Cẩm Y Vệ

Chương 1097: Chương 1097: Phương Hướng Ngược Lại




Lại thấy sau khi Tào Thiếu Khâm hạ xuống một thước, sợi dây đã được căng thẳng, đầu y nghiêng qua một bên giống như cổ bị người ta bẻ gãy.

- Xuống đây đi.

Tần Lâm vỗ Tào Thiếu Khâm một cái.

Tên này cười hăng hắc xuống rất dễ dàng, thì ra y dùng hai tay chèn vào trong thòng lọng, không bị sợi dây siết trực tiếp vào cổ.

Mọi người còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, Tần Lâm lại ném ra tạc đạn nặng ký:

- Nếu đúng là Chu Ứng Trinh tự sát, vì sao trên cổ y lưu lại dấu vết cào trầy xước như vậy?!

Hít thở không thông sẽ mang đến cho người bị hại đau đớn khó chịu rất lớn, vì vậy thường thấy dấu vết cào trầy trụa do chống cự sinh ra.

Trong các vụ án giết người, nếu như người hành hung lấy tay bóp cổ của người bị hại, thường thường trên đôi tay tội ác kia sẽ lưu lại vết thương do người bị hại dùng móng tay cào tạo thành, trở thành tội chứng không thể chối cãi sau khi bị bắt.

Cho nên cũng có hung thủ tinh minh hơn, lựa chọn dùng sợi dây kết thúc sinh mạng đối phương từ phía sau lưng. Lúc này người bị hại sẽ cố gắng nắm lấy dây thừng trên cổ càng ngày càng siết chặt, cho nên sẽ để lại vết cào trầy xước trên da thịt, vuông góc với phương hướng vết thắt.

Treo cổ tự sát cũng sẽ có hiện tượng tương tự, cho dù ý chí lựa chọn tử vong vô cùng kiên định, người tự sát vào thời khắc cuối cùng chịu đựng đau đớn kịch liệt cũng sẽ không tự chủ được níu lấy sợi dây đoạt mạng kia, khiến cho cổ mình xuất hiện vết thương cào cấu trầy xước.

Hơn nữa dáng chết vô cùng khó coi, mặt mũi méo mó dữ tợn, miệng hơi hé mở, cổ bị siết nghiêng sang bên bất thường, toàn thân giống như một con cá chết bị treo lên.

Nhưng trên thực tế cũng ít khi thấy tình huống trên cổ người treo cổ tự sát lưu lại vết trầy xước do chính mình cào cấu, ít hơn nhiều so với bị giết.

Nguyên nhân là đứng ở trên ghế treo cổ tự vận, nếu như chiều dài thòng lọng vừa bằng độ cao của cằm, như vậy người tự sát muốn đưa cổ vào sẽ hơi phí sức, thậm chí cần nhón chân lên. Mà lúc đứng ở trên ghế làm như vậy lại khó có thể giữ vững thăng bằng, cộng thêm tâm trạng kích động trước khi chết, xác suất thất bại rất cao.

Tần Lâm nhớ lúc trước xem qua một án lệ, có tên xui xẻo từ trên ghế té xuống bốn năm lần rốt cục mới đưa cổ được vào trong thòng lọng, kết liễu tính mạng của mình. Mà vết thương trên người y do bị ngã gây ra lại bị thân nhân y cho là nghi điểm bị giết, cứ bám lấy điểm ấy không buông, khiến cho công việc điều tra phá án vô cùng vất vả.

Cho nên dưới đại đa số tình huống, so sánh thòng lọng và độ cao vật kê chân người tự sát sẽ thấy chênh lệch chừng một thước nửa thước. Như vậy lúc người tự sát đưa cổ vào, thòng lọng sẽ thõng xuống, như vậy động thủ hết sức thuận tiện. Cũng không cần cố ý, lúc người tự sát đứng trên ghế để treo dây lên xà nhà, theo bản năng cũng sẽ làm như vậy.

Tình huống lần này cũng vậy, sau khi phục hồi sợi dây lại như trước, lại chọn Tào Thiếu Khâm có chiều cao tương đương với Chu Ứng Trinh đứng trên cùng một cái ghế, phát hiện ra thòng lọng trên cổ thừa ra một đoạn dài hơn một thước.

Như vậy vấn đề đã xuất hiện, bởi vì thòng lọng dài hơn một thước, lúc Chu Ứng Trinh đeo vào cổ ở trạng thái buông lỏng. Tới khi y đá ghế kê chân, thân thể cũng sẽ rơi xuống một thước, sau đó thòng lọng lỏng lẻo mới chợt căng thẳng, siết chặt cổ kết thúc tánh mạng của y.

