Mắt Âu Dương Bằng lồi ra
ngoài, cơ mặt co rút, tràn đầy nỗi đau đớn và sợ hãi trước khi chết, vẻ
mặt ngưng đọng lại biểu lộ trong khoảnh khắc trước khi chết.
Bên miệng phun ra vết máu làm ướt vạt áo trước, trên bàn sách có bản Kỷ
Hiệu Tân Thư mở ra, trang sách trắng như tuyết lấm tấm vài giọt máu đỏ
tươi, trông vô cùng ghê rợn.
Trong miệng cắm Điêu Linh tiễn, mũi tên sắc bén đâm xuyên qua thân thể,
ló ra nửa tấc sau gáy, đuôi tên lộ ra bên ngoài được sơn và quấn dây
thừng, ánh đen lấp lánh.
- Không đúng, đuôi tên, trên đuôi tên không có vết máu!
Lục Viễn Chí lớn tiếng kinh hô thất thanh.
Vừa nói ra lời này, cả sảnh đường đều kinh hãi, nhìn kỹ đuôi tên kia quả thật không dính một giọt máu nào cả.
Lôi Bạo trợn tròn hai mắt, Hạ Ngang khẽ nhếch miệng, Nghê Trọng Viễn hít sâu một hơi khí lạnh, Thang Khả Thiện há hốc mồm cứng lưỡi, bốn tên
đường thượng quan đều kinh ngạc không thôi.
Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo trao đổi ánh mắt với nhau, sắc mặt hai người đều có vẻ khó coi.
Tần Lâm mỉm cười nhìn Lục Viễn Chí gật đầu một cái, hắng giọng nói:
- Quả thật là như vậy. Bởi vì đuôi tên đen nhánh, có máu tươi dính trên
đó hay không cũng không thấy được. Mà chúng ta thấy cảnh tượng này, lực
chú ý ban đầu bị tình cảnh tử vong ly kỳ tên cắm vào miệng người chết và sắc mặt ghê rợn thu hút, khó tránh khỏi bỏ quên chi tiết tầm thường
này.
Lục Viễn Chí chớp chớp đôi mắt nhỏ, tiếp lời Tần Lâm:
- Nếu bị mũi tên xuyên miệng mà chết, trong miệng người chết nhất định
máu tươi phun trào, có thể thấy trên vạt áo và binh thư dính không ít
máu, tại sao đuôi tên lại sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ là từng bị người ta
lau đi? Nếu là như vậy, mũi tên này không phải là từ ngoài cửa sổ bắn
vào, mà là có người cầm nó đâm chết Âu Dương tướng quân!
- Thật ra thì chính đệ đã trả lời câu hỏi của mình.
Tần Lâm dứt lời, cười mà không nói.
Bạch Sương Hoa hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý Tần Lâm, ngay sau đó Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực cũng chợt hiểu ra.
Tào Tứ vô cùng căm hận Tần Lâm, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Họ Tần ngươi muốn giở trò gì, dùng lời muốn lừa gạt ai vậy?
- Ngu ngốc!
Lục mập khẽ gắt, hai tay nắm hờ tạo ra tư thế cầm tên đâm vào miệng
mình, sau đó làm bộ phun ra máu tươi phụt một tiếng, phun nước bọt lên
tay.
Mọi người lập tức hiểu ra, chính là vì mũi tên không phải từ ngoài cửa
sổ bắn tới, mà là bị người cầm trong tay đâm chết Âu Dương tướng quân.
Trước khi Âu Dương Bằng chết phun ra máu tươi tất nhiên phun vào đuôi
tên và trên tay hung thủ cầm đuôi tên, vì vết máu rơi lên tay nên không
dính vào đuôi tên.
Và như vậy, người hành hung nhất định phải lau sạch vết máu trên đuôi
tên, nếu không cho dù là ngu ngốc cũng có thể nhìn ra đó là một tay nắm
mũi tên, cắm nó vào trong miệng Âu Dương Bằng.
