“Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, đám trẻ nhà ta chớ có kinh, giặc Oa tới không nên hốt hoảng, sẽ có Thích gia ngăn cản!” Đây là đồng dao
mà dân chúng ven biển Đông Nam lưu truyền, Thích Kế Quang chống Oa lập
được công lao chính là chuyện bình sinh lão đắc ý nhất. Tần Lâm đã có ý
nhắc tới, lão cũng rất vui lòng nói vài câu.
Bất quá Thích Kế
Quang nói chuyện luôn luôn đặc biệt tự khiêm, không phải là triều đình
vận trù tính kế, Tướng gia bày mưu, vậy cũng là Đốc Phủ chỉ huy đắc lực. Nói đến công lao của bản thân mình chỉ sơ lược mà thôi, nếu chỉ nghe
lời từ một phía của lão, quả thật là không lập chút công lao nào trên
chiến trường.
Sớm biết tính tình Thích Kế Quang, Tần Lâm cảm thấy hết sức kỳ quái.
Ngược lại Thích Kim nói thẳng không giấu chuyện gì, lúc đánh giặc Oa còn là
một tiểu hài tử, chủ yếu là nói chuyện đánh Tiểu Vương tử, Đổng Hồ Ly ở
Kế Trấn. Mặc dù miệng lưỡi không lanh lợi bằng bá phụ mình, nhưng cũng
đã chém giết máu lửa chân chính trên chiến trường, chỉ cần vài câu đã
dẫn mọi người ra chốn sa trường cát vàng máu đỏ. Khiến cho Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nghe nhiệt huyết sôi trào, không còn chút khinh thị hai vị Thích gia mới vừa rồi.
Chờ rượu quá ba tuần, trên mặt mọi người dẵ bắt đầu đỏ ửng, Tần Lâm đột nhiên đặt câu hỏi:
- E rằng Dương Triệu Dương Tổng Đốc tham ô rất lợi hại phải không?!
Thích Kim đang nói hăng say, không đề phòng bị Tần Lâm hỏi, nhất thời buột miệng:
- Ủa, làm sao ngươi biết?
Thích Kế Quang cau mày, cực kỳ nghiêm nghị trợn mắt nhìn điệt nhi một cái, sau đó lại nhìn sang Tần Lâm, vẻ mặt rất là bất an.
Tần Lâm sờ sờ cằm, khóe miệng khẽ nhếch lên, thình lình cười hắc hắc, chợt đưa tay vỗ mạnh xuống bàn một cái:
- Thích lão ca, huynh còn muốn gạt đệ tới khi nào?
Thích Kế Quang ngạc nhiên, tiếp theo lắc đầu cười khổ hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Tần lão đệ nghe tin tức từ đâu vậy, lại mượn rượu để dụ dỗ lão ca?
Tần Lâm nào có nghe qua tin tức gì.
Hắn phát minh ra Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương, trừ xa doanh kinh sư Du
Đại Du ra, đến phiên trang bị tân quân Kế Trấn. Cho dù là không thể nào
trang bị hết cho mấy vạn đại quân Kế Trấn, nhưng cũng phải có một số
phát qua trước, vì sao Thích Kế Quang lại là lần đầu tiên thấy được loại súng kiểu mới này?
Đây là nghi điểm thứ nhất.
Sau đó hỏi
tới mấy năm qua chiến công không bằng Liêu Đông Lý Thành Lương, Thích Kế Quang như có ẩn tình, mà Thích Kim giận dữ bất bình, Tần Lâm càng thêm
nghi ngờ.
Cần phải biết Thích Kế Quang là tướng tài vô địch đương thời, còn viết nên
tuyệt tác lý luận quân sự như Kỷ Hiệu Tân Thư và Luyện Binh Thực Kỷ,
chính là nhà quân sự tài ba trác tuyệt. Năm Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn
Lịch, nếu như lão xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, phong cách
tác chiến được tán tụng như lôi đình vạn quân, mấy chục năm qua được
xưng đánh đâu thắng đó.
