Nhưng bệ hạ khâm tứ ngọc đái này lại hoàn toàn khác, ngọc đái là vật quý trọng, lại có ý nghĩa tượng trưng cực mạnh, bởi vì theo lệ thường phải làm đến nhất phẩm đại viên
hoặc là nhập các bái tướng, mới có thể ban cho ngọc đái.
Mặc dù bây giờ Tần Lâm chẳng qua là vũ chức chính tam phẩm, nhưng nếu bệ hạ ban ngọc đái cho hắn đã tỏ rõ không nghi ngờ chút nào, tương lai hắn làm tới nhất phẩm đại viên chẳng qua là vấn đề thời gian.
Huống chi, sợi ngọc đái này cũng không phải là đồ vật bình thường, mà là bệ hạ đích thân đeo.
Huống chi ngọc đái cũng không phải là Vạn Lịch tùy ý tặng, mà là đường
đường chính chính ban cho Tần Lâm ngay trước mặt Lý Thái hậu, Phùng Bảo
cùng Trương Cư Chính.
Lập tức liền có mấy đường thượng quan cẩm y ở dưới tay Lưu Thủ Hữu bất đắc chí, trong lòng xoay chuyển tâm niệm thật nhanh.
Tần Lâm lại kêu lên:
- Này, còn ai có hứng thú đi ăn bánh bao không, chắc chắn rất ngon.
Lập tức có ba vị đường thượng quan đứng ra, đỏ mặt nói với Lưu Thủ Hữu
‘thuộc hạ thật sự đói bụng quá’, sau đó xoay người đi qua bên Tần Lâm.
Tần Lâm, Từ Văn Bích cùng ba vị đường thượng quan cẩm y cười cười nói
nói, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người đi về phía Đông.
- Hậu sinh khả úy!
Nơi xa bên trong nội các triều phòng, Thân Thời Hành chậc chậc than thở, thấy Tần Lâm còn trẻ như vậy không khỏi sinh ra chút cảm khái trong
lòng.
Trương Tứ Duy vuốt chòm râu dê, trong lời nói có mang ẩn ý:
- Đáng tiếc hắn là người trong Xưởng Vệ...
Không chỉ hai vị Các Lão, tất cả quan viên chính mắt thấy cảnh tượng này đều biết từ nay về sau, Cẩm Y Vệ không còn là do một mình Lưu Đô Đốc
định đoạt nữa.
Tần Lâm Tần tướng quân được mặt rồng ưu ái, từ nay ắt sẽ quật khởi, trở thành một phe thế lực có ảnh hưởng tới triều cục.
Hành động của Tần Lâm cũng giống như bố cáo thiên hạ: muốn bán thân đầu
dựa vào, hãy mau mau một chút, cơ hội qua rồi sẽ không còn nữa.
Lưu Thủ Hữu giận đến sắc mặt tái xanh, nhưng lại không có biện pháp nào, không thể nghi ngờ lần này y đã ngã một cái thật đau trước mặt quan
viên lớn nhỏ ở kinh sư.
Rất may là y cũng có không ít tâm phúc thủ hạ tiền hô hậu ủng xung
quanh. Mấy vị Chỉ Huy Sứ Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân chính là
tâm phúc trung thành, nhỏ giọng bàn tán một phen, sau đó có người chắp
tay nói với Lưu Thủ Hữu như thế như thế…
- Hay lắm…
Lưu Thủ Hữu nghe vậy tươi cười hớn hở:
- Vừa rồi bản Đô Đốc tức giận hồ đồ, không nghĩ tới điểm này, quả thật là… Ha ha ha, đợi lát nữa cho họ Tần nếm mùi đau khổ.
Tần Lâm không có nếm mùi đau khổ, lúc hắn ăn bánh bao xong, cười híp mắt đi cùng Từ Văn Bích và ba tên Chỉ Huy Sứ mới đầu dựa vào trở về, thời
gian đã là nửa canh giờ sau.
Đúng như hắn đã nói trước, trong cung thủy chung không có động tĩnh.