Hiểu là hiểu, nhưng các huynh đệ, nhất là Bạch Sương Hoa thấy Lục mập
phun nước bọt đầy tay không khỏi lắc đầu quầy quậy, tên mập này cũng
thật là xấu xa.
Ngưu Đại Lực lại bị cảnh tượng này nhắc nhở, lập tức gọi:
- Tần trưởng quan, chúng ta mau mau đến các nơi trong nha lục soát một
chút, thời gian hung thủ gây án cũng không nhiều, có lẽ vẫn chưa kịp vứt bỏ vải lau vết máu.
- Ừ, dầu sao cũng coi như là một đầu mối.
Tần Lâm lập tức ra lệnh cho huynh đệ quan giáo đi tra xét.
- Dựa vào cái gì lục soát phòng sổ sách chúng ta?
Nghê Trọng Viễn kêu lên.
Thang Khả Thiện cũng không tốt lành gì, cưỡng từ đoạt lý nói:
- Toàn là lời phiến diện của ngươi, biết đâu máu không phun lên Điêu Linh tiễn thì sao?
Đám quan quân cấp thấp Kinh Lịch, Trấn Phủ, Thiên Hộ chỉ nhìn Lôi Bạo. Y là tâm phúc của Âu Dương Bằng, hiện tại Âu Dương Bằng đã chết, Giáng
Châu vệ mơ hồ xem y là thủ lãnh.
Lôi Bạo không chút nghĩ ngợi phất phất tay:
- Lão Nghê, lão Thang, cả đời chúng ta không làm chuyện gì có lỗi với
lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, cứ mặc cho bọn họ lục soát đi!
Nghê, Thang không còn gì để nói, chỉ đành phải để cho Ngưu Đại Lực dẫn
dắt cẩm y quan giáo đến tra xét trong phòng sổ sách của từng người.
Tần Lâm cười cười, chỉ chỉ đuôi tên:
- Thang Chỉ Huy nói ta là lời phiến diện cũng không sai, cho nên ta phải tìm ra chứng cứ thuyết phục. Ba Đặc Nhĩ, lấy một mũi Điêu Linh tiễn của ngươi cho ta.
Triết Biệt dùng tên giả Ba Đặc Nhĩ, y không biết Tần Lâm muốn làm gì
nhưng không hề do dự, lấy từ ống tên dưới đất ra một mũi tên, rất cung
kính đưa cho Tần Lâm. Ống tên của y bị binh sĩ Giáng Châu vệ mang vào
Chỉ Huy Sứ Ty làm chứng cứ ngay từ đầu.
Túi da trâu đựng công cụ pháp y được buộc trên lưng ngựa mang theo, Lục
Viễn Chí đã sớm mang ra, Tần Lâm lấy từ trong đó ra cọ quét vân tay và
bột bạc, cẩn thận tỉ mỉ quét vào đuôi tên.
Rất nhanh, vị trí Triết Biệt cầm liền hiện ra dấu vân tay.
Tần Lâm giơ đuôi tên lên giới thiệu:
- Bàn tay người ta có bã nhờn và mồ hôi, phàm là nơi nào bị tay người sờ qua sẽ lưu lại dấu tay, dùng bột bạc quét lên sẽ làm nó hiện ra.
Đạo lý này rất dễ dàng hiểu được, thời này mọi người cũng đã lăn tay
trên văn thư khế ước, bất quá vẫn chưa biết phương pháp lấy vân tay.
Tần Lâm dứt lời lại đi tới bên cạnh thi thể Âu Dương Bằng, dùng cọ quét
vân tay quét nhẹ lên hung khí Điêu Linh tiễn. Lần này kết quả lại bất
đồng, đuôi tên dính một lớp bột bạc thật mỏng, nhưng thủy chung không
thấy có vân tay.
Đây là chứng cứ hữu hiệu cho thấy đuôi tên đã từng bị lau sạch. Khai
cung bắn tên sẽ phải nắm vào đuôi tên, không thể nào không để lại vân
tay!