Hoàn toàn khác với cảnh mà mọi người hay tưởng tượng: kẻ tự sát áo trắng phất phơ, buông xõa đầu tóc, kiễng chân lên đưa đầu vào trong thòng lọng, cuối cùng đá ghế ngã ra, toàn thân đung đưa lơ lửng giữa không trung. Thật ra đặc điểm sinh lý cơ thể người quyết định cổ cũng không thể chịu đựng sức nặng quá lớn, lực lượng sinh ra lúc đá ghế rơi từ độ cao một thước xuống như vậy, trong nháy mắt là có thể thắt chặt động mạch cổ kẻ treo cổ, khiến cho đại não thiếu máu dẫn tới tử vong. Thậm chí ngay cả cổ người ấy cũng có khả năng bị kéo gãy trong quá trình rơi xuống đột ngột như vậy.

Dưới tình huống như thế, làm sao Chu Ứng Trinh còn có khả năng chộp lấy thòng lọng siết trên cổ mình, để lại những vết thương cào trầy xước trên cổ bên cạnh vết siết bầm đen?!

Mọi người tại trường, đám sai dịch Đông Xưởng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, các quan văn đi theo như Lưu Đình Lan, Tống Ứng Xương, hoặc từ cửa hoặc từ cửa sổ thấy được Tào Thiếu Khâm tái diễn vụ án. Mặc dù bọn họ không hiểu rõ ràng về kết cấu cơ thể con người giống như Tần Lâm, nhưng cũng biết dưới tình huống rơi xuống từ độ cao như vậy, sợi dây vừa căng thẳng là Chu Ứng Trinh cũng bị lực rơi siết cho hôn mê tới chết, không thể nào còn có dư lực giơ tay chộp lấy thòng lọng đang siết cổ mình.

Thì ra là như vậy... Tống Ứng Xương nghĩ ngợi lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ vết cào trên cổ thật ra là do hung thủ lưu lại?

Chu Hi Đán kiễng chân đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ cho là bằng hữu đang nói chuyện với mình, liền lắc đầu một cái:

- Hẳn là không, Tần Đốc Chủ mới vừa nói qua, trong kẽ móng tay Thành Quốc Công cũng có mảnh vụn da thịt, như vậy chính là do y tự cào trầy.

Tần Lâm sờ sờ mũi, vì sao mình có cảm giác như thám tử Conan đang điều tra phá án…

Cũng khó trách, vào thời đại này toàn là do Ngọ Tác khám nghiệm, quan viên ở công đường xem lời khai và bản khám nghiệm thi thể tiến hành xét xử, từ trước tới nay chưa có màn kịch tái diễn vụ án hiện trường như vầy. Mọi người tại đây vừa ngạc nhiên với hình thức mới mẻ này, vừa nôn nóng muốn biết nguyên nhân cái chết Thành Quốc Công, ai nấy ra sức động não, mơ hồ có khuynh hướng trở thành người ái mộ Tần Đốc Chủ.

Trong đôi mắt của Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu càng toát ra vẻ kinh ngạc nồng đậm, Lưu Đô Đốc còn khá một chút, Trương Tôn Nghiêu đã không nhịn được giơ tay áo lên lau một lớp mồ hôi mỏng rịn ra.

Tần Lâm nói tiếp lời của Chu Hi Đán:

- Không sai, Chu Thị Ngự nhớ rất rõ ràng, quả thật trong kẽ móng tay Thành Quốc Công cũng có mảnh vụn da thịt, hơn nữa móng tay y giống với vết trầy, nói cách khác, những vết thương kia đúng là do y tự cào.

Chu Hi Đán nhất thời tươi cười hớn hở, lộ ra vẻ ‘ta đã thừa biết là như vậy’, vui mừng vì được Tần Lâm khen ngợi, các bằng hữu cùng là quan văn cũng phát ra thanh âm kinh ngạc xôn xao.

Trần Dữ Giao không cam lòng yếu thế, cũng chắp tay nói:

- Nếu Tần Đốc Chủ chắc chắn đúng là Thành Quốc Công tự cào cổ, nhưng sau khi y đá ngã ghế đi, thân thể rơi xuống, thòng lọng siết chặt, trong nháy mắt sẽ bất tỉnh nhân sự, cũng không có khả năng giơ tay lên cào cổ. Chẳng lẽ trước khi y treo cổ đã tự đả thương mình sao?!

Nói tới chỗ này, thanh âm của Trần Dữ Giao chợt hạ thấp xuống, có vẻ hơi không tự tin, bởi vì y cũng biết rõ ràng trước khi Chu Ứng Trinh treo cổ, không có lý do gì lại tự cào cổ của mình.

