Nói thì dễ làm thì khó, mấy tên cao thủ Bắc Trấn Phủ Ty nhìn nhau,
trong ánh mắt lộ ra vẻ kính phục. Phải biết người có hai mươi tám đến ba mươi hai cái răng (bốn cái răng khôn không phải là ai ai cũng có), chia ra trái phải trên dưới. Tần Lâm gắn trở lại hàm nhanh chóng, chính xác, không cần suy nghĩ như vậy, cho dù là lão Ngọ Tác mười năm cũng chưa
chắc đã làm được như vậy.
Tiếp theo Tần Lâm tìm mấy chiếc đũa gỗ
tới, dùng loại thước tốt nhất đo, dùng bút chì khắc vạch trên đũa, sau
đó cắt đũa ra thành từng đoạn ngắn.
Những đoạn đũa này dài ngắn
không đồng nhất, Tần Lâm dùng keo dán chúng vào nhiều vị trí khác nhau
trên đầu lâu. Có đoạn dán vào trên má, có đoạn dán vào sau tai, rất
nhanh bên ngoài đầu lâu đã tua tủa mấy chục đoạn đũa dài có ngắn có,
nhìn qua giống như con nhím, vô cùng quỷ dị.
Hồng Dương Thiện cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi:
- Tần trưởng quan muốn phục hồi tướng mạo người chết khi còn sống, dán nhiều đoạn đũa như vậy làm gì?
Tần Lâm đang muốn trả lời, nhìn thấy Lục Viễn Chí như có điều suy nghĩ, liền chỉ y một cái:
- Tên mập, đệ có ý kiến gì cứ việc nói ra.
A… Lục mập bị kêu tên mới phục hồi tinh thần lại, áy náy gãi gãi đầu:
- Tần ca, đệ phát hiện ở địa phương nhiều thịt trên đầu, tỷ như má, cằm…
huynh dán đoạn đũa dài một chút. Ở địa phương ít thịt, tỷ như trên trán, Thái Dương, huynh dán đoạn đũa ngắn hơn.
Tần Lâm nhìn Lục mập, cười thầm giết heo gia truyền, quả nhiên có thiên phú giải phẫu học.
- Chư vị, đúng như lời Lục Viễn Chí vừa nói, da thịt trên đầu người có
chỗ dày chỗ mỏng, cho nên bản quan sẽ dùng đoạn đũa dài ngắn không đồng
nhất để biểu hiện độ dày da thịt của từng nơi. Lát nữa dùng đất sét đắp
nặn, độ dày lớp đất sẽ bằng với những đoạn đũa này, là có thể trả lại
dung mạo người chết như cũ tương đối chính xác.
Tần Lâm chỉ đầu lâu cắm đầy những đoạn đũa gỗ giải thích, mọi người lập tức lĩnh ngộ.
Ngưu Đại Lực nhìn Lục Viễn Chí cười hăng hắc:
- Không trách tên mập nghĩ đến trước hết, nhìn cái đầu nung núc thịt của y chính là tỷ dụ tốt nhất.
Đúng là như vậy, người gầy cũng không nói, nhưng mập cỡ như Lục Viễn Chí,
thịt dưới cằm dày hơn trên trán chừng hai tấc, chính là tỷ dụ tuyệt hảo.
Lục Viễn Chí học một biết mười, lại chớp chớp mắt hỏi:
- Bất quá người có mập gầy già trẻ, Tần ca làm sao có thể bảo đảm trả lại dung mạo gần sát người chết khi còn sống?! Tỷ như đệ, xương sẽ không
thay đổi, nhưng giảm đi năm mươi cân thịt béo, e rằng tướng mạo sẽ có
thay đổi rất lớn.
Hồng Dương Thiện cùng mấy tên đồng liêu Bắc Trấn Phủ Ty đều nháy mắt ra dấu
với Lục Viễn Chí, lòng nói thượng quan nói chuyện ngươi nghe là được,
cần gì chăm chú như vậy? Mặc dù giao tình giữa Tần trưởng quan và ngươi
tốt thật...
