Hình thức dâm dục phạm tội
cưỡng gian khá phổ biến. Bọn họ vốn có nhu cầu đặc thù vượt xa bình
thường, tính dục bình thường nằm ở trạng thái kích động, lấy theo đuổi
hưởng lạc đơn thuần làm hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống.
Khác với công kích là, thái độ của bọn họ lúc gây án mạnh miệng, thông
thường không áp dụng thủ đoạn tổn thương nghiêm trọng phái nữ, mà ý đồ
lấy hăm dọa hoặc vũ lực nhẹ đạt tới mục đích giao hợp, cố sức hưởng thụ
lạc thú.
Hình thức kích động thường thường do yếu tố tình cờ đưa tới, thông
thường vốn có đặc điểm bất ngờ, như đi đêm phát hiện nữ tử say rượu mà
bỗng nhiên sinh tà niệm. Người như thế cực kỳ nhát gan, ý chí yếu đuối,
lúc người bị hại phản kháng rất có thể bỏ quuua hành vi xâm hại mà chạy
trốn.
Hiện tại trường hợp này, vết thương trên thi thể người bị hại rất nhiều, các vị trí nhạy cảm đều mang vết thương và vết móng tay bấm tím bầm, rõ ràng thuộc về hình thức công kích.
Trạng thái tâm lý của người phạm tội loại này, nhiều người bởi vì cuộc
sống hôn nhân bị thất bại, nguyên nhân từng bị phái nữ lừa dối mà sinh
ra tâm lý trả thù mãnh liệt. Hoặc là bởi vì các loại nguyên nhân không
cách nào thỏa mãn dục vọng của mình mà hình thành tâm lý biến thái méo
mó, lấy thủ đoạn bạo lực cực kỳ tàn nhẫn làm nhục, miệt thị, chinh phục
phái nữ, dùng phương thức đặc thù bổ sung tổn thất cá nhân, mục đích
cưỡng dâm của kẻ này chủ yếu là làm tổn hại nữ tử.
Cũng tức là nói, điều kiện cuộc sống của tội phạm cưỡng dâm hình thức
công kích thường thường rất thấp, có những nguyên nhân nghèo khổ thất
vọng, tướng mạo xấu xí bị phái nữ kỳ thị, lâu ngày dục vọng bình thường
trở nên méo mó, vì vậy mà làm phát tiết hình thức công kích phái nữ hung tàn, sinh ra tội phạm.
Thường Dận Tự thân là tiểu Hầu gia, mặc dù bề ngoài xấu xí một chút
nhưng gia tài ức vạn, lại là Hầu Tước tương lai, nếu mẫu người như hắn
phạm tội cưỡng dâm thông thường cũng là hình thức dâm dục. Tỷ dụ như
dùng sức mạnh cưỡng gian đối với tiểu nha hoàn, hạ Mê Xuân Tửu cho thanh quan nhân, so ra mà nói, thể hiện tâm lý biến thái của cưỡng dâm hình
thức công kích có khả năng thấp hơn.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, đi tới cười hỏi:
- Thường tiểu Hầu gia, hạ quan dự đoán vụ án xảy ra này không phải là ngươi làm, nhất định là bọn hương nông đã lầm.
Thường Dận Tự vỗ đùi:
- Đúng, con bà nó thật là mất hứng! Bị đám tặc nhân này vu cáo hãm hại,
mỗ đã tức đầy bụng, vẫn là Tần huynh đệ biết mỗ không phải loại người
như vậy…
Hai bên hàn huyên mấy câu, Tần Lâm làm ra vẻ vô tình hỏi thăm:
- Hạ quan đi Dương Châu đã một chuyến, cũng có nửa tháng không có đi
Thiên Hương Các, tiểu Hầu gia có biết gần đây trên Tần Hoài hà có mỹ nữ
nào mới tới không?
Thường Dận Tự gãi đầu cười ha hả, mấy tên gia tướng thấy Tần Lâm quen biết cùng tiểu Hầu gia nhà mình bèn nói đùa:
- Lần này Tần trưởng quan thật hỏi đúng người, Tần lâu Sở quán của cả
Nam Kinh không có nơi nào mà tiểu Hầu gia nhà ta không biết, trong lúc
rảnh rỗi chỉ đi trên Tần Hoài hà…
Tần Lâm nghe đến đó càng tin tưởng phán đoán của mình, hàn huyên xong lại đi trở về.
Từ Tân Di có phần không cho là đúng nói:
- Tên tiểu Thường này, hừ, khó trách Cao gia có chút không vui, mười lăm tuổi đã suốt ngày chui vào trong kỹ viện, bây giờ sắp hai mươi vẫn còn
như vậy.