Lòng không vương vấn công danh, chỉ mong biển lớn yên bình như xưa.
Vị tướng quân viết nên câu thơ như vậy, chẳng lẽ lại tiêu ma tráng chí, không biết tiến thủ sao?
Vậy là vì nguyên nhân gì khiến cho lão một mực phòng thủ ở Kế Trấn, cực ít xuất động xuất kích?
Đây là nghi điểm thứ hai.
Cuối cùng ở phủ đệ Trương Cư Chính, khi Thủ Phụ đế sư hỏi Kế Liêu Tổng Đốc
có trở ngại gì không, Thích Kế Quang hơi do dự một chút, cảnh này đã lọt vào mắt Tần Lâm.
Trương Cư Chính hết sức tín nhiệm Thích Kế
Quang, Thích Kế Quang cũng hết sức nịnh nọt, ngôn từ tự xưng ‘Môn hạ mộc ân tiểu’, quan hệ giữa hai vị này cực tốt, vậy nguyên nhân gì làm cho
Thích Kế Quang do dự như vậy? Nếu là Dương Triệu gây trở ngại, sao không nói thẳng?
Đây chính là nghi điểm thứ ba.
Ba nghi điểm
kết hợp lại, hơn nữa lúc Tần Lâm xử lý vụ án Trần Minh Hào đánh chết Ma
Sư Gia, cũng đã nghe thấy chuyện Dương phủ hoành hành bá đạo bức bách
quân dân đầu hiến ruộng đất, tới đây đã có thể cho ra kết luận:
Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu là một đại tham quan táng tâm bệnh cuồng, y
tham ô quân lương hướng ngân, cho tới trì hoãn trang bị lính mới Kế
Trấn, đồng thời lương hướng thiếu thốn khiến cho Thích Kế Quang vô lực
chủ động xuất kích, chỉ có thể lấy phòng thủ làm chủ trong những năm
qua.
Về phần tại sao lão do dự không chịu nói thẳng với Trương Cư Chính, Tần Lâm cũng đoán được mấy phần nguyên nhân.
Sau khi nói hết ra những phân tích này, trong lúc nhất thời Thích Kế Quang á khẩu không trả lời được, trợn tròn mắt nhìn Tần Lâm, than thở:
- Tần lão đệ quả thật mắt thần như điện, cũng không gạt được ngươi chút nào, ôi...
Thích Kim đứng bật dậy:
- Bá phụ, Tần trưởng quan cũng không phải người ngoài, chúng ta nói ra
thì đã sao? Dương Tổng Đốc giở thủ đoạn như vậy, người còn che giấu cho
y…
- Chuyện trong quan trường không phải là đơn giản như con nghĩ vậy...
Thích Kế Quang không có khiển trách điệt nhi giống mấy lần trước, mà là bất
đắc dĩ phất phất tay, thanh âm trầm xuống, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi vô
cùng. Thậm chí còn mệt hơn cả lúc lão đánh chín trận liên tiếp thắng cả
chín trận ở Chiết Đông, đánh giặc Oa liên tục tám ngày không chợp mắt,
mệt mỏi hơn cả lúc lão cầm cự với mười vạn thiết kỵ Thổ Man ngoài Kế
Môn.
Có nhiều khi Thích Kế Quang cũng nổi lên dũng khí thiếu
niên, tự cho là một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm có thể kháng cự trăm vạn hùng binh, nhưng thực tế đã dần dần mài bằng góc cạnh của
lão:
Đại Soái Hồ Tông Hiến chống Oa, bày mưu tính kế, chỉ huy
điều độ, suýt chút nữa đã bình xong loạn Oa, kết quả hàm oan hạ ngục,
sau cùng chết trong ngục. Lang Sơn Tổng Binh Lưu Hiển, thân kinh bách
chiến chiến công vô số, cả đời ba lần lên ba lần xuống, nhiều lần bị
giáng chức.
