Đối với quốc vương những nước nhỏ này, dập đầu vài cái, tiến cống
chút đặc sản là có thể được Hoàng đế thiên triều ban cho vàng bạc tơ lụa đồ sứ, vì sao không làm?
Ngoài ra triều cống còn có ý nghĩa
chính trị rất rõ ràng: thừa nhận là phiên thuộc trung ương thiên triều.
Bao gồm Nhật Bản, Triều Tiên, Xiêm La, Miến Điện, Luzon, Mã Lai và Sri
Lanka, năm đó thậm chí Thiếp Mộc Nhi đế quốc (Timurid) bờ cõi vươn xa
nhất tới Thổ Nhĩ Kỳ, trên danh nghĩa đều phục tòng triều Minh thống trị, nghe theo triều đình Đại Minh trọng tài.
Một khi đình chỉ triều
cống, cũng tức là ‘Tuyệt cống’, có nghĩa là nước ấy sẽ thoát khỏi hệ
thống triều cống phương Đông do triều Đại Minh lập ra, trở thành quốc
gia hóa ngoại. Ngoại trừ tổn thất ích lợi kinh tế triều cống mua bán, về mặt chính trị còn mất đi sự che chở của thiên triều, những phiên thuộc
quốc khác có thể tùy ý tấn công nó, Đại Minh không hề cung cấp trọng tài cùng bảo vệ nữa, nước ấy sẽ trở thành cô nhi bị bỏ rơi bên ngoài hệ
thống triều cống phương Đông.
Tuyệt cống là hình thức xử phạt hết sức nặng nề, đại khái có uy lực tương đương La Mã giáo đình phương Tây
tuyệt phạt vào cùng thời đó. Các quốc gia như Triều Tiên, Lưu Cầu, nếu
như bị tuyên bố tuyệt cống có thể buổi tối hôm đó quốc vương phải treo
cổ tự vận, nếu không cũng sẽ bị đại thần phe phản đối trong nước cắt
đầu.
Dĩ nhiên bản thân Đại Minh cũng rất không muốn tuyệt cống,
bởi vì nước triều cống giảm bớt là tổn hại tới uy nghiêm của thiên
triều. Nước triều cống nhiều, chứng tỏ thiên triều là thánh quân hiền
thần tại vị, nước triều cống ít chính là hôn quân gian thần, ngay cả
trong Phong Thần diễn nghĩa cũng nói thiên hạ chư hầu hướng Chu mà không hướng Thương, Thương Trụ sẽ phải diệt vong.
Miến Điện xâm lược
khuếch trương, bị đám quan viên tự đại cổ hủ như Tuần Phủ Vân Nam Vương
Ngưng, Nhiêu Nhân Khản cho là xung đột bộ tộc thông thường, nhiều lần
còn phái người đi chiêu an, làm sao triều Minh lại chủ động tuyệt cống?
Mà Miến Điện Mãng Ứng Long cũng gian trá giảo hoạt, lấy chuyện thực hiện
nghĩa vụ triều cống để che mắt triều Minh, che giấu hành động xâm lược
khuếch trương tóm thâu nước nhỏ ở bán đảo Trung Nam, Bắc thượng xâm
chiếm đất đai Trung Quốc.
Nói xong những chuyện này, Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê, cười lạnh nói:
- Mãng Ứng Long thi hành gian kế quả thật ghê tởm, chỉ là một con bạch
tượng lại muốn đổi lấy lãnh địa ba Tuyên Phủ Sứ Vân Nam của triều Đại
Minh chúng ta, tặc tử này tính toán giỏi thật!
Tần Lâm chưởng Nam Trấn Phủ Ty, chủ quản điều tra nội bộ Cẩm Y Vệ, đối ngoại tình báo là
Bắc Trấn Phủ Ty phụ trách, cho nên hắn cũng không biết tình thế Vân Nam, Miến Điện, giờ phút này nghe Từ Văn Trường nói đến, lập tức vỗ án giận
quát:
- Con bà nó, Mãng Ứng Long kia là cái thá gì, lại dám nhắm
vào Trung Quốc chúng ta? Ngày mai lão tử sẽ đi xem thử, nói không chừng
bạch tượng giết người này là do bọn chúng sai khiến!
Khụ khụ… Từ
Văn Trường ho khan mấy tiếng, năm ngoái Miến Điện tiến cống bạch tượng,
theo hành động Miến Điện có thể thấy được, động cơ lợi dụng tiến cống
che mắt triều đình chiếm phần lớn, tựa hồ bọn họ không cần thiết để cho
bạch tượng nổi điên đả thương người như vậy.
Sáng sớm hôm sau,
Tần Lâm bảo Hồng Dương Thiện thay mặt mình tọa trấn Nam Trấn Phủ Ty,
mình mang theo thân binh Hiệu Úy đi tìm cống sứ Miến Điện, Từ Tân Di
cũng giống như cái đuôi theo ở phía sau.
- Này, vi phu phá án nàng đi theo làm cái gì? Đại tỷ!
Tần Lâm sờ sờ mũi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Hừ, ai đi theo chàng chứ?
