Tần Lâm lắc đầu một cái, vạch tóc sau gáy thi thể đẫm ướt máu tươi và não, chỉ lỗ thủng to bằng nắm tay trẻ con:
- Xin Đường Phủ Tôn cẩn thận xem thử, vết thương này có chỗ khác với vết thương của người bị hại trong ba vụ án trước.
Khác nhau gì chứ… Đường Kính Đình miễn cưỡng nhìn lướt qua, miệng chợt
suýt soa, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang nơi khác, mặt lộ vẻ xấu
hổ. Trong máu tươi đỏ chói hòa lẫn não màu xám trắng hiện ra màu hồng
quỷ dị, mùi máu tanh xông vào mũi, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn
khiến cho y bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Ngược lại Lục Viễn Chí là người thứ nhất kêu lên:
- Ủa, vết thương này có thật nhiều xương vỡ, hình dáng cũng không đều, Tần ca, để cho đệ xem thử.
Tần Lâm đứng lên, Ngưu Đại Lực đưa một cục xà phòng thơm, hắn bèn đi xuống dưới cầu dùng nước sông rửa sạch máu tanh trên tay.
Tên mập kiểm tra cẩn thận, rất nhanh đã có kết luận, vui mừng gọi:
- Tần ca, quả nhiên có vấn đề! Đầu thi thể này bị một loại hung khí có
cạnh có góc, hình dáng bất quy tắc đập vỡ, chỗ vết thương vỡ xuất hiện
rất nhiều mảnh vụn xương.
Khụ khụ, Hải Thụy ho khan hai tiếng, Đường Kính Đình vội vàng cùng lão
sư định thần nhìn kỹ. Quả thật là như vậy, gáy Cố Khắc Độc bị đập thủng
một lỗ, xương vụn trắng toát rải rác, khác với gáy người bị hại trong ba vụ án trước là do vật hình cầu đập vào.
Hải Thụy suy nghĩ một chút, sau đó cũng bắt chước Tần Lâm ngồi xổm
xuống. Mặc dù tư thế này bất nhã, không có quan uy của thanh thiên Đại
lão gia, nhưng tới gần lại nhìn thấy rõ hơn, sau khi quan sát vết thương bèn hỏi:
- Rốt cục đây là hung khí gì đả thương, bát lăng chùy hay khoan thép?
- Ta nghĩ có thể đã tìm được hung khí.
Tần Lâm đang rửa tay dưới cầu đột nhiên nói một câu như vậy.
Chẳng lẽ hung thủ ném ở dưới cầu? Mọi người nhất tề vịn thành cầu thò
nửa người ra nhìn xuống dưới. Nhưng bờ sông nơi Tần Lâm đứng, dưới chân
hắn là một bãi cỏ trải dài, nhìn qua một lượt có thể thấy hết không bỏ
sót, không thấy hung khí gì cả.
Tần Lâm chỉ chỉ dòng sông bên dưới cầu, cười nói:
- Nhìn xem, nơi đó có thật là nhiều cá, ta nghĩ nhất định có thứ gì hấp
dẫn bọn chúng tới. Ánh mặt trời chói chang như vậy, các ngươi bị bóng
râm cầu trên mặt sông và ánh sáng nước sông phản chiếu khiến cho mờ mắt, tới chỗ ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hải Thụy bất chấp tay chân già yếu, lập tức đi xuống dưới cầu, Đường
Kính Đình không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau lão.
Mọi người lục tục xuống bờ sông, từ góc độ này không còn bị bóng râm và
ánh sáng phản chiếu làm mờ mắt, có thể thấy quả thật có một đám cá nhỏ
chỉ hơi lớn hơn đầu ngón tay đang tụ tập lại, quanh quẩn mãi không chịu
rời đi.
