Đến đây Tần Lâm hoàn toàn
xác định thân phận của người này, nhất thời hai mắt sáng lên nhìn chằm
chằm người nọ, giống như lão là một rương đầy bạc.
Từ Vị Từ Văn Trường chính là tài tử nổi danh nhất Giang Nam đời Minh,
sáu tuổi đi học, chín tuổi đã có thể làm văn, hơn mười tuổi mô phỏng
Giải Trào của Dương Hùng sáng tác ra Thích Hủy, kinh động toàn thành,
được thân sĩ địa phương xưng là thần đồng, so sánh với Lưu Yến, Dương
Tu.
Khác với loại tài tử chỉ biết vài câu thơ chua lét, cái rắm cũng không
thông như Lưu Kham Chi, Từ Vị giỏi cả văn lẫn võ. Năm Gia Tĩnh ba mươi
sáu, lão được Tổng Đốc Đông Nam Quân Vụ kháng Oa Đại Soái Hồ Tông Hiến
chiêu mộ, vào trong phủ coi việc văn thư. Được Hồ Tông Hiến nể trọng,
lấy thân phận quân sư nghĩ mưu quyết sách, làm rất nhiều chuyện vì bình
định loạn Oa, chiêu an Uông Trực, đối với dân chúng ven biển có thể xưng là công tại thiên thu.
Không ngờ phong vân đột biến, Uông Trực bị chém, Hồ Tông Hiến chịu hàm
oan hạ ngục, một phen tâm huyết của Từ Vị trôi theo dòng nước. Mắt thấy
hải tặc hoành hành trên Đông Hải, dân chúng các nơi Giang Nam không thể
sinh nhai, lòng lão đau như dao cắt. Lại nghe thấy tin tức Hồ Tông Hiến
chết oan trong ngục, nhất thời mắc phải thất tâm phong, liên tục tự sát
chín lần, lại lỡ tay giết chết thê tử, bị nhốt trong đại lao ước chừng
bảy năm mới được thả ra, tinh thần cũng có chuyển biến tốt.
Vào năm Vạn Lịch thứ tư, bằng hữu lúc còn trẻ của Từ Văn Trường lúc này
đã làm tới Tuần Phủ Tuyên Hóa, gánh vác trách nhiệm nặng nề biên phòng
Bắc bộ bèn mời lão chạy lên phía Bắc. Từ Vị liền tới Tuyên Hóa phủ, dồn
lực vào công việc biên phòng.
Chỉ tiếc thân thể Từ Vị yếu ớt, không thích ứng với khí hậu biên giới
phía Bắc, chỉ làm một năm liền chuyển về nhà, nghèo khổ vất vả. Lần này
đến Nam Kinh kiếm tiền, bệnh điên của lão lúc khỏi lúc phát, rảnh rỗi
tới trà lâu ngồi nói hươu nói vượn lại chọc giận Từ Tân Di, đưa tới đại
họa.
Vốn Tần Lâm đã nghe danh Từ Văn Trường, lại từ trong miệng Trương Tử
Huyên, Kim Anh Cơ hiểu rõ chuyện của lão phụ tá Hồ Tông Hiến chiêu an
Uông Trực, lúc này thấy người tự nhiên nổi lên lòng chiêu mộ.
Vừa gật đầu, vừa miệng cười thịt không cười đi tới, ánh mắt Tần Lâm chỉ
đảo quanh trên người Từ Văn Trường, giống như nhìn thấy một chiếc Kim
Hoa Hỏa Thối (giò heo phơi khô) thơm phức.
May là Từ Văn Trường xương cốt cứng rắn, lòng dạ điên cuồng, lúc này
cũng không tự chủ được rùng mình, chỉ cảm thấy ở trước mặt Tần Lâm mình
đã thành con mồi dưới vuốt mãnh thú.
Người thân mắc bệnh điên thường thường có bản năng trực giác vượt qua
người bình thường, phát giác Tần Lâm người tới bất thiện, Từ Văn Trường
lập tức lui hai bước, mặt mũi cảnh giác.