Vào thời này nam tử trước khi cưới mà đi đến kỹ viện được gọi là phong
lưu tiêu sái, không ít người sau khi cưới vẫn còn đến, nhưng danh tiếng
của Thường Dận Tự trên Tần Hoài hà quả thật quá lớn, Cao gia là nhà gái
khó tránh khỏi trong lòng có hơi khó chịu.
- Như vậy… - Tần Lâm cân nhắc dùng từ:
- Thường Dận Tự chạy đến kỹ viện, nàng có từng nghe nói hắn có sở thích gì đặc biệt không?
Từ Tân Di đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn:
- Ta làm sao biết? Đáng ghét!
Tần Lâm thấy buồn cười, mặc dù Từ đại tiểu thư có tính tùy tiện cẩu thả, nhưng dù sao cũng là một cô nương chưa lập gia đình, hỏi vấn đề này tựa hồ hơi quá đáng.
Song, Thường Dận Tự nhiều năm như vậy cũng không biết đã ngủ qua bao
nhiêu chị em kỹ viện, nếu như có hành động gì đó đặc biệt là không có
cách nào giữ bí mật. Quả thật cũng không có lời đồn lưu truyền về phương diện này, đã nói lên hắn rất “bình thường”, tình nghi giảm xuống thêm
một bước.
Chẳng lẽ hung phạm là…
Tần Lâm mượn nói chuyện cùng Từ Tân Di che chắn, lặng lẽ quan sát Cẩu Nha Tử.
Căn cứ thống kê có hai mươi phần trăm vụ án giết người trở lên, người
báo án chính là hung thủ hoặc là đồng đảng hung thủ, trước tiên nhân
viên điều tra phá án phải loại bỏ tình nghi người báo án, mới có thể làm cho công việc điều tra phá án tiếp tục.
Tên hài tử đen đen gầy gầy này ánh mắt hoảng hốt tránh né, lại là tội phạm sao?
Tần Lâm cau mày lắc đầu một cái, thông thường mà nói cần có quá trình đè nén lâu dài, kỳ thị cùng buồn khổ mới có thể đưa đến tâm lý biến thái
méo mó, hình thành phạm tội dưới hình thức công kích. Đa phần là thấy ở
người trung niên với cuộc sống vất vả nghèo khổ, hoặc là thân thể tướng
mạo tồn tại khiếm khuyết nào đó.
Tuổi tác của Cẩu Nha Tử chỉ mới dậy thì này có thể làm ra hành động phạm tội hình thức kích động, nhưng làm thương tích khắp thân thể người bị
hại giống như bây giờ, cũng không phù hợp tâm lý đặc thù của hắn.
- Đã tìm được, đã tìm được rồi!
Thanh âm của Lục mập bất ngờ từ trong rừng cây truyền tới.
Trước đó đã ra lệnh không được lộn xộn, Lục Viễn Chí chỉ một chỗ đất trũng chất đầy lá khô, nơi ấy lộ ra một mảnh màu đỏ.
Tần Lâm dùng nhánh cây gạt lá khô ra, thì ra là một cái yếm tơ lụa thêu uyên ương, kiểm tra một phen, hắn gật đầu.
Những tiếng kêu của nơi khác liên tiếp truyền đến, không ngừng có y phục mới được phát hiện.
Quần lót lụa tơ tằm màu trắng, nội y lụa pha bông tơ, giày đế vải, chỗ
xa nhất chính là áo bông màu xám cùng váy bông vải mặc bên ngoài.
Càng là áo lót sát người, địa điểm phát hiện cách thi thể càng gần, càng là áo khoác, cách càng xa.
Mọi người suy nghĩ một hồi không rõ nguyên cớ, Từ Tân Di chớp chớp con mắt tròn xoe, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là cường đồ cưỡng ép hại nữ tử, trên đường đi vừa đi vừa cởi áo, trước cởi bên ngoài, sau đó cởi áo lót bên trong?
Tần Lâm nghe nói như thế, khóe miệng liền nhếch lên.
Mọi người rời khỏi cánh rừng, chất đống y phục tìm được trên mặt đất.
Bạch Hạo nhìn những y phục này như có điều suy nghĩ, chắp tay hành lễ
với bản nha cấp trên Vương Thế Trinh, lại nhìn về phía Tần Lâm, Từ Tân
Di:
- Lão gia, Tần trưởng quan, Từ tiểu thư, với ngu kiến của tiểu nhân, nữ
tử này quá nửa là nha hoàn thượng đẳng của nhà hiển quý nào đó trốn ra,
chư vị nhìn những y phục này của nàng…
Tần Lâm đã sớm nhìn ra, nhìn hắn gật đầu tán thưởng. Từ Tân Di hơi nghĩ
ngợi một chút liền “a” một tiếng, hiển nhiên cũng đã hiểu, trái lại
Vương Thế Trinh quản lý án này trợn tròn mắt không hiểu vì sao.
