Nữ tử quay đầu lại giận nói:
- Chúng ta không phải phản tặc, những tên đuổi theo chúng ta mới là phản tặc!
Tần Lâm đọc một bài phản thi, đưa tới hai đám phản tặc.
Bất kể kẻ đuổi người bị đuổi đều bị Ngưu Đại Lực dẫn hết tới trước mặt Tần Lâm.
Nam tử bị đuổi giết tên gọi Đông Thắng kia bởi vì chạy trốn khổ cực mệt
nhọc, cộng thêm mới vừa rồi trúng tên mất máu quá nhiều nên đã hôn mê.
Thanh Đại tâm địa tốt muốn động thủ cứu chữa, Tần Lâm đưa mắt ra hiệu,
Lục Viễn Chí nhanh nhẹn tranh trước nàng, cười ha hả nói:
- Để cho ta, người này có Lục lão gia hầu hạ chính là may mắn lắm rồi, không cần đại tẩu phải động thủ.
Nữ nhân chạy trốn là một vị cô nương mặt tròn, tuy rằng không phải là
xinh đẹp nhưng cũng mày rậm mắt to, nhìn qua anh khí bừng bừng.
Nàng thủy chung ở bên người đồng bạn bị thương hôn mê, nhìn qua giống như là một đôi tiểu tình lữ.
Đầu lãnh sai nha là một tên mặt dài cao gầy, tuy rằng mấy chiếc quan
thuyền này không treo cờ xí lên, Tần Lâm cũng không có mặc quan phục.
Nhưng tên này vốn là tay lõi đời sành sỏi, nhìn qua khí thế cũng biết
lai lịch vị quan viên trẻ tuổi này nhất định không nhỏ, vội vàng nặn ra
một nụ cười, hai tay nâng danh thiếp trình lên:
- Đại nhân minh giám, tiểu nhân Chu Đức Hưng, là quan sai thuộc Sơn Đông Duyện Châu phủ, phụng mệnh Tuân Đại lão gia nhà ta truy bắt hai tên
phản tặc này. Xin đa tạ Đại nhân tương trợ, xin hỏi Đại nhân tôn tính
đại danh, sau khi tiểu nhân trở về nhất định bẩm rõ Tuân Đại lão gia,
bái tạ nhiều hơn.
Mang Tuân Đại lão gia ra, Chu Đức Hưng tự cho là có bảy phần nắm chắc,
trong quan trường hết sức chú trọng quan quan tương hộ. Tuân Đại lão gia có hậu viện ở trong triều, mặc dù khí phái tên quan viên trẻ tuổi này
rất lớn, nhưng nhất định cũng phải cân nhắc đôi chút.
Trong lòng Chu Đức Hưng, Đại nhân trẻ tuổi đối diện hẳn là con cháu công huân thân quý nhà nào đó, nhờ vào ân ấm của tổ phụ mới làm được chức
quan cao, nhất thời cao hứng lo chuyện bao đồng.
- Tuân Đại lão gia?
Tần Lâm nhíu mày một cái, chưa nghe nói qua cái tên này.
Từ Văn Trường tiến lên, cũng không tị hiềm người ngoài có mặt, lớn tiếng nói:
- Tuân Trường Phong, người Hà Nam Vệ Huy phủ, đỗ Tiến Sĩ khoa Tân Mùi
năm Long Khánh thứ năm, hiện đảm nhiệm Tri Phủ Sơn Đông Duyện Châu.
Chúng sai nha nhất tề cả kinh trong lòng, biết được lý lịch bình sinh
của Tuân Đại lão gia cũng không có chi là kỳ quái. Nhưng sĩ lâm đều húy
kỵ tên tục, lão đầu nhi này lại gọi thẳng tên tục Tuân Đại lão gia trước mặt mọi người không chút húy kỵ. Nếu là quan viên trẻ tuổi kia chỉ có
chức quan tương đồng với lão, chuyện này không khác nào mắng chửi người.
