Cho dù là địch nhân dị tộc như Hoàn Nhan Tông Bật, Hốt Tất Liệt cũng chỉ tôn kính trung thần trung can nghĩa đảm như Nhạc Vũ Mục, Văn Thiên Tường. Mà bọn Trương Bang Xương, Hồng Thừa Trù, Ngô Tam Quế ngược lại được liệt danh trong Nhị Thần Truyện, di xú vạn năm.
Đi về phía Nam mười dặm ra đón, Hoàng Đài Cát gặp đội ngũ Khâm Sai chậm rãi đi tới.
Tần Lâm biết được còn cách Quy Hóa thành ba mươi dặm bèn cố ý giảm chậm tốc độ, chờ Thổ Mặc Đặc bộ ra đón.
Vào năm Gia Tĩnh, Vạn Lịch, Thổ Mặc Đặc bộ như mặt trời giữa ban trưa, Bắc khống Hãn Hải, Nam ép trường thành, Đông tới Sát Cáp Nhĩ, Tây chạm Thanh Hải. Có hai mươi vạn quân hùng mạnh, Hoàng Đài Cát cầm đầu đông đảo quý tộc Mông Cổ nhổ trại ra, chỉ thấy trên thảo nguyên mịt mờ có hàng ngàn hàng vạn kỵ mã, rợp trời phủ đất toàn là nhân mã.
Trong đội ngũ Khâm Sai toàn là cẩm y quan giáo và kinh doanh tinh nhuệ, thấy vậy cũng khó tránh khỏi khẩn trương. Đội ngũ ngàn người của bọn họ ở trước mặt cả chục vạn thiết kỵ chẳng khác nào thuyền nan giữa biển.
- Thổ Mặc Đặc xưng hùng Tái Bắc, quả nhiên binh cường mã tráng!
Tần Lâm vô tư khen ngợi.
Tay của Ngưu Đại Lực nắm Tấn Thiết Bàn Long Côn có hơi ra mồ hôi, mặt Lục mập cũng run lên mấy cái, trong lòng thầm kêu một tiếng mẹ của ta ôi, Tần ca huynh còn cười được hay sao? Người Mông Cổ thấy huynh đệ mập mạp như vậy, bắt về lóc thịt phơi khô, vậy không dễ chịu chút nào.
Bên người Hoàng Đài Cát, một tên thân binh lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu Hãn Hoàng Đài Cát Thổ Mặc Đặc bộ, tới đón Khâm Sai đại thần triều Đại Minh!
Mười tên thân binh gọi một lần tiếp theo, sau đó là một Thiên Nhân Đội, sau đó là một Vạn Nhân đội. Cuối cùng ba Vạn Nhân đội cùng vô số võ sĩ Mông Cổ phụ thuộc cùng nhau kêu to, thanh âm như cuồng phong bão táp quét qua thảo nguyên, uy thế kinh người.
U... U… Một trăm năm mươi tên võ sĩ đồng thời thổi vang lên tù và, tiếng tù và thê lương vang vọng khắp thảo nguyên, xông thẳng lên trời.
Dưới cờ da dê, Hoàng Đài Cát dương dương đắc ý, Thôi Hiến Sách ra ý kiến hay, bày ra thanh thế như vậy, Khâm Sai triều Minh còn không bị dọa vãi ra quần?
Lại thấy trong đội ngũ Khâm Sai, Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, thân khoác mãng bào giang nha hải thủy vượt qua đám người tiến ra, vỗ ngựa đi tới gò đất cách Hoàng Đài Cát hơn trăm bước đứng lại. Chỉ có Ngưu Đại Lực theo sau hộ vệ, quát ngắn một tiếng như sét đánh:
- Đô Chỉ Huy Sứ Hoàng Đài Cát, quỳ nghênh Khâm Sai triều đình!
Sau khi kêu xong, trong lòng Ngưu Đại Lực cũng không nắm chắc, mắt như chuông đồng của y trợn to nhìn chằm chằm thiên quân vạn mã đối diện, lòng bàn tay toát ra mồ hôi ướt đẫm, cầm Tấn Thiết Bàn Long côn cũng cảm thấy trơn tuột.
