Cẩm Y Vệ

Chương 969: Chương 969: Ngọa bi văn




Giỏi cho Cố Hiến Thành, lời lẽ sắc bén, trong lời nói vừa phản bác Từ Văn Trường, lại mơ hồ uy hiếp Triệu Cẩm. Nếu như lão xử sự bất công, chỉ sợ các giám sát Ngự Sử cũng sẽ cáo án này đến ngự tiền, đến lúc đó Tả Đô Ngự Sử sẽ vô cùng mất mặt.

Triệu Cẩm nhướng đôi mày bạc, phát ra một tiếng cười lạnh: Thúc Thời Thúc Thời, ngươi dụng tâm quá nặng, cần gì khích tới lão phu?! Chẳng lẽ lão phu là người không phân được trắng đen hay sao?!

Tuy rằng bị Trương Cư Chính cách chức, nhưng sau khi Giang Lăng tướng công chết, Triệu Cẩm vẫn mạo hiểm đắc tội Vạn Lịch thượng tấu chương biện hộ cho Trương Cư Chính. Hiện tại lão cũng sẽ không vì tình riêng với Tần Lâm mà làm việc bất hợp pháp, thiên vị cho Thường Dận Tự.

Thường Dận Tự thật sự có hơi hoảng hốt, bởi vì cảm thấy Từ Văn Trường chính là nói hươu nói vượn, mà Cố Hiến Thành ép sát từng bước, khí thế dâng cao.

- Đừng nóng vội, cứ chống mắt chờ xem, xem Từ lão đầu tử chỉ hươu nói ngựa thế nào, khà khà…

Tần Lâm vỗ vỗ vai y, cười thoải mái.

Lúc này Thường Dận Tự mới yên lòng hơn.

Từ Văn Trường quả thật mặt dày không biết thẹn, tỏ ra hết sức đường hoàng nói:

- Cố Lang Trung nói không sai, dù là đương kim thiên tử cũng không quản được chuyện này.

Lớn mật! Trong mắt Cố Hiến Thành lóe lên vẻ dữ tợn, lớn tiếng nói:

- Chư vị đã nghe rõ, cửu ngũ chí tôn thống ngự thiên hạ, trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, người trong thiên hạ ai ai cũng là thần tử của vua, Sơn Âm Từ Vị lại nói bệ hạ cũng không quản được, quả thật là ngông cuồng bội nghịch!

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực cũng bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử chỉ trích gian nịnh, cùng chung cừu địch với Cố Hiến Thành. Cả bọn hung hăng nhìn chằm chằm Từ Văn Trường, dường như vì những lời này sẽ trở nên không đội trời chung với lão đầu tử này.

- Trời ơi, đây là thù giết cha hay hận đoạt vợ vậy?!

Tần Lâm cười hắc hắc làm động tác chọc cười, trong lòng vô cùng khinh bỉ bọn Cố Hiến Thành. Tuy rằng bề ngoài bọn họ giả vờ trung quân như vậy, thật ra trước mặt Vạn Lịch cũng không có gì hay ho, chỉ là bày ra dáng vẻ Phạm Nhan trung trực can gián, không lừa gạt được đình trượng sẽ không thoải mái.

Tới đây Triệu Cẩm không thể không có điều bày tỏ, quát thật nhỏ một tiếng:

- Từ Vị, không thể dùng miệng lưỡi sính cường như vậy!

- Học trò nói câu nào cũng là thật.

Từ Văn Trường nhìn về phía sư thúc chắp tay một cái, sau đó quay mặt sang nhìn bọn Giám Sinh, lớn tiếng chất vấn:

- Chư vị đi học ở Quốc Tử Giám này, hẳn cũng biết thị phi, hiểu đạo lý, chẳng lẽ không biết đọc chữ hay sao? Muốn biết lão phu nói có đạo lý hay không, mời theo lão phu tới đây!

Dứt lời, Từ Văn Trường nhấc chân tiến vào đại môn Quốc Tử Giám, mọi người tò mò trong lòng, bất kể quan viên hay là giáo quan, Giám Sinh thảy đều đi vào theo.

Từ Văn Trường đi thẳng đến Minh Luân đường Quốc Tử Giám, giơ tay chỉ một tấm bia đá bên trái, quay đầu lại nhìn bọn Cố Hiến Thành và bọn Giám Sinh cười lạnh:

- Cố tiên sinh, ba vị tiên sinh Giang, Dương, Lý kiến thức nông cạn cũng không nói, các vị Giám Sinh đi học ở Quốc Tử Giám, chẳng lẽ không biết chữ, không đọc được thánh huấn của Thái Tổ Hồng Vũ gia bản triều sao?!

Tấm bia đá Từ Văn Trường chỉ được đặt nằm ngang, đã mọc rêu xanh, chữ viết đã mờ, thoạt nhìn không biết đã đặt ở nơi này bao lâu, dưới ánh sáng mờ mờ của Minh Luân đường lộ ra vẻ cực kỳ cổ kính.

