Hồi lâu sau Phùng Bảo quỳ sụp xuống đất, run giọng nói:
- Lão nô Phùng Bảo đợi tội, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Phùng Bảo, lão còn có cái gì có thể nói?
Chu Dực Quân đỏ mặt đứng lên, chỉ Phùng Bảo há miệng mắng to:
- Lão đầu độc Thái hậu nương nương, nhiều lần đối nghịch với trẫm, lão
bố trí tay sai nằm vùng ở trong triều, chiếm đoạt quyền bính của trẫm,
cho rằng trẫm vẫn còn là tiểu hài tử ba tuổi, bị lão che mắt mãi sao? Ha ha, trẫm bày mưu tính kế một lưới bắt hết đám gian đảng các ngươi!
- Bệ hạ anh minh thần võ!
Trương Kình, Trương Thành cùng kêu lên xưng tụng.
Phùng Bảo lại kinh ngạc nhìn Chu Dực Quân, giờ khắc này tựa hồ bệ hạ
khác xa vị tiểu Thái tử năm xưa vẫn hay nắm tay lão, vòi vĩnh Phùng Đại
Bạn kể chuyện cho nghe. Là cái gì làm cho hai người đi tới chỗ như hôm
nay, trong lòng Phùng Bảo hiểu rất rõ ràng.
- Bệ hạ, tội lão nô đáng chết vạn lần!
Phùng Bảo dập đầu một cái thật mạnh, nước mắt chan hòa nói:
- Bất quá dầu gì lão nô cũng từng là đại bạn của bệ hạ, lúc bệ hạ còn
tấm bé, là lão nô hết lòng chăm sóc cho bệ hạ. Lúc bệ hạ mười tuổi, là
lão nô bảo vệ ngài lên ngôi kế vị, mười năm qua có lẽ lão nô vươn tay
hơi dài một chút, nhưng cũng không dám khi quân phạm thượng…
Tần Lâm nghe vậy chỉ cảm thấy Phùng Bảo nói không giả, lão là tham ô,
cho tay sai nằm vùng, nhưng đối với bản thân Vạn Lịch quả thật không có
gì quá đáng. Lúc bạch tượng nổi điên, Phùng Bảo kéo y ra khỏi ngự tọa ôm vào lòng lăn mấy vòng, có thể thấy được quả thật lão vẫn còn có tình
cảm với Vạn Lịch.
Nhưng Vạn Lịch căn bản không nghĩ như vậy, Phùng Bảo không nói còn đỡ,
nói đến lúc trước thế nào thế nào, vị bệ hạ này lại càng thêm tức giận,
gằn giọng nói:
- Phùng Bảo, đến nước này rồi lão vẫn còn ỷ già lên mặt hay sao?! Trẫm
đã sớm nói hôm nay trẫm đã là ngôi cửu ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ,
lão nói chuyện lúc trẫm còn nhỏ thì có ích gì? Người đâu, giải Phùng Bảo xuống, xử tử!
Dầu gì cũng là Phùng Bảo ôm Vạn Lịch lớn lên từ nhỏ, nói giết liền giết, quả thật gần vua như gần cọp!
Phùng Bảo nghe chính miệng Vạn Lịch thốt ra hai chữ ‘Xử tử’, gương mặt
cơ nhục lỏng lẻo của lão liền trở nên cực kỳ lụn bại, phảng phất trong
nháy mắt đã già đi chừng mười tuổi.
Trương Kình, Trương Thành mắt thấy vị Đại thái giám bất khả nhất thế số
một nội đình, quyền yêm tiền bối này bị Chu Dực Quân được lão hầu hạ từ
nhỏ xử tử không chút lưu tình, mơ hồ sinh ra cảm giác đồng cảm. Bất quá
rất nhanh tâm trạng này đã bị niềm vui thắng lợi che lấp, Phùng Bảo đã
rơi đài, cái ghế số một chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám nội đình này đang giơ tay vẫy gọi bọn họ.
