Loại y phục này tương đối bó sát người, siết eo thật chặt, bộ ngực nữ binh Giáp lại vô cùng vĩ đại,
mặc như vậy hết sức hấp dẫn ánh mắt người khác, khó trách nàng không
được tự nhiên.
Nữ binh Ất cười hì hì:
- Đại tỷ còn oán giận sao? Hì hì, mới vừa rồi Lục mập đã đi ra đi vào
hai ba lượt, đôi mắt hí như mắt giặc nhìn chằm chằm vào người tỷ.
- Nam phải mặc y phục đen, nữ mặc y phục trắng…
Nữ binh Bính gật đầu một cái:
- Đại tỷ mặc y phục này càng diễm lệ hơn bình thường, khiến cho tên mập chết bằm mê mẩn.
Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh là nha đầu Từ Tân Di tặng cho Thanh Đại,
nhưng cũng không phải là thông phòng đại nha đầu sinh trưởng ở một chỗ
cùng tiểu thư từ nhỏ. Dựa theo quy củ phủ đệ đạt quan hiển quý, tương
lai kết cục rất có thể sẽ được gả ra ngoài, gả cho các loại người thân
tín thuộc hạ, quản gia.
Tần Lâm cất nhắc huynh đệ các nàng đến Cẩm Y Vệ nhậm chức Hiệu Úy, tự
nhiên các nàng cảm ân đái đức vị trưởng quan này, lại cho phép các nàng
tự chọn vị hôn phu, chuyện này tốt hơn gấp mười lần so với chủ nhà tùy ý gả, cho nên hai nàng Ất Bính nói tới Lục mập có chút ý tứ đối với nữ
binh Giáp như vậy, cũng không có vẻ xấu hổ tị hiềm.
Nữ binh Giáp sắc mặt ửng hồng, cũng không phản bác nữa. Lục mập là huynh đệ tốt nhất của Tần trưởng quan, tuổi còn trẻ đã có được hàm Tổng Kỳ
Cẩm Y Vệ, tương lai phụ tá Tần trưởng quan một bước lên mây, chắc chắn y sẽ làm tới Bá Hộ, thậm chí Phó Thiên Hộ. Đến lúc đó nương tử y cũng là
phu nhân mệnh quan triều đình còn gì.
Bốn tỷ muội một thân y phục trắng toát, trong đó tiểu Đinh nhỏ tuổi nhất non nớt khả ái nhất, mặt mũi ngây thơ xinh đẹp động lòng người, xõa
xuống mấy lọn tóc cuốn, giống như một con búp bê hết sức xinh xắn.
Nàng lén lút nhìn quanh bốn phía, sau khi phát giác những người rỗi rảnh vây xem náo nhiệt đều đứng ở xa, lúc này mới thấp giọng nói:
- Này, thật là kỳ quái, ca ca muội vốn bán thức ăn ở trước sân khấu Câu
Dung huyện, không hiểu vì sao đột nhiên được chiêu mộ làm cẩm y Lực Sĩ.
Mấy ngày trước gặp huynh ấy, muội sợ hết hồn.
Ặc... Ba nàng Giáp Ất Bính bèn nhìn nhau cười, bởi vì tiểu Đinh tính khí ngây ngô, cho nên chuyện thu thập tình báo thông qua nữ y quán vẫn tạm
thời giấu không cho nàng biết. Nhưng Tần Lâm vẫn đối xử với nàng như ba
tỷ muội còn lại, cũng chiêu mộ ca ca nàng vào làm cẩm y Lực Sĩ.
Ca ca của nàng vốn là người thật thà chất phác, bản thân tiểu Đinh vốn
ngây ngô khờ khạo, cho dù là gặp mặt cũng không nói chuyện rõ ràng, cho
nên đến bây giờ nàng cũng chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Ba vị tỷ tỷ cố ý làm cho vị tiểu muội muội này vui vẻ, nữ binh Giáp giả vờ thất kinh:
- Ủa, có chuyện tốt bực này sao? Huynh đệ của chúng ta không ai gặp phải…
- Chỉ sợ là Tần trưởng quan phá lệ chiếu cố đối với tiểu Đinh?!
Nữ binh Ất gắng nhịn buồn cười trong lòng, nghiêm trang phụ họa đại tỷ.
Nữ binh Bính cũng hít sâu một hơi khí lạnh:
- Không ổn, đức hạnh trưởng quan chúng ta thế nào, các tỷ muội còn chưa rõ ràng sao? Có âm mưu, nhất định có âm mưu!
- Có thể có âm mưu gì?
Thanh âm của Tiểu Đinh bắt đầu run lên.
- Hắc hắc hắc hắc...
Ba nàng Giáp Ất Bính nhìn tiểu muội từ đầu tới chân, không ai nói nửa lời.
Sắc mặt Tiểu Đinh đã có chút trắng bệch:
- Chẳng lẽ là muốn ta, muốn ta… rửa chân thối cho hắn?
Ngày hôm trước Tần Lâm từ Hàng Châu cỡi ngựa trở lại, buổi tối hai nha
hoàn hầu hạ bưng nước rửa chân đi ra, cười nói chân của trưởng quan thật thối, cũng không biết tiểu Đinh nghĩ như thế nào lập tức nghĩ tới
chuyện này.
