ, tín nữ tình nguyện không cần mấy món vật
ngoại thân...
Cái cô nhỏ tiểu quỷ nhát gan này! Từ Tân Di hai tay vuốt huyệt Thái Dương, bảy phần bó tay không thể làm gì, ngoài ra lại
có ba phần cảm động.
Ngoài cửa một loạt tiếng bước chân vang lên, Chu Nghiêu Anh giật mình đứng lên. Từ Tân Di ngược lại không vấn đề,
cướp chạy trước ra cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Bảy tám tiểu thái giám đang bưng trân bảo đủ các màu sắc đi vào trong sân, cầm đầu hướng Chu Nghiêu Anh quỳ xuống bẩm nói:
- Bởi vì chuyện truy xét Thanh Minh Thượng Hà Đồ, sự tình bán ra trân bảo trong cung sung quốc khố tạm thời ngừng lại. Phùng công công phân phó
tất cả đồ còn chưa giao cho Hộ bộ đều phụng hoàn nguyên chủ.
Hải
Nguyệt Thanh Huy Cầm, cờ vây hắc bạch ngọc thạch, thơ thiếp của Giang
Nam tứ đại tài tử cùng Phú Xuân Sơn Cư đồ, một món cũng không thiếu, vật về cố chủ.
Chu Nghiêu Anh như lọt trong mây mù, thay vì nói là vui mừng, chi bằng nói là kinh nghi nhiều hơn.
Sau khi chờ những tiểu thái giám kia đi khỏi, nàng nắm kéo cánh tay Từ Tân Di lại:
- Biểu tỷ, ta... Ta không nằm mộng chứ?!
- Có muốn ta bấm ngươi một cái hay không?
Từ Tân Di bĩu môi, sau đó có vẻ hứng thú vây quanh bốn món bảo vật nhìn tới nhìn lui:
- Kỳ quái, Tần Lâm rốt cuộc dùng biện pháp gì, kêu Phùng Bảo đem những thứ đồ này đưa trở về? Tại sao lại không lấy ra đi bán?
Chu Nghiêu Anh càng thêm trợn to hai mắt, nghe lời của Từ Tân Di, nếu không tin, thì bốn món bảo bối rất rõ ràng minh bạch đặt nằm ở chỗ này, còn
mà tin, càng khiến cho người không thể tưởng tượng nổi:
Phùng Bảo nhậm chức chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám kiêm Đốc Công Đông Xưởng,
quyền khuynh nhất thế, kiêu hoành bạt hỗ, trong cung hắn chỉ nhận có một mình Lý Thái hậu, ngay cả hoàng huynh Vạn Lịch đế của nàng cũng không
coi ra gì... Trưởng Công chúa biết hoàng huynh xưng vị quyền yêm này là
Phùng Đại Bạn, thậm chí mơ hồ có mấy phần sợ lão!
Tần Lâm lại có
thể kêu Phùng Bảo ngoan ngoãn đem đồ vật trở lại, điều này cũng thật lợi hại, không trách có thể khiến cho biểu tỷ làm bình thê của hắn...
Trong lúc Từ Tân Di cùng Chu Nghiêu Anh suy đoán Tần Lâm dùng phương pháp gì
khiến cho Phùng Bảo giao về bốn món trân bảo, thì đồng thời Tần trưởng
quan cũng nhận được thông báo vào cung tra án.
-----------
Mây nặng kéo xuống thấp, ánh trăng u tối, trong một gian phòng hảo hạng ở
Hội Tiên khách sạn, ánh nến chập chờn, hai bóng đen chiếu vào trên cửa
sổ vặn vẹo biến hình, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khặc khặc:
- Oa ca ca ca, Từ lão điên, công phu làm hàng giả này của lão quả thật là lợi hại, ngày mai mang vào cung, phải lừa gạt được tất cả mọi người!