Vương Thế Trinh là thủ lĩnh
văn đàn, bất kể kinh nghiệm làm quan trung tâm hay quan địa phương đều
rất phong phú, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trình độ “cần chính ái dân”
(Siêng năng công việc quản lý nhà nước và yêu dân), khoảnh khắc xảy ra
vụ án giết người không trì hoãn chạy tới tra xét, cái này có thể coi là
năng nổ. Nhưng muốn Vương lão tiên sinh cả ngày suy xét chính trị triều
đình cùng trường phái văn học tự mình xử án, thực sự là làm khó cho hắn.
Bạch Hạo xoa xoa tay khó xử, thân là thuộc hạ, hắn cũng không thuận tiện trực tiếp giải thích cho Vương Thế Trinh, nếu không lộ ra vẻ cấp trên
không hiểu mà mình hiểu, từ xưa đến nay đây là chuyện quan trường tối
kỵ.
Tần Lâm nhìn ra mấy phần, liền chỉ đống y phục kia giải thích với mọi người:
- Mời các vị xem, người chết mặc áo lót sát mình, quần lót, yếm, đều là
loại hàng thượng đẳng, tiểu thư của nhà trung đẳng ăn mặc chưa chắc đã
tốt bằng nàng. Mà áo bông, váy bông mặc bên ngoài và giày vải đều là
loại của nhà dân chúng tầm thường, đây chính là vì nàng cố ý che giấu
thân phận.
- Lại nhìn chân của nàng, là bó chân, nhưng cũng không phải là gót sen
ba tấc, chỉ là bó hơi nhỏ gầy một chút. Nữ tử con nhà buôn bán nhỏ nông
thôn nông phu phải lao động, căn bản không bó chân, thiên kim tiểu thư
lại bó chặt hơn so với cái này, như vậy…
Không đợi Tần Lâm nói hết, Vương Thế Trinh thân là quan lại đã hiểu. Nha hoàn của phủ đệ hiển quý là thể diện của gia đình chủ nhân, dù sao vẫn
không thể để cho chân quá lớn, cho nên vẫn phải bó chân.
Nhưng nha hoàn phải làm nhiều việc nặng, nếu như gót chân bó ba tấc ngay cả đi cũng không được, còn làm được việc gì, chẳng lẽ muốn chủ nhà hầu
hạ mình? Cho nên bó chân cũng chỉ là qua loa có lệ.
Còn nữa, nếu như là tiểu thư của nhà ai trong thành ngoài thành đột
nhiên mất tích, đã sớm tới trình diện quan phủ, cũng chỉ có nha hoàn
chạy trốn, chủ nhà hoặc là ngại phiền phức hoặc là sợ mất thể diện mới
không báo quan.
Cho nên nữ tử này rất có thể là nha hoàn của thế gia vọng tộc nào đó trong thành Nam Kinh.
Như vậy, tại sao vào lúc thời tiết lạnh trời giá rét nàng lại chạy đến
Vũ Hoa đài hoang tàn vắng vẻ, lại vì sao thân không mảnh vải lộ thể chết ở cạnh rừng cây?
Muốn giải đáp vấn đề này, phải xem kết luận của khám nghiệm tử thi.
Trong khoảng thời gian này Ngọ Tác đã kiểm tra bên ngoài thi thể, trước
khi được cho phép lão không có quyền giải phẫu, liền đọc to lên, có Thư
Lại khác viết thi cách (báo cáo pháp y).
- Người chết là nữ, tuổi ước chừng mười tám, thân cao bốn thước bảy tấc
(một thước sáu), da trắng diện mạo xinh đẹp… Chỗ cửa mình có bám nước
đục, là giao hợp cùng người khác lưu lại… Bên ngoài thân rải rác vết
thương tím bầm và vết bấm, song cũng không có vết thương chí mạng, kiểm
tra dưới cổ không có vết siết. Huyệt Bách Hội đỉnh đầu không có đinh sắt xuyên qua, hai tai, miệng mũi không dị vật bít chặt, cửa mình, hậu môn
không vết thương sắc nhọn, miệng mũi cũng không mùi vị thạch tín, môi
không có màu xanh tím, ngân châm dò vào không đổi màu, cho nên tiểu nhân suy đoán là chết bởi, chết bởi…
Ngọ Tác nói tới chỗ này lại không nói được, dù sao có chút không thể
tưởng tượng nổi, lão sợ mọi người không phục, lão gia giáng tội trách
phạt. Dù sao địa vị của Ngọ Tác là thấp nhất trong nha môn.
