- Ừm, rất tốt, ngươi không có lừa gạt bản quan.
Tần Lâm gật đầu một cái, thần sắc cũng chuyển thành hòa hoãn:
- Như vậy trên người nàng có dấu hiệu đặc biệt gì không, tỷ như nốt ruồi đen, bớt hay sẹo…?
Vương Ba Tán gãi gãi đầu:
- Để tiểu nhân suy nghĩ một chút, à đúng rồi, trên mông nàng có một cái
bớt màu xanh đen, bên phải cổ có nốt ruồi đen, còn có... Còn có chân
trái đã từng ngã bị thương, bên cạnh đầu gối có vết sẹo to bằng đầu ngón thô, ngoài ra không còn gì khác.
Lục Viễn Chí sặc một cái, thầm nhủ trong lòng: ông trời già muốn chơi
chúng ta hay sao, các nơi trên người Hạ Quế Thư đều có điểm đặc biệt dễ
nhận, thế nhưng không tìm được điểm đặc thù nào ở vị trí ngực bụng, quả
thật cũng hết sức trùng hợp.
Tần Lâm cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Ba Tán, gằn giọng nói:
- Ngực nàng có nốt ruồi son, tại sao ngươi không nói ra? Cố ý giấu giếm, rốt cục là ngươi muốn gì?!
Tất cả mọi người có mặt tại trường giật mình kinh hãi, trên mảnh thi thể kia cũng không có nốt ruồi son, Tần Lâm hỏi như thế là có ý gì?!
Vương Ba Tán bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, ấp a ấp úng nói:
- Nốt ruồi son, tiểu nhân không nhìn thấy, không có... Không có, trên người nàng không có nốt ruồi son gì...
Tần Lâm không tiếp tục dây dưa vấn đề nốt ruồi son nữa, lại hỏi:
- Như vậy Hạ Quế Thư mất tích, lại phát hiện mảnh thi thể, ngươi có cho
rằng nàng đã bị giết hay không, ngươi cảm thấy ai đã giết nàng?
- Đương nhiên là đám người Tây Dương kia!
Vương Ba Tán không chút nghĩ ngợi nói:
- Trong đó có một tên là Ngõa Vi bám theo Quế Thư dây dưa không nghỉ,
hẳn là Quế Thư không chịu đáp ứng, người này thẹn quá hóa giận mới hạ
độc thủ.
Tần Lâm truy sát không nghỉ:
- Đã như vậy, tại sao ngày nàng mất tích ngươi không báo quan, sang hôm sau phát hiện mảnh thi thể mới báo quan?
Vương Ba Tán cười xấu hổ:
- Lão gia ngài cũng biết, Quế Thư làm nghề đó, sau khi đi ra ngoài bị
khách nhân lưu lại qua đêm, thậm chí một hai ngày mới trở về, trước kia
cũng thường hay có. Sau khi phát hiện mảnh thi thể, lại chờ thêm một
ngày, lúc ấy tiểu nhân mới cảm thấy lo lắng nên đi báo quan.
Như vậy... Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, không moi ra được manh mối gì hữu dụng từ miệng Vương Ba Tán, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo mọi người
rời đi.
Mới vừa đi ra không bao xa, liền chạm mặt một nhóm người hung thần ác sát, xăn tay áo thật cao hùng hổ đi tới.
Đám người này thấy đám đối diện là những quan quân Thủy sư Du Tư Cao,
Trầm Hữu Dung bèn tự giác đứng sang ven đường, nặn ra khuôn mặt tươi
cười.
Du Tư Cao không để ý bọn họ chút nào, Trầm Hữu Dung ngược lại gật đầu
một cái với bọn họ, sau đó cho Tần Lâm biết những người này là bang hội
bến cảng địa phương, chuyên cho vay nặng lãi.
Tần Lâm cau mày lại, thả chậm bước chân.