Đổng Siêu đang gật đầu cúi người với Tần Lâm, thấy Từ Văn Trường làm như vậy lập tức giơ bàn tay lên muốn đánh:
- Lão điên kia, có biết vị trưởng quan này chính là...
Lời còn chưa nói hết, Tần Lâm lắc đầu một cái, lệnh cho Đổng Siêu dừng tay.
Mọi người không biết hắn muốn làm gì, chỉ thấy Tần trưởng quan lộ vẻ vui mừng, chắp tay hướng về phía lão điên cười nói:
- Từ tiên sinh chịu oan ức, bản quan biết tiên sinh trung nghĩa, năm đó
bởi vì gian thần được thời trung lương bị hại mới căm phẫn thành bệnh,
quả thật là đáng tiếc.
Bỗng nhiên lại nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói với bọn bộ khoái:
- Từ tiên sinh là thiên hạ đại tài, há có thể bởi vì chút lời lầm lỡ mà chịu nhục như vậy, còn không mau cởi trói cho tiên sinh?
Đổng Siêu vuốt mông ngựa vuốt phải đùi ngựa, không khỏi ngẩn ngơ. May
nhờ y lăn lộn công môn đã lâu, hiểu được uẩn khúc trong đó, lập tức nở
một nụ cười bồi, mở gông cùm xích sắt cho Từ Văn Trường, miệng lúng búng nói lời xin lỗi.
Tần Lâm cũng làm bộ tự tay cởi xích sắt, diễn trò phải diễn toàn bộ.
Từ Tân Di thấy vậy không hiểu vì sao, miệng lẩm bẩm nói:
- Tên Tần Lâm này muốn giở trò quỷ gì vậy, ặc, dường như đã thấy qua trò này ở nơi nào, vì sao bản tiểu thư nhìn thấy quen như vậy?
- Tào Mạnh Đức...
Trương Tử Huyên bĩu môi, trò này của Tần Lâm có thể lừa gạt được người khác nhưng không lừa gạt được nàng.
Từ Tân Di chợt nhớ ra, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa mỗi lần Tào Tháo ra sân phải có hai đại pháp bảo ‘tự tay cởi trói’ và ‘hậu táng’. Chiêu mộ hàng tướng dùng thủ đoạn đầu, giết người lại giả mù sa mưa sẽ dùng thủ đoạn
sau, có thể nói là bản lãnh giữ nhà, đánh đâu thắng đó.
Tần Lâm cũng dùng chiêu này, lòng tràn đầy mong đợi Từ Văn Trường sẽ quỳ sụp xuống, miệng xưng ‘Tống ca ca ở trên cao xin nhận của ta đây một
lạy’, à không, sai lầm rồi, nhầm lẫn thành Thủy Hử, phải là hai tay ôm
quyền, quát to một tiếng ‘trưởng quan đối đãi như vậy, mạt tướng nguyện
hàng’.
Không nghĩ tới sau khi cởi xích sắt ra, Từ Văn Trường phủi phủi bụi đất
trên người, không những không phối hợp chút nào còn trợn trừng hai mắt
cười lạnh liên tục, khẩu âm lại biến thành quan thoại Nam Kinh:
- Tặc quan muốn lừa gạt ai vậy, thân ngươi toát ra khí tức kiêu hùng,
mày nhạt mà trán rộng, mắt sắc như mắt ưng. Sách tướng có câu ‘mày nhạt
trán rộng tâm khó biết, mắt ưng sắc bén ấy gian hùng’, Từ mỗ không mắc
bẫy ngươi đâu.
Phụt... Từ Tân Di cười ngả nghiêng ngả ngửa, Trương Tử Huyên dở khóc dở cười, Thanh Đại cũng mím cái miệng nhỏ nhắn cười hì hì.
Nữ binh Giáp có vẻ không hiểu:
- Rốt cục Tần công tử đang làm gì vậy?
Ất cùng Bính liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu một cái.
- Muội biết muội biết...
Tiểu Đinh rất có nắm chắc nói:
- Tần công tử tìm lão điên kia xem tướng cho mình.