Hai Trương không hẹn mà cùng nhìn nhau, lúc Phùng Bảo đã trở thành quá khứ, một vòng ác đấu mới sẽ triển khai giữa bọn họ.
Tần trưởng quan của chúng ta cũng là một nhân vật lòng dạ tàn nhẫn, hắn
thử dò xét Chu Dực Quân, cho ra kết quả vị bệ hạ này thiên tính hẹp hòi
khắc bạc, bảo thủ cố chấp, bèn không cần Phùng Bảo nữa. Chờ đến khi Chu
Dực Quân thốt ra hai chữ ‘xử tử’, hắn lập tức đưa mắt ra hiệu cho Trần
Minh Hào, các Đại Hán tướng quân động thủ nhấc Phùng Bảo lên, chân không chấm đất đi ra ngoài.
Phùng Bảo cúi gằm đầu, đi sai một nước thua cả bàn, đến nông nỗi này rồi lão không còn gì để nói, bất quá chỉ quay đầu lại nhìn Vạn Lịch một
cái, trong ánh mắt toát ra vẻ không cam lòng và phiền muộn. Chu Dực Quân cũng đỏ mặt lên, xoay người không nhìn thẳng vào mắt Phùng Bảo, Tần Lâm thấy rất rõ ràng, hai tay y đang khẽ run lên.
- Chậm đã!
Một giọng thái giám già nua mà âm trầm đột nhiên vang lên ở ngoài Dưỡng
Tâm điện. Các Đại Hán tướng quân đang đưa Phùng Bảo ra ngoài cung nghe
thấy tiếng kêu này lập tức dừng bước, Trần Minh Hào cũng quay đầu lại,
có vẻ hơi sợ hãi nhìn Tần Lâm.
Ai mà hùng mạnh như vậy?! Tần Lâm đứng trên bậc thềm Dưỡng Tâm điện, từ
trên cao nhìn xuống lướt qua đầu các Đại Hán tướng quân, lập tức nhìn
thấy người tới tóc bạc hoa râm, chính là thái giám Bỉnh Bút Ty Lễ Giám,
chưởng ấn thái giám Đô Tri Giám Trương Hoành.
Trong vụ án cung nữ bị giết chết ở Khúc Lưu quán khiến cho Vạn Lịch suýt chút nữa mắc phải hàm oan, chính là Trương Hoành phụng mệnh Lý Thái hậu mời Tần Lâm vào cung phá án, cho nên Tần Lâm nhận ra lão thái giám này. Hắn cũng biết lão đứng kế dưới chưởng ấn thái giám Phùng Bảo ở Ty Lễ
Giám, thâm niên và uy tín còn hơn cả Phùng Bảo, tính tình thanh liêm
chính trực, không thích ra mặt lộ diện, lại càng không dính dấp vào
những chuyện tranh quyền đoạt lợi trong triều, Lý Thái hậu, Vạn Lịch và
Phùng Bảo đều kính trọng lão vài phần.
Không phải là lão đã hầu hạ mẫu hậu đi dâng hương sao… Vạn Lịch thấy vậy lấy làm kinh hãi, y lừa Lý Thái hậu đi Từ Thọ tự dâng hương, mới nhân
cơ hội bắt Phùng Bảo lại. Thấy Trương Hoành đột nhiên trở lại cũng cảm
thấy hơi xấu hổ, bèn ho khan hai tiếng, ý bảo Tần Lâm và Trương Kình
Trương Thành trả lời thay mình.
Phùng Bảo nhìn thấy Trương Hoành, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, luôn miệng nói:
- Từ Thánh nương nương trở về cung rồi sao? Nhà ta muốn gặp Thái hậu, lão hãy dẫn nhà ta đi gặp Thái hậu!
Trương Hoành không lộ vẻ gì lắc đầu một cái:
- Thái hậu vẫn còn ở Từ Thọ tự nghe phương trượng giảng kinh Kim Cương.
- Vậy sao lão trở về?!