- Tay nghề của lão đầu tử, trưởng quan chỉ cần yên tâm, tuy nhiên lòng
can đảm dám khi quân của trưởng quan, lão đầu tử tự thẹn không bằng!
Nói chuyện tất nhiên là Tần Lâm cùng Từ Văn Trường.
Chẳng lẽ bọn họ muốn ngụy tạo một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ giao nộp sao?
Thanh Minh Thượng Hà Đồ kia không phải là một bức tranh sơn thủy đơn giản, mà là một bức vẽ phong tục hàng ngang thật dài, rộng chừng tám tấc, chiều
dài đạt mười sáu thước, phúc họa cực kỳ lớn, có hơn năm trăm năm mươi
nhân vật các loại, năm, sáu mươi con bò, ngựa, la, lừa cùng súc vật
khác. Xe, kiệu thì có hơn hai mươi cái, kích cỡ bằng hơn hai mươi chiếc
thuyền bè, cộng thêm những tỳ, ấn, đề, bạt từ thời Tống Huy Tông trải
qua nhiều đời cất giấu...
Cho dù là Từ Văn Trường diệu thủ vô
song, trong vòng ngắn ngủi mấy ngày làm thế nào có thể nào ngụy tạo một
bức tranh giả có thể lừa gạt mắt mọi người? Người bên cạnh không nói,
trong cung bản thân chưởng ấn Ty Lễ giám Phùng Bảo chính là một vị danh
gia giám định nghệ thuật rất có thanh danh, lại tinh thông âm nhạc, hội
họa cùng thư pháp, tranh giả nếu muốn lừa gạt được lão, trên căn bản là
không thể nào.
Trong phòng Tần Lâm vừa cười vừa nói:
- Quả nhiên là Tri Huyện phá nhà, Lệnh Doãn diệt môn, Thiệu Hưng Sư Gia Diêm
vương địch, bản lãnh làm giả ấn giám của Từ tiên sinh trong đám Thiệu
Hưng Sư Gia phải coi là số một số hai rồi. Năm đó làm không ít chuyện
xấu ở phủ Hồ soái phải không?!
Từ Văn Trường ngụy tạo cũng không
phải là Thanh Minh Thượng Hà Đồ thiên phúc hạo phồn phức tạp gì, mà là
một cái ấn gỗ, sau khi chấm mực nhẹ nhàng ấn trên giấy hiện ra một dấu
triện có bốn chữ triện ‘Giang sơn như họa’ đỏ tươi, nét chữ có vẻ rất
ung dung hoa quý.
Thấy mặt giấy cùng dấu ấn quá mức mới mẻ, Từ
Văn Trường lắc đầu một cái cũng không hài lòng, ngậm một miệng đầy nước
trà phun qua một hớp trên giấy, lấy cây nến để ở bên trên từ từ hơ cho
khô, dần dần màu sắc hiện lên vàng vàng, rất giống với dấu ấn cũ bảy tám năm về trước.
Tần Lâm cười hì hì chắp tay một cái:
- Còn phải mượn đại bút như chuyên của tiên sinh nữa.
- Tịch biên gia sản diệt tộc đã làm, làm thêm chuyện này cũng có nghĩa gì đâu...
Từ Văn Trường bên tay trái để một quyển ngự bút chu phê của Long Khánh đế
mà Tần Lâm mượn tới từ trong Giang Lăng tướng phủ, nghiên cứu hồi lâu,
chợt nắm lên bút lông sói, ở trên giấy bút như vẽ long xà, vài hàng chữ
làm liền một mạch.
Tần Lâm cẩn thận xem thử. Từ Văn Trường viết
so sánh cùng với lời phê trên quyền ngự bút chu phê đó chẳng khác chút
nào, cho dù là lấy ánh mắt giám định bút tích chuyên nghiệp của hắn mà
xem, cũng không dễ dàng phát hiện sự khác biệt.