Hải Thụy là người địa phương Quỳnh Châu, lập tức kinh ngạc nói:
- Ủa, đây là mã khẩu ngư Quỳnh Châu, rất thích mùi máu tanh, chỉ cần
dùng ít máu gà vịt là có thể câu được rất nhiều. Ôi chao, thì ra hung
khí đang ở đáy nước!
Nghe nói như thế, sắc mặt Đường Kính Đình, Cố Hối Minh lập tức có hơi
thay đổi, nhờ có lực quan sát hùng mạnh của Tần Lâm, chuyện phá án hẳn
chỉ là làm chơi ăn thật.
Nước sông không sâu, Ngưu Đại Lực mang bao tay nhảy xuống, rất nhanh đã
vớt từ đáy sông lên một hòn đá to chừng nắm tay người trưởng thành, có
góc cạnh, mặt ngoài hết sức thô ráp, vẫn còn vết máu mờ mờ.
Lục Viễn Chí cầm hòn đá ướm vào lỗ thủng trên đầu thi thể, góc đá dính máu hoàn toàn khớp với hình dáng vết thương.
- Tần ca, lấy vân tay!
Lục Viễn Chí giơ cao hòn đá, dương dương đắc ý khoa trương với đám quan lại:
- Tần trưởng quan của chúng ta đoán âm xét dương mắt thần như điện, phàm là bất cứ vật gì bị người chạm vào cũng có thể lấy được vân tay, chỉ
cần tìm được người nào chạm qua thứ này sẽ bắt được hung thủ. Cho nên
chúng ta đều phải đeo bao tay vào, tránh cho lưu lại vân tay của mình.
Trong vụ án Khúc Lưu quán ở Tử Cấm thành, chứng cớ mang tính quyết định
là chiếc thuyền nhỏ đã bị nước làm ướt, Tần Lâm vẫn dùng thủ pháp hong
khô lấy được vân tay, cho nên tên mập không nghi ngờ bản lãnh của hắn
chút nào.
Có thật không? Đường Kính Đình kinh ngạc há to miệng, Cố Hối Minh đưa tay ra muốn cầm hòn đá kia, nức nở nói:
- Là ai, là ai giết gia huynh? Tần trưởng quan, cầu xin ngài hãy làm cho vân tay hiện ra...
Lục Viễn Chí không đưa hòn đá cho y, rụt tay về phía sau:
- Này, đừng chạm vào, đây là chứng cớ, chạm vào sẽ hỏng mất.
- Tên mập, đệ quá coi trọng ta rồi!
Tần Lâm thở dài, mặt ngoài hòn đá kia quá thô ráp lại từng bị ngâm dưới
nước, không dễ gì lấy được vân tay. Nếu không dùng vân tay so sánh, hẳn
là sẽ tìm được hung thủ tương đối dễ dàng.
Cát và nước là tử địch của pháp y, bề mặt quá thô ráp cũng chẳng khác nào cát.
Bất quá tìm được hung khí cũng có tác dụng mang tính thúc đẩy đối với
việc xác định tính chất vụ án, thậm chí là điều tra phá án. Bất kỳ quá
trình điều tra phá án nào cũng coi việc tìm hung khí là mấu chốt quan
trọng, cái chết của Cố Khắc Độc cũng không ngoại lệ.
Tần Lâm lên tinh thần, hắng giọng nói:
- Hải lão tiên sinh, Đường Phủ Tôn, thử hỏi ba vụ án mạng trước đây có phát hiện ra hung khí hay không?
Hải Thụy cùng Đường Kính Đình ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu một cái,
bởi vì vụ án phát sinh ở trên cầu, ba vụ án trước đó bọn họ đều có phái
người xuống nước mò hung khí, nhưng không mò được gì. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ không phái người mò vớt ngay sau khi phát hiện vụ án
này, bọn họ cho rằng cũng sẽ không tìm được gì giống như ba vụ án trước.