Nhưng người khác không dám chắc như Tần Lâm, ai nấy đều chờ đợi bên
trong triều phòng hai bên quảng trường. Quan nhỏ thì gặm lương khô mang
theo, quan lớn được người nhà dùng hộp đựng thức ăn mang bữa trưa tới.
Bất quá hiện tại là thời tiết mùa Đông giá rét, lại đúng vào lúc tuyết
mới vừa ngừng rơi xong, có câu nói ‘tuyết rơi không lạnh tuyết ngừng
lạnh’, gió rét khiến cho lạnh buốt tận xương tủy. Cho dù là hộp đựng
thức ăn hai tầng, bên ngoài bọc thêm túi bông thật dày, từ bên ngoài
hoàng thành mang vào tới ngọ môn cũng đã trở nên lạnh lẽo.
Các vị quan viên cũng đã sớm thành quen, lạnh một chút cũng mặc, dù sao
cũng còn ấm được một chút, không thể hâm lại trên bục ngủ của triều
phòng, đành ăn như vậy.
Bọn Tần Lâm ăn no nê hồng quang đầy mặt, trán còn toát ra vài giọt mồ
hôi, khiến cho các quan viên đang gặm lương khô hoặc ăn thức ăn nguội
lạnh nhìn thấy vừa hâm mộ lại ghen tỵ. Người ta ăn uống no đủ, bánh bao
mới ra lò nóng hổi, bưng đến tận bàn, chúng ta ở đây ăn lương khô, thức
ăn nguội lạnh, không cảm thấy tức tối sao?
Cho dù là những Đô Đốc cũng cảm thấy âm thầm hối hận, phải chi mới vừa
rồi đi theo Tần Lâm được ăn ngon ăn no, lại kết giao quyền quý, chẳng
phải là tốt hơn nhiều so với ở lại nơi này ăn thức ăn nguội lạnh hay
sao?
Tần Lâm cũng không quản rất nhiều, cười cười nói nói với ba tên đường
thượng quan mới đầu dựa vào. Không nghi ngờ chút nào bọn họ đều là thủ
hạ bất đắc chí dưới quyền Lưu Thủ Hữu, rốt cục có bản lãnh gì hay không
trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn ra.
Bất quá tốt xấu gì cũng có hàm Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri, dù là đánh
rắm cũng góp thêm được chút gió, chính là lực lượng bên ngoài, cũng đáng cho Tần Lâm lung lạc một phen.
Lại đợi hơn nửa canh giờ, cho đến khi Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính ngồi đại kiệu ba mươi hai người khiêng đến, rốt cục thiên môn hai bên ngọ
môn chậm rãi mở ra, các vị quan viên ùa vào như ong vỡ tổ.
Bên trong cửa, Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám Trương Thành đích thân kêu lên:
- Tuyên Thủ Phụ đế sư Trương tiên sinh, Cẩm Y Vệ Lưu Đô Đốc, Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân vào bên trong Vũ Anh điện.
Hừ, vẫn có phần của ta! Lưu Thủ Hữu tự đắc nhìn Tần Lâm một chút, theo sát Trương Cư Chính ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Y cũng không chú ý tới, Thủ Phụ đế sư nhìn Tần Lâm cười cười khen ngợi.
Vũ Anh điện ở địa phương phía Tây rất gần ngọ môn, Trương Thành tự mình dẫn đường, rất nhanh đã đến điện này.
Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch đã chờ ở trên điện, Phùng Bảo là thân phận
thái giám, tự nhiên không cần truyền đòi cũng bồi ở bên cạnh.
Thái hậu và bệ hạ đều tỏ ra mệt mỏi, đôi mắt Phùng Bảo thâm đen như mắt
gấu trúc, Tần Lâm thấy vậy âm thầm buồn cười. Đêm qua mọi người ngủ trễ
như vậy, Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch nhất định phải đến trưa mới có thể
rời giường. Về phần Phùng Đốc Công đáng thương, Tần Lâm trút hết công
việc sau đó cho lão, phỏng đoán tối đa lão cũng chỉ có thể ngủ gà ngủ
gật mà thôi.