- Tần trưởng quan, lão Ngưu ta đây phục ngươi rồi, quả thật là gan lớn bằng trời, ta thấy Thường Sơn Triệu Tử Long bất quá cũng chỉ như vậy...
Ngưu Đại Lực dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, nơm nớp không yên chuyển Bàn Long côn từ tay trái sang cho tay phải, suy nghĩ nếu lát nữa xảy ra đánh nhau, thế nào cũng phải múa côn gạt đỡ tên, bảo vệ ân công Tần Lâm rút lui.
- Cái rắm, nếu thật sự đánh nhau, lão tử đã chạy mất từ sớm!
Tần Lâm nói lời thật lòng hiếm hoi, giơ roi nhắm vào Hoàng Đài Cát ngoài trăm bước:
- Y muốn lừa gạt sắc phong, phái Khoát Nhĩ Chích dâng biểu, đối với triều đình trước kiêu ngạo sau cung kính, bây giờ biết chúng ta đoán được quỷ kế của y lại muốn lấy thế đè người. Hừ, nếu như y thật sự không sợ hãi vậy có thể tự lập làm vương, cần gì phải nhờ chúng ta sắc phong, để lão tử xem y có quỳ hay không!
Quỳ hay không, đây là một vấn đề.
Sau khi Ngưu Đại Lực rống to như vậy, Hoàng Đài Cát cũng sửng sốt, sau đó rơi vào tình cảnh khó xử.
Giống như Yêm Đáp Hãn là Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn, lại là Thuận Nghĩa Vương triều Đại Minh sắc phong, cũng như vậy, Hoàng Đài Cát là người thừa kế Hãn vị Thổ Mặc Đặc bộ, cũng là Đô Chỉ Huy Sứ thụ dư quan chức triều đình. Nếu đã được triều đình phong chức, vậy phải hành lễ thần tử, đây là chuyện đương nhiên.
Ở kinh sư, lạy Đại Minh Hoàng đế cũng không có gì, thế nhưng lần này là lão đối đầu Tần Lâm làm Khâm Sai, bất kể thế nào Hoàng Đài Cát cũng không cam tâm tình nguyện.
Hoàng Đài Cát, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cùng mấy tên tâm phúc đều đưa mắt nhìn về phía Trí Đa Tinh Thôi Hiến Sách.
Chủ ý này chính là y đưa ra, phủ đầu Khâm Sai triều đình một đòn. Cho dù là tên họ Tần nhờ vào phá án may mắn tiến thân, thấy tình cảnh hoành tráng như vậy còn không bị tan gan vỡ mật?
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, không những Tần Lâm không bị hù dọa vỡ mật, ngược lại còn phản kích Hoàng Đài Cát một đòn. Cũng giống như Quan Vân Trường đơn đao phó hội, giơ roi thúc ngựa trước mấy vạn thiết kỵ, Tần Lâm hô to bắt Hoàng Đài Cát quỳ xuống, đảm lượng này quả thật đã vượt qua bình thường.
Thôi Hiến Sách có hơi chần chờ, mấy vạn quý tộc, Na Nhan võ sĩ cùng các chiến sĩ Mông Cổ thấy Tần Lâm mặc hồng bào cỡi tuấn mã đứng trên gò đất, ai nấy bàn tán xôn xao:
- Ủa, tên Hán quan này thật là to gan, bề ngoài giống như bạch diện thư sinh, hắn không sợ Đài Cát Đại nhân nhà ta sao?
- Nhớ năm đó Ngô Thái Sư mang theo năm người cũng dám đến doanh chúng ta...
Tên võ sĩ Mông Cổ lấy vẻ mặt kính nể nhìn Tần Lâm, Ngô Thái Sư trong lời y chính là Ngô Đoài, thời này người Mông Cổ nhất luật tôn xưng Thái Sư đối với cao quan người Hán đáng cho bọn họ tôn kính, bất kể văn võ phẩm cấp.