Chỉ chốc lát sau từ xa truyền tới thanh âm một trận loạn đả binh binh, xen lẫn tiếng gào thét của Vương Ba Tán:
- Các vị đại gia, không phải là không trả tiền, Quế Thư đã chết, lấy đâu ra tiền trả lại các ngươi!? Không tin, các ngươi đi tới nha môn hỏi thử xem, đã bị phân thây làm tám mảnh.
- Hừ, coi là chúng ta xui xẻo! Nếu không phải là Quế Thư chết, sẽ bắt ả đi bán cho phiên quỷ!
Tên mặt sẹo tráng hán cầm đầu phun bãi nước bọt vào mặt Vương Ba Tán,
phái người vọt vào trong nhà lục tìm, cũng không tìm được thứ gì đáng
tiền, không thể làm gì khác hơn là dẫn dắt thủ hạ hậm hực rời đi.
Bọn Tần Lâm cũng không đi xa, đứng sau khúc quanh chờ bọn họ. Tên mặt
sẹo thấy vậy cũng hơi giật mình, không biết được đám Thủy sư này có tính toán gì.
- Nào lại đây, vị Tần lão gia này có lời muốn hỏi các ngươi.
Du Tư Cao vẫy vẫy tay.
Bang hội bến cảng lợi hại tới mức nào cũng không dám hơn thua với Thủy
sư chính quy, tên mặt sẹo không thể làm gì khác hơn là cười khổ tiến
tới, thi lễ với Tần Lâm:
- Tần lão gia ở trên cao, tiểu nhân xin có lễ, không biết ngài muốn hỏi gì?
Tần Lâm cười nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, chỉ cần ngươi nói một lượt chuyện các ngươi cho Hạ Quế Thư mượn tiền là được.
Hạ Quế Thư chỉ là một kỹ nữ hành nghề lén lút, còn có Thủy sư tra vụ án
của nàng sao?! Tên mặt sẹo kinh ngạc trong lòng, ngoài mặt tất nhiên một mực cung kính, kể lại một lượt đầu đuôi gốc ngọn.
Thì ra Vương Ba Tán cực kỳ mê đánh bạc, thua hết thảy tiền mà Hạ Quế Thư kiếm được không còn một mống, còn nợ như chúa Chổm, phải giật gấu vá
vai mới miễn cưỡng xoay sở, nhưng muốn mượn tiền mới vậy không ai chịu
cho y mượn.
Hai tháng trước là Hạ Quế Thư tìm được tên mặt sẹo cho vay nặng lãi, nói muốn mượn một khoản tiền sửa nhà, mua ít tranh họa, chậu cảnh trang
trí, để cho làm ăn có chút khởi sắc.
Nhan sắc Hạ Quế Thư rất bình thường, thậm chí có thể nói có hơi xấu xí,
nhưng nàng tiếp khách sống lạnh không kỵ, ngay cả phiên quỷ Đông Tây
lưỡng dương cũng chịu tiếp, cho nên làm ăn cũng tương đối. Tên mặt sẹo
cảm thấy nàng trùng tu trang trí nhà cửa lại, nói không chừng làm ăn sẽ
tăng thêm một bậc, vẫn có nắm chắc thu hồi vốn. Vạn nhất không được bắt
Hạ Quế Thư đi bán cho phiên quỷ cũng có thể lấy lại được tiền vốn, vì
vậy bèn cho nàng mượn tiền.
Không ngờ rằng hai tháng trôi qua, bên Hạ Quế Thư cũng không có một chút động tĩnh nào cả, hỏi ra mới biết sau hôm Hạ Quế Thư mượn tiền, Vương
Ba Tán thua một số bạc ở đổ trường tương đương số vừa mượn. Lúc này tên
mặt sẹo mới hiểu được bọn họ muốn giở trò gì, bèn ép bức liên tục vài
ngày một lần, càng ngày càng hung hãn hơn.
- Ôi, không ngờ rằng Hạ Quế Thư bị giết, còn bị thất lạc hài cốt, không hoàn chỉnh, cũng coi như là báo ứng của nàng ta.
Tên mặt sẹo làm bộ cất tiếng thở dài.