Trương Cư Chính dẫn Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu tung hô vạn tuế, sau đó Phùng
Bảo giới thiệu lại cặn kẽ tình huống đêm qua một lượt. Trên thực tế chắc chắn đã nói trước với Thái hậu cùng Vạn Lịch, đây là nói cho Trương Cư
Chính, Lưu Thủ Hữu nghe.
Đêm qua Trương Cư Chính tham dự chuyện này cho nên cũng không lộ vẻ gì,
Lưu Thủ Hữu càng nghe càng kinh hãi, không phải là vì Bạch Liên giáo quỷ dị cùng xảo trá, mà là vì Tần Lâm lại phá được một vụ án tày trời quan
hệ với thể diện của Hoàng gia, thậm chí dính đến phế đế, tương lai chắc
chắn càng được mặt rồng ưu ái hơn nữa, vượt xa đồng bối.
Chờ Phùng Bảo nói xong, Vạn Lịch liền đưa tay ngăn lại:
- Tần tướng quân lại lập được công lớn, trẫm muốn trọng thưởng ngươi...
Trương tiên sinh, theo ngài thấy trẫm nên tưởng thưởng thế nào?
Vốn là Vạn Lịch muốn tự mình quyết định, nhưng Lý Thái hậu liếc mắt nhìn y, vì vậy cuối cùng vẫn phải hỏi Trương Cư Chính.
Thấy Hoàng đế khẽ cau mày, Trương Cư Chính liền cười nói:
- Tần tướng quân lập được công lớn, có liên quan tới bí mật trong cung,
không thể tuyên cáo thiên hạ. Dù sao thâm niên hắn còn ít, chỉ hai mươi
tuổi mà đã làm đến chức cao, lão thần e rằng không thể phục chúng.
Mẹ con Vạn Lịch nhìn nhau, cũng không phải là rất đồng ý với lời của
Trương Cư Chính, nhưng mười năm qua Lý Thái hậu một mực dạy dỗ con trai
phải nghe lời của Trương tiên sinh, lúc này cũng không tiện mở miệng
phản bác.
- Trương tiên sinh, ý của ngài là…?
Vạn Lịch nhíu mày.
Trương Cư Chính vuốt râu:
- Bệ hạ ban thưởng ngọc đái đã là hiếm có trong tất cả các triều, theo
lão phu thấy bấy nhiêu đã là quá đủ. Nếu tương lai Tần tướng quân lại
lập công lớn, lúc ấy hãy thưởng luôn một lúc cũng không muộn.
Vạn Lịch ôm bất bình trong lòng thay Tần Lâm, nhìn lại vị ái khanh này thủy chung mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ung dung tự tại ở một bên, hoàn toàn
không hề có cử động xin ban thưởng, trong lòng lại càng cảm kích.
- Tần tướng quân, ngươi thấy thế nào?!
Vạn Lịch phá lệ hỏi Tần Lâm, từ trước tới nay chưa từng thấy:
- Bất kể ngươi muốn cái gì, trẫm cũng sẽ thưởng cho ngươi.
Tần Lâm cúi đầu, tỏ ra ngoan ngoãn hơn so với bất cứ lúc nào:
- Bệ hạ ban thưởng ngọc đái, đối với vi thần đã là ân lớn, vi thần vì được quá yêu mà sợ hãi, không dám đòi hỏi gì nữa.
Vạn Lịch cảm động không ít, Lý Thái hậu cũng gật đầu liên tục, loại thần tử lập công lớn còn không giành công kiêu ngạo chút nào giống như Tần Lâm, quả thật là hiếm có.
Lưu Thủ Hữu lại hiểu sai ý, thấy Trương Cư
Chính chèn ép Tần Lâm lần nữa, chỉ cho là đế sư Thủ Phụ chán ghét hắn.
Nếu nữ nhi nhà ai bị hắn làm cho trễ nãi đến mười chín tuổi còn không ai thèm lấy, sợ rằng cũng sẽ ghi hận tên này.