Cũng có Na Nhan quý tộc giật mình mở to hai mắt:
- Xem đi, trên người hắn mặc long bào, chẳng lẽ là Đại Hoàng đế thiên triều? Nghe nói Hoàng đế thiên triều cũng có tuổi như vậy.
Quý tộc bên cạnh đã từng theo Hoàng Đài Cát đi kinh sư triều cống, từng nhìn thấy Hoàng đế lập tức phun nước bọt xuống đất:
- Ngu đần, đó là mãng bào, giống như long bào mà thôi, người nọ là đại quan triều đình, Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ nói hắn là Vi Đà Bồ Tát hạ phàm, còn từng lấy vô thượng thần thông khai thị cho hắn. Xem đi, xe kéo phía sau kia nóc lưu ly, màn trướng thêu phạm văn, chính là pháp giá Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ.
- Không trách hắn không xem chúng ta ra gì, thì ra là Vi Đà Bồ Tát hạ phàm...
Các võ sĩ Mông Cổ chậc chậc luôn miệng, tràn đầy vẻ sùng bái.
Trên thảo nguyên kính trọng anh hùng, khi dễ phế vật.
Tần Lâm đứng trên gò đất giơ roi ngựa lên, lúc này gần buổi trưa, ánh mặt trời màu vàng từ phía Đông Nam chiếu tới, khiến cho mãng bào của hắn sáng chói như cầu vồng. Một người một ngựa rực rỡ hoa lệ, ngay cả Ngưu Đại Lực cầm côn cũng giống như là hộ pháp thần kỳ theo bên cạnh hắn.
Hoàng Đài Cát vốn là chần chờ không quyết, đám võ sĩ Mông Cổ chậm chạp không thể nhận được mệnh lệnh, càng không dám lỗ mãng. Thậm chí có một số thủ lãnh bộ tộc nhỏ dẫn dắt bộ hạ lui về phía sau, tay đặt trên ngực tỏ vẻ tôn kính đối với Khâm Sai, vì vậy càng nhiều võ sĩ Mông Cổ hơn tỏ ra kích động.
Oa... Trong đôi mắt to của A Sa lóe lên vẻ sùng bái, đại thúc quả thật quá oai phong, cho dù là sư phụ võ công cái thế, gặp phải quân đội Mông Cổ cũng chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm. Tần đại thúc chỉ một
người thúc ngựa giơ roi, đối mặt mấy vạn đại quân an nhiên bất động,
ngược lại là mấy vạn thiết kỵ đối diện phải xao động.
A Sa kéo kéo Uy Linh Pháp Vương:
- Lão lường gạt, lão thấy Tần đại thúc có oai phong hay không? Ha ha...
Đôi mắt gian giảo của Uy Linh Pháp Vương quét qua liên hồi trên người đám
quý tộc Mông Cổ đối diện. Ôi nhiều vàng quá, tên này tai đeo vòng vàng
chừng hai lượng, tên kia đeo bảo đao bên hông hẳn có ba cân, còn có ngọc mắt mèo, tổ mẫu lục… Ôi, chuyến này sắp phát tài rồi… Không không, lão
không có tiền đồ, muốn truyền đạo hoằng pháp, từ nay khai tông lập phái, nổi danh đời sau, vì sao lại suy nghĩ cách kiếm tiền như vậy?
Bốp! Pháp Vương nhẹ nhàng tự đánh mình mấy bạt tai, mừng rỡ không khép miệng lại được.
Thôi Hiến Sách đối diện do dự liên tục, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói:
- Tiểu vương gia, Hàn Tín có thể nhịn được nỗi nhục luồn trôn, đại trượng phu biết tiến biết thoái đúng lúc. Chúng ta muốn triều đình sắc phong
để chèn ép Tam Nương Tử, thu phục bộ chúng theo phe nàng, hôm nay cũng
chỉ có thể tạm để cho họ Tần đắc ý nhất thời.