Tâm niệm Phùng Bảo thay đổi thật nhanh, ánh mắt mừng như điên dại trong nháy mắt tắt lịm, hừ lạnh một tiếng trong mũi:
- Giỏi, giỏi thật, thì ra chuyện này lão cũng có phần, vậy Phùng mỗ xin
chúc mừng Trương huynh. Sau này giản tại đế tâm, vị trí chưởng ấn Ty Lễ
Giám không phải là lão còn ai nữa.
Trương Kình, Trương Thành đang từ bậc thềm Dưỡng Tâm điện đi xuống, nghe đến đó liền hoảng sợ biến sắc nhìn nhau, âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ lão
già Trương Hoành này cũng tham dự chuyện lật đổ Phùng Bảo hay sao? Vì
sao hai chúng ta không biết, chẳng lẽ bệ hạ cũng còn có điều giữ lại với chúng ta sao?
Trương Hoành có bối phận cao, tư cách già dặn, nếu quả thật tham dự
chuyện này, cơ hội lão tiếp nhận chức chưởng ấn Ty Lễ Giám sẽ lớn hơn
hai Trương rất nhiều. Huống chi Vạn Lịch giữ lại nước cờ bí mật này, có
nghĩa là lòng tin của y đối với hai Trương cũng không lớn như bọn họ đã
tưởng tượng.
Chỉ trong thoáng chốc, Trương Kình cùng Trương Thành vốn là trong ánh mắt lộ vẻ đao qua kiếm lại, lại trở nên có cùng thù địch.
May là Trương Hoành tự động giải khai mối nghi ngờ của bọn họ, không mặn không lạt nói với Phùng Bảo:
- Nhà ta đang ở Từ Thọ tự nghe được động tĩnh trong cung mới vội vàng
chạy về, bất quá Thái hậu nương nương đang thành tâm nghe pháp, nhà ta
cũng không muốn quấy rầy nàng.
Phù... Trương Kình Trương Thành cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, thì ra bệ hạ cũng không thông báo cho lão già này biết trước.
Phùng Bảo kinh ngạc nhướng mày thật cao, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Lão… lão nói như vậy là có ý gì?
Trương Hoành thở dài lắc đầu một cái:
- Lão Phùng, những năm qua mặc dù nhà ta không nói gì, nhưng đôi mắt của nhà ta chưa mù, đôi tai chưa điếc. Nói thật ra tay của lão vươn ra quá
dài, bước chân cũng quá xa, đúng ra phải lui lại sống trong thanh tĩnh.
Bất quá tội lão không đáng chết, Từ Thánh nương nương cũng không muốn
lão chết.
Phùng Bảo ngạc nhiên, Trương Thành Trương Kình cũng hết sức kinh ngạc, Trương Hoành làm như vậy là mất lòng cả đôi bên.
Duy chỉ có Tần Lâm đã sớm đoán được dụng ý Trương Hoành, mỉm cười nhìn lão chắp tay một cái.
Trương Hoành cũng nhìn Tần Lâm gật đầu ra hiệu, đúng như Tần Lâm suy
đoán, quả thật bởi vì Phùng Bảo phạm vào tội chuyên quyền tham ô, cho
nên sau khi lão biết tin biến cố trong cung vẫn che giấu Lý Thái hậu
dâng hương ở Từ Thọ tự, để cho Vạn Lịch lật đổ Phùng Bảo. Nhưng lão cũng đoán được Vạn Lịch sẽ hạ độc thủ với Phùng Bảo, vì tính mạng Phùng Bảo, vì cảm nhận của Lý Thái hậu, lão bất chấp tuổi già của mình vội vàng
chạy về cung.
Trương Kình lại không quản được nhiều như vậy, y theo chỉ ý Vạn Lịch, nhìn về phía Trương Hoành áy náy nói:
- Lão tiền bối, Hoàng gia đã hạ chỉ xử tử Phùng Bảo, quân vô hí ngôn.
- Phùng Bảo và tiền bối cũng không có giao tình gì, ngài hà tất phải khổ như vậy?