Nói cách khác, hoặc là lão đầu nhi này không thông thời vụ, quan trẻ
tuổi mà cố ý tỏ ra tự đại, hoặc chính là quan vị đối phương cao hơn Tuân Trường Phong xa, căn bản không cần tị hiềm.
Thủ pháp của Lục Viễn Chí vô cùng lưu loát, năm xưa y học tập ở y quán,
những năm qua đi theo Tần Lâm giải phẫu thi thể, hiểu biết về cơ thể con người thậm chí vượt xa danh y cùng thời. Chỉ vài động tác nhanh nhẹn đã nhổ mũi tên cắm vào vai Đông Thắng ra, lại băng bó cho y, sau đó xoa
huyệt đạo một chút, khiến cho y chậm rãi tỉnh lại.
Lúc này nữ tử đồng bạn y mới định thần lại, sải bước đi tới trước mặt Tần Lâm, dứt khoát quỳ xuống:
- Đa tạ ân trưởng quan cứu mạng, Tề Tái Hoa xin có lễ! Chúng ta cũng
không phải là phản tặc gì, mà là tiêu sư của Hội Xương tiêu cục Sơn Đông Tế Nam phủ. Người bị thương là sư ca ta Tập Đông Thắng, chuyến này đi
ra hơn ba mươi người, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta!
Dứt lời Tề Tái Hoa nghiến răng nghiến lợi, cố nén nước mắt sắp rớt xuống, kể lại mọi chuyện một lượt.
Năm trước, Hội Xương tiêu cục Sơn Đông Tế Nam phủ nhận được một mối làm
ăn lớn, khách hàng dựa theo tiêu chuẩn áp vận trả phí dụng mười vạn
lượng bạc, cũng bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trước.
Hội Xương tiêu cục là đại tiêu cục số một số hai Sơn Đông, mười vạn
lượng bạc cũng coi là một món tiêu rất lớn. Trên thực tế bạc ở thời cổ
cũng không phải là thừa thãi tràn lan giống như trong tiểu thuyết, bạc
tồn trong quốc khố Đại Minh trường kỳ vào khoảng hai, ba trăm vạn. Đông
giải Giang Nam cũng chỉ trên dưới năm mươi vạn, đã cần phải xuất động
quân đội bảo vệ. Tiêu cục dân gian thông thường nhận mối tiêu chừng một
hay vài vạn lượng, mười vạn có thể coi là cực lớn.
Ngày Ba Mươi Tết, Hội Xương tiêu cục mới vừa ăn xong bữa cơm cuối năm,
khách nhân đã tới, cầm một hộp vàng phủ vải đỏ đưa cho bọn họ, bảo đưa
tới Nam Kinh.
Thì ra không phải là áp bạc bạch tiêu, mà là áp châu báu hồng tiêu, Hội
Xương tiêu cục vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì hồng tiêu dễ dàng thu hút bọn
cướp đường hơn, vui chính là hồng tiêu không cần quá nhiều xe chuyển
vận, có thể tiết kiệm được không ít vận phí, vậy cũng là một khoản thu
nhập không nhỏ.
Lần này hồng tiêu đi dọc đường cũng thuận buồm xuôi gió, dường như tin
tức cũng không bị giới lục lâm Sơn Đông biết, hoàn toàn bình an vô sự.
Không ngờ rằng tới địa phận Vấn Thượng huyện gặp mai phục trong sơn cốc, địch nhân vô cùng mạnh mẽ, nhân số nhiều vô kể, Hội Xương tiêu cục đại
bại.
Tiêu cục là muốn kiếm tiền, không phải là nộp mạng, trên đường có quy
tắc, nếu thật sự đánh không lại có thể bỏ tiêu đi, trở về từ từ bồi
thường tiền cho chủ thuê, vẫn tốt hơn vừa mất hàng vừa mất mạng.