Mắt hạnh của Từ Tân Di đảo tròn liên tục, chu cao đôi môi:
- Bản tiểu thư là muốn đi Ô Man Thị dạo một chút, cùng đường với chàng thôi.
- Khẩu thị tâm phi!
Tần Lâm bĩu môi.
Triều Minh cho phép các phiên thuộc quốc cùng Thổ Ty cống sứ cống vật ra được mang theo một phần hàng hóa miễn thuế, thiết lập một Ô Man Thị ở trước
Hội Đồng quán (nơi triều đình thiết lập tiếp đãi sứ thần) kinh sư. Mặc
cho cống sứ xuất bán những đặc sản này, để cho quan viên dân chúng kinh
sư mua thương phẩm nhập khẩu, cống sứ cũng kiếm chác được một khoản,
tương đương với hội chợ buôn bán đời sau.
Từ Tân Di nói đi Ô Man Thị, không phải là đi Hội Đồng quán sao?
Kinh sư có hai nơi Hội Đồng quán Nam Bắc, phía Bắc ở cách tướng phủ ngoài
Đông Hoa môn không xa, đại khái ở một dãy Vương Phủ tỉnh đời sau. Cống
sứ Miến Điện ở Nam Hội Đồng quán là đầu cuối phía Nam Giang Mễ hạng,
cách nha môn Cẩm Y Vệ cùng phủ đệ Tần Lâm không xa.
Nơi Ô Man Thị đầu người nhốn nháo, không ít khách nhân phiên bang kỳ trang dị phục
cùng Thổ Ty các nơi mua bán thương phẩm, trong đó người Mông Cổ cùng Ô
Tư Tàng (Tây Tạng) của nhiều nhất, người Mông Cổ mặc trường bào, người Ô Tư Tàng là ‘giấu một tay, lộ một tay’, để nửa bên vai và cánh tay trần
ra ngoài, bán đủ các loại đặc sản như hoa hồng, tuyết liên, da dê…
Lại có thật nhiều Thổ Ty cống sứ dân tộc thiểu số Tây Nam, mặc y phục đủ
các màu sắc, đỏ vàng xanh tím đủ loại hoa hòe khiến cho người ta hoa
mắt, phục trang vô số loại không thể nào phân biệt.
Duy chỉ có
người Triều Tiên Tần Lâm nhận ra, chính là mấy người mặt dài, đồng phục
gần giống như quan viên triều Đại Minh đang gào thét bán sâm Cao Ly,
đông châu và da điêu, nói chuyện với nhau ‘tư mộc ni đạt’ liên hồi. (Là
trợ từ tiếng Hàn hay dùng).
Cống sứ có tiền thuê cửa hàng, nhân
viên trong sứ đoàn không thường tới, của cải ít, địa vị thấp, bày hàng
trên mặt đất, dùng tiếng Hán ngọng nghịu của mình rao hàng.
Khách hàng đều là quan viên, dân chúng kinh sư, đã sớm quen thuộc với những
phiên khách này, ung dung không vội vã mặc cả, mua hàng hóa mà mình cần.
Từ Tân Di nhìn quanh quất cảm thấy rất có hứng thú, Tần Lâm cũng cảm thấy
hứng thú, không tự chủ được bước chân chậm lại một chút.
Chơt
nghe phía trước tiếng người ồn ào một mảng, một đám người đầu đội viên
khôi, thân mặc trường quần màu đen liền áo, cổ đeo Phật châu đang vây
quanh người nào đó lớn tiếng gầm thét cải vã, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo
ngông cuồng.
Tần Lâm đến gần mới phát hiện, đám người áo đen vây quanh ba người ăn mặc khác xa bọn họ, cãi nhau ầm ĩ.
Trong ba người kia có một tên hán tử mặt đen buộc vải xanh trên dầu, thắt đai lưng ngũ sắc, đeo một thanh đao cong cong. Một người khác là lão bà bà
tuổi ngoài năm mươi, dắt một bé gái chưa tới mười tuổi.
Hai người lớn bảo vệ bé gái chặt chẽ ở phía sau, ngôn ngữ động tác cũng lấy nó
làm chủ, Tần Lâm không nhịn được quan sát kỹ hơn: chỉ thấy bé gái này
mặc y phục rực rỡ, đi chân trần, cổ chân đeo vòng vàng đỏ, đầu đội khăn
trắng cắm một chiếc lông chim, hai mắt thật to, mũi thon mà cao. Tuy
rằng nhỏ tuổi nhưng đầu mày cuối mắt mơ hồ toát ra khí thế quật cường
bất khuất.
Mặc dù đối phương rõ ràng người đông thế mạnh, nhưng
bé gái không e ngại chút nào, chỉ người cầm đầu đám người áo đen cất
giọng quan thoại Vân Nam giòn giã giận mắng:
- Mãng Ứng Lý, Miến Điện các ngươi sẽ không đắc ý quá
lâu, Trung Quốc thiên triều vô cùng chú trọng đạo lý. Mạnh Dưỡng Tư gia
ta lòng hướng Trung Quốc, trung thành với triều đình, các ngươi là bọn
người xấu chiếm đất chúng ta, giết hại cha mẹ ta, đợi đến khi Hoàng đế
giáng chỉ xuất binh, một người các ngươi cũng không chạy thoát.