Bất quá sau khi Tần Lâm làm xong cũng khe khẽ thở dài, nếu như đuôi tên
không bị lau sạch, chỉ bằng vào vân tay là có thể bắt được hung thủ. Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua trên người bốn tên đường thượng quan và
tên thân binh đưa trà.
- Vậy cũng chưa chắc…
Tôn Hữu Đạo tương đối giảo hoạt, rất nhanh nghĩ tới sơ hở duy nhất:
- Nếu như người hành thích biết Tần trưởng quan có thủ đoạn làm cho dấu
tay hiện ra, lúc bắn tên mang bao tay hoặc dùng vải quấn vào tay, đuôi
tên cũng sẽ không lưu lại dấu tay.
Tần Lâm cười hắc hắc:
- Vậy vết máu thì sao, chẳng lẽ ngươi nói lúc Âu Dương tướng quân sắp
chết phun máu tươi ra, cũng bị hung thủ dùng vải quấn mới không dính lên đuôi tên sao?
Tôn Hữu Đạo không còn gì để nói, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Lâm, hừ mũi thật mạnh một tiếng.
- Tôn lão đệ đừng nóng giận, chuyện này không liên quan với thương đội quý phủ, hạ quan có thể làm chứng.
Nghê Trọng Viễn gật đầu cười bồi, cho dù là danh tiếng Tần Lâm lớn hơn
nữa, lại được thượng cấp trực tiếp của y là Ma Quý Ma Tổng Binh sùng
bái, nhưng so ra Thiếu Sư phủ quan trọng hơn nhiều trong lòng y.
Thang Khả Thiện cũng vỗ ngực:
- Sợ rằng còn có Thát Tử mưu đồ bất chính, lúc thương đội Tôn lão đệ lên đường, hạ quan sẽ phái một đội tinh binh đi theo hộ vệ.
Tôn Hữu Đạo nhìn Tần Lâm cười lạnh, muốn đối nghịch với Thiếu Sư phủ ở
Sơn Tây chính là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Ngưu Đại Lực lục soát xong xuôi tỏ vẻ buồn bực trở lại, y không tìm được thứ gì.
Tần Lâm cười cười bất đắc dĩ, xem ra đối phương hạ thủ rất sạch sẽ lưu
loát, sẽ không để lại sơ hở rõ ràng cho mình tra xét. E rằng ngay từ đầu vải lau vết máu và y phục dính máu Âu Dương Bằng lúc hung thủ hành hung đã bị tẩu tán.
- Con bà nó, thật sự là quá khinh người!
Lôi Bạo đột nhiên đấm một quyền vào tường, kêu phịch một tiếng:
- Tướng quân bị giết ở nội nha Chỉ Huy Sứ Ty, nếu chuyện này truyền dương ra ngoài chúng ta còn có mặt mũi gặp người sao?
Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện mới vừa rồi còn ra vẻ nịnh nọt Tôn Hữu
Đạo, lúc này cũng cúi thấp đầu xuống, ai nấy thầm tính toán trong lòng.
Chỉ Huy Sứ lại bị giết trong nha môn bản vệ, đám đường thượng quan bọn
họ cũng không tránh được trách nhiệm, e rằng tiền đồ sẽ không tươi sáng, nói không chừng còn bị hỏi tội.
Tần Lâm cau mày lại, thấy Lôi Bạo dùng tay phải, có vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Lôi Chỉ Huy, tay ngươi không sưng lên sao?
Bạch Sương Hoa cúi đầu cười khúc khích, tên Tần Lâm này rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng.
Thần sắc Lôi Bạo lúng túng, bị một tên binh sĩ quèn thanh tú nho nhã
búng một chỉ gây thương tích quả thật hết sức mất thể diện, cho dù đối
phương là cao thủ đại nội, cũng rất mất mặt.
Y lúng túng nói:
- Thật ra vẫn còn sưng, may nhờ thuốc của Hạ lão đệ rất tốt. Y thuật của y là gia truyền, trị vết thương té ngã sưng đau rất tốt.