Du Đại Du nổi danh ngang với lão, tuổi lớn hơn cũng
lãnh binh tác chiến sớm hơn lão, bảy lần chịu oan khuất, bốn lần bị
giáng chức quan tước tập ấm, một lần hạ ngục oan uổng, thậm chí thiếu
chút nữa bị khai đao vấn trảm…
Thực tế làm cho Thích Kế Quang
hiểu, nếu như không khéo đẩy đưa, không biết khéo léo nịnh hót tìm chỗ
dựa vững chắc, sẽ không sống nổi trong chốn quan trường. Khi ấy chẳng
những không làm Đại tướng cầm quân được, trăm mưu ngàn kế dẹp giặc trong lòng cũng sẽ trở nên vô dụng, hơn nữa ngay cả tài sản tánh mạng cũng
khó có thể bảo toàn.
Lòng không vương vấn công danh, chỉ mong
biển lớn yên bình như xưa. Thích Kế Quang có thể không phong hầu, nhưng
nếu như không thể ở vị trí Thống soái chỉ huy đại quân tác chiến, lão
lấy cái gì làm cho biển lớn yên bình, tay không hay là một mình một
kiếm?
Du Đại Du lựa chọn giữ mình trong sạch, trên đời tất cả ô
trọc chỉ mình ta thanh bạch, như vậy bảo vệ được thanh danh cả đời mình
nhưng không cách nào lập được đại nghiệp, cuối đời phải bằng lòng với
chức vị Tham Tướng xa doanh kinh sư.
Thích Kế Quang lựa chọn một
con đường chật vật hơn, lão giấu đi hết góc cạnh sắc bén của mình, đưa
hối lộ cho cấp trên, lôi kéo quan hệ tìm chỗ dựa khắp nơi… tất cả chỉ vì một chuyện: giữ được quyền cầm binh, tiếp tục ở lại vị trí có thể giúp
cho lão tiếp tục trung thành đền nợ nước.
Cho nên khi Trương Cư Chính tuyệt đối tín nhiệm Thích Kế Quang, để
cho lão buông tay thi triển, điều đi quan văn làm trở ngại lão, chuẩn bị đầy đủ lương hướng cho lão, có thể tưởng tượng được trong lòng lão cảm
kích Trương Cư Chính tới mức nào.
Đại anh hùng chống Oa Thích Kế
Quang cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân Trương Cư Chính, ti tiện tự
xưng ‘Môn hạ mộc ân tiểu’, chỉ vì lão biết, đương triều chỉ có vị đế sư
Thủ Phụ này mới đối đãi với mình như thế.
Thế nhưng Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu...
- Ta hiểu rồi...
Tần Lâm gật đầu một cái, từ trong ánh mắt của Thích Kế Quang hắn đã hiểu hết thảy:
- Dương Triệu là quan viên được đế sư Thủ Phụ Trương lão tiên sinh trọng
dụng, hơn nữa ra sức ủng hộ cải cách triều chính mới, cho nên Thích lão
ca không muốn làm khó Trương Tướng gia, càng sợ Dương Triệu dùng tiền
tham ô có được hối lộ Trương Tướng gia.
Thần sắc Thích Kế Quang
đại biến, may là hàng năm lão cầm binh tác chiến, đối mặt giặc Oa cùng
hung cực ác ở duyên hải Đông Nam, mười vạn đại quân Thổ Man phương Bắc
cũng không hề có chút dao động, lúc này cũng sợ hãi bất an hết sức.
Quả thật lão vô cùng lo lắng Dương Triệu sẽ ảnh hưởng đến nghiệp lớn cải
cách triều chính mới của Trương Cư Chính, lão lo rằng một khi chuyện này xé ra to, Trương Cư Chính phải chọn một trong hai người lão và Dương
Triệu, ắt sẽ chọn Dương Triệu.
