- Hiện tại đã có quý khí của Vương gia chèn ép, tự nhiên mẹ con quỷ kia phải thác sinh đầu thai, cũng tránh cho gieo họa trang chúng ta, quậy phá địa phương không yên ổn.
Kinh Vương vừa nghe nói đến đúng tâm kết của mình, vội vàng ra lệnh:
- Bình thân, mau bình thân, ngươi nói mẹ con quỷ gì, đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Hỷ Tài miệng lưỡi linh lợi, bò dậy quơ tay múa chân nói một lần, đại khái là bên trong trang đột nhiên có quỷ gây loạn, có đứa trẻ nói nhìn thấy quỷ mẹ dẫn quỷ con, vừa đến đêm bèn cỡi âm phong bay loạn khắp nơi. Còn có người nửa đêm canh ba nghe thấy tiếng kêu oan sâu kín văng vẳng, không phải là quỷ là cái gì? Vốn là trong trang muốn tìm đạo sĩ tới làm phép đuổi quỷ, bất quá vừa hay hiện tại Kinh Vương tới, có vương khí trấn áp, âm quỷ tự nhiên trốn xa.
Kinh Vương nghe xong hồi lâu nói không ra lời, chợt quay đầu lại nhìn Tần Lâm cùng Uy Linh Tiên vái chào thật sâu:
- Nếu không phải hai vị Đại sư chỉ điểm bến mê, tiểu vương vẫn còn lạc đường!
Bên kia Hoàng Liên Tổ đã bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, y vừa mới đặt chân đến Hồng gia trang này, đột nhiên ván cầu gãy lìa, suýt chút nữa táng mạng dưới đáy sông, trong lòng đã nghi thần nghi quỷ. Sau đó bị Lục Viễn Chí, Uy Linh Tiên trước sau vạch trần, tim đập thình thịch như trống trận.
Mà chủ điền trang sở tại Triệu Hỷ Tài cũng nói trong thôn có mẹ con quỷ gây loạn, càng giáng một đòn nặng nề hơn, khiến cho y bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, cơ hồ muốn ngất đi.
Bên kia Tần Lâm, Uy Linh Tiên thản nhiên nhận Kinh Vương thi lễ.
Uy Linh Tiên thầm nói quả nhiên biện pháp của Tần Lâm vô cùng hữu hiệu, Kinh Vương điện hạ càng thêm rất tin Đạo gia không nghi ngờ, sau này muốn lấy ít tiền trên tay Vương gia chẳng phải càng thêm dễ dàng?
Tần Lâm nhìn Triệu Hỷ Tài với ánh mắt tán dương, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với y.
Rất nhanh phu thê Quách gia bị các Hiệu Úy Nghi Vệ Ty vương phủ tìm tới, lần trước bọn họ đã bị Tần Lâm mua chuộc, vì vậy không hề đề cập tới chuyện Tần Lâm đã tới đây, lập tức dẫn mọi người đi tới hậu sơn ngoài trang, nơi mai táng Quách Mi Mi.
Kinh Vương đang muốn hạ lệnh đào mộ phần khai quan, Uy Linh Tiên vung phất trần lên, tỏ ra nghiêm nghị nói:
- Không thể. Bần đạo thấy vị trí mộ phần này bên trái cao bên phải thấp, thế núi nanh ác, quả thật là tuyệt địa Cửu U Âm Sát. Mộ chủ mang thai chết yểu, lại táng ở tuyệt địa, đã sớm oan nghiệt dây dưa, oán khí ngất trời, chỉ sợ đã nuôi thành quỷ mẫu âm thai, tùy tiện khai quan sẽ gây ra họa thi biến!