Lục Viễn Chí chen lời nói:
- Tần ca và ta cũng là xuất thân y quán Lý thị Kỳ Châu đây, có thể coi là đồng nghiệp, không biết Hạ Chỉ Huy...
Hạ Ngang rất khiêm tốn nói:
- Tổ tiên tại hạ đều là y quan trong quân, đến đời phụ thân tại hạ mới
tình cờ kiếm được công trận chuyển thành võ quan. Chỉ là chút y thuật
nho nhỏ, không dám bêu xấu trước mặt đệ tử Lý thần y.
Tần Lâm chỉ chỉ bọn Triết Biệt sưng mặt sưng mũi:
- Phiền Hạ Chỉ Huy trị liệu cho bọn họ, bây giờ xem ra mũi tên hẳn là bị người nắm đâm vào trong miệng Âu Dương tướng quân, không quan hệ nhiều
lắm với mấy vị thương nhân Mông Cổ này.
Hạ Ngang hơi chần chờ một chút, rốt cục vẫn lấy dược vật ra trị liệu cho bọn Triết Biệt.
Chẳng những Triết Biệt cảm kích Tần Lâm, đám cẩm y quan giáo biết được
nội tình đều âm thầm gật đầu, đi theo Tần trưởng quan lại khác, một vị
trưởng quan lúc nào cũng lo lắng cho thuộc hạ như vậy quả thật là hiếm
có.
Tần Lâm không chỉ trị thương cho Triết Biệt, trong lời nói còn có ý giải vây cho y. Tào Tứ vừa nghe như vậy bèn nhảy dựng lên, không phải là sẽ
làm cho mưu đồ của Thiếu Sư phủ bị rối loạn sao?
Y bèn gằn giọng nói:
- Ngươi nói là không phải thì không phải hay sao? Âu Dương Bằng là một
người sống, có thể mặc cho người khác cắm tên vào miệng mình sao? Ta
thấy rõ ràng là Thần Tiễn Thủ Mông Cổ thừa dịp Âu Dương Bằng đang ngáp
bèn bắn vào miệng y một mũi tên.
Thừa dịp ngáp bắn vào trong miệng, cố nhiên độ khó rất cao, nhưng so với vào phòng ám sát tựa hồ không đáng kể gì, Tào Tứ nói như vậy cũng có
chút đạo lý. Âu Dương Bằng là một người sống, há có thể trơ mắt nhìn
hung thủ đi vào nhà, cắm mũi tên nhọn vào trong miệng mình?
Lôi Bạo chớp chớp mắt, ngơ ngác nói:
- Cũng đúng, Âu Dương tướng quân tinh thông võ nghệ, giương một cánh
cường cung nặng hai thạch, vung một thanh quan đao nặng bốn mươi tám
cân, bình thường mười tám người không tới gần được, ai có thể cắm mũi
tên nhọn vào trong miệng ngài?! Hơn nữa, hơn nữa tướng quân cũng không
kịp gào thét...
- Chẳng lẽ là Uy Đức Pháp Vương tự mình xuất thủ?
Bạch Sương Hoa ghé vào bên tai Tần Lâm thấp giọng nói, thổ khí như lan, khiến cho lỗ tai Tần Lâm ngứa ngáy.
Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, sau đó kiên định lắc đầu một cái:
- Chỉ Huy Sứ Ty đề phòng sâm nghiêm, Âu Dương tướng quân cũng không phải là người tầm thường. Cho dù là Uy Đức Pháp Vương cũng không có thể giết chết y lặng lẽ không tiếng động như vậy. Nếu đổi lại là nàng, có thể
làm được chăng?
Bạch Sương Hoa cau đôi mày thanh tú suy nghĩ một chút, cuối cùng không nói gì.
