Cẩm Y Vệ

Chương 1056: Chương 1056: Nhan Uyên đạo chích




Từ Quang Khải đỏ nửa bên mặt, Tôn Thừa Tông chẳng qua chỉ cười lạnh, kéo đồng bạn đi liền. Y đã nhìn thấu mặt thật của đám thanh lưu này, thật sự không muốn tranh chấp miệng lưỡi với loại người như vậy.

Quan viên cầm đầu hơn ba mươi tuổi, mặt trắng râu thưa tướng mạo nho nhã, ánh mắt nhìn hai người Từ, Tôn vừa thương hại lại vừa khinh bỉ, dùng tiếng quan thoại khẩu âm Nam Trực Lệ buông tiếng than dài:

- Chính đạo bất lực, gian nịnh đương triều, không phân trắng đen, chỉ hươu nói ngựa. Xuất hiện loại sĩ lâm bại hoại giúp Trụ làm ác như vậy quả thật làm nhục danh giáo, thật sự đáng buồn!

- Đúng, trong triều xuất hiện gian thần!

Ven đường đột nhiên truyền tới mấy tiếng phụ họa, đám quan viên này cùng Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải đều bị dọa sợ hết hồn.

Định thần nhìn kỹ, là mấy thương nhân thân mặc áo lụa, đầu đội Ngõa Lăng mão, dẫn theo chưởng quỹ cùng người làm, đang bưng từng khúc tơ lụa từ trong hẻm Sách Lan đi ra. Thương nhân cầm đầu mặc sắc phục thất phẩm, nhìn dáng vẻ cũng là chức Trung Thư nội các bỏ bạc ra mua, chắp tay thi lễ với quan viên vừa lên tiếng nói:

- Nghe khẩu âm tiên sinh, chẳng lẽ là người Giang Nam chúng ta? Chẳng hay có nhận biết Vô Tích Cố Thúc Thời hay không?

Đám quan viên này nhìn nhau thảy đều mỉm cười, bởi vì quan viên nho nhã mới vừa rồi cất tiếng thóa mạ gian nịnh chính là Cố Hiến Thành.

Mặc dù không thể ngăn cản mệnh lệnh triều đình, nhưng vào giờ phút này nghe phụ lão quê nhà thăm hỏi, Cố Hiến Thành cũng hơi cảm thấy vui mừng, đưa mắt ra hiệu cho đám đồng liêu Ngụy Doãn Trung, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lưu Đình Lan, để cho bọn họ không nên vội vàng vạch trần cơ quan, sau đó tươi cười chắp tay nhìn thương nhân kia:

- Thỉnh giáo tiên hương đài phủ vị tiên sinh này, phải chăng là đồng hương của Cố Thúc Thời, tìm y có chuyện gì không?

Theo suy nghĩ của Cố Hiến Thành, chờ cho mấy thương nhân này khen mình vài câu mới tỏ rõ thân phận, cũng coi như diễn một đoạn giai thoại ngay trước mặt các vị đồng liêu.

Không ngờ rằng thương nhân mới vừa rồi kia còn chưa kịp trả lời, mấy tên đồng bạn phía sau y đã cắn răng nghiến lợi tranh trước nói:

- Hừ, con rùa đen khốn kiếp Cố Hiến Thành này, chuyện tốt không làm chuyện xấu làm tuyệt, hôm nay triều đình muốn bắt tội Tần Đốc Chủ chính là vì y dâng tấu chương đạn hặc, vu oan người tốt!

- Tần Đốc Chủ có chuyện, con đường tơ lụa chắc chắn sẽ không thuận lợi, chúng ta mới nhập hàng từ Giang Nam, chẳng phải là ôm hàng không bán được sao?!

- Đây là do họ Cố kia giở trò quỷ, làm hỏng chuyện của chúng ta. Nếu y dám trở về quê nhà Thường Châu, hàng ngàn hàng vạn thợ thuyền sẽ ăn thịt uống máu y!

Thì ra hẻm Sách Lan kinh sư là nơi tụ tập của thương nhân tơ lụa đất Bắc. Tần Lâm mở lại con đường tơ lụa, tơ lụa Giang Nam từ Kinh Hàng Đại Vận Hà vận chuyển đến Trực Lệ, thương nhân Tam Tấn vận chuyển tơ lụa đi Tây Vực và thương nhân Giang Chiết vận chuyển tơ lụa từ Giang Nam ngược Bắc đàm phán, giao dịch ở chỗ này. Mấy thương nhân này đều là phú thương nổi danh Giang Nam, nghe được con đường tơ lụa mở lại có thể kiếm chác ích lợi, bèn thu mua thật nhiều tơ lụa vận chuyển lên phía Bắc, trước mắt còn đang mặc cả với thương nhân Tam Tấn.