Du Tư Cao cười lạnh một tiếng:
- Hừ, nếu không phải ngươi ép bức quá mức, ép nàng chạy đi dây dưa người Tây Dương, cũng sẽ không tới nỗi mất mạng oan uổng như thế.
- Tiểu nhân… tiểu nhân tổn thất cũng rất lớn!
Tên mặt sẹo sắc mặt như đưa đám, bấm đầu ngón tay tính:
- Cả lãi mẹ lãi con chừng hai mươi tám lượng, khoan tính khoản này, năm
mươi lượng tiền vốn còn nguyên, mới vừa rồi lục soát nhà nàng không được ba lượng. Thôi, người chết hết nợ, tiểu nhân tự nhận xui xẻo, cũng
không trở lại tìm Vương Ba Tán nữa.
Tần Lâm khẽ lắc đầu ra hiệu, Du Tư Cao để cho tên mặt sẹo cút đi, y
chẳng qua là tên cho vay nặng lãi, hẳn không có quan hệ trực tiếp với án mạng.
- Tần ca, tên Vương Ba Tán đó rất khả nghi...
Lục Viễn Chí thấp giọng nói:
- Không biết có phải là vì trốn nợ cho nên mạo nhận thi thể hay không…
Mới vừa rồi tên mặt sẹo kia cũng nói, bây giờ chỉ có thể xem như người
chết hết nợ, nhưng nếu Hạ Quế Thư vẫn chưa chết, y sẽ không bỏ qua dễ
dàng như vậy.
Tần Lâm gật đầu một cái, cảm giác của hắn rõ ràng hơn Lục Viễn Chí, trực giác nhiều năm hình thành nói cho hắn biết, Hạ Quế Thư và Vương Ba Tán
có vấn đề.
Bất quá chỉ tìm được ba mảnh thi thể, ráp lại cũng chỉ dài hơn một thước, rộng bằng bàn tay, hơn nữa bất quá chỉ là phần trước thân thể, không có đặc điểm nhận dạng gì, đầu mối cung cấp cực kỳ có hạn, làm sao mới có thể tìm được đầu mối rõ ràng hơn?!
Tần Lâm suy nghĩ một chút, dẫn người trở lại huyện phòng xác bên cạnh nha, hỏi thăm lão Ngọ Tác mới vừa rồi:
- Vương Ba Tán có từng thấy qua những mảnh thi thể kia chưa?
Ngọ Tác đã nhận bạc, dĩ nhiên biết gì nói nấy:
- Bẩm lão gia, sau khi y báo quan, Tiết lão gia liền kêu y tới nhận thi.
- Hồ đồ u mê!
Tần Lâm lạnh lùng ném lại bốn chữ, xoay người rời đi.
Ngọ Tác lấy làm kinh hãi: không biết người này là ai, khẩu khí lớn như
Bát Phủ Tuần Án. Bất quá cũng phải, Du Thủ Bị Thủy sư ở bên cạnh hắn
cũng chẳng khác nào người hầu.
Ra khỏi phòng xác, Lục Viễn Chí lập tức rơi vào mơ hồ: chẳng lẽ không nên nhận xác, Tiết Tri Huyện làm như vậy...
Tần Lâm cười khổ, nếu như là thi thể hoàn chỉnh hoặc giả có đặc điểm gì, gọi thân nhân tới nhận cũng là thủ pháp phá án thường quy. Nhưng ba
mảnh thi thể này không có bất kỳ đặc điểm gì, cũng không có dung mạo, dù là mẹ ruột nàng tới nhận e rằng cũng không nhận ra được, cần gì phải để cho Vương Ba Tán nhận? Tự dưng tiết lộ toàn bộ tình huống quan phương
nắm giữ cho kẻ có lòng thừa cơ lợi dụng!
Nếu không phải như vậy, mới vừa rồi Tần Lâm đột nhiên nói dối ngực thi
thể có nốt ruồi son, có lẽ cũng đã gạt được y phải khai ra điều gì đó.