Hừ hừ... Ba vị Giáp Ất Bính đồng thời nhướng mày, mắt khép hờ, hừ mũi vài tiếng, dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên Tần Lâm giở khí thế bá vương của mình ra không ngờ rằng
thất bại, chẳng lẽ độ khó chiêu mộ danh nhân lịch sử đều là nhiệm vụ cấp S? Bất quá từ trước tới nay không mê tín chuyện kẻ tài ba cứng đầu
không chiêu mộ, nếu như chịu phục vụ cho ta đương nhiên là tốt, nếu như
không, Tần gia cũng không thèm.
Thình lình thu nụ cười lại, Tần Lâm tỏ vẻ hờ hững khoát tay một cái:
- Xem ra bản quan vô duyên cùng tiên sinh, Đổng Bộ Đầu, vẫn nên trói Từ tiên sinh giải về Thuận Thiên phủ đi thôi.
Trời ơi… Đổng Siêu nghe vậy tối tăm mặt mũi suýt chút nữa ngã lăn ra. Vị Tần trưởng quan này trở mặt quả thật nhanh như điện chớp, mới vừa rồi
còn là ‘Tiên sinh đại tài’, hiện tại lập tức ra lệnh trói lại giải về
Thuận Thiên phủ, thật là sát phạt quả quyết!
Bất quá y cũng chỉ là tiểu nhân vật nghe lệnh làm việc, nghe vậy không
chậm trễ chút nào chỉ huy bọn bộ khoái trói Từ Văn Trường lại. Lão nhân
lập tức hóa thành con tôm như trước, thế nhưng dù lão như vậy vẫn nhìn
về phía Tần Lâm toét miệng cười, dường như thật sự vui vẻ.
Từ Tân Di cùng Thanh Đại vẫn cười không ngừng, nụ cười Trương Tử Huyên
lại ngưng ở trên mặt, nhìn bóng lưng Tần Lâm gật đầu liên tục, càng ngày càng cảm thấy người này can đảm quả quyết, quả thật là nhân vật có thể
thành tựu nghiệp lớn.
Tần Lâm mang theo chút thất vọng xoay người rời đi, cũng không để ý tới Từ Văn Trường cùng bộ khoái.
Từ Tân Di vừa cười vừa nói:
- Ha ha, Tần Lâm, rốt cục bản tiểu thư cũng thấy ngươi nếm mùi thiệt thòi rồi, sao hả, không chọc nổi lão điên kia ư?
Lời còn chưa dứt, Từ Văn Trường bị bộ khoái áp giải đi chợt giãy dụa giống như phát điên, lớn tiếng gọi:
- Tần Lâm, ngươi nói là Tần Lâm? Có phải vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ thượng tấu triều đình chiêu an Ngũ Phong hải thương hay không?
Bọn bộ khoái cũng không biết được lão nhân điên điên khùng khùng này
muốn làm gì, đột nhiên khí lực trở nên lớn gấp mấy lần, mấy tên đại hán
dùng hết sức mình mới có thể giữ được lão.
Tần Lâm quay đầu lại, sờ sờ cằm không hiểu vì sao:
- Không phải bản quan mới vừa nói rồi sao? Ủa, dường như chưa nói…
Biết được đúng là Tần Lâm chiêu an Ngũ Phong hải thương, Từ Văn Trường
lập tức không điên nữa, ánh mắt trở nên trong suốt sáng ngời, quỳ xuống
đất lên tiếng nói:
- Tần trưởng quan chiêu an Ngũ Phong hải thương, tìm sinh lộ vì dân
chúng duyên hải, là công lớn bình hải tặc, lợi vạn dân, bảo vệ xã tắc,
lão đầu tử có mắt không tròng, gặp mặt không nhận ra người, tử tội tử
tội! Lão đầu tử nguyện theo Tần trưởng quan, ra công khuyển mã!
Trời, đây mới là tiêu chuẩn ‘thân hổ rung lên, khí bá vương bùng lên như bão táp’. Nụ cười Tần Lâm vô cùng rạng rỡ, xoay người lại giả bộ hết
sức vội vàng, hai tay nâng Từ Văn Trường dậy:
- Từ tiên sinh mau mau đứng lên, bản quan có tài đức gì lại được tiên sinh coi trọng như vậy, thật là vạn hạnh.