Tần trưởng quan chợt vỗ cái bàn nhẹ nhàng một cái, đanh giọng nói:
- Giỏi cho một kẻ tự khắc tỳ ấn, Thiệu Hưng Sư Gia ngụy tạo ngự bút!
Từ Văn Trường cũng gõ cái bàn, châm phong tương đối nói:
- Ngươi cũng là cẩm y Thiêm Sự khi quân phạm thượng, đại nghịch bất đạo!
Chỉ chốc lát sau, hai người nhìn nhau cười to.
Từ Văn Trường tiếp tục dùng bí pháp tổ truyền của Thiệu Hưng Sư Gia làm
cho văn kiện cũ đi. Tần Lâm đi tới chỗ khóa viện kia của Từ Tân Di đang
ở.
Buổi chiều sau khi từ trong cung trở về, Từ Tân Di liền đuổi
theo Tần Lâm hỏi rốt cuộc là dùng cách gì khiến cho Phùng Bảo trả bốn
món trân bảo lại cho Chu Nghiêu Anh. Thế nhưng Tần trưởng quan cố tình
nói phải nói trái, sau bữa cơm chiều liền cùng Từ Văn Trường núp trong
phòng bận rộn chuyện này chuyện kia, khiến cho nàng chịu đựng vô cùng
khổ sở.
- Tần Lâm, chuyện này chàng không nói ra cho rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn, sẽ không yên với bản tiểu thư đâu!
Từ Tân Di vừa đóng cửa phòng, chận Tần Lâm lại bên trong phòng.
Tần Lâm lại tỏ ra thái độ nghiêm chỉnh rất khác thường, đàng hoàng chấp tay:
- Lão bà, tiền nhân hậu quả chờ ngày mai trở lại sẽ nói cùng nàng, chẳng
qua là lần này trước tiên phải nhờ tiểu di tử giúp ta một chuyện rồi...
Từ Tân Di nghe qua, mắt hạnh tròn vo mở càng lúc càng lớn.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ba người Phùng Bang Ninh, Từ Tước, Trần Ứng
Phượng liền lên nha môn Cẩm Y Vệ Bạch Hổ đại đường, chờ Tần Lâm tới,
thỉnh qua Lưu Thủ Hữu, sau đó đi thẳng tới nha môn Ty Lễ giám.
Ty Lễ giám cũng không ở bên trong Tử Cấm thành do đế hậu Công chúa ở, mà
là ở góc Đông Bắc Vạn Tuế sơn (Môi sơn), giữa tường Tử Cấm thành cùng
tường thành hoàng thành.
Đoàn người Tần Lâm từ cửa Đông An đi vào hoàng thành, trong hoàng thành này có Ty Lễ giám, Ngự Mã giám cùng nha
môn thái giám, có Quang Lộc tự cùng nội thừa vận khố. Mặc dù vòng bên
trong nhất của Tử Cấm thành mới là cảnh vệ sâm nghiêm nhất, cảnh tượng
trong hoàng thành này cũng cực kỳ trang nghiêm rồi.
Khắp nơi thái giám mặc áo xanh, áo lam vội vã đi lại, mật độ cao hơn so với bất kỳ
địa phương nào của kinh sư. Các đạo cửa thành đều có người đứng gác, nha môn trọng yếu còn có cẩm y thân quân canh giữ đeo Tú Xuân đao, đề phòng sâm nghiêm.
Kiếp trước Tần Lâm trong lúc bồi dưỡng nghiệp vụ ở
Bắc Kinh cũng từng đi thăm cố cung, lúc này trở lại chốn cũ, khí tượng
lại hoàn toàn bất đồng, không khỏi có cảm giác như cách thế...