Giáp Ất Bính vốn đang cười tà ác, chuẩn bị gật đầu nói đúng vậy, thật
không ngờ rằng tiểu Đinh lại nói ra một câu như vậy. Ba vị lập tức bại
lui, một vỗ trán, một sờ sờ cằm, một xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn nhau không nói: tiểu Đinh của chúng ta thật là vô địch...
Bên trong nữ y quán, mười y tá xuất thân ngựa ốm Dương Châu cũng mặc áo trắng mũ trắng giày trắng, ai vào chỗ nấy.
Tọa đường quán chủ Lý Thanh Đại ngồi ngay ngắn sau công án chính đường,
nàng mặc một chiếc trường sam bằng vải xanh, thân hình yêu kiều mang vẻ
ngây thơ của thiếu nữ, đầu đội một chiếc Tứ Phương Bình Định cân, mái
tóc đen xõa xuống như thác đổ, càng thêm nổi bật dung nhan kiều mị vô
song. Gương mặt có vẻ búng ra sữa hơi ngượng ngùng, mắt to đen lanh lợi
không dính hạt bụi, trong suốt như pha lê, lúc này đang tỏ vẻ ngơ ngác
không hiểu nhìn Tần Lâm:
- Tần ca ca, tại sao để các nàng ăn mặc như vậy, thật là kỳ quái!
“Mặc y phục y tá, thật là nhiều dê con trắng toát, ha ha…”
Trong lòng Tần Lâm có một thanh âm tà ác đang cười cợt.
Bất quá ngoài mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào, nghiêm trang nói:
- Toàn thân trắng toát, dính bụi ắt hiện, rất dễ dàng nhìn ra. Như vậy
không chỉ y quán chúng ta có thể nhờ đó giữ được vệ sinh sạch sẽ, bệnh
nhân thấy cũng yên tâm hơn.
- À…
Tiểu sư tỷ rất là nghiêm túc gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng: Tần ca ca quả thật rất có biện pháp.
Lý Thời Trân ngồi ở bên cạnh cũng vuốt râu khen ngợi:
- Đây cũng là ý kiến hay, một thân trắng toát sạch sẽ vô cùng, tương lai bên trong y quán đều phải tiến hành bắt chước làm như vậy, tránh cho dơ dáy bẩn thỉu.
Tần Lâm luôn miệng nói phải, nhưng không ngờ tương lai lưu truyền đi,
các nhà y quán đều bắt chước theo, thậm chí ngay cả nam hộ công, học đồ
cũng mặc quần trắng, đội mũ y tá, khiến cho hắn nhìn thấy lập tức hộc ba đấu máu, náo loạn dở khóc dở cười.
So với vẻ nôn nóng của Lý Thanh Đại, dáng vẻ Tần Lâm trấn định hơn nhiều, thần sắc Lý Thời Trân rất là buồn bực.
- Vì sao tâm thần thái thế thúc không yên như vậy, chẳng lẽ là cả ngày vất vả quá nhiều?
Tần Lâm ân cần hỏi han.
Chuyện này… Lý Thời Trân trầm ngâm một hồi, mới buồn buồn không vui nói:
- Đồng nghiệp y giới Nam Kinh cũng không tới đây.
Hôm trước đã thông báo cho Huệ Dân dược cục, cũng phát thiếp mời cho các y quán nổi danh Nam Kinh, nhưng hôm nay khai trương không một đồng
nghiệp nào tới cả.
Tần Lâm vung tay lên:
- Cây cao gió lớn, Bản Thảo Cương Mục của thái thế thúc đã nổi danh Lạc
Dương, khiến cho người khác ghen tị đố kỵ cũng không nói. Nữ y quán của
Thanh Đại lại là loại khác biệt mới vừa xuất hiện, tự nhiên bọn họ không chịu tới cửa chúc mừng.
Lý Thời Trân cúi đầu trầm ngâm, có vẻ bất đắc dĩ.
Huệ Dân dược cục là y cục nửa quan phương, cũng gần giống như tào vận
Tào Bang, mộc tượng Lỗ Ban, bản thân dược cục thường là sẽ có một chức
quan nhỏ lục thất phẩm, phụ trách xử lý sự vụ y dược bản địa, gặp phải
đại tai đại dịch sẽ ra mặt phát thuốc cứu nạn.
Làm người ngoại địa tới hành y, đương nhiên là phải đi bái phỏng Huệ Dân dược cục. Nhưng lần trước tới Huệ Dân dược cục, những y gia bản địa Nam Kinh vốn tỏ ra vô cùng khách sáo, nhưng vừa nghe nói mở nữ y quán gì
đó, cũng có thể nhìn ra vẻ từ chối người ngoài ngàn dặm của bọn họ.
Lý Thời Trân cúi đầu trầm ngâm, có vẻ bất đắc dĩ.
Huệ Dân dược cục là y cục nửa quan phương, cũng gần giống như tào vận
Tào Bang, mộc tượng Lỗ Ban, bản thân dược cục thường là sẽ có một chức
quan nhỏ lục thất phẩm, phụ trách xử lý sự vụ y dược bản địa, gặp phải
đại tai đại dịch sẽ ra mặt phát thuốc cứu nạn.
Làm người ngoại địa tới hành y, đương nhiên là phải đi bái phỏng Huệ Dân dược cục. Nhưng lần trước tới Huệ Dân
dược cục, những y gia bản địa Nam Kinh vốn tỏ ra vô cùng khách sáo,
nhưng vừa nghe nói mở nữ y quán gì đó, cũng có thể nhìn ra vẻ từ chối
người ngoài ngàn dặm của bọn họ.