Vì sao Từ Văn Trường trước kiêu ngạo sau cung kính? Thì ra năm xưa lão
vào phủ Hồ Tông Hiến phụ tá vị Đại Soái này định kế sách bình Oa, chiêu
an tập đoàn hải thương Uông Trực, tiêu diệt Nhật Bản Chân Oa cùng hải
tặc, bình định cướp biển mở ra thông thương, chấn hưng hải mậu, mở rộng
tài nguyên.
Thật ra thì biện pháp này cũng cùng một ý tưởng với Trương Cư Chính
chiêu an Yêm Đáp Hãn, hơn nữa nếu như thi hành sớm hơn mười năm có được
hiệu quả thiết thực, cũng sẽ không có loạn Oa trên quy mô lớn ở dãy Đông Nam cuối triều Gia Tĩnh, tối thiểu cũng không kịch liệt như vậy.
Không nghĩ tới bị thanh lưu văn nhân chỉ trích, tiến tới vu cáo hãm hại, Uông Trực bị chém, Hồ Tông Hiến hàm oan mất chức, sau đó bị thanh lưu
vu cáo là đồng đảng của Nghiêm Tung chết trong ngục. Mà loạn Oa ở Đông
Nam càng ngày càng mạnh, dân chúng tử thương vô số.
Mắt thấy cục diện thật tốt cùng chung khai sáng với Hồ Tông Hiến bị hủy
trong chốc lát, quân dân hy sinh vô vị, Từ Văn Trường vô cùng căm phẫn,
sinh bệnh trong lòng, từ đó trở đi mắc bệnh điên.
Mà Tần Lâm ra sức giải oan cho Uông Trực, chiêu an Ngũ Phong hải thương, dù triều đình chưa chính thức công khai, kinh sư đã có nhiều lần đưa ra bàn bạc, tự nhiên có tin tức đồn đại.
Từ Văn Trường nghe được tin tức này nhất thời vui mừng hết sức, coi Tần
Lâm là là tri kỷ bình sinh thứ ba ngoại trừ Hồ Tông Hiến, Ngô Đoái (vị
bằng hữu làm Tuần Phủ Tuyên Hóa) ra, hận không được lập tức ra sức cho
hắn.
Lão điên điên khùng khùng, cũng không biết Tử Thanh Song Xu đều là bằng
hữu Tần Lâm, vì vậy ở trà lâu nói nhăng nói càn, gây ra náo loạn một
trận, cũng nhờ đánh nhau mà quen biết.
- Còn không cởi trói cho Từ tiên sinh?
Hai tay Tần Lâm đỡ Từ Văn Trường, trợn mắt nhìn Đổng Siêu.
Trời ơi, tốt xấu gì cũng là người này…
Đổng Siêu cũng không dám có nửa câu oán hận, dẫn theo các huynh đệ vội
vàng lại mở khóa ra. Mấy tên bộ khoái không dám cười ngay mặt, trong
lòng đã sớm vui vẻ ngất trời: hôm nay chơi vui thật, khóa sắt này hết
trói lại mở, mở lại trói, qua lại mấy lần.
Danh tiếng Từ Văn Trường vô cùng vang dội, nếu lão chịu khuynh tâm phụ
tá Tần Lâm, Trương Tử Huyên cùng Từ Tân Di đều hết sức vui mừng. Bất quá người này mắc bệnh điên đã rất lâu, rốt cuộc còn lại mấy phần bản lãnh
thật sự không ai có thể nói rõ ràng.
Từ Tân Di chợt bật cười lên, thần sắc cực kỳ cổ quái.
- Từ tỷ tỷ làm sao vậy?
Thanh Đại không nhịn được, lập tức liền hỏi nàng.
Từ Tân Di cười một hồi mới thấp giọng nói:
- Lưu Bị tam cố thảo lư mời Gia Cát Lượng rời núi, Tần Lâm hai lần trói
hai lần cởi được Từ Văn Trường, quả thật cổ kim chẳng khác.
