Cẩm Y Vệ

Chương 974: Chương 974: Phục vụ tiên sinh




May Từ Đại tiểu thư là tướng môn hổ nữ, trước kia vẫn hay quấn lấy Tần Lâm cùng đi phá án, đã nhìn thấy qua không ít thi thể, lúc này cũng bị giật mình, lập tức rúc vào sau lưng trượng phu, hai tay vịn lấy vai hắn, thân thể mềm mại khẽ run.

Tần Lâm vỗ vỗ tay của Từ Tân Di, cười cười:

- Đã bảo nàng không nên đi vẫn cứ đòi đi, tới đây lại sợ, cần gì như vậy?

Sau khi Từ Đại tiểu thư cưới tính háo thắng tranh cường không giảm, vừa nghe lời này lập tức hai tay chống nạnh, trợn tròn mắt hạnh:

- Ai, ai nói là thiếp sợ… cho dù là có hơi sợ, vẫn còn đỡ hơn bọn họ một chút…

Từ Tân Di chu miệng chỉ về phía đình bên tay trái, bọn Cố Hiến Thành đang ở trong đình nói chuyện với Thuận Thiên Phủ Doãn Phùng Phác.

Từ khi án phát đến mật thám Đông Xưởng biết tin tức, rồi đến Tào Thiếu Khâm thông báo Tần Lâm, Tần Lâm phi ngựa tới, chuyện đã qua gần nửa canh giờ. Nhưng sắc mặt của bốn vị chính nhân quân tử Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực vẫn còn hiện đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi, sắc mặt ai nấy trở nên vàng khè.

- Liên Chí Thanh, y, y đột nhiên ôm cổ họng mình, miệng kêu ặc ặc vài tiếng không thể thốt nên lời…

Lý Thực lòng vẫn còn sợ hãi nói, đôi môi một mực run run.

Giang Đông Chi lấy tay áo lau lau mồ hôi trán:

- Y ngã xuống đất, dường như vô cùng khó chịu, sau đó không ngừng rút gân, tay, chân không ngừng run rẩy...

Sắc mặt của Dương Khả Lập cũng không khá hơn chút nào:

- Đúng đúng đúng, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, chết rất nhanh. Nhưng, nhưng rõ ràng y đã chết, rất lâu không có hít thở, vẫn còn đang rút gân, rút gân... Y, y vẫn còn đang cười!

Phùng Phác là Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh, thâm niên già dặn, nghe đến đó trên mặt liền lộ ra vẻ xem thường, người ta đã chết làm sao có thể cười được nữa?! Ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức, xem ra rốt cuộc tam đại mạ tướng Đô Sát Viện này vẫn còn rất nông cạn.

Ngược lại Bộ Đầu thủ hạ Phùng Phác sau khi do dự nhiều lần, cảm thấy vụ án liên lụy trọng đại, chuyện lớn như vậy không thể giấu Phủ Doãn, cũng bất chấp thể diện của chủ nhân mình, thấp giọng nhắc nhở:

- Khải bẩm Phủ Doãn Đại nhân, lúc tiểu nhân dẫn người chạy tới nơi này thi thể đã cứng ngắc, hơi lạnh, nhưng vẫn còn thỉnh thoảng co giật một hai lần.

Phùng Phác đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt cũng có hơi trắng nhợt. Rõ ràng người đã chết nhưng vẫn còn co giật, từ điểm này có thể thấy được độc dược đáng sợ tới mức nào.

Thi thể co rút đáng sợ được đặt trên chiếu lau, theo người có mặt tại trường miêu tả, tình hình khi ấy hiện ra sống động trước mặt mọi người. Từ dáng vẻ vặn vẹo quỷ dị của thi thể là có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy đáng sợ dường nào: Liên Chí Thanh ôm chặt cổ họng mình không có cách nào hô hấp, ngã lăn ra đất, miệng phát ra tiếng kêu ằng ặc của người sắp chết, đau đớn vô cùng. Khi linh hồn đã rời thân thể đi, thi thể sớm bị tử thần giáng xuống vẫn còn co giật không dứt!

Gió đêm thổi tới, khắp cả người phát rét, không ít người cảm thấy lạnh cả sống lưng.

- Từ Vị, lão thật là ác độc!

Cố Hiến Thành hung hăng chỉ mặt Từ Văn Trường, dáng vẻ vô cùng căm phẫn:

- Cho dù là Liên Chí Thanh từng mắng lão bất quá cũng chỉ là tranh chấp miệng lưỡi mà thôi, lão lại hạ độc giết chết y, quả thật là táng tận thiên lương!

Khá khen cho Cố Hiến Thành, tam đại mạ tướng đều không nắm được trọng điểm, duy chỉ có y một mực cho là Từ Văn Trường hạ độc giết người.