Tiêu đầu Hội Xương tiêu cục liền ra hiệu đầu hàng, giao ra hộp vàng có ý đồ bồi thường tiền bảo vệ tánh mạng, chỉ cần giữ được rừng xanh lo gì
không có củi đun.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới địch nhân tiền cũng muốn, mạng cũng muốn,
bất ngờ động thủ giết tù binh, muốn giết chết toàn bộ người của Hội
Xương tiêu cục diệt khẩu.
Người của Hội Xương tiêu cục cũng không phải đưa đầu để cho người ta
giết, lại cầm vũ khí tiếp tục phản kháng. Rốt cục có năm người chạy ra
khỏi trùng vây, những người còn lại e rằng đều bị giết chết.
Năm người này bàn tính với nhau, với khí thế của đối phương như vậy
không phải là mấy tên binh sĩ già yếu của Vấn Thượng huyện có thể đối
phó, nên chạy thẳng tới Duyện Châu phủ báo án là hơn. Nơi đó có thành vệ quân, một vệ đầy đủ có năm ngàn sáu trăm binh mã, cho dù là vệ sở binh
mục nát lụi bại tới mức nào, tìm binh lực vài trăm hay ngàn người trừ
phiến loạn vẫn đáng tin cậy hơn.
Năm người giục ngựa chạy thật nhanh, chạy tới Duyện Châu phủ gặp được
Tuân Trường Phong Tuân Đại lão gia, báo vụ án mất đi mười vạn lượng hồng tiêu.
Mười vạn hồng tiêu thất thoát, chừng ba mươi tên tiêu sư mất mạng, xảy
ra vụ án lớn như vậy Tuân Đại lão gia cũng vô cùng gấp gáp, một mặt điều binh khiển tướng dò xét tin tức, tổ chức vây bắt, một mặt trấn an người của Hội Xương tiêu cục. Lão nói tuy cướp đường Sơn Đông nhiều nhưng
cũng có danh có hiệu, không khó tra ra người nào làm vụ án này. Bọn họ
ngang ngược như vậy, triều đình nhất định phát đại quân tiêu diệt, không sợ không thể dẹp yên.
Người của Hội Xương tiêu cục nghe vậy chỉ muốn khóc, chờ đại quân tới diệt, hồng tiêu của chúng ta
cũng không biết đã đi đâu. Nhưng cũng không có cách nào khác, không thể
làm gì khác hơn là chờ đợi.
Ai ngờ hai ngày sau, Tuân Đại lão gia bất thình lình trở mặt, nói là Hội Xương tiêu cục thông đồng với giặc, đông đảo tiêu sư ngộ hại là do năm
người còn sống sót đánh lén sát hại. Bọn họ chính là tặc tử cướp tiêu
sát hại hơn ba mươi người, lúc này lại muốn đến Duyện Châu phủ đục nước
béo cò.
Năm người cả kinh thất sắc, lập tức tranh cãi, nhưng Tuân Đại lão gia đã sớm an bài bộ khoái, muốn bắt lấy bọn họ.
Người của Hội Xương tiêu cục biết bị lừa, lập tức liều mạng ra sức chiến đấu, ba người võ công cao nhất đều hy sinh tánh mạng, để cho nữ nhi cục chủ Tề Tái Hoa và sư ca nàng Tập Đông Thắng trốn thoát.
Đám sai nha Duyện Châu phủ vẫn theo sát phía sau không tha, chạy thẳng
tới bờ Đại Vận Hà, đúng lúc gặp phải quan thuyền của Tần Lâm cho nên mới có chuyện vừa rồi.
- Nói bậy, nói hươu nói vượn!
Chu Đức Hưng kêu lên, thở phì phò nói:
- Nữ phản tặc, ngươi chớ nói láo ở trước mặt vị trưởng quan này, ngươi
cầm kiếm uy hiếp Đại lão gia nhà ta, không phải là giết quan tạo phản
sao? Còn dám ở đây cất lời yêu ngôn hoặc chúng muốn chạy trốn lưới pháp
luật, nằm mơ!