So với Tần Lâm, đám người Phùng Bang Ninh, Từ Tước lúng túng hơn, bởi vì
ngày hôm qua Phùng Bảo đại phát lôi đình, lôi tất cả bọn họ ra mắng cho
một trận dữ dội... Tần Lâm ở bên ngoài cung chưa tra được bất kỳ đầu mối nào, lại thành công dẫn tầm mắt hoài nghi hướng vào trong cung đang
sóng êm gió lặng, làm hiển nhiên Phùng Bảo chưởng ấn Ty Lễ giám trở
thành kẻ bị nhắm đến đầu tiên. Lão căm tức đến mức nào cũng có thể dễ
dàng tưởng tượng ra.
Đoàn người cũng không nói chuyện cùng người
bên cạnh, cho dù là gặp quan võ cẩm y hoặc là thái giám quen biết, cũng
chỉ là cười hơi gật đầu một cái, vội vã đi tới Ty Lễ giám, thông báo vào bên trong.
Quan viên khác cúi thấp đầu thở cũng không dám thở
lớn một cái. Tần Lâm lòng mang quỷ thái vừa khéo có vẻ hăng hái quan sát bốn phía.
Quyền thế chỗ tòa nhà này cơ hồ sánh ngang cùng nội
các, một ít giai đoạn thậm chí trở thành nha môn chấp chính nòng cốt
trên thực chất của toàn bộ Đại Minh đế quốc, bề ngoài cũng không hiển
diệu hiển hách gì, chỉ là một tòa tứ hợp viện cùng phòng xá phối hợp với quy mô lớn hơn. Hơn nữa lấy diện tích kích thước mà nói, thậm chí kém
xa Thượng Y giám ở phía Tây phụ trách bào phục của Hoàng đế cùng Ty
Thiết giám trông coi màn trướng, áo mưa cùng những vật khác.
Nhưng từ vẻ mặt hâm mộ và kính sợ của những thái giám qua lại trước cửa đó,
quan viên đồng hành khẩn trương không dám thở mạnh, đều vô hình trung
nhắc nhở Tần Lâm: nơi này chính là chấp chưởng nội đình quyền lực cao
nhất, mục tiêu cuối cùng của các quyền yêm (hoạn quan quyền thế) của
triều Đại Minh, trước có ngộ quốc Vương Chấn, Lập Hoàng đế Lưu Cẩn, sau
có Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền đều ở nơi này phát hiệu lệnh, ở một mức độ nào đó quyết định số mạng của hàng ngàn hàng vạn người ở triều Đại
Minh...
- Tiểu ca nhi trẻ tuổi này chính là Tần Chỉ Huy sao?
Có người đứng ở trên bậc thang, thanh âm mang theo vài phần bén nhọn chói tai dành riêng cho hoạn quan.
Tần Lâm thấy người này mặt vuông tai lớn, da mặt trắng nõn dưới càm không
râu, đôi lông mày treo cao mang theo âm sát khí, thân mặc mãng bào màu
đỏ thêu vàng, ngay cả người mà hắn nhận thức là Bỉnh Bút Ty Lễ giám
Trương Thành cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh, liền biết đây chính là
hiện nhiệm chưởng ấn Ty Lễ giám, Đốc Công Đông Xưởng Phùng Bảo rồi.
- Hạ quan tham kiến Phùng Ty Lễ!
Tần Lâm không cao không thấp vái chào đối phương.
Từ Tước, Trần Ứng Phượng nhậm chức Đông Xưởng, thực ra là gia nô của Phùng Bảo, còn Phùng Bang Ninh là cháu ruột của y. Ba người cũng đã quỳ xuống dập đầu làm lễ ra mắt, duy chỉ có Tần Lâm đứng chấp tay chào, hết sức
nổi bật.
Phùng Bảo thấy vậy không khỏi nở nụ cười, nhìn vòng quanh nói:
- Chúng ta vốn tưởng rằng đương triều chỉ có một người là Hải Thụy Hải bút giá, không ngờ Tần Chỉ Huy cũng không kém gì nhiều!