Trương Tử Huyên khẽ cau mày liễu, đôi môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói nửa lời.
Tần Lâm đưa Từ Văn Trường trở về phủ, trước hết cho lão tắm, lấy y phục
mới thay y phục cũ rách nát không chịu nổi, lại cho người lấy thuốc bổ
cho lão uống.
Từ Văn Trường biết hắn là Tần Phó Thiên Hộ chiêu an Ngũ Phong hải
thương, vốn là một lòng phụ tá hắn, tâm tính bất đồng thái độ nhìn vấn
đề cũng bất đồng. Nếu là lúc trước nhất định sẽ chỉ trích cử động này là kiêu hùng mua chuộc lòng người, bây giờ lại là cảm kích rơi nước mắt
nói:
- Tần trưởng quan cho cơm cho áo Tần mỗ, Từ mỗ tất lấy hết sức mình báo đáp.
Tần Lâm chuyện trò cùng Từ Văn Trường, phát hiện quả nhiên lão đầu nhi
này kiến văn quảng bác, có thể nói phương ngôn các nơi, biết sơ tiếng
Triều Tiên cùng Nhật Bản, nói đến Nam phương hải phòng cùng Bắc phương
tái (biên giới) phòng rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, cũng có cái nhìn độc đáo về tình huống triều đình tranh chấp cùng các phiên quốc thiên hạ.
Từ Văn Trường cũng không phải là hạng người lục lục thường tài, dù sao
cũng là Giang Nam đệ nhất tài tử, giỏi cả văn võ, trong phủ một vị Đại
Soái chống Oa, một vị Tuần Phủ Tuyên Hóa đều là nhân vật số một, cũng
từng khuấy động phong vân Đông Nam, cũng từng xông pha vùng Tái Bắc,
đương nhiên là có chân tài thực học.
Chỉ bất quá vừa nhắc tới chuyện năm đó Uông Trực bị giết, Hồ Tông Hiến
bị oan, chiêu phủ thất bại thế cục tan tác, Từ Văn Trường liền căm phẫn
vô cùng, miệng mắng loạn từ trên trời xuống đất, vẻ mặt giống như điên
cuồng.
Tần Lâm biết đây là triệu chứng bệnh điên chưa khỏi, bệnh của Từ Văn
Trường đời sau gọi là chứng tinh thần phân liệt đứt quãng, lúc bệnh lúc
khỏe, nếu muốn trị tận gốc, tâm bệnh phải có tâm dược y.
Từ trong miệng Từ Văn Trường, Tần Lâm còn lấy được một thu hoạch ngoài ý liệu.
Sau khi nhìn thấy thanh Thất Tinh Kiếm trong thư phòng Tần Lâm, Từ Văn
Trường hỏi thăm địa điểm lấy được, sau đó ra vẻ thần bí nói với hắn:
- Có kiếm này, tương lai trưởng quan tất là phụ bật trọng thần Đại Minh!
Tần Lâm không hiểu vì sao.
Hai mắt Từ Văn Trường sáng lên, hưng phấn nói:
- Thanh kiếm này chính là bội kiếm của Trần Hữu Lượng, có thể cắt vàng
chặt ngọc, trên bộ có thể chém tê giác, dưới biển có thể giết giao long, nghe nói có thể định thiên hạ. Năm đó lúc Trần Hữu Lượng xuôi Nam để
thất lạc bảo kiếm giữa sông, cho nên trong trận đại chiến Bà Dương hồ
bại bởi Thái tổ Cao Hoàng đế Đại Minh ta. Hôm nay bảo kiếm lại bị trưởng quan lấy được, hợp với điềm Đại Minh ta trung hưng, trưởng quan phong
hầu bái tướng.
Tần Lâm nghe vậy nửa tin nửa ngờ, cười khẩy nói:
- Nếu nói có kiếm là có thể định thiên hạ, vậy người thứ nhất mò nó từ
dưới sông lên chính là Trần Bì Tượng, nhưng bởi vì giết người bị bản
quan bắt, giờ phút này đã sớm khai đao vấn trảm, còn nói gì phong hầu
bái tướng?