- Vi thần có chuyện khải tấu...
Lưu Thủ Hữu đường hoàng quỳ xuống bẩm báo:
- Bệ hạ, Thái hậu, Tần Lâm hết sức lớn gan. Vốn bệ hạ ngự tứ ngọc đái
phải cung kính thờ ở nhà, hắn lại tỏ ra tùy tiện đeo trên người, toàn
thân lại lôi thôi lếch thếch như vậy, rõ ràng là khi quân phạm thượng!
Tần Lâm quả thật rất dơ dáy, nhưng Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch đều biết nguyên nhân, cũng không trách hắn.
Lý Thái hậu lắc đầu một cái:
- Đêm qua Tần tướng quân đêm hôm khuya khoắc vẫn còn tra án, nhất định
mệt mỏi tới nỗi trở về ngã xuống giường liền ngủ đi, thức dậy không có
thời gian sửa sang lại nghi dung, cũng là vì đền đáp triều đình!
Ánh mắt nhỏ dài của Vạn Lịch híp lại, hồ nghi nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Vị đế vương này di truyền tính bạc bẽo lạnh lùng của tổ phụ Gia Tĩnh Hoàng đế, cho dù là công lao lớn hơn nữa cũng chỉ được y cảm kích trong lòng
nhất thời. Dù sao đối với y, cách biệt giữa quân thần cũng như trời với
vực, rốt cục đế vương tâm thuật cũng lớn hơn lòng cảm kích.
Lưu
Thủ Hữu không đề cập tới thì thôi, hiện tại nhắc tới, Vạn Lịch thấy Tần
Lâm đeo cửu long ngọc đái ngang hông, trong lòng liền nổi lên phản ứng:
vật ngự dụng ban cho thần tử, thần tử sử dụng sẽ có chút phạm kỵ húy,
cho nên thông thường đều là thờ ở nhà, cũng không chân chính sử dụng.
Tần Lâm công khai đeo cửu long ngọc đái, chẳng lẽ ỷ mình được sủng ái mà kiêu ngạo?
Tần Lâm vẫn ung dung điềm tĩnh, dõng dạc nói:
- Khải bẩm bệ hạ, thần biết vật ngự dụng không phải là thần tử có thể
dùng, nhưng vi thần đeo ngọc đái trên người cũng có một phen thâm ý.
Vậy sao? Vạn Lịch hứng thú, có vẻ hăng hái nhìn Tần Lâm.
Lưu Thủ Hữu cười ha hả, thầm nhủ trong lòng chờ xem ngươi có thể giở trò
gì. Dựa vào sợi cửu long ngọc đái này đè ép uy phong của ta trước ngọ
môn, hiện tại cũng là vì sợi ngọc đái này khiến cho ngươi nếm mùi đau
khổ trước mặt bệ hạ, mất đi mặt rồng ưu ái, xem ngươi còn dám kiêu ngạo
phách lối hay không.
Thần sắc Tần Lâm nghiêm nghị, lớn tiếng nói:
- Thiên hạ đều biết bệ hạ là thiếu niên thiên tử, năm xưa mười tuổi đã kế vị, cho đến ngày nay vẫn có thật nhiều người không biết bệ hạ anh minh
thần võ như thế nào, cho nên vi thần bắt chước câu chuyện bỏ ngàn vàng
mua xương ngựa, đặc biệt đeo cửu long ngọc đái bệ hạ ban tặng. Như vậy
sẽ khiến cho người trong thiên hạ biết được mặc dù vi thần bất tài nhưng vẫn được bệ hạ tin tưởng sủng ái, là do bệ hạ chiêu hiền đãi sĩ, vì vậy chí sĩ hào kiệt bốn phía sẽ tới quy phục, ra sức cho triều đình.