Chỉ Huy Sứ Ty có một Tổng Kỳ dẫn dắt năm mươi tên tinh binh tuần tra hộ
vệ, đi vào đại môn còn phải xuyên qua đại đường, nhị đường đề phòng sâm
nghiêm, cuối cùng mới có thể đến nội nha. Ban ngày ban mặt muốn bí mật
lẻn vào, Bạch Sương Hoa cảm thấy cũng rất khó khăn.
Hơn nữa bố trí bên trong phòng này cũng không giống như trong chớp mắt
là có thể hoàn thành ám sát, bởi vì cửa cách bàn tới hơn một trượng, bất cứ kẻ nào xuất hiện ở cửa cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của Âu Dương Bằng.
Cho dù là thích khách lăng không bay tới, muốn lướt qua bàn làm việc đâm Điêu Linh tiễn vào trong miệng Âu Dương Bằng, đồng thời còn không thể
để cho y phát ra bất kỳ thanh âm nào, sợ rằng cũng không dễ dàng gì.
Lẻn vào, ám sát, Bạch Sương Hoa cảm thấy mình có thể làm được, nhưng
muốn đâm Điêu Linh tiễn vào trong miệng Âu Dương Bằng lặng lẽ không
tiếng động, không kinh động đến bốn vị Chỉ Huy Lôi, Hạ, Nghê, Thang
trong phòng mình, chuyện này thật sự khó khăn.
- Càng nghĩ sâu, càng cảm thấy là người quen gây án.
Tần Lâm nghĩ ngợi nói.
Bạch Sương Hoa ngẩn ra, không biết hắn là nói chuyện với mình hay là đang lẩm bẩm.
Tần Lâm lại sờ cằm, từ từ nói:
- Từ vết máu văng tung tóe trên bàn có thể đoán được thi thể chưa từng
bị dịch chuyển. Nói cách khác Âu Dương Bằng là ngồi trên ghế bị làm hại, trước đó chúng ta đã đoán được thích khách là cầm tên đến gần người
tiến hành ám sát, nếu như thích khách chợt xuất hiện, Âu Dương Bằng há
có thể không kêu lên, há có thể tiếp tục ngồi yên trên ghế như vậy?! Cho nên chỉ có thể là người quen gây án, dưới tình huống Âu Dương tướng
quân không hề cảnh giác đột ngột xuất thủ, mới có thể xuất kỳ bất ý giết chết vị tướng quân võ nghệ cao cường này trên ghế.
Bạch Sương Hoa nghe đến đó, ánh mắt hoài nghi liền nhìn về phía thân binh bưng trà, hàn quang lóe lên trong mắt.
Đáng thương tên thân binh kia chẳng qua là tên hỏa đầu quân bưng trà hầu hạ tướng quân, làm sao có thể chịu đựng được giáo chủ Ma giáo áp bức
như vậy. Y vừa chạm vào ánh mắt nàng nhất thời sắc mặt vàng khè, trán
nhỏ xuống mồ hôi hột ròng ròng, cơ hồ mềm nhũn ngã xuống.
May Tần Lâm hơi ngập ngừng một chút bèn thấp giọng nói:
- Không phải là y, thích khách muốn giết Âu Dương Bằng phải đi vòng qua
sau bàn, tới bên cạnh ghế, sau đó cầm mũi tên nhọn trong tay đột ngột
đâm ra. Tên thân binh này chỉ có thể đặt bình trà trên bàn xong phải đi
ra, nếu như y vòng ra sau bàn lập tức sẽ khiến cho Âu Dương Bằng cảnh
giác.
Tần Lâm cũng là vừa nghĩ vừa nói, tới đây trong lòng bất chợt giật mình, chẳng lẽ là bốn vị Chỉ Huy sao? Cũng chỉ có bọn họ có thể mượn danh
nghĩa đàm luận công vụ đi tới bên người Âu Dương Bằng mà không khiến cho y cảnh giác, sau đó thừa dịp Âu Dương Bằng không đề phòng đột ngột ra
tay ám sát.
Nhưng vẫn còn có một số điểm kỳ quái, tỷ như quyển binh thư mở ra ngay ngắn, tỷ như Âu Dương Bằng há to miệng…