Giảo tràng sa chính là thổ
tả, một loại bệnh truyền nhiễm đường ruột cực mạnh, dưới tình huống y
học còn lạc hậu, xác suất tử vong rất cao, trẻ con mắc phải bệnh này là
cực kỳ nguy hiểm.
Sau khi Tần Lâm nghe xong khẽ cau mày, hắn biết Lục mập mang theo bên
mình một số thuốc thường dùng, bất quá chủ yếu là trị cảm mạo nóng sốt,
trầy da sứt thịt, cũng không có Hoàng Cầm Định Loạn thang hoặc là Ngọc
Xu đan.
Có người bán hàng nghe lời Lục Viễn Chí, lập tức kinh hô thất thanh:
- Định Loạn thang gì đó, đúng rồi, tiệm thuốc bên kia sông có bán. Lần
trước khuê nữ nhà Lý Cẩu Tử mắc giảo tràng sa, chính là Phạm Nhất Thiếp ở Phong Lăng trấn kê toa.
Nghe nói bờ sông đối diện có thuốc, Tần Lâm không chậm trễ chút nào, đi tới bờ sông nhìn đám thuyền phu kêu to:
- Ai có thể lập tức qua sông? Tại hạ ra một trăm lượng bạc!
Lục Viễn Chí rất phối hợp giơ hai thỏi bạc lên thật cao.
Dân chúng cả kinh trợn mắt há mồm, ai nấy cho rằng Đỗ gia gặp được quý nhân.
Đôi môi phu thê Đỗ gia run run, sửng sốt hồi lâu, chợt quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp: người tốt, người tốt!
Nhưng đám thuyền phu cũng không đáp ứng, bọn họ nhìn ngân lượng hết sức
thèm thuồng, cuối cùng vẫn là cười khổ lắc đầu một cái: xin lỗi, nếu
chúng ta đắc tội Thiếu Sư phủ, chỉ sợ là có tiền cũng mất mạng.
- Ha ha ha, vội vàng qua sông ư?
Tiếng cười kiêu ngạo của Tào Tứ từ cách đó không xa truyền tới, phía sau y là thương đội thật dài, người này hướng về phía Tần Lâm nhổ toẹt một
cái:
- Chờ thêm ba canh giờ, các gia gia qua hết rồi hãy nói!
Có câu nói dưới trọng thưởng ắt có dũng phu, vốn là Tần Lâm đưa ra một
trăm lượng bạc trọng thưởng, tuy đám thuyền phu sợ sệt không tiến lên,
nhưng trong số đó cũng có hai ba người bắt đầu do dự. Ngay cả cung binh
Tuần Kiểm ty giữ thuyền cũng nháy mắt với nhau, nhìn dáng vẻ đã hết sức
động lòng.
Nhưng Tào Tứ dẫn người chạy tới, mới vừa rống lên một tiếng như vậy, cục diện lập tức thay đổi. Những thuyền phu kia câm như hến, cung binh cũng thè lưỡi thật dài, không dám động lòng như trước.
Người nhà Tể tướng thất phẩm quan, năm đó Thích Kế Quang Thích đại soái
gặp quản gia tướng phủ Du Thất cũng phải tươi cười xưng huynh gọi đệ.
Tuy rằng Tào Tứ này không phải là Đại quản gia trong phủ Trương Tứ Duy,
nhưng ở một dãy Quan Trung cũng là nhân vật giậm chân một cái rung trời
chuyển đất. Chớ nói dân chúng, cho dù là Tri Huyện Tri Phủ, có ai dám
lên mặt trước mặt Thủ Phụ Đại Học Sĩ?!
Hắc Tuần Kiểm cũng dẫn chừng mười tên cung binh thở hồng hộc chạy tới, lộ vẻ nịnh hót tươi cười nói với Tào Tứ:
- Tứ gia, đã chuẩn bị thuyền xong, mời ngài qua trước.