- Hay là bắt tên kia lại tra khảo?
Một tên cẩm y huynh đệ xoa xoa tay, nếu dùng trọng hình, không sợ Vương Ba Tán không khai.
Tần Lâm liếc y một cái:
- Ngươi cho rằng chúng ta còn là Bắc Trấn Phủ Ty sao!?
Tên Hiệu Úy cười cười gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ ra Tần trưởng quan đã bị cách đi hết thảy chức vụ, đày đi làm việc ở Cẩm Y Vệ Quỳnh Châu, đây là vụ án ngẫu nhiên gặp ở giữa đường, làm sao có được quyền dụng hình
ép cung?! Vạn nhất bị một ít người biết, đạn hặc hắn hành động bất pháp
trên đường lưu đày sẽ là chuyện không hay.
Tra án càng gặp phải khó khăn, Tần Lâm càng cảm thấy hưng phấn. Vốn là
vụ án này không mấy liên quan với hắn, nhưng nếu đã gặp phải, cũng đã
nhúng tay vào, hắn quyết phải điều tra cho rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Huống chi đáy lòng hắn mơ hồ cảm thấy, hành động của đám người Bồ Đào Nha kia có vẻ rất cổ quái...
Tần Lâm lập tức phân phái nhân thủ, nhờ Trầm Hữu Dung trở về Thủy sư
điều động thủy binh dùng thuyền kiểm tra mặt biển Nguyệt Cảng, xem thử
có thể phát hiện ra mảnh thi thể khác hay không. Tuy rằng hiện tại cách
thời điểm phát hiện ra mảnh thi thể thứ nhất đã hai ngày, bị gió thổi
sóng đánh cá tôm rỉa nuốt, cơ hội có thể tìm thấy là vô cùng mong manh,
nhưng chỉ cần có chút cơ hội, Tần Lâm cũng sẽ không chịu buông tha.
- Tuân lệnh, dù sao coi như chúng ta đưa Thủy sư ra biển diễn luyện, cũng không phí công phu gì.
Trầm Hữu Dung không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng.
Sau đó Tần Lâm nhờ y điều phái thủy binh quen thuộc tình huống bản địa,
tìm người khắp nơi tra hỏi, để xem sau tối hôm ấy có còn ai từng nhìn
thấy qua Hạ Quế Thư hay không.
-----------
- Ôi chao, thượng đế, xin tha cho chúng con!
Tiếng gào thét bằng ngôn ngữ Bồ Đào Nha, pha lẫn với tiếng đánh gậy bôm bốp từ phương hướng đại đường huyện nha truyền tới.
Tiết Tân Nhan là vị quan văn trung niên để ria chữ bát, y mặc công phục
ngồi sau công án, hai bên ba ban nha dịch đứng thành hình cánh nhạn, uy
phong lẫm lẫm. Phía dưới mấy người Tây Dương bị bọn nha dịch đè xuống
đất, dùng hèo đánh loạn bốp bốp, nhất thời khiến cho cả sảnh đường trở
nên náo nhiệt.
- Nếu còn không chịu khai thật, bản quan tuyệt chẳng dung tình!
Tiết Tân Nhan dừng một chút, lại cười lạnh nói:
- Đám người Tây Dương các ngươi toàn là cầm thú vô quân vô phụ, giết
người thì có gì là ly kỳ? Không cần nói, Hạ Quế Thư kia nhất định là các ngươi giết!
Thời này ở thế giới Đông phương, Đại Minh là thiên triều, vô cùng khinh
bỉ Đông Tây lưỡng dương. Cho dù là loại hôn quan như Tiết Tân Nhan dụng
hình đánh người Tây Dương cũng không có chút áp lực nào, nói đánh là
đánh.
- Thượng đế nhân từ, chẳng lẽ chúng con sẽ bị đánh chết ở chỗ này sao?!