Màn diễn hư trương
thanh thế này mười người có chín sẽ bị hù dọa. Dù sao nói thì dễ làm thì khó, mấy vạn thiết kỵ người đông tấp nập, lúc chạy trên thảo nguyên ầm
ầm như sấm động, cho dù là biết rõ sẽ không đánh, nhưng có mấy người có
thể giữ vững trấn định? Nói một câu không khách sáo, cho dù là nói
chuyện trước mặt mấy trăm người bình thường, có không ít người cũng căng thẳng tới nỗi nói không tròn câu.
Nhưng sau khi bị Tần Lâm vạch
trần, cũng hoàn toàn không thể làm gì được nữa. Nếu Hoàng Đài Cát muốn
cầu cạnh triều đình, không dám làm càn, tình cảnh rầm rộ mà y bày ra rốt cục chỉ làm nền cho Tần Lâm mà thôi.
Hoàng Đài Cát cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là vỗ ngựa đi tới trước người Tần
Lâm năm bước, thần sắc bất thiện nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn nhảy
xuống ngựa, quỳ trên mặt đất vừa vội vừa gấp nói:
- Đô Chỉ Huy Sứ Hoàng Đài Cát ra mắt Khâm Sai đại thần thiên triều, thỉnh an Khâm Sai.
Y gấp ta không gấp, Tần Lâm không vội trả lời, trước tiên hắng giọng, sau đó mới chậm rãi nói:
- Thánh... Cung... Vạn... Phúc... Khụ khụ, ừm, còn gì nữa? Đúng rồi, bản
quan suýt chút nữa quên mất, trí nhớ của ta thật là… A, xin Hoàng Đô Ty
mau mau đứng lên!
Câu này Tần Lâm nói ra kéo dài nửa ngày, Hoàng
Đài Cát phải quỳ ở đó chờ đợi thời gian nửa nén nhang. Lúc này nghe Tần
Lâm bảo đứng lên nhanh chóng nhảy dựng dậy, đùng đùng nổi giận.
Ngưu Đại Lực, còn có Lục mập xa hơn một chút suýt chút nữa phun hết cơm ăn
đêm qua ra ngoài. Tần Lâm Tần trưởng quan quả thật tổn đức, bắt Hoàng
Đài Cát quỳ gần nửa ngày giống như con trai quỳ trước phụ thân.
Chúng quý tộc Mông Cổ cùng các võ sĩ chỉ thấy là Hoàng Đài Cát từ trước đến
giờ ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Khâm Sai thiên triều, đáy lòng mỗi người có cảm nhận khác nhau.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cùng Thôi Hiến Sách liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có hơi ửng đỏ
- Chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần chết, tiểu nhân thật đúng là xấu hổ vô cùng!
Thôi Hiến Sách lắc đầu, nghiễm nhiên là một vị trung thần Mông Cổ.
Hoàng Đài Cát lên ngựa lần nữa, dẫn Tần Lâm đi về phía quân đội, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng uy hiếp:
- Đừng tưởng rằng làm Khâm Sai đại thần là có thể làm gì được ta, cho dù
là Đại Hoàng đế các ngươi cũng không thể làm gì hào kiệt vùng Tái Ngoại
chúng ta... Hừ, Tần Khâm Sai, ngươi nhìn mấy vạn thiết kỵ ta đây, có thể xưng là tinh binh cường tướng không?
Cuối cùng những lời này, thanh âm của Hoàng Đài Cát đột nhiên cao lên một quãng, truyền ra xa xa.
Tần Lâm toét miệng cười một tiếng:
- Ra chiến trường có thể chống đỡ lâu hơn so với quân dưới quyền Đồ Môn Hãn hay không?
Lần trước ở Kế Trấn, Tần Lâm nghiệm tra thi thể đoán được gian kế của Đồ
Môn Hãn và Đổng Hồ Ly, giúp Thích Kế Quang một tay, Đồ Môn Hãn bị đánh
sưng mặt sưng mũi, đại bại mà về.