Tào Tứ quét nhìn qua Tần Lâm, cười lạnh nói:
- Ừm, lương thảo hàng hóa rất nhiều, Tứ gia ta phải giám sát, tránh cho
có kẻ thừa dịp loạn lẩn vào, lão Hắc ngươi cũng phải trông chừng cẩn
thận. A Miêu A Cẩu gì đó, đừng để bọn chúng làm bẩn mắt Tứ gia ta.
Con bà nó, Tào Tứ lấn hiếp người quá đáng! Đám huynh đệ Hiệu Úy Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí vô cùng căm phẫn, nhìn chằm chằm Tần Lâm, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ nhào tới ra tay.
Tần Lâm lắc đầu một cái, cho dù là đánh thắng Tào Tứ, thuyền gia sợ hãi
oai của Thiếu Sư phủ cũng sẽ không dám chở người khác qua sông, thân
phận của mình càng không thể ra tay. Vốn hắn và Trương Tứ Duy là chính
địch (kẻ địch chính trị) với nhau, nếu Tào Tứ biết chuyện này nhất định
sẽ hết sức gây khó cho hắn.
- Mụ mụ, tỷ tỷ, đau bụng...
Đỗ Thập Nhất Lang thấp giọng rên rỉ, cha mẹ và hai tỷ tỷ nó nhất thời luống cuống tay chân.
Tần Lâm quay đầu lại xem thử, chỉ thấy sắc mặt tiểu hài tử này đã hết
sức khó coi, bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng. Chịu đựng khoảng nửa
canh giờ đã là cực hạn, tuyệt không thể nào kéo dài ba canh giờ nữa. Đợi đến khi thương đội quy mô khổng lồ của phủ Trương Tứ Duy qua sông, e
rằng nó đã chết trong lòng tỷ tỷ mình.
Tần Lâm thở dài, bước lên một bước, hướng về phía Tào Tứ cười khanh khách chắp tay một cái:
- Tào Tứ gia, tại hạ có điều mạo phạm mong ngài có thể bao dung, bất quá Đỗ gia này và ngài kiếp trước không oán kiếp này không thù. Mạng Thập
Nhất Lang chỉ còn trong khoảnh khắc, chỉ chờ sang Phong Lăng trấn bờ bên kia mua thuốc cứu mạng. Lúc quý phủ qua sông, chẳng hay có thể cho bọn
họ lên thuyền đi theo hay chăng?
Cái gì? Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều cảm thấy có hơi uất nghẹn. Từ
trước tới nay Tần trưởng quan chiếm tiện nghi không chê nhiều, thua
thiệt nửa phần không chịu, chưa bao giờ phải hạ mình cầu xin ai cả.
Bạch Sương Hoa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt lạnh như băng trong
phút chốc giống như Xuân về khắp chốn, cười lúm đồng tiền như hoa nở.
Bất tri bất giác, ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Lâm dịu dàng hơn trước
mấy phần.
Cách đó không xa trong cánh rừng nhỏ bên cạnh, một nam nhân dùng đấu lạp che kín mặt gật đầu một cái:
- Mang quan tài can gián cho tới chết nghênh đình trượng, không nhượng
đám quyền gian dù chỉ là nửa bước. Tấm lòng Tần tướng quân như sắt đá,
lại dùng lời lẽ mềm mỏng vì một đứa trẻ, cúi đầu trước mặt một tên ác
nô, quả thật khiến cho Doãn mỗ vừa kinh ngạc vừa khâm phục không thôi.
Du Thất âm thầm gật đầu. Lúc trước Tương gia đã nhìn lầm Trương Tứ Duy, nhưng đã nhìn đúng Tần Lâm.
Trương Tử Huyên đưa mắt nhìn Tần Lâm nơi xa, ngạo nghễ nói:
- Kim Cương trợn mắt, vì đó hàng phục tứ ma. Bồ Tát thấp mi, cho nên từ
bi lục đạo. Doãn tiên sinh, bây giờ ngươi đã biết ta bảo ngươi rời núi
tương trợ, chính là giúp cho tài thao lược của mình gặp được Minh chủ
rồi phải không?