Tần Lâm thấy vậy hiểu được suy nghĩ của những người này, bèn cố ý giơ ngón tay cái lên với Lục Viễn Chí:
- Hỏi rất hay, chính là chăm học thích hỏi, học được bản lãnh thật sự của bản quan tương lai mới có thể ra sức cho bản quan, nếu như hồ đồ, thủy
chung không biết gì cả, bản quan cần các ngươi để làm gì?
Sắc mặt bọn Hồng Dương Thiện đỏ lên, vội vàng tinh thần phấn chấn, càng chăm chú cẩn thận nghe.
- Quá mập cùng quá gầy, đều sẽ có điều biểu hiện trên xương cốt...
Tần Lâm chỉ chỉ khớp xương bắp đùi thi thể:
- Nếu như trước đó người này rất mập, thể trọng rất lớn, khớp xương sẽ
phải gánh vác nặng nề, sẽ có một loạt bệnh chứng. Tên mập ngươi đoạn
thời gian trước dắt Đại Hoàng chạy bộ, có phải đầu gối đặc biệt đau nhức khó chịu hay không?
Quả thật như vậy, Lục Viễn Chí gật đầu một cái.
Tần Lâm cười nói:
- Chờ đến khi đệ giảm cân cũng sẽ không còn như vậy, dĩ nhiên khớp xương
thi thể không có biểu hiện gánh nặng quá lớn, chứng minh khi còn sống
nàng cũng không béo mập. Ngoài ra bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà gầy
gò, sẽ có hiện tượng loãng xương, đệ xem bộ xương này cũng không như
vậy.
Dứt lời Tần Lâm liền cầm lên hai khúc xương đùi gõ vào nhau
một cái, thanh âm rất rắn chắc, biểu hiện xương cốt chắc chắn khỏe mạnh, không bị loãng xương, chứng minh người chết khi còn sống sẽ không quá
gầy ốm.
Đương nhiên vị trí Tần Lâm dùng đoạn đũa dán vào đều là
điểm đặc thù có nghĩa trong giải phẫu học, độ dày da thịt lấy theo chỉ
số bình quân của nữ giới Trung Quốc, chỉ cần loại bỏ tình huống cực đoan quá mập cùng quá gầy là được. Dù sao phục hồi đầu người trở lại thu
được kết quả cũng chỉ chừng tám thành, khi còn sống hơi mập hay gầy hơn
chút cũng không thành vấn đề. Cho dù là một người từ chín mươi cân mập
đến một trăm mười cân, cũng không đến nỗi ngay cả phụ mẫu cũng không
nhận ra.
Nhìn thấy có người đang quan sát, thầm ghi nhớ chiều dài của các đoạn đũa, Tần Lâm cười cười:
- Bản quan không hề giấu giếm, các ngươi không cần thiết ghi chép. Số
liệu bình quân độ dày da thịt khắp trên đầu mặt của nam giới và nữ giới
Hán tộc, lát nữa ta sẽ có một bản ghi chép phát cho các ngươi.
Mấy tên cao thủ Bắc Trấn Phủ Ty nghe vậy liền đỏ mặt lên, thầm khen vị Tần
trưởng quan này quả nhiên là nhân tài xuất chúng. Bọn họ không biết Tần
Lâm còn cầu truyền thụ kỹ thuật của mình hết cho thủ hạ của mình nhanh
nhanh một chút, sau này lão nhân gia gặp phải vụ án tương tự là có thể
quang minh chính đại lười biếng.
Tần Lâm vừa nói vừa làm luôn tay không ngừng, lấy đất sét lên không ngừng đắp vào đầu lâu.
- Vị trí trên Thiên Linh Cái chỉ có một lớp da thật mỏng, lỗ mũi nhô ra, gò má nữ tử trẻ tuổi phải đầy đặn…
Tần Lâm dựa theo đoạn đũa trước đó để quyết định độ dày, cẩn thận đắp đất sét dày mỏng khác nhau lên đầu lâu.
