Không có không có, Tương Triều Sinh lắc đầu quầy quậy:
- Đỗ chưởng quỹ đột nhiên chết, chúng ta đều rất sợ, là Tiểu Trầm đem
thi thể ra ngoài, tuy rằng lúc y nói chuyện hay đỏ mặt như cô nương,
nhưng lúc ấy lại trở nên hết sức can đảm. Đúng rồi, tiểu nhân đã lạc đề, Tần Thiếu Bảo ngài thấy bốn người chúng ta sợ hãi không ít, làm sao dám ở lâu trong phòng, làm sao dám chạm vào đồ vật trong phòng?
Hàn Hải Chu cũng lấy can đảm chỉ chỉ cửa sổ:
- Tiểu nhân nhớ lúc húc toang cửa xông vào, cửa sổ đang đóng như vậy.
Tần Lâm khẽ gật đầu, đi tới lui trong phòng, sờ cằm chậm rãi nghĩ ngợi.
Chính giữa gian phòng này bày một cái bàn bát tiên, hai chiếc ghế dựa,
dưới bàn có một chiếc ghế thấp, bên trái là hai tủ treo quần áo dựa
tường, bên dưới cửa sổ nhìn ra đường bày một chiếc giường lớn.
Tần Lâm bước tới mép giường, nhìn kỹ chiều rộng giường, lại giơ tay làm
ra động tác đẩy cửa sổ. Bởi vì đầu gối hắn vướng vào cạnh giường, cảm
thấy không được tự nhiên. Với chiều cao thân thể và chiều dài cánh tay
của hắn vừa đủ đứng ở mép giường chạm tới cửa sổ, nhưng không dễ phát
lực.
- Tần ca, huynh muốn mở cửa sổ ư?
Lục Viễn Chí vội vàng chạy tới, quỳ hai gối trên giường đẩy cửa sổ ra:
- Phải leo lên giường mới được…
Cửa sổ bị đẩy ra kêu ken két, không khí trong lành từ bên ngoài ập vào
phòng, xua đi rất nhiều mùi ẩm mốc tiết trời mưa trong phòng.
Bên ngoài chính là đường cái ồn ào huyên náo, lúc này đang là phiên chợ, ngoài đường có rất nhiều người bán hàng đủ các màu sắc, nông phu nông
phụ bán rau cải quả trái, thợ săn bán da lông dã thú… chen chúc nước
chảy không lọt. Tất cả cửa hàng hai bên đường làm ăn tấp nập sinh ý dồi
dào, không khí bên ngoài vô cùng tất bật dưới ánh mặt trời chói lọi.
So sánh với nhau, không khí ẩm mốc trong phòng giống như là một thế giới khác, chẳng lẽ chỉ một cánh cửa sổ là có thể đại biểu cho khoảng cách
giữa sinh tử?
Tần Lâm quỳ gối trên giường, đeo bao tay bằng lụa sống vào, đóng cửa sổ lại.
Trong phút chốc trước mắt mọi người tối sầm, bên trong phòng trở nên âm u tăm tối, thậm chí cửa sổ dày cộm nặng nề ngăn cách cả tiếng ồn bên
ngoài, không khí náo nhiệt bừng bừng sức sống vừa rồi dường như cũng bị
ngăn lại bên ngoài cửa sổ.
- Bốn người các ngươi hẳn không phải là người làm lâu năm của Ngũ Phong hải thương phải không?
Tần Lâm nhảy xuống giường, ung dung chậm rãi hỏi.
Tương Triều Sinh không suy nghĩ nhiều liền nói:
- Dạ, đúng vậy, chúng ta đều xuất thân từ một thôn, năm trước Ngũ Phong
hải thương tới chiêu mộ, chúng ta bèn đầu nhập. Năm nay lại đi theo Đỗ
lão chưởng quỹ, trước tiên tới Kim Hoa phủ thu, thu... Không, làm ăn,
sau mới đến Long Du huyện.
Tương Triều Sinh vốn muốn nói thu mua tiền đồng, dù sao Tri Huyện La
Đông Nham ở đây, khó mà nói thẳng chuyện này trước mặt y, cho nên mới
kịp thời che giấu.
La Đông Nham lại vừa bực mình vừa buồn cười, y cũng biết được đôi chút
việc Ngũ Phong hải thương làm. Trong lòng La Tri Huyện, Khâm Sai đại
thần Tần Lâm là vì muốn thể hiện mình là chỗ dựa cho Ngũ Phong hải
thương, mới đặc biệt tới nơi này. Đây rõ ràng là bới lông tìm vết, xem
bệnh mất trở thành án mạng, không phải là vì giở uy phong Khâm Sai đại
thần của hắn chèn ép quan phủ địa phương sao?
Đôi mắt nhỏ của Lục Viễn Chí chợt tỏa sáng, sau khi biết được thân phận
bốn tên người làm y lại có chút ý tưởng mới, tiến tới bên người Tần Lâm
thấp giọng hỏi:
- Tần ca, vì sao huynh biết bọn họ là người làm mới của Ngũ Phong hải thương?