Doãn Tân Thương trầm ngâm nói:
- Tần tướng quân hổ gầm ưng dương, mắt thần như điện, cũng không thể
khiến cho Doãn mỗ tâm phục. Thế nhưng tuy hắn sát phạt giết chóc trong
núi thây biển máu, thủy chung trong lòng vẫn còn giữ được một niệm nhân
từ, bản tâm vững như bàn thạch không thể dao động, thật sự đã khiến cho
Doãn mỗ bội phục. Phải biết sở học của Doãn mỗ rất nặng sát nghiệt, nếu
như phục vụ cho Tần tướng quân mà y lại không có một niệm nhân từ này,
vậy thì không phải là phúc cho bá tánh.
Nếu như nói trước kia Doãn Tân Thương là bởi vì chịu ân huệ Giang Lăng
tướng phủ, lại thấy Tần Lâm có kiến thức xuất chúng bất phàm mới chịu
rời núi tương trợ, vậy hiện tại y đã cam tâm quy phục, tình nguyện phục
vụ cho Tần Lâm.
Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị, hạ thấp giọng hỏi:
- Hôm qua Doãn tiên sinh nói Tần huynh là năng thần thời bình, gian hùng thời loạn, bất quá cục diện Đại Minh hiện tại là giao thời giữa thời
bình và thời loạn, tương lai là bình hay loạn cũng chưa biết chừng, như
vậy rốt cuộc Tần huynh có thể đi tới bước nào?
Doãn Tân Thương nghĩ ngợi hồi lâu, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng thốt ra bốn chữ chém đinh chặt sắt:
- Nhân giả vô địch! (Kẻ có lòng nhân là vô địch)
Dường như là hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng không cần nói rõ ràng
cũng có thể hiểu được, đôi mắt Trương Tử Huyên chợt ngời sáng.
Bảo kiếm Tần Lâm diệt sạch
yêu ma quỷ quái, trong lòng vẫn còn một niệm nhân nghĩa, thế nhưng Tào
Tứ quả thật là hạng người cuồng vọng, thấy hắn dùng lời lẽ mềm mỏng cầu
xin lại ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha, nếu không phải là ngươi nói, Tứ gia ta cũng chuẩn cho. Nhưng là ngươi nói, vậy Tứ gia không chuẩn, cho dù là đứa nhỏ này chết đi
cũng là chết vì những lời này của ngươi!
Tào Tứ dứt lời liền liếc mắt nhìn chăm chú vào Tần Lâm, hết sức đắc ý
vong hình. Nếu y biết người tuổi trẻ lời lẽ mềm mỏng này đã từng là Trụ
Quốc, Thái Tử Thái Bảo, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, không biết sẽ nghĩ thế
nào.
Thần sắc Tần Lâm không thay đổi, nhưng lệ quang trong mắt đã ngưng đọng
thành thực chất. Lại thầm nghĩ Trương Tứ Duy ở kinh thành trừ phản bội
Giang Lăng đảng ra, dường như đạo đức cá nhân vẫn còn rất tốt. Không ngờ rằng lão cậy mạnh bá đạo ở quê nhà Quan Trung như vậy, chỉ nhìn một
cách đơn thuần người làm Thiếu Sư phủ Tào Tứ này, cũng biết ngày thường
bọn họ hành sự như thế nào.
Dân chúng cũng không bị lời của Tào Tứ lừa gạt, không ít người thấp
giọng than oán, Thiếu Sư phủ qua sông thật vô cùng ngang ngược. Mặc cho
người ta có đại sự việc gấp như tang gả cưới cũng tuyệt không chịu châm
chước cho, nhất định phải tranh đi trước. Vị công tử trẻ tuổi này vất vả khẩn cầu, ngươi lại tạt nước lạnh vào mặt hắn, chẳng lẽ cho là chúng ta đã mù mắt hay sao?