Nhưng hành động của lão lập tức gây ra một trận bàn tán xôn xao bên trong đám đông, có không ít người lớn tiếng kêu lên:

- Ngọa, ngọa bi văn...

Nhất thời sắc mặt bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi trở nên hết sức khó coi, ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như vừa ăn một họng phân.

Rốt cục Triệu Cẩm không cần làm chuyện trái với lòng mình nữa, lão vuốt cằm mỉm cười: Từ Văn Trường ôi Từ Văn Trường, lão thật là lão luyện!

Người đọc sách đều biết thứ này, ngược lại Tần Lâm Tần Đốc Chủ không hiểu, nghiêng đầu qua hỏi Thường Dận Tự:

- Thường huynh, đây là đồ chơi gì vậy?

Thường Dận Tự trợn trừng mắt há hốc mồm cứng lưỡi, tuy rằng y đã lăn lộn một thời gian ở Quốc Tử Giám, thật ra một chữ cũng không biết.

- Đây là lúc Thái Tổ Hồng Vũ gia tại vị ban hạ mười ba điều thánh huấn, từ Quốc Tử Giám đến phủ học châu học huyện học đều có, các học trò cần phải tuân thủ.

Tống Ứng Xương ở bên cạnh nghe được, thấp giọng nói với Tần Lâm:

- Từ lão tiên sinh chỉ, chỉ sợ là điều thứ ba trong đó...

Tống Ứng Xương lời còn chưa dứt, Từ Văn Trường đã lớn tiếng nói:

- Cố Lang Trung, nói ngươi kiến thức nông cạn không biết được tấm ngọa bi văn này, hẳn là oan uổng cho ngươi. Có lẽ lão đệ lúc vào học, lão sư không nói qua cẩn thận cho ngươi chứ gì?! Nào lại đây, mời Cố Lang Trung lại đây, Từ Vị đọc cho ngươi nghe!

Gương mặt tuấn tú Cố Hiến Thành nhất thời sưng phồng lên như gan heo, xấu hổ không đất dung thân. Từ Văn Trường quả thật là cực độc, bảo y tiến lên nghe, chẳng phải là lão sư tư thục dạy dỗ học trò ngu dốt sao?

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực lộ vẻ khổ sở, lần này mất hết thể diện, thứ này đã bỏ hoang từ lâu, không áp dụng trong thực tế, ai mà ngờ tới… Để xem lần này Cố Thúc Thời xử lý ra sao, thật sự là tiến thối lưỡng nan...

Toàn trường yên lặng như tờ.

- Để ta đọc!

Liên Chí Thanh đẩy hai tên đồng bạn đang dìu mình ra, đi tới trước ngọa bi văn chắp tay xá một xá, sau đó mới đọc điều thứ ba trên đó:

- Không cho phép Tú Tài phát biểu hết thảy ưu khuyết điểm của quân dân. Nếu như có ưu khuyết điểm của quân dân, cho phép quan lại đương chức, hiền tài bên ngoài, tráng sĩ có chí, nông phu chất phác, thương nhân kỹ nghệ có thể nói được, không ai được ngăn cản, duy chỉ có Tú Tài là không được phép.

Chu Nguyên Chương định ra thánh huấn, ưu khuyết điểm được mất hơn thiệt của triều chính, quan viên tương quan, dân chúng nông phu ẩn dật núi rừng, thương nhân bán hàng ai ai cũng có thể đánh giá chỉ trích, duy chỉ có không cho học trò bàn luận.

Có người cho rằng đây là Chu Nguyên Chương muốn học trò an tâm học tập, không nên nghị luận triều chính làm trễ nãi công khóa, nhưng nhiều người hơn cảm thấy y chỉ muốn kềm chế ngôn luận. Bởi vì ở thời này, trừ Tú Tài học trò ra, đa số dân chúng bình thường, thương nhân đều mù chữ, cho dù cho bọn họ có quyền bình luận triều chính, bọn họ cũng không có năng lực.

Vì vậy không cho phép người đọc sách, học trò nghị chính, dân chúng bình thường có thể nghị luận nhưng không có năng lực tương ứng, tương đương với làm cho cả nước từ trên xuống dưới câm miệng, hết thảy phải nghe theo triều đình an bài.

Quy định như vậy không hợp tình không hợp lý, dĩ nhiên sau khi Chu Nguyên Chương chết cũng không được tiếp tục thi hành.

Bất quá mọi việc triều Đại Minh lấy tổ tông thành pháp là lớn, sau đó tình huống xã hội xảy ra biến đổi, dù là quy định quá khứ không còn hợp thời nữa cũng sẽ không phế bỏ quy định này, mà là sẽ không tiếp tục thi hành trong thực tế nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.