Đây cũng chính là nguyên nhân Tào Thiếu Khâm muốn cấp tốc đi mời Tần Lâm tới. Y nói với Tần Lâm sau khi xảy ra án mạng, Cố Hiến Thành phái người đi Thuận Thiên phủ báo án, cơ hồ cũng trong lúc đó Đông Xưởng cũng biết tin tức. Khi đó Cố Hiến Thành khăng khăng cả quyết nói Từ Văn Trường thống hận hành động của Liên Chí Thanh, bất ngờ hạ độc vị Quốc Tử Giám Sinh dám đứng ra thóa mạ mình trước mặt mọi người.

Lý do của Cố Hiến Thành cũng rất có sức thuyết phục: Từ Văn Trường trực tiếp đưa giày sen đựng chén rượu tới tay Liên Chí Thanh, chỉ có lão mới có thể hạ độc hại người chuẩn xác.

- Ừm, đây cũng là một lý do…

Tần Lâm nghĩ ngợi sờ sờ cằm, sau đó cười.

Bất quá Từ Văn Trường khẳng định không phải là như vậy.

- Ha ha ha, lão phu bị oan uổng cũng không chỉ lần này.

Từ Văn Trường đột nhiên cười to, tiếp theo mặt trầm như nước, lạnh giọng nói:

- Cố Thúc Thời, ngươi cần gì vừa ăn cướp vừa la làng như vậy? Đừng quên ngươi là lục sự hành tửu lệnh, chỉ có ngươi mới có thể làm cho chén rượu dừng đúng trong tay Liên Chí Thanh, cho nên là ngươi hạ độc hại chết Liên Chí Thanh để giá họa lão phu!

Hai bên không ai nhường ai, đều nói là đối phương hại chết Liên Chí Thanh, chỉ có Lý Như Tùng là chủ nhân mời khách lúng túng vô cùng, thi lễ với hai bên:

- Từ lão sư, Cố tiên sinh, xin hai vị hãy bình tĩnh lại, Thanh Đằng Từ tiên sinh, Kính Dương Cố tiên sinh há lại là hạng người hạ độc hại người?!

Từ Văn Trường cười lạnh, nể mặt Lý Như Tùng nên im miệng không nói nữa.

Cố Hiến Thành lại nói:

- Lý tướng quân có chỗ không biết, vị lão sư này của ngươi từng có bệnh điên. Nói không chừng sau khi lão bị Liên Chí Thanh thóa mạ bệnh điên phát tác, nên mới làm ra hành vi tàn ác hạ độc hại người. Thanh Đằng tiên sinh bị bệnh điên làm cho khốn khổ, chuyện này thiên hạ đều biết.

Sắc mặt Lý Như Tùng cứng đờ, nhất thời giận không chỗ phát tiết, im lặng không nói gì nữa.

Từ Văn Trường không giận mà cười, bệnh điên của lão đã được chữa hết từ sớm, Cố Hiến Thành còn lấy chuyện này ra nói quả thật là nói hươu nói vượn.

Tần Lâm cười hì hì đi tới:

- Cố Lang Trung đã lâu không gặp, vị Sử Văn Bác Sử Lĩnh Ban của ta ở trong phủ Cố Lang Trung có khỏe không?

Cố Hiến Thành sớm nhìn thấy Tần Lâm tới, cố ý giả bộ không nhìn thấy, kết quả Tần Lâm cố tình chọc ngoáy vào nỗi đau, khiến cho y giận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Khỏe, rất khỏe mạnh, nhờ Tần Đốc Chủ chiếu cố!

Hừ hừ, có một hắc sát tinh như vậy ở nhà, nhìn thấy là muốn buồn nôn, trên dưới Cố gia bị khuấy động gà chó không yên.

Giang Đông Chi cầm đầu tam đại mạ tướng cũng buồn bực vô cùng, bọn họ đi tới đâu cũng bị sai dịch Đông Xưởng theo dõi sát sao. Lúc ra ngoài tầm hoa vấn liễu, thường có sai dịch đột nhiên ở ngoài cửa sổ tằng hắng một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, sớm muộn gì cũng không còn hứng thú chơi bời gì nữa.

Gần đây ngay cả lúc đi nhà cầu quên mang giấy, lập tức có một cánh tay từ hố xí kế bên thò qua đưa giấy, sau đó nói cho bọn hắn biết là phụng mệnh Tần Đốc Chủ phục vụ tiên sinh… Về phần tiếp tục như vậy có thể làm cho các vị tiên sinh không thể đại tiện nổi hay không, hiển nhiên đám sai dịch không thèm nghĩ tới.

Sửa trị ngươi không được, chơi cho ngươi chết! Tần Lâm hoàn toàn nắm giữ Đông Xưởng, còn sợ không có biện pháp sửa trị người sao?!

Bọn Cố Hiến Thành mới vừa rồi còn tỏ vẻ hết sức hung hăng quát mắng Từ Văn Trường, đến khi Tần Lâm xuất hiện lập tức khí thế sút giảm trông thấy,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.