Dứt lời, Chu Đức Hưng lại ra lệnh một tiếng, gọi những đồng bạn của mình lấy lệnh bài ra, quả thật một đống lớn toàn là bộ khoái Sơn Đông Duyện
Châu phủ nếu giả bao đổi.
Lục mập xoa xoa tay:
- Lần này khó mà nói được, một bên là bộ khoái đường đường chính chính,
bên tiêu cục chỉ là lời một phía, chúng ta biết tin bên nào?
- Ta thấy những bộ khoái này có vấn đề...
Từ Tân Di nói.
- Đúng vậy, mới vừa rồi Tần huynh cũng phát hiện phải không?
Trương Tử Huyên cười nhìn Tần Lâm một cái, nhận được ánh mắt khích lệ của trượng phu, nàng bèn tiếp tục nói:
- Ba chiếc đại quan thuyền của chúng ta dừng trên Đại Vận Hà, chỉ cần
nhìn phương hướng cũng biết là từ kinh sư xuôi Nam. Mới vừa rồi Tần
huynh cố ý lệnh cho Hiệu Úy thổi tù và, Tề Tái Hoa Tề cô nương và Tập
Đông Thắng Tập tráng sĩ lập tức quay đầu ngựa chạy về phía chúng ta. Thế nhưng đám sai nha đuổi theo vô cùng nôn nóng, hận không thể giết chết
bọn họ tại chỗ, hì hì, rõ ràng trong lòng có quỷ!
Chu Đức Hưng sợ hết hồn, không dám tin ngẩng đầu nhìn Trương Tử Huyên.
Nàng không chỉ có dung mạo như thiên tiên, hơn nữa thần thái cao quý,
chỉ vài câu nói đã vạch trần ý đồ của mình, rốt cục mỹ nhân này có lai
lịch thế nào?
Nếu như y biết vị này chính là chưởng thượng minh châu của đương kim
Thái Sư Thủ Phụ Trương Giang Lăng, e rằng sẽ bị dọa sợ đến ngất đi tại
chỗ.
Ánh mắt đảo tròn mấy lượt, Chu Đức Hưng cố gắng tìm lời giảo biện:
- Phu nhân sai rồi, cũng không phải là chúng ta cố ý giết người diệt
khẩu, chỉ là oán hận mấy tên phản tặc này bất thình lình làm khó dễ ở
nha môn bản phủ, trong lúc bất ngờ bắt giữ Tri Phủ Đại nhân, ý đồ tạo
phản mưu nghịch. Cho nên thấy thuyền Đại nhân ở chỗ này, sợ chúng quấy
rầy hổ giá Đại nhân, muốn mau mau giết chết hai tên phản tặc này.
Tần Lâm không nhịn được cười lên:
- Nói như vậy, các ngươi chỉ là vì lòng tốt ư?
- Đại nhân đừng nghe y nói bậy...
Tề Tái Hoa giận dữ bất bình nói:
- Không sai, ta từng thừa dịp loạn cầm đao kề vào cổ Tuân Trường Phong,
nhưng đó là bị lão ép, cũng không dám giết quan tạo phản! Lúc ấy là bọn
họ hạ thủ với chúng ta trước, nếu không Thôi sư phó, Mao sư phó, Hồng sư phó võ công giỏi như vậy cũng sẽ không dễ gì chết bên trong phủ nha.
Đám quan giáo dang rộng hai tay, cái này gọi là ông nói ông có lý bà nói bà có lý. Chu Đức Hưng nói Tề Tái Hoa uy hiếp Tuân Tri Phủ, Tề Tái Hoa
nói là bị Tuân Tri Phủ hạ thủ trước ép buộc, không biết thật giả. Nhưng
chuyện Tề Tái Hoa uy hiếp Tri Phủ sợ là không thoát được.
- Hẳn, hẳn không phải là như vậy...
Thanh Đại ấp a ấp úng lên tiếng.
Tần Lâm gật đầu một cái khích lệ:
- Phu nhân có kiến giải gì, không ngại nói ra nghe thử.