Trương Thành cũng thành tâm khuyên nhủ, ngược lại có vài phần bội phục tính chính trực của Trương Hoành.
Trương Hoành lắc đầu một cái:
- Mặc dù Phùng Bảo lão tiền bối tham ô chuyên quyền, nhưng cũng đã vất
vả nhiều năm vì triều đình, lập được không ít công lao, công tội ngang
nhau cũng không đáng chết...
Sắc mặt hai Trương lộ vẻ khổ sở, không nghe lời của đối phương, thầm nhủ trong lòng Phùng Bảo có công lao hay không, có đáng chết hay không
không phải là chuyện của chúng ta, là bệ hạ muốn y chết.
Trương Hoành thấy vậy liền cau mày một cái, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vạn Lịch trong Dưỡng Tâm điện, rất là thất vọng: ngay cả hai Trương
cũng không thể thuyết phục, vậy bệ hạ…
Tần Lâm thoáng động trong lòng, đột nhiên lộ vẻ vui mừng, trước đây hắn
đã cân nhắc rất lâu hướng đi tương lai Giang Lăng đảng cùng triều chính
mới, thủy chung không có kế hoạch bố cục tương đối chu toàn. Hiện tại
thấy Trương Hoành lại có ý tưởng mới, hắn suy nghĩ một chút lập tức phát giác trước mặt là lộ số tốt nhất.
Khụ khụ... Tần Lâm ho khan hai tiếng, vỗ vỗ vai Trương Kình cùng Trương Thành:
- Hai vị, theo bản quan thấy không nên giết Phùng Bảo là hơn!
Trương Kình cùng Trương Thành nghe vậy không hiểu vì sao, trước đây vạch ra kế hoạch lật đổ Phùng Bảo, Tần Lâm đã kiên quyết chủ trương nhổ cỏ
tận gốc kia mà?
Phùng Bảo cũng nhướng mày kinh ngạc nhìn Tần Lâm, thầm nhủ trong lòng
không phải là tiểu tử này có lòng dạ vô cùng độc ác sao, chẳng lẽ hôm
nay mặt trời mọc từ hướng Tây?
Tần Lâm giả bộ như vô cùng lo lắng, hạ thanh âm xuống thật thấp:
- Hai vị hãy suy nghĩ một chút, nếu như Phùng Bảo bị xử tử, tất nhiên Lý Thái hậu sẽ hết sức đau khổ, cho là bản quan cùng các ngươi xúi giục bệ hạ giết chết Phùng Bảo, như vậy ba người chúng ta cộng thêm Lưu Đô Đốc
từ nay về sau sẽ sống rất khổ sở.
Hai Trương thở ra một hơi thật dài, thầm nhủ vì sao vừa rồi không nghĩ tới chuyện này, suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự.
Lý Thái hậu vẫn tin tưởng có thừa đối với Phùng Bảo, Vạn Lịch chỉ có thể thừa dịp mẫu hậu xuất cung lễ Phật hạ thủ. Nếu như đột ngột xử tử Phùng Bảo, cho dù là lấy ra được chứng cứ lão tham ô chuyên quyền, Lý Thái
hậu cũng sẽ cực kỳ không vui.
Cho dù là từ nay về sau Vạn Lịch độc chưởng triều cương, thoát khỏi tam
giác sắt Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương Cư Chính trói buộc, nhưng Lý
Thái hậu vẫn là mẹ ruột của y, Vạn Lịch tuyệt đối không thể nào dùng
biện pháp đối phó Phùng Bảo để đối phó mẹ ruột mình, Thái hậu vĩnh viễn
vẫn là Thái hậu.
Lý Thái hậu sẽ phát tiết nỗi hận Phùng Bảo bị giết lên đầu người nào đây? Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Đặc biệt là bốn viên đại tướng lật đổ Phùng Bảo, Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu là ngoại thần, Lý Thái hậu không thuận tiện tìm bọn họ gây phiền phức,
nhưng Trương Kình, Trương Thành là thái giám trong cung, muốn chỉnh trị
hai người bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Cho dù có bệ hạ che chở, bị Thái hậu ghi hận cũng sẽ rất khó sống!