Bỏ ngàn vàng mua xương ngựa là câu chuyện trong Chiến Quốc sách, kể lại
một vị thị thần mua thiên lý mã cho quân vương, nhưng chỉ mua được bộ
xương khô của thiên lý mã trở về. Quân vương đùng đùng nổi giận, không
hiểu vì sao, thị thần bèn giải thích, nếu như mọi người thấy quân vương
dám bỏ ra ngàn vàng mua xương ngựa, vậy sẽ cho rằng quân vương thật sự
đang muốn mua thiên lý mã với giá cao hơn, tự nhiên sẽ đem thiên lý mã
lên tới cửa. Sau đó quả thật như thị thần nói, không tới một năm đã có
mấy thớt thiên lý mã được mang tới.
Tần Lâm vừa dứt lời, chân mày Vạn Lịch lập tức giãn ra, Thái hậu càng vui mừng khôn xiết:
- Tần tướng quân quá tự khiêm rồi, theo ai gia thấy ngươi nào phải là
xương ngựa, mà rõ ràng là lương câu danh mã phò tá hoàng nhi ta!
Vạn Lịch quan sát Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu không nhắc tới còn đỡ, hiện tại nhắc tới, Vạn Lịch lập tức cảm thấy y phục mà Tần Lâm mặc không xứng, bèn
lắc đầu một cái.
Lưu Thủ Hữu thấy bệ hạ nhìn Tần Lâm lắc đầu, trong lòng hết sức vui mừng, cho rằng Hoàng đế muốn lên tiếng trách cứ.
Không ngờ rằng Vạn Lịch lại lên tiếng nói:
- Tần ái khanh, ngọc đái phải phối với mãng bào, Phi Ngư phục mà ngươi
mặc là phối với loan đái, hôm nay đeo ngọc đái, không khỏi có vẻ lôi
thôi lếch thếch.
Tần Lâm cố làm ra vẻ chần chờ, giả bộ ngu ngốc:
- Khải tấu bệ hạ, vi thần cũng không dám mơ mộng được thưởng mãng bào.
- Khá khen cho tấm lòng thành thật của Tần tướng quân!
Lý Thái hậu cười nghiêng ngả.
Trương Cư Chính liếc hắn một cái, khẽ vuốt râu cằm.
Vạn Lịch càng thêm hài lòng, chợt vung tay lên:
- Từ trước tới nay toàn là ngọc đái phối mãng bào, trẫm đã thưởng ngươi
cửu long ngọc đái, chẳng lẽ còn tiếc một chiếc mãng bào sao? Đúng như
như lời mẫu hậu, lòng dạ Tần tướng quân không khỏi quá thật thà, được
rồi, trẫm sẽ ban cho ngươi mãng bào, vải bó chân bịt đầu, giày da... Tần tướng quân, còn có vớ, quần gì đó, trẫm cũng sẽ nhất nhất ban cho,
ngươi cũng đừng mặc mỗi mình mãng bào.
- Tạ bệ hạ long ân!
Tần Lâm cười tít mắt, trong lòng vui như mở hội.
Mãng bào là đặc chỉ ban cho, cho dù là làm tới Công Hầu Bá, không có đặc chỉ cũng không thể mặc. Bên ngoài triều cũng chỉ có đại thần làm tới chính
nhất phẩm và thành viên nội các mới được đặc biệt ban cho, là một loại
quan phục cực kỳ đặc thù.
Chỉ riêng hoa văn bề ngoài cũng có thể
thấy mãng bào đặc biệt, nó cơ hồ giống nhau như đúc với long bào Hoàng
đế mặc, thậm chí có thể áp dụng màu vàng sáng chuyên dụng cho Hoàng đế.
Khác biệt duy nhất chính là hình rồng thêu trên đó chỉ có bốn trảo thay
vì năm, không gọi long mà gọi mãng.
Lưu Thủ Hữu hối hận tới nỗi
thiếu chút nữa tự tát cho mình một bạt tai, quả thật là vạch áo cho
người xem lưng, nếu không lắm miệng như vậy, chuyện này coi như xong,
lắm miệng lại giúp cho Tần Lâm có thêm một chiếc mãng bào. Cẩm y Đô Đốc
như mình cũng chỉ mặc Phi Ngư phục, hu hu… trong lòng Lưu Đô Đốc chỉ
muốn khóc.