Chỉ thấy đôi tay hắn trên dưới tung bay, như mang theo ma lực nào đó khó
gọi tên, xoa chỗ này một chút, nắn chỗ kia một chút. Trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm, đầu lâu vốn dữ tợn đáng sợ bị đất sét bao
phủ, dần dần xuất hiện hình dáng ngũ quan tai mắt miệng mũi, đã có hình
dáng mặt người, nhìn ra được là một nữ tử thanh niên.
Mọi người cố gắng kềm nén tiếng kinh hô thất thanh trong cổ họng, không dám cao giọng, e sợ làm rối loạn ý nghĩ Tần Lâm.
Bởi vì trước đó kiểm tra tình huống độ mòn của răng và chất xương, đã nhận
định người chết là nữ tử trẻ tuổi chừng mười tám tuổi, cho nên Tần Lâm
vừa dùng dao nhỏ và đầu ngón tay đắp gọt tỉ mỉ, vừa giải thích:
- Nữ tử trẻ tuổi nước da mịn màng căng thẳng, trán và khóe mắt sẽ không
có nếp nhăn, lúc đắp nặn bề ngoài phải chú ý căn cứ tuổi tác mà quyền
biến. Đúng rồi, nữ tử tuổi này hẳn là thích cười, ta làm cho nàng một nụ cười xinh đẹp, để cho khóe miệng của nàng hơi nhếch lên...
Quá
trình dùng đất sét phục chế dung mạo càng ngày càng giống như người
thật, Tần Lâm lại dùng thủy tinh châu nhét vào hốc mắt làm mắt, dán lông mày giả lên, sau đó lấy tóc giả của tiệm cắt tóc đặt lên đầu, để cho
đầu lâu có được một mái tóc thật dày và dài.
Cuối cùng hắn lại tu sửa chi tiết một phen, công tác phục hồi dung mạo đầu lâu đại công cáo thành.
Chỉ thấy dung mạo nặn bằng đất sét này vô cùng xinh đẹp, lộ rõ nét thanh
xuân thiếu nữ. Gương mặt tròn trĩnh đầy đặn, vầng trán mượt mà phối với
nụ cười mỉm, quả thật là một nữ tử xinh đẹp trăm người có một.
Bất kể Hồng Dương Thiện, Lục Viễn Chí, hay là những cao thủ Bắc Trấn Phủ
Ty, tất cả đều tặc lưỡi ngợi khen. Nếu như không phải là tận mắt nhìn
thấy, ai dám tin rằng dưới tượng đầu hoạt bát sinh động này lại che giấu một chiếc đầu lâu trắng hếu.
Chỉ có thủ pháp tuyệt diệu Tần Lâm, có thể làm cho một chiếc đầu lâu trụi lủi lại ‘mọc’ ra da thịt, tóc,
thậm chí lộ ra nụ cười giống như cải tử hồi sinh, tái hiện được dung mạo của nữ tử khi còn sống.
Rất lâu Hồng Dương Thiện mới thở ra một hơi thật dài, buông lời khen ngợi:
- Lời đồn danh y thời cổ có thể làm cho người chết sống lại, xương trắng
sinh thịt, hạ quan không dám tin tưởng. Hôm nay thấy thủ pháp Tần trưởng quan, làm cho xương khô phục hiện dung mạo khi còn sống, quả thật là kỳ thuật thấu suốt âm dương, coi xét sinh tử.
- Được rồi, mặc dù bản quan không thẹn với những lời này, nhưng ngươi nói ra như vậy ta cũng cảm thấy hơi khó chịu…
Tần Lâm cười, dùng vải lau sạch hai tay dính đầy đất sét.