Được Tần ca ca của mình khích lệ, Thanh Đại liền lớn tiếng nói:
- Mới vừa rồi ta xem qua vết thương trên người Tề cô nương và Tập tráng
sĩ, phần lớn vết thương đều tập trung ở sau lưng, sau lưng Tập tráng sĩ
trừ trúng tên còn có vết đao chém, nhìn dáng dấp đại khái bị vào bảy tám canh giờ trước. Vết thương sâu tới xương, là bị người từ phía sau lưng
đánh lén đưa đến. Ta nghĩ nếu theo như Chu Bộ Đầu vừa nói, là người của
Hội Xương tiêu cục bạo phát làm khó dễ, vì sao bọn họ lại bị người đánh
lén từ phía sau, tạo thành mấy chỗ vết thương như vậy?
Không hổ là nữ y tiên Kinh Hồ, Thanh Đại chỉ nhìn lướt qua đã thấy rõ
ràng vết thương của hai người chạy trốn, ngay cả thời gian bị thương,
góc độ sâu cạn đều nhớ hoàn toàn, lời nói dối của Chu Đức Hưng trong
nháy mắt lập tức bị nàng vạch trần.
Tần Lâm bật cười ha hả:
- Lần này không nhọc bản quan, là mấy vị phu nhân phá án. Người đâu, thu binh khí của đám bộ khoái này, bắt hết lại cho bản quan.
- Ngươi... Ngươi là ai, dựa vào cái gì bắt chúng ta!?
Chu Đức Hưng vừa tức vừa vội.
- Ngoan ngoãn một chút đi, nói ra sợ hù chết ngươi!
Ngưu Đại Lực giữ cánh tay y, đắc ý giơ ngón tay cái lên:
- Nói cho ngươi biết, trưởng quan nhà ta chính là Trụ Quốc, Thái Tử
Thiếu Bảo, Long Hổ tướng quân, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn
Phủ Ty, quan húy thượng Tần hạ Lâm!
Nghe thấy Ngưu Đại Lực báo ra chuỗi quan hàm danh hiệu của Tần Lâm, sau
lưng Chu Đức Hưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên khó
coi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
- Thì ra là Tần Thiếu Bảo, tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, ngộ
phạm hổ uy, đáng chết, đáng chết... Sớm biết là đệ nhất dũng sĩ Đại Minh Tần Thiếu Bảo ngăn voi cứu giá, tiểu nhân cũng không cần phải lo lắng
cho an toàn của ngài, vội vàng giết chết hai tên phản tặc uy hiếp quan
làm loạn này.
Tần Lâm ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm Chu Đức Hưng:
- Nói như vậy, bản quan còn phải cảm tạ hảo ý của ngươi sao?
Không biết vì sao, nghĩ đến vị trước mắt này chính là Bắc Trấn Phủ Ty
Tần trưởng quan trong truyền thuyết giết người không nháy mắt, động một
chút là cưa đầu moi tim người, Chu Đức Hưng lập tức cảm thấy một luồng
khí lạnh từ xương cụt xông lên tận tim, không dám nhìn thẳng vào mắt của nhân vật ghê gớm này.
Chúng bộ khoái Duyện Châu phủ nghe là Cẩm Y Vệ Tần Thiếu Bảo, ngay cả
rắm cũng không dám đánh, nhất tề vứt bỏ yêu đao, mặc cho cẩm y quan giáo thu khí giới.
Cẩm Y Vệ có hiệu là Đề Kỵ, chính là ưng khuyển triều đình không sai vào
đâu được. Bắc Trấn Phủ Ty lại là bộ phận thần bí nhất, đẫm máu hung tàn
nhất trong nha môn Cẩm Y Vệ. Mà Tần Lâm Tần Thiếu Bảo lại là vị quan
chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty hung danh nổi bật nhất, đa mưu túc trí nhất
trong số những quan chưởng ấn gần đây.