Phu thê Đỗ gia trơ mắt nhìn bệnh tình con trai càng ngày càng nặng, nhất thời ngã lăn ra đất, kêu trời trách đất khóc rống lên. Bé gái nhỏ Đỗ
gia đột nhiên chạy đến bên người Tần Lâm, kéo kéo vạt áo hắn, ngước
khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, nước mắt chan hòa lên nhìn hắn:
- Đại ca ca, cầu xin huynh cứu cứu đệ đệ của muội, huynh là người tốt, Thập Nương van huynh...
Giọng đứa bé này hết sức dễ nghe, dáng vẻ lại khiến cho người ta đem lòng thương mến, Tần Lâm vuốt tóc nó, ôn tồn nói:
- Yên tâm, ca ca sẽ nghĩ biện pháp.
Tào Tứ cười lạnh một tiếng, đi thong thả từ từ ra xa, cố ý lớn tiếng nói:
- Ôi, thời tiết thay đổi, đám nhỏ mau mau chất hàng lên thuyền, bằng
không chúng ta sẽ phải mắc mưa ở bờ Nam giống như đám nhà quê này.
- Các huynh đệ, phụ giúp gia môn Thiếu Sư phủ một tay.
Hắc Tuần Kiểm rất biết điều thét lớn, lại không có hảo ý nhìn Tần Lâm một chút, đặc biệt thêm một câu:
- Chú ý nhìn thật kỹ, đừng để cho những kẻ không phận sự trà trộn lên thuyền, làm hỏng đại sự của Tứ gia.
Dân chúng không chịu đựng được, có người nhổ toẹt xuống đất, thấp giọng mắng:
- Chó cậy thế người!
- Cái gì chó cậy thế người, vậy cũng gọi là người sao? Chó cậy thế chó thôi!
Một tên Tú Tài nghèo mắng xéo, Tào Tứ kia vốn chính là một con chó Thiếu Sư phủ, Hắc Tuần Kiểm ở trước mặt y giống như một con chó Nhật, chỉ có
thể coi là chó cậy thế chó.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, không coi Tào Tứ vào đâu, có một ngàn biện
pháp làm cho y muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là giúp cho đứa nhỏ Đỗ gia qua sông chữa
bệnh, không thể không tìm đường tắt.
- Chậm đã!
Tần Lâm gọi Tào Tứ lại, sau đó lệnh cho Lục Viễn Chí lấy trong bao ra
một thỏi kim nguyên bảo, cầm thỏi vàng sáng chói trên lòng bàn tay.
Dân chúng cả kinh trợn to hai mắt, người trẻ tuổi này thật là có tiền,
chẳng lẽ là bỏ tiền mua chuộc Tào Tứ, khiến cho y tự dưng chiếm được ích lợi lớn như vậy? Bây giờ cứu được Đỗ Thập Nhất Lang, tương lai làm sao
có được may mắn như vậy nữa, e rằng sẽ phiền phức hơn.
Nước miếng Tào Tứ cũng sắp chảy xuống, hàng năm y buôn bán thay Thiếu Sư phủ, thấy trên kim nguyên bảo có khắc chữ Phong cũng biết là nguyên bảo do Huệ Phong hiệu ở kinh sư đúc ra, một thỏi chính là năm mươi lượng
vàng ròng, năm trăm lượng bạc. Phải biết, thân giá của cô nương xuất sắc nhất trong thanh lâu Đại Đồng phủ cũng chỉ có năm sáu trăm lượng!
- Tào Tứ, ngươi có gan đánh cuộc so tài cùng ta chăng?
Tần Lâm mỉm cười huơ huơ thỏi vàng, khiến cho Tào Tứ cảm thấy hoa mắt:
- Nếu như ngươi thắng, sẽ thua số vàng này cho ngươi, nếu như ngươi
thua, chỉ cần để cho ta cùng dân chúng qua sông trước là được.
Hoàng kim mê mắt người, tài bảo động lòng người, bất quá Tào Tứ vẫn chưa bị vàng bạc làm cho mờ mắt, híp mắt nhìn chăm chú vào vàng, do dự hỏi:
- Đánh cuộc như thế nào?