Tần Lâm không có hứng thú thảo luận loại tình huống hoàn toàn không tồn tại đó, hắn trả lời thẳng thắn:

- Kiểm tra thi thể đã hoàn toàn loại bỏ khả năng này, bởi vì vết cào đứt quãng ở chỗ vết siết, đây là lúc người chết cào rách da mình, da ở vị trí bị thòng lọng siết che khuất. Đúng, sợi tơ dùng làm thòng lọng này có mấy chỗ bị cào trầy, còn có vết máu mờ mờ trên đó.

Trần Dữ Giao có chút thất vọng thở dài, không được Tần Lâm tán đồng giống như Chu Hi Đán vừa rồi khiến cho đáy lòng y có cảm giác thất vọng.

Bất quá Chu Hi Đán cũng không hề tỏ ra cao hứng, mà là cúi đầu chìm vào suy nghĩ.

Tất cả mọi người có mặt tại trường ai nấy tỏ vẻ nghiêm nghị, động não suy nghĩ vấn đề trước mắt: độ cao tương đối giữa sợi dây và cái ghế đã xác định Chu Ứng Trinh không còn dư lực để cào cổ mình lúc treo cổ. Thế nhưng cổ y lại có vết thương, trong móng tay có da thịt vụn, là bằng chứng đã từng cào cổ qua.

Rốt cục là chỗ nào có vấn đề?!

Tần Lâm giơ đầu hai ngón tay lên:

- Nếu như hai kết luận mâu thuẫn lẫn nhau, vậy tất nhiên một cái trong đó không thành lập. Bây giờ xem ra người chết tự cào trầy da thịt cổ mình là không có vấn đề, nếu y chọn lựa phương thức tự sát sau đó chúng ta có thể khám nghiệm được như vầy, là không thể nào sinh ra vết cào hiện tại. Vì vậy chân tướng chỉ có một: phương thức cái chết của y cũng không phải là như vậy!

Một tràng tiếng bàn tán xôn xao nổi lên, mọi người trợn to hai mắt. Vết siết chữ Bát không giao, có dấu vết cào trầy trên cổ, còn có những đốm máu li ti trong mắt, đôi môi tím bầm dấu hiệu của treo cổ mà chết… những biểu hiện mà trước đó Tần Lâm tra ra được này đã chứng minh nguyên nhân cái chết Chu Ứng Trinh không tồn tại vấn đề. Bây giờ Tần Lâm đột nhiên lật đổ kết luận trước, không khỏi làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

- Suy luận hoang đường!

Lưu Thủ Hữu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

Trương Tôn Nghiêu làm ra vẻ không thèm quan tâm, liếc xéo nói:

- Chẳng phải là Tần Đốc Chủ nói trước sau mâu thuẫn hay sao, hừ, e rằng có vẻ chỉ có hư danh mắt thần như điện

Duy chỉ có Lạc Tư Cung thủy chung không hề nói chuyện, lẳng lặng đứng ở một bên, phát hiện ra điểm nào đó hứng thú từ biểu lộ của Lưu Thủ Hữu.

Tần Lâm tỏ vẻ lạnh lùng, lắc lắc ngón tay:

- Ta cũng chưa nói người chết là bị độc chết hoặc là chém chết, siết cổ chết cũng có rất nhiều loại phương thức, Lưu Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ sự, Lạc Đô Đốc giám sát chiếu ngục, hẳn biết rất rõ ràng điểm này.

Chiếu ngục vốn chú trọng giết người không thấy máu, siết cổ chết là thủ đoạn rất thường dùng, đám ưng khuyển Xưởng Vệ hết sức thành thạo. Có đôi khi dùng dây buộc vào cổ phạm nhân, hai tên tráng hán dùng sức siết chặt. Có đôi khi thắt cổ phạm nhân từ mặt đất, sau đó chậm rãi kéo lên cao. Còn có khi để phạm nhân đứng trên ghế, sau khi tròng thòng lọng bèn đá ngã ghế, phạm nhân rơi xuống lơ lửng, cổ bị dây siết ngoẹo sang bên…

Thậm chí còn có kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, dùng nhiều lớp giấy thấm nước bịt miệng mũi phạm nhân lại, thủ đoạn này càng thêm kỳ quái…

Lạc Tư Cung bị điểm đến tên chỉ cười lúng túng, không nói nửa lời.

Thần sắc Lưu Thủ Hữu cũng hơi lúng túng, hắng giọng nói:

- Bản Đô Đốc phụng khâm mệnh chấp chưởng cẩm y thân quân Đô Chỉ Huy Sứ Ty, làm việc lấy quang minh chính đại làm trọng. Những thủ đoạn bàng môn tả đạo này, e rằng Tần Đốc Chủ hiểu rõ ràng hơn.