- Không... Không thể nào!
Trước kia Thích Kim chỉ biết là Dương Triệu tham ô lương hướng, chỉ cho rằng
bá phụ ngại vì mặt mũi bất tiện vạch trần, lúc này mới hiểu được còn có
rất nhiều nội tình như vậy.
Giọng y trở nên khàn khàn, cơ hồ là khẩn cầu nhìn bá phụ:
- Trương Tướng gia là hiền tướng thiên cổ, điệt nhi nghe người ta nói lão là Y Doãn, Chu Công đương thời, tuyệt không thể nào bao che người xấu!
Thích Kế Quang chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu một cái.
Lão đã không còn cái tuổi kích động như Thích Kim, đã sớm hiểu được rất nhiều đạo lý tốt và không tốt.
Trong triều đình, đại thần cầm quyền há có thể đánh giá đạo đức như người
bình thường được? Đây gọi là kẻ làm chính trị thì không có đạo đức cá
nhân, làm tới vị trí như Trương Cư Chính, nhất cử nhất động là có thể
quyết định sinh tử hàng ngàn hàng vạn người, hết thảy suy nghĩ xuất phát từ độ cao mà người thường khó lòng bì kịp, cho dù là Thích Kế Quang
cũng khó mà suy đoán.
- Thích Kim, bá phụ đã sớm dạy con nhân từ
không thể cầm quân, dưới tình huống cực đoan nhất định phải có quyết tâm tráng sĩ chặt tay. Lúc tình thế khẩn cấp, vì an nguy đại quân, toàn
quân thắng bại, cho dù là đồng bào vào sinh ra tử cũng phải quyết đoán
hy sinh.
Thích Kế Quang dạy dỗ điệt nhi, Thích Kim như có điều
suy nghĩ, cuối cùng vị biên quan Đại Soái này khổ sở cười cười, tiếp
theo lại nói:
- Thật ra thì sau câu ‘nhân từ không thể cầm quân’
còn một câu nữa, trước kia bá phụ chưa nói, bây giờ nói cho con biết… Đó chính là ‘lương thiện không thể làm quan’.
Làm quan tới mức như
Thích Kế Quang, Trương Cư Chính, đâu còn thiện ác tầm thường. Nếu thấy
Thích Kế Quang dâng tặng hồ cơ Ba Tư, Hải Cẩu Thận bèn cho lão là tiểu
nhân vô sỉ, thấy Trương Cư Chính tỏ vẻ phô trương, thu nhận vàng bạc mà
cho lão là tham quan, quả thật là chuyện hết sức nực cười trong thiên
hạ.
Thích Kim nghe vậy trợn mắt há mồm, tất cả căm phẫn bất bình
vừa rồi bay đi đâu mất, toàn thân dường như bị hút hết sinh lực ngã ngồi trở về chỗ cũ, ánh mắt trợn to thất thần.
Những lời này của Thích Kế Quang là nói với điệt nhi, cũng là nói cho Tần Lâm nghe, lão có vẻ nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
- Tấm lòng trung của lão ca ca lần này nói hết cho Tần lão đệ nghe. Mặc
dù Dương Tổng Đốc tham ô hơi nhiều một chút, nhưng không trở ngại lão ca về phương diện quân sự, điểm này vẫn tốt hơn quan viên vừa tham ô vừa
gây trở ngại. Hơn nữa y lại là đại viên triều đình hết sức ủng hộ triều
chính mới của Trương Tướng gia, cho nên...
Tần Lâm nghe thấy huyền ca biết nhã ý, cười đáp ứng:
- Lão ca nói như vậy, huynh đệ tuyệt không nói ra chuyện này là được.
Thích Kế Quang mừng rỡ, luôn miệng cảm tạ, mời Tần Lâm vào đầu mùa Xuân khí trời ấm áp đến Kế Trấn đi săn với lão.