Đồ Môn Hãn chính là gia tộc
hoàng kim chính tông truyền đã nhiều đời, Mông Cổ Đại Hãn độc nhất vô
nhị, Yêm Đáp Hãn lại là Đại Hãn được sắc phong, thấp hơn một bậc. Mặc dù bây giờ thế lực Thổ Mặc Đặc bộ trên thực tế vượt xa Đồ Môn Hãn, nhưng
Hoàng Đài Cát lại không dễ làm cho chúng quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan
quan quân nói mình còn mạnh hơn cả Đồ Môn Hãn.
Tần Lâm nói một
câu khiến cho y uất nghẹn mặt đỏ tới mang tai, nói cũng không phải,
không nói cũng không phải, không thể làm gì khác hơn là hừ mạnh một
tiếng, dứt khoát ngậm miệng lại.
- Tam Nương Tử, Tam Nương Tử tới!
Phía sau đại quân Mông Cổ nổi lên tiếng xôn xao, sau đó như thủy triều khuếch tán ra rất nhanh.
Tần Lâm cỡi ngựa cao to, ưỡn thẳng người nhìn ra xa, rất nhanh đã nhìn thấy nơi xa thiết kỵ cuồn cuộn tới. Hàng đầu là một lá cờ da dê màu trắng,
bên dưới là một vị nữ tử cỡi Đào Hoa mã, mặt tròn như trăng rằm, ửng
hồng như ánh ban mai, không cười mà toát ra mấy phần quyến rũ. Đầu nàng
đội đầu đội Bát Bảo quán, thân mặc bách phượng vân y, Hồng Cốt Đóa Cẩm
quần, rõ ràng là nữ tử vùng Tái Ngoại, lúc này lại ăn mặc theo nhà Hán.
Tam Nương Tử chạy đến trước ngựa cách Tần Lâm hai mươi bước, ghìm cương một cái, tung mình xuống ngựa vô cùng xinh đẹp, chạy tới mấy bước, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Vị vong nhân Thuận Nghĩa Vương Chung Kim ra mắt thiên sứ, nghênh tiếp chậm trễ, mong rằng thiên sứ thứ tội!
Thiên sứ không phải là người chim có cánh, mà là Khâm Sai thiên triều phái tới, là Tần Lâm Tần trưởng quan.
Hắn nở một nụ cười, cũng nhảy xuống ngựa, đi lên đưa hai tay đỡ:
- Vì sao phu nhân đa lễ như vậy, triều đình biết Thuận Nghĩa Vương chầu
trời, đặc mệnh bản Khâm Sai tới chiêu an phủ dụ. Mong rằng phu nhân nén
đau thương thuận theo biến cố, chuyện trên thảo nguyên này vẫn phải dựa
vào phu nhân, không thể vì vậy mà không gượng dậy nổi. truyện được lấy
từ website tung hoanh
Lời vừa nói ra, các quý tộc Mông Cổ đều
nghe ra hàm ý trong đó, thì ra triều đình vẫn ủng hộ Tam Nương Tử, bất
quá bây giờ Hoàng Đài Cát mạnh, Tam Nương Tử yếu hơn, triều đình ủng hộ
chung quy có hạn, thắng bại còn khó mà dự liệu.
Tam Nương Tử giương mày lên cao, trung khí mười phần đáp:
- Vị vong nhân thừa mông triều đình tin trọng, nhất định kế thừa di chí của tiên phu, bảo cảnh an dân, trông coi một phương!
Tần Lâm không nhịn được thầm nhủ trong lòng, ta còn khuyên phu nhân nén đau thương thuận theo biến cố, nhìn dáng vẻ của nàng nào giống như vị vong
nhân? E rằng còn tinh minh khôn khéo hơn cả khi Yêm Đáp Hãn còn sống…
Hành động này của hai người lọt vào mắt mọi người, người khác còn chưa cảm
thấy được gì, Lục mập đã cười lên trước, chọc vào hông của Ngưu Đại Lực:
- Nhìn xem, trưởng quan chúng ta lại liếc mắt đưa tình cùng Tam Nương Tử, ta thấy lần ‘chiêu an’ này… ha ha…