Trương Kình nghĩ như vậy.
Trương Thành cũng suy nghĩ: đã lấy được lòng tin của bệ hạ, vậy cần gì đắc tội Thái hậu nương nương, chi bằng…
- Tần Thiếu Bảo nói có lý!
Hai Trương cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, lại hướng về phía Trương Hoành thi lễ, không ngăn cản vị lão tiền bối này nữa.
Trương Hoành nhìn Tần Lâm cười cười lộ vẻ tán thưởng, sau đó lệnh cho
hai tên tiểu thái giám dìu đi chậm rãi tiến vào Dưỡng Tâm điện, Trương
Thành Trương Kình đi theo phía sau lão.
Phùng Bảo nhìn bóng lưng Trương Hoành cười khổ không thôi, lại nhìn nhìn Tần Lâm với ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Tần Thiếu Bảo, nhà ta thật sự không nghĩ tới, rốt cục kẻ cứu nhà ta một mạng lại là ngươi!
Loại người chính trực vô tư như Trương Hoành chịu cầu tha thứ cho mình,
Phùng Bảo cũng không cảm thấy kỳ quái, Tần Lâm nói một câu thuyết phục
hai Trương, để cho bọn họ phải gặp vua cầu tha thứ, quả thật khiến cho
trong lòng vị quyền yêm ngày trước này sinh ra bùi ngùi cảm khái.
- Được rồi lão Phùng, ngài ngàn vạn lần chớ cảm kích hạ quan, hạ quan cũng là nghĩ cho mình, tránh cho đắc tội Lý Thái hậu.
Tần Lâm cười cợt nhả nói, không hề giành công về mình.
Phùng Bảo kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm nửa ngày, hồi lâu mới lắc đầu một cái:
- Không, ngươi không gạt được nhà ta, nhất định ngươi có nguyên nhân
khác, hừ, người khác sợ Thái hậu, duy chỉ có ngươi không sợ!
Không hổ là Đại thái giám chấp chưởng Ty Lễ Giám cùng Đông Xưởng, Phùng
Bảo chân chính khởi động đầu óc cũng đoán ra được mấy phần tâm tư của
Tần Lâm.
Trương Kình Trương Thành sợ Lý Thái hậu, Tần Lâm lại không sợ, ấn tượng
của Thái hậu đối với hắn là cực tốt, đã từng khâm tứ ngọc bội, hơn nữa
Từ Tân Di còn là thân thích với nhà mẹ Thái hậu Vũ Thanh Bá phủ.
Đối mặt ánh mắt chất vấn của Phùng Bảo, Tần Lâm cười mà không nói, chẳng qua là khẽ gật đầu một cái.
- Cũng biết ngươi sẽ không có lòng tốt như vậy!
Phùng Bảo giận dữ gắt một cái, lại nói:
- Thôi, không cần biết ngươi là vì nguyên nhân gì, cuối cùng cũng cứu
tánh mạng nhà ta... Kê lỗ tai tới đây, nhà ta đời này không nợ ngươi,
tránh cho bị ngươi dòm ngó.
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, lại ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái.
Trần Minh Hào nhất thời hội ý, dẫn dắt các Đại Hán tướng quân xoay lưng lại đi ra ngoài.
Chỉ thấy Phùng Bảo nói thật nhỏ bên tai Tần Lâm gì đó, thỉnh thoảng Tần
Lâm gật đầu một cái, lời từ miệng Phùng Bảo vào tai Tần Lâm, chỉ có trời đất biết, hai người biết.
Không bao lâu sau Trương Hoành mỉm cười đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện:
- Phùng Bảo, bệ hạ niệm tình lão là lão thần ba triều, nhiều năm khổ
cực, đặc biệt tha chết cho lão, đày tới Nam Kinh thủ Hiếu Lăng! Lập tức
lên đường, không được chậm trễ!