Thích Kim thủy chung chán nản không có tinh thần, dường như lý tưởng của người trẻ tuổi đã dần dần rời xa y…
Đưa tiễn Thích Kế Quang, Tần Lâm nhìn bầu trời dần dần tối đi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cúi đầu, chuyện ngày hôm nay khiến cho hai
người bọn họ không biết nên nói cái gì cho phải. Từ trước tới nay bọn họ đi theo Tần Lâm hết sức thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới trong quan
trường còn có một mặt không lộ ra với người ngoài như vậy. Vẫn cho là
Thích Kế Quang đánh đâu thắng đó, không gì là không làm được, không ngờ
rằng lão trung thành báo quốc vẫn phải chịu nhịn nhiều khó khăn, thậm
chí là khuất nhục như vậy.
Đi... Tần Lâm thở ra một hơi dài, xoay người sải bước đi nhanh ngoài đường.
Tên mập đi theo hai bước, chợt giật mình kinh hãi kêu lên:
- Tần ca, nhà chúng ta ở phía Tây...
Tần Lâm cũng không quay đầu lại:
- Đi tướng phủ.
Đi tới cửa tướng phủ, lúc này đã lên đèn, vẫn có thật nhiều khách tới bái
phỏng chờ ở đó, tri khách ngoài cửa từ Du Thất đã đổi thành Diêu Bát.
Thấy Tần Lâm đi rồi trở lại, Diêu Bát có chút kinh ngạc, nở một nụ cười bồi hỏi:
- Tần trưởng quan ngài đây là?
- Muốn gặp Trương tiểu thư...
Tần Lâm nói thẳng không chút quanh co.
Trời ơi, ban ngày mới vừa bái Tướng gia, buổi tối lại tới tìm tiểu thư, Tần trưởng quan quả nhiên không giống bình thường!
Mấy quan viên gần đó nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, lòng nói lá gan người này cũng quá lớn, quả thật là gan lớn tày trời, không sợ bị một trận Thủy
Hỏa côn đánh đuổi hay sao?
Diêu Bát lại hiểu được ngay cả Tướng
gia mình bất quá chỉ là nhất quyết không chịu gả nữ nhi làm bình thê,
nhưng cũng không thể nào ngăn trở Tần Lâm gặp mặt cùng tiểu thư. Lại nói từ sau khi chuyện ‘đoạt tình’ tới nay, Tướng gia như đã vứt bỏ hết lễ
phép thế tục.
- Tiểu thư ở tú lâu, để tiểu nhân bẩm báo cho ngài…
Diêu Bát mỉm cười một tiếng, sau đó đi vào.
Trời ơi… mắt quan viên xung quanh thảy đều trợn trừng, chúng ta đứng chờ cả
ngày không có chút tin tức gì, họ Tần này buổi tối tới bái phỏng tiểu
thư khuê các, vậy mà tôi tớ tướng phủ còn thông báo giúp hắn, quả thật
là tức chết người ta!
Tần Lâm trong lòng có chuyện, cũng không
nghĩ tới úy kỵ, lúc này nghe người khác nhỏ giọng bàn tán mới phát giác
không ổn, lại căn dặn Diêu Bát thêm một câu:
- Nếu như tiểu thư không tiện, gọi Đại công tử, Tam công tử gặp mặt cũng được.
Lần này ngay cả Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực cũng không nhịn được khinh
bỉ hắn: trưởng quan làm như vậy là giấu đầu hở đuôi, giặc kêu bắt giặc,
lạy ông tôi ở bụi này.
-----------
Tú lâu chỗ ở của thiên kim tướng phủ, mấy gốc mai đâm chồi nảy lộc, toát ra hương thầm nhè nhẹ.
Dưới ánh sao đầy trời, trong gió Bắc rét lạnh, Trương Tử Huyên khẽ nâng Cửu
Tiêu Hoàn Bội cầm, một khúc Mai Hoa Tam Lộng thanh tao cổ kính, nứt đá
tan vàng.