Khi đại thanh quan Hải Thụy làm huyện học giáo dụ, trong học đường theo lệ
không quỳ làm lễ với Tri Phủ, hai vị đồng liêu bên phải bên trái thì lại đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, vì vậy hai bên thấp ở giữa thì cao, giống
như cái giá bút thời này người đọc sách dùng để bút, người đời liền gọi
đó là Hải bút giá.
Phùng Bảo nói lời này mang theo vài phần nhạo báng, nhưng ý tứ không coi trọng Tần Lâm cũng rất rõ ràng.
Trương Kình âm trầm quan sát có chút hả hê. Điệt nhi Trương Tôn Nghiêu của y ở Nam Kinh cũng không ít lần bị Tần Lâm sửa trị. Trương Thành thì một mực nháy mắt Tần Lâm, ý tứ kêu là hắn hãy mau quỳ xuống bồi lễ.
Tần Lâm lại hắc hắc cười vui, hướng về phía Phùng Bảo chắp tay một cái, cười cợt nhả nói:
- Cũng muốn cho Phùng Ty Lễ biết, mặc dù hạ quan trẻ tuổi, đầu gối cũng
có chút không biết uốn cong, đến bây giờ cũng chỉ quỳ qua Lý lão thần y
Kỳ Châu, Ngụy Quốc Công Nam Kinh cùng Trương tướng gia Giang Lăng, có
nên quỳ Phùng Ty Lễ hay không, hạ quan không khỏi có chút không nắm được chủ ý.
Bọn Trương Kình, Phùng Bang Ninh nhìn chằm chằm Tần Lâm
như nhìn quái vật, trong lòng nói: chẳng lẽ người này đầu óc có bệnh?
Muốn mang Ngụy Quốc Công cùng Trương Cư Chính đè ép Phùng Bảo? Đây là
kinh sư hoàng thành, bên trong nha môn Ty Lễ giám, sợ rằng Ngụy Quốc
Công không bảo vệ nổi ngươi. Trương tướng gia cũng không còn kịp bảo vệ
cho ngươi nữa!
Chẳng ai ngờ tới, Phùng Bảo trợn to hai mắt, trong miệng hừ một tiếng, lập tức cười đến nỗi nghiêng ngả trước sau như thở
không nổi, nửa ngày mới tức giận phất tay một cái:
- Được được được, nhà ta cũng không dám bảo tên lưu manh ngươi quỳ xuống, nhà ta cũng không thể có thứ mà ngươi đòi!
Người bên cạnh không biết được lai lịch của Tần Lâm, Phùng Bảo chấp chưởng
Đông Xưởng đã sớm rõ ràng. Tần Lâm nói quỳ qua ba vị, đây chính là thái
nhạc trượng (ông nội vợ), nhạc trượng (cha vợ) cùng chuẩn nhạc trượng
của hắn, sau khi lạy người ta gả nữ nhi, cháu gái cho hắn, Phùng công
công ngươi cũng muốn gả con gái cho ta sao?
Bản thân Phùng Bảo dĩ nhiên không có con gái, tuy có mấy đứa cháu gái cũng không cần phải ỷ
lại vào Tần Lâm, hiểu rõ được người này là một kẻ bướng bỉnh cứng xương, ngay cả Trương Cư Chính cũng không có biện pháp trị hắn, cho nên không
so đo cùng hắn, cười một tiếng cho qua.
Người bên cạnh nhìn thấy
mà vạn phần kinh ngạc, không biết Tần Lâm có bản lãnh gì có thể khiến
cho Phùng Bảo không thể làm gì được, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút,
mặt trời vẫn còn ở phía Đông... Không mọc từ phía Tây kia mà?
Trương Thành ngược lại càng lúc càng bội phục Tần Lâm, hắn ngầm giơ ngón tay
cái lên, quyết tâm tương lai mượn điệt nhi Trương Tiểu Dương giao tình
cùng hắn, lôi kéo người trẻ tuổi này nhiều nhiều một chút.