Nghe thấy bốn chữ quỷ mẫu âm thai, mọi người kể cả Kinh Vương không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, đám hoạn quan Thừa Phụng Ty miệng niệm Quan Âm Bồ Tát, Vô Lượng Thọ Phật, Tông Nhân phủ Mao Đạc Mao Đại nhân từ kinh sư tới càng run lẩy bẩy, đôi môi run rẩy không ngừng niệm ‘Tử không nói quái lực loạn thần’, ‘Kính quỷ thần nhi viễn chi’.
Chỉ có Hoắc Trọng Lâu ỷ mình võ công cao cường, không thể nào tin được những chuyện này, khoanh hai tay cười hăng hắc, lớn tiếng nói:
- Sợ gì chứ, cho dù là có quỷ mẫu âm thai gì đó, Hoắc mỗ cũng sẽ vặn đầu nó xuống!
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Không phải là nói như vậy. Uy Linh chân nhân nói có lý, ta lấy Tiên Thiên thần thức xem, trên mộ phần có hai đạo sát khí một lớn một nhỏ phóng lên cao, chỉ sợ thật sự nuôi thành quỷ mẫu âm thai.
Vàng của Tần Lâm còn cộm trong ngực, Hoắc Trọng Lâu không tranh cãi với Tần Lâm, đứng bên cạnh nở một nụ cười, rốt cục cũng không chịu tin tưởng.
Kinh Vương lại bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, quỷ mẫu âm thai là Âm Sát hung lệ nanh ác nhất trong truyền thuyết. Y liền vội vàng hỏi Uy Linh Tiên nên xử trí như thế nào.
Uy Linh Tiên nghiêm nghị nói:
- Trước khi khai quan nhất định phải dâng hương cầu nguyện để tiêu giải lệ khí, nếu không họa hoạn vô cùng!
Kinh Vương lập tức hạ lệnh bày bàn hương án, Uy Linh Tiên tế điện một phen ở trước mộ phần, lão đạo sĩ mở phất trần ra, lưỡi nở hoa sen:
- Cứu khổ Thiên Tôn, trải khắp mười phương giới. Thường lấy uy thần lực, cứu giúp chư chúng sanh khỏi lầm đường lạc lối...
Bọn Kinh Vương vô cùng lo sợ nhìn phen biểu diễn này, chỉ có Hoàng phi tựa hồ biết chút lai lịch Uy Linh Tiên, không tôn trọng lão như những người khác, trong giọng điệu còn mang theo vài phần oán khí:
- Cũng không biết rốt cục dưới mộ này như thế nào, hiện tại nói có quỷ mẫu âm thai, đợi lát nữa quật ra… hừ hừ…
Hoàng Liên Tổ đã sắp sửa sụp đổ, nghe nói như thế mới hơi định thần lại một chút.
Dâng hương cầu nguyện đã xong, Kinh Vương liền hạ lệnh quật mộ phần, chúng Hiệu Úy Nghi Vệ Ty nhất tề động thủ, rất nhanh đã đào quan tài lên.
Mặc dù bùn đất đào lên có hơi rời rạc phân tán, nhưng vốn chính là mộ phần mới vừa chôn không lâu, cho nên không ai nghi ngờ mộ phần này trước đây đã từng bị người đào lên.
Sắp khai quan, các Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, dù sao trước đó Uy Linh Tiên cùng Tần Lâm nói quá hung hiểm, vào thời này người ta đều tương đối kính sợ quỷ thần, không dám tùy tiện động thủ.
- Làm lính giết địch đầu người rơi vô số, còn sợ gì tiểu quỷ? Để cho ta!
Hoắc Trọng Lâu quát chúng Hiệu Úy, đi tới bên cạnh quan tài.
Chỉ thấy hai tay y trở nên đen kịt giống như được đúc bằng thép ròng, móng tay ngả vàng, có hơi tương tự vuốt lão ưng, đưa tới nắp quan tài phát lực, quát to một tiếng. Lập tức đinh đóng nắp quan dài ba tấc bị nhổ lên, thuận tay phất một cái, đinh bay đến thân cây gần đó cắm ngập vào sâu chừng hai tấc.