Tần Lâm lại nói:
- Hơn nữa có thể khẳng định, hung khí gây án trong vụ án ba chiếc cầu
trước cũng không giống lần này. Ngọ Tác nghiệm thi viết rất rõ ràng,
hung khí vụ án ba chiếc cầu là một vật hình cầu trơn láng, có thể là
thiết chùy đầu tròn, Lưu Tinh chùy, cũng có thể là đá cuội. Ta nghiêng
về thiết chùy đầu tròn nhiều hơn, mà hung khí trong vụ án này lại là một hòn đá có góc cạnh.
Hải Thụy cúi đầu nghĩ ngợi chốc lát, ngửi ra được chút gì đó trong lời nói Tần Lâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ừm, trong vụ án ba chiếc cầu, đúng là có khả năng rất lớn hung khí là loại thiết chùy.
Dù sao có kinh nghiệm nhiều năm phá án, Tần Lâm nhắc tới một chút Hải
Thụy liền hiểu được, nếu như hung khí là đá cuội vân vân, hẳn là hung
thủ đã tiện tay ném đi. Có ai đập chết người khác còn mang đá cuội đi
bao giờ?! Và như vậy, đầu tiên sẽ phải phát hiện đá cuội dính máu xung
quanh hiện trường vụ án đầu tiên.
Kế tiếp mỗi lần sử dụng đá cuội bởi vì hung phạm tiện tay nhặt lấy, hình dáng lớn nhỏ tất nhiên sẽ phải có chỗ khác biệt. Thế nhưng kết quả điều tra vụ án hoàn toàn ngược lại, vừa không tìm được hung khí, mà hình
dáng vết thương trong ba vụ án trước đó lại hoàn toàn giống nhau.
Chuyện này chứng minh hung
thủ không chỉ có mang đi hung khí, mà món hung khí này còn là một món vũ khí hoặc công cụ vừa tay mà y thường xuyên mang theo bên người. Lần nào hung thủ cũng dùng nó gây án, như vậy Lưu Tinh chùy, thiết chùy đầu
tròn có khả năng lớn nhất.
- Chẳng lẽ thật sự không phải là cùng một tên hung phạm gây nên?
Hải Thụy lẩm bẩm, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Đường Kính Đình cuối cùng vẫn không phục, chỉ vị trí hạ thân thi thể lớn tiếng nói:
- Tần lão đệ nói như vậy, bản quan không dám tán đồng. Xin hãy xem hạ
thân thi thể máu tươi đầm đìa, giống nhau như đúc ba vụ án trước đó.
Chuyện này trừ hai cấp nha môn phủ huyện ra cũng không có những người
khác biết, nếu như có hung thủ khác, thử hỏi làm sao y biết được mà làm
ra như vậy?
Tần Lâm nhìn hạ thân thi thể bị máu tươi nhuộm đỏ một chút, nhướng mày, có vẻ đang vắt óc suy nghĩ.
- Cái gì, ngay cả hạ thân cũng...
Cố Hối Minh kinh ngạc hết sức, cẩn thận quan sát thi thể, thình lình quỳ sụp xuống đất khóc rống lên:
- Trưởng huynh ôi trưởng huynh, huynh chết thật là thê thảm, ngay cả hạ thân cũng bị….
Tần Lâm nghĩ ngợi, lệnh cho Lục Viễn Chí cởi quần thi thể ra. Trong
khoảnh khắc quần được cởi, mọi người tại đây bao gồm Hải Thụy, Đường
Kính Đình, Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí nhất tề kinh hô lên.
Giữa hai chân máu thịt bầy nhầy, chỉ còn là đống thịt nát bấy, phần
trong hai đùi cũng có không ít vết thương ma sát, đập, đồ chơi kia của
Cố Khắc Độc đã bị đập cho nát bấy.