- Rất đơn giản, nếu như bọn họ đã đi theo Đỗ chưởng quỹ rất sớm, ít nhất sẽ không sợ thi thể của lão như vậy.
Tần Lâm cười cười, lại trầm ngâm nói:
- Kỳ quái thật, lão chưởng quỹ ban đêm rất dễ dàng giật mình tỉnh giấc,
thế nhưng lại dẫn theo bốn tên người làm đều có tật xấu ban đêm…
La Đông Nham tiến tới một bước, thi lễ nói:
- Tần Thiếu Bảo, án này hẳn không phải là độc hành đạo tặc giết người
chứ? Mặc dù bản huyện không dám tự khen mình giáo hóa nhân đức, nhưng
địa phương Long Du huyện vắng vẻ này dân phong thuần phác, từ trước tới
nay chưa từng nghe nói có hung tặc từ bên ngoài tới.
- Dĩ nhiên không phải cướp tiền.
Tần Lâm vờ như không phát hiện vẻ bất mãn trong lời La Đông Nham.
Tiền vốn mà Đỗ chưởng quỹ mang đến thu mua tiền đồng là sổ chi phiếu của tiền trang, phải ký tên lăn tay, ngoài ra còn thêm một vị chưởng quỹ
khác xác nhận mới có hiệu lực, cho dù là bị cướp đi cũng vô dụng. Đương
nhiên quyển sổ chi phiếu này cũng không bị mất, vẫn còn nằm nguyên trong hành lý của lão. Tên chưởng quỹ kia ở một khách sạn khác, sau khi biết
Đỗ chưởng quỹ chết bàn vội vàng dẫn thủ hạ trở về Hàng Châu báo tin.
Về phần sinh hoạt phí mà Đỗ chưởng quỹ mang theo bên mình tổng cộng cũng chỉ có ba bốn mươi lượng mà thôi, cũng còn nguyên ở chỗ này, không bị
trộm đi.
La Đông Nham thân là Tri Huyện bản địa, dĩ nhiên trước đó đã tìm hiểu
những tình huống này, cho nên từ đầu đến cuối không xử lý theo như án
mạng. Mà Tần Lâm vừa tới đã bới lông tìm vết, tự nhiên khiến cho La Đông Nham không thích, tuy không dám tranh cãi thẳng thắn nhưng trong lời
nói luôn mang ẩn ý.
Tần Lâm cũng không cần biết La Tri Huyện nghĩ thế nào, cuối cùng lại hỏi Tương Triều Sinh:
- Các ngươi có biết rốt cục vì sao Đỗ chưởng quỹ mắc bệnh kiết lỵ hay không?
Tương Triều Sinh trả lời có vẻ rất chắc chắn:
- Quá nửa là vì hôm đó ăn một lần mấy chén ruột heo cuốn bột gạo, lão đã cao tuổi như vậy, làm sao tiêu được thức ăn quá béo như vậy? Chỉ có
điều không ngờ là tuy lão lớn tuổi, bình thời cũng tráng kiện, rốt cục
lại mất mạng vì mấy chén ruột heo cuốn bột gạo, thật là, thật là...
Lão nhân cao tuổi, bình thời nhìn qua tinh thần mạnh mẽ, thế nhưng đột
nhiên mắc bệnh gì đó lập tức ngã gục, chuyện như vậy rất thường thấy,
thường là cứu chữa ứng phó không kịp.
Chỉ bất quá Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí cùng chúng cẩm y quan giáo nghe
nói Đỗ chưởng quỹ là ăn nhiều ruột heo cuốn bột gạo phát bệnh mà chết,
thần sắc liền trở nên cổ quái, mới vừa rồi bọn họ cũng ăn không ít ruột
heo cuốn bột gạo ở dọc đường.
- Ăn nhiều ruột heo cuốn bột gạo ư?
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Như vậy, thật sự là phải kiểm tra thi thể cẩn thận.
Hắn lập tức căn dặn Ngưu Đại Lực mang hai mươi tên thân binh Hiệu Úy
trông chừng hiện trường, trông coi bốn tên người làm Ngũ Phong hải
thương ở chỗ này, mình và Lục Viễn Chí mang theo tám mươi tên Hiệu Úy
khác chạy tới miếu Thành Hoàng, kiểm nghiệm thi thể Đỗ chưởng quỹ.
La Đông Nham mặt mày ủ rũ theo sau, y thân là quan địa phương, dĩ nhiên
không thể nào chống lại được Khâm Sai đại thần, nhưng sắc mặt và tâm
trạng đều kém tới cực điểm.
Một vị Thiệu Hưng Sư Gia bên cạnh nhìn ra tâm trạng của chủ nhân mình, bèn thấp giọng nói:
- Đông ông, có cần viết một phong thư cho đồng niên Trương Tuần Án của ngài, nhờ ông ấy nói giùm mấy câu hay không?
Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang Trương Văn Hi là đồng niên của La Đông Nham,
La Tri Huyện suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là thở ra một
hơi thật dài, cảm thấy cũng chỉ có nhờ lão đồng niên ra mặt mới có thể
tiễn đi vị đại thần Tần Lâm này, bèn thấp giọng căn dặn đôi câu.