Hoắc Trọng Lâu cố ý phô trương, tay phải rút đinh ra, tay trái bắn đinh đi, những tiếng soạt soạt vang lên liên tiếp, thóng chốc đinh đóng nắp quan đã bị y nhổ ra hết, xếp thành một hàng chỉnh tề trên thân cây gần đó.
Các quan võ Nghi Vệ Ty biết người biết của, đều quát một tiếng khen ngợi:
- Hay cho Đại Lực Ưng Trảo công!
Hoắc Trọng Lâu đắc ý phi phàm, giữa tiếng hoan hô ủng hộ vén nắp quan tài lên, nhất thời thi xú xông vào mũi, y cũng liều mạng, miệng cười nói:
- Làm gì có thi biến, cho dù là có quỷ, Hoắc mỗ cũng sẽ làm thịt nó!
Chỉ thấy thi thể đã sình lên, mặt mũi hết sức nanh ác, tuy là cao thủ như Hoắc Trọng Lâu cũng không nhịn được sinh ra cảm giác ghê tởm chán ghét, quay mặt sang bên không dám nhìn thẳng thi thể.
Có người đứng xa hơn một chút kêu lên:
- Giữa hai chân thi thể đang kẹp thứ gì...
Hoắc Trọng Lâu nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên là một khối phình ra không hiểu vật gì, y bèn dùng tay hất vải liệm ra, chợt hét lớn một tiếng, hai chân lui về phía sau liên tục, thân hình giống như một con thiết sí thương ưng.
Mọi người định thần nhìn kỹ, giữa hai chân thi thể hẳn là thai nhi nho nhỏ, đã sớm thay đổi thành sắc xanh đen, thân thể khô héo hết sức dữ tợn, hơi hé miệng ra giống như đang nở một nụ cười quỷ dị.
Quách Mi Mi là mang thai hạ táng, người đã chết, làm sao có thể sinh được thai nhi!?
Chương 89: Nửa đêm kinh hồn (Hạ)
Quỷ mẫu âm thai, rõ ràng là quỷ mẫu âm thai!
Bắt đầu từ Kinh Vương Chu Thường Quán, trong đầu mọi người có tiếng kêu ùng oàng như sấm nổ, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Chợt Uy Linh Tiên múa may phất trần, nhìn không trung lên tiếng nói:
- A! Nghiệt chướng dám phạm pháp giá của ta ư, phải biết oan nghiệt dây dưa cuối cùng không phải là kết thúc, giải mối oan cừu mới là thanh tịnh, nên làm thế nào ngươi hãy cân nhắc thiệt hơn!
Gió ngoài sông thổi tới, lá cây xào xạc một hồi, dường như giữa không trung thật sự có yêu ma quỷ quái, khiến cho mọi người tim đập thình thịch, đã có một ít hoạn quan mê tín quỷ thần quỳ sụp xuống đất.
- Âm sát thật là lợi hại!
Uy Linh Tiên quát to một tiếng lui về phía sau, vội vàng hớp một hớp rượu trong hồ lô, phất trần chỉ xéo giữa không trung, miệng phun ra Tam Muội Chân Hỏa.
- Ta tới giúp đạo hữu một tay!
Tần Lâm lấy ra đèn lưu ly đồng xanh cầm trên tay, vuốt tim đèn một cái lập tức cháy bùng lên, năm ngón tay huy động liên tục như gảy đàn, từng đốm lửa màu lam theo tay hắn bay vút ra:
- Yêu nghiệt chạy đi đâu, hãy xem Huyền Đô Đâu Suất Hỏa của ta!
Tất cả mọi người kể cả Kinh Vương nhìn hoa cả mắt, hồi hộp tim trào lên cổ, chỉ sợ vạn nhất hai vị này không ngăn nổi, quỷ mẫu âm thai kia xông về phía những người phàm như mình, chẳng phải là hiến dâng mạng nhỏ ngay tại chỗ hay sao?