Trong đại lao Bắc Trấn Phủ Ty có mấy bộ xương khô đã lâu ngày, ngoài ra còn
có một khu mộ địa bí mật mai táng không ít đạo tặc khâm phạm bị giết
chết trong những năm qua. Tần Lâm ra lệnh đi lấy mấy bộ xương khô trở
về, giao cho thuộc hạ có hứng thú với chuyện này luyện tay.
Thật
ra thì kỹ thuật phục hồi dung mạo như vậy cũng không dính dáng tới pháp y học quá nhiều, Tần Lâm cho một bảng biểu số liệu độ dày da thịt các vị
trí, cũng tương đương với có tiêu bản cố định, mọi người chăm học khổ
luyện dĩ nhiên là lâu ngày quen tay.
Tần Lâm lại cầm bút chì lên
nguệch ngoạc vài nét vẽ ra bức họa của tượng đầu người này giao cho Hồng Dương Thiện, bảo y cho người sao chép vài bản. Căn cứ theo đó điều tra
thử xem rốt cục thân phận nữ tử này là gì, đương nhiên hiện tại suy đoán nàng không phải là nhân vật quan trọng gì, nhưng nói không chừng cũng
có thể lấy được chút đầu mối.
Quyết định chủ ý phải thả dây dài
câu cá lớn, quyền chủ động phải ở trong tay mình, Tần Lâm phục hồi xong
dung mạo đầu lâu cũng không vội đi tìm Lưu Tam Đao, mà là ngồi ở nhà đọc sách, chờ lão tới cửa. Hắn hứng chí tới nỗi đá cầu với A Sa một hồi,
sau đó còn dẫn Đại Hoàng chạy hai vòng trong vườn hoa.
-----------
Trong lúc Tần Lâm chạy với Đại Hoàng ngoài vườn hoa, Từ Tân Di lại dẫn Chu
Nghiêu Anh ra cung, ngồi chung một cỗ kiệu trở về phủ.
- Ha ha, chúng ta lặng lẽ đi vào, tìm cơ hội đột nhiên xuất hiện, hù dọa tỷ phu của muội giật mình một phen…
Từ Tân Di cười xấu xa, kéo tay của Chu Nghiêu Anh.
- Như vậy, tỷ phu sẽ tức giận...
Chu Nghiêu Anh nhỏ giọng phản đối, bất quá vẫn bị biểu tỷ lôi kéo đi vào bên trong.
Các nàng từ đại sảnh đi thẳng đến viện thứ ba, dọc đường Từ Tân Di không
cho nha hoàn người làm đi thông báo, thấy chính đường viện thứ ba đang
đóng cửa, Từ Tân Di cất tiếng cười ha hả:
- Mấy ngày nay Tần Lâm tỏ ra lén lén lút lút, không biết đang làm cái gì? Chúng ta vào xem thử.
- Không... Không tiện lắm đâu...
Chu Nghiêu Anh tỏ vẻ không đồng ý, bất quá vẫn như thường lệ không được
biểu tỷ chấp nhận, vì vậy nàng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Từ Tân Di đẩy cửa phòng ra, đột nhiên kêu lên một tiếng a, giống như vừa giẫm phải con chuột, nhảy vọt lên cao ba thước:
- Người... Người... Người... Đầu người!
Chu Nghiêu Anh cũng không kinh hãi như nàng, đã sớm thấy rõ là một tượng
nặn đất sét, không nhịn được mím môi mà cười:
- Biểu tỷ còn khoác lác nói gan lớn, thật ra thì chưa chắc, tỷ nhìn kỹ xem, đó rõ ràng là tượng bằng đất kia mà…
Từ Tân Di định thần nhìn kỹ, đưa tay vuốt ngực phập phồng không dứt:
- Làm ta sợ muốn chết, tên Tần Lâm này thật là càng ngày càng tinh nghịch, nặn tượng làm gì, vì sao lại bày ở chỗ này?
Chu Nghiêu Anh không trả lời, định thần nhìn tượng đầu kia, chợt đi tới vuốt ve mái tóc, rơi nước mắt:
- Quế Hoa, là Quế Hoa tỷ! Ai làm tượng giống như vậy, chẳng lẽ Diêm Vương gia phù hộ người tốt, lại thả tỷ trở về dương thế hay sao?