Giỏi cho Lưu Thủ Hữu, không hổ là danh thần thế gia tử chấp chưởng Cẩm Y Vệ nhiều năm. Mặc dù bị Tần Lâm ép tới từng bước nhưng lời lẽ y vẫn kín mít như tường, không hề lộ vẻ kém thế chút nào, trong vẻ tiêu sái còn ẩn chứa ý mỉa mai phản kích, ngay cả Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng cảm thấy tên này khó đối phó hơn ngày thường.

Trong ngày thường Lưu Thủ Hữu ỷ vào căn cơ thâm hậu của danh thần thế gia, cùng với thế nhiều năm chấp chưởng Cẩm Y Vệ vững chắc không gì lay chuyển được, làm việc thường chỉ lấy ra bảy tám phần bản lãnh, tỏ ra khí độ ung dung. Nhưng lần này lại khác, Tần Lâm bố trí đủ chỗ khắp trong ngoài cung, phe Trương Kình đã bị dồn đến góc tường, Lưu Thủ Hữu không thể không dốc hết mười hai phần bản lãnh lần đầu tiên trong đời, tranh sống mái với Tần Lâm một phen.

Đây gọi là chó cùng cắn càn, giờ phút này bên dưới bề ngoài ung dung nhàn nhã của Lưu Đô Đốc lại hoàn toàn trái ngược. Mắt thấy Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự năm xưa nay đã là Vũ Xương Bá Đề Đốc Đông Xưởng, ép cho Lưu Thủ Hữu mất đi khí độ danh thần, nên hiện tại y phải phấn chấn toàn bộ tinh thần. Ngay cả quyền vị Trương Ty Lễ cao cao tại thượng cũng đã lung lay muốn ngã, không chịu đánh thẳng tay một trận làm sao có thể chịu đựng được?!

Đáng tiếc, tuy miệng lưỡi Lưu Thủ Hữu không rơi xuống hạ phong, nhưng vụ án cũng bị Tần Lâm nhìn thấu rõ như lòng bàn tay.

- Siết cổ chết cũng có mấy phương thức khác nhau, đá ngã ghế rơi xuống tự nhiên cổ bị siết chặt trong nháy mắt, không cách nào cào cổ được. Bất quá…

Tần Lâm cố ý nhìn Lưu Thủ Hữu cùng Trương Tôn Nghiêu một chút, sau đó mới nói ra giả thuyết như sấm động giữa trời quang:

- Nếu là treo cổ từ dưới đất lên thì sao?

Một lời vạch trần thiên cơ!

Mọi người đã nhìn thấy hiện trường vụ án, rõ ràng là Chu Ứng Trinh treo trên xà nhà đã tắt thở từ lâu, trên mặt đất có một cái ghế ngã, trên mặt ghế có dấu chân mờ mờ, đương nhiên ai ai cũng cho là Chu Ứng Trinh đứng trên ghế treo cổ. Cho dù có hung thủ ngụy tạo hiện trường, cũng không thay đổi phương thức treo cổ chết.

Bây giờ Tần Lâm chỉ điểm một chút, kẻ đầu óc mau lẹ lập tức bừng tỉnh ngộ: hung thủ đã choàng sợi dây vào cổ Chu Ứng Trinh, sau đó mới kéo y nằm dưới mặt đất lên xà nhà khiến cho y ngạt thở mà chết.

Tất cả nghi điểm trước đó hiện tại đã được giải thích hoàn mỹ, vì để cho nguyên nhân cái chết không có sơ hở, hung thủ cũng không giết chết Chu Ứng Trinh trước, mà là dùng thòng lọng giả như y treo cổ tự sát, treo y lên xà nhà. Cũng chính vì không phải đá văng cái ghế ra rơi xuống, mà là bị người treo cổ từ mặt đất kéo lên, Chu Ứng Trinh mới ra sức cào cấu thòng lọng siết chặt trong cơn đau đớn, để lại vết thương trầy xước trên cổ mình, lưu lại da thịt vụn trong kẽ móng tay.

Đáng tiếc khi đó cổ y siết bị thật chặt, đã không cách nào phát ra tiếng kêu cầu cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần dần chết đi.

Nghĩ đến thảm trạng Chu Ứng Trinh trước khi chết, Tần Lâm nắm quả đấm thật chặt, gân xanh trên trán giần giật. Hai trạng thái tức giận và tự trách mà nhân viên điều tra phá án nên tránh hết sức, lúc này nảy sinh kích động trong lòng hắn, cảm thấy vô cùng oán hận hung thủ và kẻ chủ mưu sau lưng.

- Tại sao lại chọn lựa phương thức giết người này?

Trong đám người không biết là ai hỏi một câu.

- Có lẽ là muốn tiết kiệm sức lực…

Lục Viễn Chí tranh trước trả lời, nhưng rất nhanh có vẻ không tự tin gãi gãi đầu, cảm thấy đáp án này vô cùng đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.