La Bố nằm lăn dưới đất, vẻ mặt như đưa đám:
- Tổ quốc Bồ Đào Nha, ta không còn cơ hội thấy ngày ngươi thoát khỏi ma chưởng của Tây Ban Nha…
Ngõa Vi cũng bị đánh trầy da sứt thịt, vẫn nói:
- Người yêu của ta ơi, xin vĩnh biệt… Công chúa Đông phương xinh đẹp ơi, đành phải chờ kỵ sĩ khác tới cứu nàng vậy…
Những người Bồ Đào Nha khác giận đến nỗi muốn đánh Ngõa Vi, nếu như
không phải là ngươi dây dưa với kỹ nữ kia không nghỉ, làm sao gây ra họa hôm nay?! Báo hại chúng ta sắp sửa phải bỏ mạng ở Đông phương này…
Tiết Tân Nhan cười lạnh không ngừng, dù sao dùng nhục hình bức cung để
cho những người Tây Dương này nhận tội phục pháp, coi như y phá được vụ
án, tối thiểu cũng sẽ được phê là ‘xử án minh bạch’.
Huống chi người Tây Dương không hiểu luật pháp Trung Quốc, không tìm
được những cách chống án như phủ khống, tỉnh khống, kinh khống (khiếu
nại lên phủ, tỉnh, kinh sư), đánh cho bọn họ nhận tội, quả thật là làm
quan địa phương không có chút nguy hiểm nào.
Thời này xử án là phải công khai, bên ngoài ngưỡng cửa đại đường có rất
nhiều dân chúng đến xem, so với Tiết lão gia, rốt cuộc dân chúng thuần
phác hơn nhiều, bàn tán ầm ĩ:
- Nghe nói những người Tây Dương này đốt giết bắt cóc ở đảo Luzon, rất
tàn ác xấu xa, trước kia ở Nguyệt Cảng chúng ta cũng đàng hoàng, không
nghĩ tới cuối cùng làm ra chuyện xấu như vậy.
Có người lập tức phản bác:
- Nói gì vậy, đảo Luzon là người Tây Ban Nha, mấy tên này là người Bồ
Đào Nha. Lúc người Bồ Đào Nha mới tới cũng từng ỷ mạnh làm càn, nhưng
mấy chục năm qua đã trở nên đàng hoàng ngoan ngoãn. Đã có không ít người Bồ Đào Nha từ Macao tới chỗ chúng ta làm ăn.
Dân chúng nói là sự thật, triều Minh hết sức cứng rắn đối với người Tây
Dương. Trước sau có tập đoàn Uông Trực và tập đoàn Trịnh thị độc bá trên biển, người Tây Dương nhất định phải đóng phí bảo hộ cho bọn họ. Bên
quan phủ cho người Bồ Đào Nha thuê Macao làm ăn, nhưng lại có chỗ khác
nhau rất lớn so với đời sau cho thuê.
Người Bồ Đào Nha ở Macao phải lệ thuộc quan địa phương cai quản, nếu như phạm pháp, quan huyện sẽ đánh hèo bọn họ mà không khách sáo chút nào.
Trong mắt quan phủ, người Bồ Đào Nha cũng chỉ tương đương với người
ngoại phiên do Thổ Ty cai quản, địa vị còn thấp hơn cả dân chúng tầm
thường.
Đây cũng giống như quýt sinh ở Hoài Nam là quýt, nhưng sinh ở Hoài Bắc
lại là chỉ. Người Tây Ban Nha thống trị đảo Luzon hung ác tàn bạo, nhưng vào triều Minh người Bồ Đào Nha ở Macao bị quan phủ Trung Quốc quản,
lại tương đối giữ quy củ.
Nguyệt Cảng là bến cảng mua bán, người Bồ Đào Nha tới đây làm ăn rất quy củ, mười mấy năm qua dân chúng cũng không cảm thấy có cái gì. Hiện tại
thấy La Bố, Ngõa Vi bị đánh rất thảm, dần dần có người cảm thấy kinh
ngạc: nếu như là dân chúng Trung Quốc bị quan phủ đánh như vậy, sợ rằng
đã sớm bị nghi ngờ là dùng nhục hình ép cung.