Cố Hối Minh nhất thời gào khóc lớn, tiếng khóc hết sức chói tai. Hồi lâu sau phát giác không khí quỷ dị, y bèn ngẩng đầu lên nhìn mọi người,
thấy vẻ mặt mọi người rất cổ quái, mới vừa lau nước mắt vừa cẩn thận
hỏi:
- Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, các ngươi đây là?
Thật là kỳ quái, Hải Thụy vuốt râu cằm, trong ba vụ án trước, đồ chơi
kia của người chết bị cắt tận gốc mang đi, đoán chừng là bị thái sinh,
thế nhưng Cố Khắc Độc lại bị đập nát.
Ba vụ án trước và vụ án này có không ít điểm giống nhau, nhưng cũng có
không ít khác biệt, khiến cho người ta có cảm giác phải mà không phải.
Đường Kính Đình đỡ Cố Hối Minh dậy, hết sức không đành lòng nói cho y biết:
- Quả thật trong ba vụ án trước hạ thân người chết có vết thương, bất
quá là đồ chơi kia bị cắt tận gốc mang đi. Duy chỉ có tôn huynh lại bị
đập nát, ôi, không biết người nào có thâm cừu đại hận với tôn huynh như
vậy.
Cố Hối Minh sững sờ một chút, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, đấm ngực giậm chân nói:
- Còn ai nữa, nhất định là Thích Đại Lang cùng Thích Tần thị từng kiện
cáo gia huynh rồi! Bọn họ tố cáo không thành mới hạ độc thủ như vậy...
Hải Thụy nghe đến đó liền vẫy vẫy tay với Đường Kính Đình, thấp giọng dặn dò y mấy câu.
Vì vậy Đường Kính Đình liền cười khổ một tiếng, hỏi Cố Hối Minh:
- Chuyện liên quan đến tính mạng tôn huynh, hiền đệ cũng đừng gạt bản
quan nữa, rốt cục lệnh huynh có cưỡng gian Thích Tần thị hay không?
Sắc mặt Cố Hối Minh đỏ lên, chần chờ không đáp lời.
Đường Kính Đình lắc đầu thở dài, đưa tay vẫy vẫy, nha dịch liền dẫn một
tên quản Cố gia sự tới. Chỉ thấy Đường Kính Đình vặn hỏi chỉ trong
thoáng chốc, tên quản sự kia nhìn nhìn Cố Hối Minh mặt mũi đỏ bừng, lại
nhìn Cố Khắc Độc chết đã lâu, rốt cục cắn răng do dự gật đầu một cái.
- Không cần nói, chính là Thích Đại Lang rồi! Tố cáo bất thành cho nên giết người hành hung, thật là hung tàn ác độc!
Đường Kính Đình vô cùng hưng phấn, lập tức hạ lệnh nha dịch phủ huyện đi bắt Thích Đại Lang.
Sắc mặt Hải Thụy tối sầm lại, thần sắc ảm đạm hơn trước vài phần. Nếu
quả thật là Thích Đại Lang tố cáo bất thành căm phẫn mà giết người, vậy
cách xử án trước đó của lão ‘tranh chấp thể diện thay vì xử ép hương
hoạn, không bằng xử ép tiểu dân’ coi như đổ dầu vào lửa cho hung án,
trong lòng lão làm sao yên?!
Thích Đại Lang ư…? Tần Lâm nhìn theo bóng lưng đám bộ khoái dần xa, sờ cằm như có điều suy nghĩ...
Bọn bộ khoái tới Thích gia tìm được Thích Tần thị đầu tiên, nàng cũng
không biết trượng phu mình đi đâu. Thích Đại Lang vừa có tiền liền đi ra ngoài ăn chơi đánh bạc, Cố gia đền năm mươi lượng bạc không phải là số
lượng nhỏ, đủ cho y tiêu dao sung sướng một trận, cho nên gần đây y cơ
hồ chưa có trở về nhà.