Mắt tỷ đệ Hoàng phi Hoàng Liên Tổ cơ hồ muốn lồi ra ngoài, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trên mặt đối phương vẻ kinh hãi cực độ. Chợt nghe Uy Linh Tiên quát to một tiếng, hai người bọn họ cũng cầm cự không nổi nữa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, nhất tề xụi lơ trên đất.
Uy Linh Tiên quát to một tiếng lui lại mấy bước, Tần Lâm cũng thu đèn lưu ly đồng xanh.
Hồi lâu Kinh Vương mới run lên cầm cập hỏi:
- Hai vị Đại sư đã trấn áp âm sát rồi sao?
Uy Linh Tiên lắc đầu một cái:
- Quỷ mẫu âm thai này mang oan khuất lớn lao, chỉ vì Quách Mi Mi mang thai vô tội chết yểu, linh hồn bất diệt đi thẳng tố cáo đến chỗ Đông Nhạc Thiên Tề. Nhân luân thảm biến như vậy thế gian ít có, Đông Nhạc Đại Đế đã cho phép nàng có oan báo oan, có cừu báo cừu, hạ pháp chỉ cho Dạ Du thần đưa đến chỗ này làm ma. Tuy rằng bần đạo tu đắc Ngũ Lôi Thiên Tâm chính pháp, Tam Muội Chân Hỏa, lại không thể trái pháp chỉ Đông Nhạc, tự tiện trấn áp oan quỷ này.
Tần Lâm cũng nghiêm trang nói:
- Huyền Đô Đâu Suất Hỏa luyện ma phục yêu đánh đâu thắng đó, nhưng nếu nghịch chỉ tru diệt quỷ vô tội chết yểu này, ắt sẽ vi phạm bản ý đạo pháp tự nhiên của Thái Thượng Lão Quân. Cho nên chỉ bảo nàng tạm thời tránh đi, tránh cho đụng phải hổ uy Vương gia.
Kinh Vương yên lặng không nói, cúi thấp đầu không ngừng thở dài.
Mặc dù Hoắc Trọng Lâu gan lớn nói không sợ quỷ, nhưng lúc thật sự thấy quỷ mẫu âm thai cũng bị dọa sợ hết hồn. Dù sao chức trách tương quan, lại lo lắng hư danh tiếng, cho nên vận lên một thân nội lực, hai chân bước sâu vào mặt đất hai tấc, chân khí Thiết Bố Sam dâng lên, y phục kêu lên phần phật, cẩn thận đề phòng, bước từng bước một từ từ đi tới bên cạnh quan tài.
- Ủa, không đúng!
Thình lình Hoắc Trọng Lâu lớn tiếng kêu lên:
- Mao Đại nhân mau đến xem, thai nhi này đã lớn chừng bốn tháng…
Mao Đạc nào dám đến xem, nghe thấy Hoắc Trọng Lâu kêu lên như vậy, trong lòng hận không được lưu đày Đương Đầu Đông Xưởng này ba ngàn dặm mới giải hận. Không ngờ Kinh Vương lại nhìn y, dưới tình thế bắt buộc không thể làm gì, đành phải từ từ cất bước đi tới, chỉ liếc mắt nhìn liền giơ lên tay áo che kín ánh mắt, run giọng nói:
- Ngươi nói như vậy chính là như vậy.
Kinh Vương mang theo mấy bà đỡ lúc trước tẫn liệm cho Quách Mi Mi, đều là hàng năm làm nghề đỡ đẻ, mấy chục năm qua từng thấy thai nhi chết lưu sinh non không biết bao nhiêu, tất cả tới nhìn xem, ai ai cũng nói thai nhi có ít nhất bốn tháng.
Mi Mi chết chìm đã có hơn nửa tháng, tính thời gian nàng qua lại cùng người khác cũng đã vào năm tháng trước, mà lúc ấy lại chưa tới chỗ của Chu Do Phiền.