Mặc
dù Từ Tân Di không để cho thị nữ và người làm đi thông báo, vẫn có người lặng lẽ nói cho Tần Lâm biết. Hắn đang có chuyện muốn hỏi Chu Nghiêu
Anh, nhận được tin tức liền ném Đại Hoàng cho A Sa, vội vã trở lại phòng khách viện thứ ba.
Vừa tới ngoài cửa liền gặp phải Từ Tân Di, Đại tiểu thư hấp tấp đi ra, mắt hạnh trợn tròn:
- Tần Lâm, đang tìm chàng đây, vì sao nhà chúng ta có tượng của Quế Hoa?
Chớ có chối, Chu Nghiêu Anh biểu muội tới, là nàng nhận ra!
Thật
là đi rách gót giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu, thì ra người chết hẳn là người quen của Chu Nghiêu Anh, như vậy trên căn
bản xác định thân phận của Quế Hoa hẳn là cung nữ.
Tần Lâm đang muốn giải thích, nhìn thấy Chu Nghiêu Anh ôm tượng đầu người kia, hắn bèn cười nói:
- Trưởng Công chúa, có thể để đồ chơi này xuống trước được chăng? Chuyện
này nói rất dài dòng, ta còn muốn tìm các ngươi hỏi một chút chuyện của
Quế Hoa đây.
- Không được!
Từ Tân Di chống nạnh, kéo Chu Nghiêu Anh, lại vung tay lên:
- Họ Tần, chàng giảo hoạt nhất, nhất định chàng phải nói trước đi. Biểu muội, chúng ta cũng không thể mắc bẫy của hắn!
Chu Nghiêu Anh cũng gật đầu một cái, nhỏ giọng xuống nước năn nỉ:
- Tỷ phu hãy nói cho chúng ta biết đi, Quế Hoa thật sự rất đáng thương, phải chăng là nàng vẫn chưa chết?
Tần Lâm sờ sờ mũi, vừa nhích chân chậm rãi tới gần Chu Nghiêu Anh, vừa nhìn vào ánh mắt nàng từ từ nói:
- Được, ta nói cho muội biết, nhưng muội phải trấn tĩnh, chớ có giật mình sợ hãi. Quế Hoa quả thật đã chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần
nữa, Trưởng Công chúa đang ôm trong tay chính là bạch cốt khô lâu của
nàng, là tỷ phu ta dùng đất sét dán lên một lớp bên ngoài đầu lâu nàng,
phục hồi dung mạo của nàng như cũ.
Tiếng nói còn chưa dứt, chỉ nghe Chu Nghiêu Anh kêu á một tiếng, tay buông lỏng, tượng đầu người liền rơi xuống.
- Ha ha, thật may là ta sớm có chuẩn bị!
Tần Lâm nhanh tay lẹ mắt, một chiêu ‘Mò trăng đáy nước’ nhanh nhẹn chụp lấy đầu lâu. Phục hồi dung mạo đầu lâu này tốn công phu hơn nửa ngày, nếu
để rơi vỡ không ổn chút nào.
Không chỉ làm rơi tượng đầu, Chu
Nghiêu Anh xưa nay nhu nhược, chưa bao giờ trải qua kinh sợ như vậy. Sắc mặt tiểu cô nương trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, thân thể yếu ớt tà tà ngã xuống bên cạnh.
May là Từ Tân Di gan lớn, nhưng
nghe nói bên trong lớp đất sét là đầu lâu cũng bị dọa sợ hãi không ít,
hiện tại không có phản ứng gì.
Tay phải Tần Lâm ôm tượng đầu đất sét, vội vàng đưa tay trái ra đỡ eo nhỏ Chu Nghiêu Anh, lại quay sang Từ Tân Di quát to:
- Đại tỷ ngốc, còn không mau giúp một tay?