Đã như vậy, bọn bộ khoái lập tức triển khai tìm tòi ở thanh lâu sở quán, đổ trường đổ quán bên trong bên ngoài Quỳnh Châu phủ, ở tất cả địa
phương Thích Đại Lang thường đi, nhưng vẫn không tìm được tung tích của
y.
Lúc mặt trời lặn, Bộ Đầu Quỳnh Châu phủ Lý Đại Chủy ủ rũ cúi đầu trở lại phủ nha, hồi báo công việc trong ngày. Mắt thấy Đường Kính Đình xanh
mặt muốn đưa ra kỳ hạn, chuyện liên quan đến an nguy tồn vong của mông
mình, y vội vàng quỳ xuống bẩm:
- Khải bẩm Đại lão gia, tuy rằng tiểu nhân chưa bắt được Thích Đại Lang
nhưng cũng có chút thu hoạch, chỉ cần bắt về mấy tên hồ bằng cẩu hữu của y, ít nhiều gì cũng sẽ hỏi ra được chút manh mối.
Đường Kính Đình cùng Hải Thụy nhìn nhau mà cười, vội bảo bắt mấy tên kia về đây, cũng không đưa ra kỳ hạn cho Lý Đại Chủy.
Tần Lâm cúi đầu trầm ngâm, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lý Đại Chủy đi ra ngoài không bao lâu sau trở lại, mặt mũi hung thần ác
sát, bắt ba tên bằng hữu thường hay ăn chơi rượu thịt với Thích Đại Lang vào phủ nha.
Ba người này đều không phải là hạng tốt lành gì, biết được lần này có
chuyện, vừa vào đại đường liền quỳ xuống liên tiếp dập đầu.
Đường Kính Đình vỗ kinh đường mộc một cái, giở quan uy ra quát to một tiếng:
- Các ngươi hãy ngoan ngoãn khai thật, rốt cục mấy hôm nay Thích Đại
Lang có hành động khác thường gì, đã nói lời gì, đã làm chuyện gì, nếu
như có nửa câu sai lầm, cẩn thận mông các ngươi!
Một tên lé một mắt tỏ ra áo não:
- Khải bẩm Đại lão gia, tiểu nhân Hoàng Tứ Lang, là bằng hữu Thích Đại
Lang, gần đây y bất ngờ phát tài năm mươi lượng bạc từ Cố gia, mọi người thường xuyên tới tìm y ăn nhậu. Chỉ là ăn chơi nhậu nhẹt đánh bạc,
ngoài ra cũng không làm chuyện gì khác… Đúng rồi đúng rồi, nhớ ngày hôm
trước y nói sắp làm một đại sự, từ nay sẽ nở mày nở mặt.
Đại sự, nở mày nở mặt? Hải Thụy vốn đang ung dung nhàn nhã, nghe đến đó
liền trợn tròn hai mắt, vểnh tai lên nghe chăm chú, mà Đường Kính Đình
lại càng hứng thú hơn.
Duy chỉ có Tần Lâm không có động tĩnh gì, thủy chung suy nghĩ viễn vong.
Tên thứ hai lùn chốc đầu cũng vội vàng nói:
- Đúng vậy, chiều hôm qua Thích Đại Lang uống rượu say còn nói Cố gia
không phải là hạng tốt lành, muốn có cừu báo cừu có oán báo oán.
- Y còn nói sẽ phát tài, bắt chẹt Cố gia một khoản gì đó, còn hỏi tiểu
nhân nếu y có năm trăm lượng bạc, có thể chuộc thân cho Thúy Hỷ cô nương hàng đầu ở Như Ý Hiên không.
Người thứ ba gầy gò trán dán thuốc dán nói bổ sung.
Hoàng Tứ Lang cười bồi, nhìn về phía Đường Kính Đình nói:
- Y là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không chịu soi gương xem thử mình thế nào. Năm trăm lượng bạc, cho dù là giết y cũng không đào đâu ra,
Đại lão gia, ngài nói có phải không?