Kinh Vương nhất thời hết sức hối tiếc, liên tục nói trách lầm con trưởng, chỉ tiếc Chu Do Phiền thân thể không tốt không có theo tới, nếu không vào lúc này sẽ diễn ra màn kịch phụ tử ôm nhau khóc rống.
Như vậy, rốt cuộc hung thủ là người nào? Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Lục Viễn Chí giương gương mặt mập, trợn trừng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm lão Vương gia, nghe lời bàn tán xung quanh bèn tiến lên trước một bước, lớn tiếng nói:
- Hung thủ không là ai khác, chính là Kinh... Ngô ngô.
Kim Ngũ Ngũ sao? Chưa từng nghe qua người này!
Thì ra là Tần Lâm sải bước xông tới bịt miệng tên mập lại, sau đó nhìn mọi người cười nói:
- Y nói là nằm trong số mọi người tới đây hôm nay. Mập, ta đã nói với ngươi thế nào, không được đập cỏ động rắn. Hơn nữa, Đông Nhạc Thiên Tề đã hạ pháp chỉ cho phép mẹ con Quách Mi Mi có cừu báo cừu có oán báo oán, không lâu sau sẽ có quả báo, chúng ta cũng không cần nhiều chuyện nữa.
Uy Linh Tiên cũng giương phất trần lên, ưu thời mẫn thế thở dài:
- Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo, chẳng qua là thời điểm chưa tới. Nếu thời điểm tới, tất cả đều báo... Thái Thượng viết họa phúc không cửa, duy người tự tìm, thiện ác chi báo, như bóng với hình... Oan quỷ quấn thân, moi tim móc phổi, thảm không thể nói!
Tỷ đệ Hoàng phi, Hoàng Liên Tổ nghe vậy, thân thể run lên lẩy bẩy, ánh mắt ngây dại không khác gì người chết.
-----------
Uy Linh Tiên bảo ngày mai là ngày hoàng đạo, có thể lập đàn làm phép giải oan khuất, ít nhất để cho oan quỷ tự đi tìm người hại nàng, không nên tới dây dưa Kinh Vương nữa.
Vì vậy ngay đêm đó đám người Kinh Vương bèn ở lại Hồng gia trang.
Nửa đêm canh ba, một bóng người lặng lẽ chạy ra khỏi trang, lén lén lút lút lẻn đi ra phía sau núi.
Bầu trời đêm đen kịt, người này lại không dám đốt đuốc, đi trên sơn đạo mọc đầy cỏ dại vấp ngã không biết bao nhiêu lần, rốt cục cũng tới được mộ phần của Quách Mi Mi.
Đánh đá lửa lên, ánh lửa chiếu trên sắc mặt tái nhợt của Hoàng Liên Tổ.
Y bày ra nhang đèn, quả phẩm cúng tế, sau đó không ngừng dập đầu trước mộ phần, miệng kể lể kêu khóc:
- Mi Mi ôi Mi Mi, oan có đầu nợ có chủ, cũng không phải là tự tay ta làm hại nàng, chúng ta nhất dạ phu thê bách dạ ân, cần gì phải lấy tính mạng của ta?
Lúc này bên kia mộ phần chợt truyền tới một tiếng thở dài sâu kín, Hoàng Liên Tổ bị dọa đến lông tóc toàn thân dựng đứng.
Một thân hình yểu điệu chân không chấm đất bay ra, trong tay còn ôm một đứa trẻ khóc oa oa, tóc nữ quỷ kia xõa xuống che khuất khuôn mặt. Nhìn thân hình cùng y phục kia, không phải là Quách Mi Mi còn có thể là ai?
- Mẹ ôi…
Đáy quần Hoàng Liên Tổ chợt nóng lên, sợ tới mức vãi cả ra quần, cũng không quản được nhiều nữa lập tức chui vào trong một bụi cỏ dại, chạy tháo thân tìm đường xuống núi.