Trong Tẩy Oan Tập Lục quy định phàm có thi thể không rõ nguyên nhân tử
vong, nhất định phải kiểm tra huyệt Bách Hội đỉnh đầu sợ có đinh sắt
đóng vào, miệng mũi tai sợ có vật sắc đâm bị thương, hậu môn nam nữ, chỗ cửa mình nữ sợ bị hung thủ lấy vật sắc đâm vào… Thủ đoạn kiểm tra thi
thể của bộ pháp y này tương đối nghiêm mật, ở triều Tống đã bắt đầu phổ
biến, hiện tại đã là triều Đại Minh, Ngọ Tác lại là lão luyện của Thuận
Thiên Phủ Nam Kinh, dĩ nhiên làm cẩn thận tỉ mỉ.
Như vậy đã loại bỏ tất cả nguyên nhân…
Tần Lâm thay lão Ngọ Tác cho ra câu trả lời:
- Sợ rằng nàng là tự mình chết rét!
- Rét, chết rét ư?
Lục mập lấy làm kinh hãi, tiếp theo chợt hiểu ra:
- A, Tần ca nói là nàng bị hung phạm cưỡng bức lột y phục, cho nên mới đang sống chết đi vì lạnh!
Vương Thế Trinh, Từ Tân Di và những người khác đều gật đầu liên tục,
thầm nói hung phạm lựa chọn loại thủ đoạn giết người này thực sự hung
tàn ác độc.
Chẳng ai nghĩ tới Tần Lâm cười lắc đầu một cái:
- Không phải vậy, với suy đoán của ta người chết không phải là bị hung phạm cởi y phục, mà là tự mình cởi ra.
Cái gì?! Trừ lão Ngọ Tác ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây
người. Dù sao trên thi thể có nhiều vết thương, chỗ cửa mình có dính
nước đục, thấy thế nào cũng rõ ràng là bị tiền dâm hậu sát, vì sao Tần
Lâm nói là chính nàng cởi y phục ra?
Từ Tân Di chu cao đôi môi đỏ mọng, tay chống hai má dường như có điều suy nghĩ, một lát sau chợt hỏi:
- Tần Lâm, ngươi nói là người chết bị cưỡng hiếp trước, vì quá xấu hổ quyết tâm tự tử, cho nên mới cởi hết y phục chết rét sao?
Giải thích như vậy cũng phù hợp tình huống thông thường, dường như liệt
nữ trinh tiết toàn là động một chút đều lấy cái chết tỏ chí, chỉ có điều phương thức tự tử cởi hết y phục này thực sự quá ly kỳ cổ quái.
Vương Thế Trinh gật đầu, thở dài nói:
- Mặc dù nữ tử này khi còn sống bị người ô nhục, nhìn thân thể nàng vết
thương chồng chất, nhất định là liều mạng chống cự, tiếp theo tự vẫn lấy cái chết tỏ chí, không hề có lòng tham luyến nhân thế. Thân không mảnh
vải đến, thân không mảnh vải đi, theo bản quan thấy nhất định không thua gì liệt nữ trinh tiết từ xưa đến nay. Điều tra rõ ngọn nguồn, cũng nên
tấu thỉnh treo biển khen thưởng cho nàng.
Mọi người nhất tề gật đầu khen phải, mồm năm miệng mười thảo luận, đều
nói nữ tử này dù chưa thể giữ được thân thể trong sạch, nhưng tự sát
tuẫn tiết, mất bò mới lo làm chuồng cũng không phải là chậm, khí tiết
trinh liệt thật sự không kém gì liệt nữ từ xưa đến nay.
Từ Tân Di tâm tính thô sơ, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, lúc này
nghe người thảo luận đột nhiên nghiền ngẫm thấm thía: thì ra nữ tử bị
như vậy đã phải tự sát tỏ chí? Ôi chao khủng khiếp, tự sát quả thật là
khó khăn… Hừ, để làm gì, cùng lắm thì cả đời không lấy chồng, hơn nữa…
Nàng nhìn Tần Lâm, dưới chân dùng sức giẫm một tảng đá lún xuống đất.
Thấy Tần Lâm chậm chạp không có phát biểu ý kiến, Vương Thế Trinh hỏi:
- Tần tướng quân có cho là như vậy hay không?
- Y phục đúng là chính nàng cởi hết ra, nhưng cũng không nhất định là cố ý tự sát.
Tần Lâm lại nói ra một kết luận khiến mọi người rất đỗi kinh ngạc, nhất thời toàn trường xôn xao.
Không phải là tự sát, cũng không phải là tội phạm bức bách, trời Đông
giá rét tháng Chạp nữ tử này cởi hết y phục của mình, trần trụi chạy ra
phía sau Vũ Hoa đài hoang tàn vắng vẻ, nàng là người điên hay là người
ngu? Người điên kẻ ngu sao lại có dung mạo xinh đẹp, y phục sạch sẽ
chỉnh tề như vậy?