- Chúng ta có mười bốn người ở đây, ngươi tùy tiện chọn ra một người,
sau đó bên các ngươi cũng chọn ra một người, chỉ cho phép dùng binh khí
mang theo tùy thân, xem ai đánh thắng!
Tần Lâm dứt lời liền đưa thỏi vàng ngang qua dưới mũi Tào Tứ một cái, nụ cười của hắn hết sức chân thành, thanh âm còn chân thành hơn cả bà
ngoại sói:
- Người là do ngươi chọn, suy nghĩ một chút đi, không phải là cửa thắng của ngươi rất lớn sao?!
Nơi này tiếp giáp ba tỉnh, bên trong Thái Hành sơn, Tần Lĩnh rất nhiều
thổ phỉ, hào cường đi làm ăn buôn bán phải có thật nhiều hộ viện bảo
tiêu đề phòng, trong thương đội Thiếu Sư phủ cũng không chỉ có một cao
thủ.
Tuy rằng Tào Tứ ngang ngược kiêu ngạo, thật ra thì vẫn có chút tinh
minh, nếu không Thiếu Sư phủ cũng sẽ không phái y ra ngoài buôn bán. Y
tính toán cẩn thận, cảm thấy người của hai bên xuất chiến đều do mình
chọn, quả thật cửa thắng rất lớn, liền gật đầu đáp ứng:
- Ngươi chờ đó đừng chạy, Lý Cẩu Tử, đi gọi người tới!
Lục Viễn Chí thấy vậy có hơi buồn bực, tiến tới bên người Tần Lâm thấp giọng hỏi:
- Này, Tần ca, nếu như đối phương chọn trúng lão Ngưu hoặc huynh đệ Hiệu Úy khác cũng không nói, nhưng đệ lại không biết võ công, còn huynh
nữa….
Người ngoài chỉ cho rằng Tần Lâm ngăn voi cứu giá, đơn kỵ xông trận,
xưng là kẻ dũng, nhưng Lục mập biết rất rõ ràng lai lịch của hắn. Chu
Dịch Tham Đồng Khế chỉ bất quá cường thân kiện thể, võ công của hắn chỉ
là bài trí mà thôi.
Tần Lâm nhìn y chớp chớp mắt, nói thật nhỏ:
- Ta đã nói chỉ cho phép dùng binh khí tùy thân, tên mập ngươi sờ xem ngang hông mình là gì?
Trời ơi, Tần ca vô cùng bại hoại! Lục Viễn Chí vỗ đùi, giờ mới hiểu ra, ngang hông mình đang đeo Xế Điện Thương.
Rất nhanh người của Tào Tứ đã mời ra được một cao thủ, là một hán tử
cường tráng có vóc người cao to như gấu ngựa, hông thắt một chiếc đai
lưng da trâu rộng bằng bàn tay, mặc một chiếc áo giáp có mũ che đầu từ
thời Chính Đức Hoàng đế truyền xuống, đầu đội một chiếc Anh Hùng cân,
khớp xương to lớn, bắp thịt nhô lên, hiển nhiên là một cao thủ ngoại
gia.
Tên này nhìn qua bọn Tần Lâm một chút, ghé tai nói nhỏ mấy câu với Tào
Tứ, sau đó khoanh đôi tay to hơn cả chân người thường, không có hảo ý
nhìn Tần Lâm.
Chọn ta sao? Tần Lâm sờ sờ Xế Điện Thương, nhìn tới nhìn lui đối phương, ánh mắt đảo quanh trên người tráng hán.
Bạch Sương Hoa mỉm cười một tiếng:
- Người khác không biết ngươi quan sát cái gì, ta biết chắc chắn ngươi
đang suy nghĩ, muốn nhắm trúng một cái bia sống lớn như vậy quả thật hết sức dễ dàng.
- Người hiểu ta duy chỉ có Bạch Sương Hoa!