Hai ngày vừa qua ở kinh sư ai ai cũng biết, Tần Lâm đốc sư Vân Nam, diệt Đông Hu, bắt Mãng Ứng Lý, bình định Nam Cương, lập được công lao hiển hách, triều đình lại chậm chạp không hạ chỉ phong thưởng. Chẳng những là vậy mà còn có phong thanh truyền ra rằng triều đình đã sinh lòng nghi kỵ đối với hắn, Tần Lâm công cao bị người đố kỵ, rất có khả năng giẫm vào vết xe đổ của Vu Khiêm, Hồ Tông Hiến.

Đột nhiên thấy mấy vị quý quan từ trong cung chạy tới Tần phủ, bọn họ không khỏi suy đoán lung tung.

Quan trường Đại Minh đảng tranh với nhau, từ trước đến giờ bởi vì người được việc, cũng bởi vì người mà hỏng việc. Tỷ như Thành Tổ băng hà lại trở thành tuyệt xướng cho Trịnh Hòa hạ Tây Dương, Giang Lăng đảng rơi đài, triều chính mới lập tức có xu thế sụp đổ. Nếu như Tần Lâm bị phế truất, con đường tơ lụa không thể nào thông suốt không trở ngại, những hệ phái chăm chăm thù địch với nhau ắt sẽ nhắm vào chỗ này mà hạ thủ.

Nếu con đường tơ lụa có vấn đề, đám thương nhân này chắc chắn không thể nào thu hồi vốn liếng được.

Không chỉ có như vậy, bởi vì thu mua tơ lụa tăng giá, các hộ dệt vải ở Giang Nam ai ai cũng mượn thêm vốn mua thêm máy dệt, gia tăng tiền công cho thợ dệt. Mọi người đang hứng chí bừng bừng hiện tại lại bị một gáo nước lạnh dội vào đầu như vậy, vì vậy không biết bao nhiêu người sẽ lỗ vốn thậm chí phá sản.

Đám thanh lưu văn thần không tiếc sức lực công kích Tần Lâm, lấy Lại bộ Lang Trung Cố Hiến Thành mơ hồ mới quật khởi gần đây cầm đầu. Có lẽ quan chức y không phải là lớn nhất, nhưng danh tiếng lại là lớn nhất.

Cố Hiến Thành là người Giang Tô Vô Tích, nếu y có thể thật sự dùng một quyền đánh gục Tần Lâm, con đường tơ lụa sẽ bị cắt đứt như trước, các thương nhân Giang Nam và rất nhiều hộ nuôi tằm dệt tơ sẽ bị mất vốn. Lúc ấy e rằng y sẽ bị các phụ lão quê nhà mắng chửi ngày đêm, nói không chừng ngay cả phần mộ tổ tiên cũng sẽ bị san bằng.

Địa vị xã hội thương nhân cự phú Giang Nam rất cao, thậm chí quan phủ cũng phải kính nể bọn họ vài phần. Những thương nhân này không phải mua chức nội các Trung Thư vậy cũng là chức Giám Sinh, không hề sợ hãi gì cả. Mấy vị quan viên này bởi vì triều đình muốn cách chức Tần Lâm, cho nên thóa mạ Cố Hiến Thành không tiếc lời trên phố Trường An. Đương nhiên bọn họ cũng không biết vị quan viên đang lúng túng trước mặt mình chính là Cố Hiến Thành.

Bất quá sau khi biết có thóa mạ nhiều hơn, thậm chí là xăn tay áo lên nện cho y một trận hay không, vậy thì chưa biết.

Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên nhất thời ngây người ra tại chỗ, sắc mặt của y vào giờ phút này giống như cửa hàng thuốc nhuộm, biến hóa xanh vàng đỏ trắng liên hồi, trong lòng ngổn ngang tâm sự: Đại Minh trọng nhất là đồng hương, ngay trước mặt chúng đồng liêu bị đồng hương mắng như vậy, khiến cho y quẫn bách tới mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Bọn đồng liêu Giang Đông Chi, Mạnh Hóa Lý cũng trợn mắt há mồm, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại chuyện như vậy. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy lúng túng không bút nào tả xiết.

Vốn là hai vị Sư Gia bị chỉ trích là bại hoại sĩ lâm, cũng không ngờ rằng xảy ra tình cảnh khiến cho người ta dở khóc dở cười như vậy. Từ Quang Khải vẫn còn đang ngây người ra đó, Tôn Thừa Tông đã kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, không nhịn được phì cười một tiếng.

Lưu Đình Lan trời sanh tính ngay thẳng, gương mặt tuấn tú căng phồng đỏ bừng, gân cổ phản bác:

- Các ngươi chớ nói nhảm, vị họ Cố này...

- Lưu hiền đệ chớ có lên tiếng!

Giang Đông Chi phản ứng mau lẹ, lập tức bịt miệng Lưu Đình Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.