Lý Tự Hiền bị những lời này làm cho tức tối run rẩy, mắt trợn trừng như sắp lồi ra:
- Ngươi... Ngươi nói người nào hãm hại trung lương?
Hoắc Trọng Lâu trợn mắt một cái:
- Người nào chột dạ chính là kẻ đó.
Lưu Thể Đạo cau mày, kéo Lý Tự Hiền lui về phía sau, thấp giọng nói:
- Chúng ta là tới phá án, vì sao Lý Phương Bá tranh miệng lưỡi với ưng khuyển Xưởng Vệ như vậy?
Lý Tự Hiền chợt hiểu ra, vung tay áo chỉ Tần Lâm, Kim Anh Cơ nói:
- Không nói lời vô ích, bây giờ chính mắt hai vị cống sứ Lưu Cầu nhìn
thấy Doanh Châu Trưởng Quan Ty cướp phong chu đi, các ngươi lại thừa
nhận phong chu mắc cạn trên bãi biển Đại Cù Sơn đảo khoang thuyền không
có một bóng người, boong thuyền đầy vết máu, đây đã là bằng chứng như
núi, Doanh Châu Trưởng Quan Ty ngàn vạn lần không thoát khỏi liên quan.
- Họ Tần kia, bản quan tạm thời không tính toán tội ngươi trợ Trụ làm
ác, nhưng Thổ Ty Trưởng Quan Kim thị nhất định phải giải vào ngục giam
trông coi đợi tội, chờ bản quan bẩm triều đình, thỉnh thánh chỉ cân nhắc xem xét.
Lương Xán, Vệ Vinh gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc, quả thật hai
người bọn họ nhìn thấy là thuyền võ trang của Ngũ Phong hải thương cướp
đi phong chu, làm hại bọn họ không cách nào trở về nước phục mệnh, vì
vậy vô cùng oán hận Kim Anh Cơ.
Chuyện này... Hoắc Trọng Lâu cùng Hoàng Tri Hiếu liếc mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Lý Tự Hiền không hổ là phong cương đại lại trấn thủ một phương, lời nói
vừa rồi hết sức đường hoàng, hiện tại chỉ rõ Kim Anh Cơ nhân chứng vật
chứng đều đủ, chỉ nói bắt nhốt nàng lại, chờ triều đình quyết định.
Chuyện này khó có thể cãi lại, chẳng lẽ ngay cả Hoàng thượng cân nhắc
cũng dám phản đối?
Lý Tự Hiền cười hăng hắc nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ, chính là nữ nhân này hại con y bị đánh thành trọng thương, cho nên bất kể thế nào cũng phải
làm cho nàng nếm mùi đau khổ.
Kim Anh Cơ không nói nửa lời, bất quá chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Tần Lâm. Chỉ cần có nam nhân này bên cạnh tựa hồ có một ngọn núi lớn che gió che mưa, cảm giác này cũng giống như sau một thời gian phiêu bạt trên biển
lại cập bến an toàn trong cảng.
Tần Lâm tiến lên trước một bước, hài hước nhìn nhìn Lý Tự Hiền, không nhanh không chậm đưa ra ba ngón tay:
- Nếu nói phong chu là Doanh Châu Trưởng Quan Ty cướp, thiên sứ là Kim
trưởng quan giết chết, tuy có nhân chứng vật chứng, lại có ba điều không thể giải thích. Nếu ai có thể giải đáp được một điều trong đó, bản quan và Kim trưởng quan sẽ bó tay chịu trói.
- Cái gì ba điều không thể giải thích?
Lý Tự Hiền hừ lạnh trong mũi một tiếng:
- Ta xem là ngươi già hàm giảo biện mà thôi.
Lưu Thể Đạo cũng lên tiếng phụ họa:
- Cứ nói ra nghe thử, để bản quan nhất nhất bác bỏ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Tần Lâm mỉm cười, tràn đầy tự tin nói:
- Vậy ngươi nhất định phải thua. Thứ nhất, vừa rồi bản quan đã nói qua,
chuyện trên biển mênh mông mờ mịt, thủ hạ dưới trướng Kim trưởng quan
chỉ cần đánh chìm phong chu, để cho cả người lẫn thuyền chìm xuống đáy
biển. Cái này gọi là chết không có đối chứng, hai vị sứ giả Lưu Cầu
không thể làm gì khác hơn là dùng bút mực kiện nàng lên trên, cho dù là
một trăm năm cũng chưa phân xử xong. Còn chuyện kéo phong chu đến Trưởng Quan Ty ở Đại Cù Sơn đảo, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?
Lời này khiến cho tất cả mọi người á khẩu không thể đáp được. Sau khi
giết người cướp thuyền còn lái thuyền không về hang ổ, để trên bãi biển
trước mắt mọi người, chuyện này khiến cho người ta khó lòng tin được.
Cũng may ba điều không thể giải thích mới nói có một, còn hai cơ hội nữa, Lưu Thể Đạo bèn thúc giục Tần Lâm nói tiếp.
- Điểm thứ hai, chúng ta tạm thời giả thiết là Ngũ Phong hải thương làm như vậy, nhưng động cơ đâu?
Tần Lâm nhìn qua toàn trường, nhìn Kim Anh Cơ gật đầu một cái, tiếp tục dõng dạc nói:
- Kim Trưởng Quan tiếp nhận chiêu an, Hàng Châu khai hải thông thương,
nàng liên minh cùng Tào Bang, làm ăn buôn bán đang sôi nổi như mặt trời
lên cao. Bên Lưu Cầu cũng thương nghị cùng hai vị cống sứ muốn tiến hành hợp tác, không bao lâu sau sẽ đi Lưu Cầu bái phỏng quốc vương Thượng
Vĩnh, như vậy nàng làm ra chuyện sát hại cống sứ vì lý do gì?
- Mưu tài hại mạng, cướp lấy tài vật triều đình ban thưởng!
Lý Tự Hiền dương dương đắc ý nói.
Lưu Thể Đạo cười khổ lắc đầu một cái, lý do này ngay cả chính y cũng
không thuyết phục được, triều đình chủ yếu là sắc phong, ban thưởng tài
vật cũng không nhiều, giá trị vẫn chưa tới một vạn lượng bạc. Với thực
lực Ngũ Phong hải thương, tuyệt không thể nào vì chút tiền này làm ra
tội lớn tày trời cướp giết thiên sứ như vậy.
Lương Xán hết sức oán hận Ngũ Phong hải thương, tức giận nói:
- Ai biết các ngươi mưu đồ chuyện gì? Có lẽ các ngươi muốn cấu kết cùng
giặc Oa, mưu đoạt giang sơn Lưu Cầu ta, cho nên mới cướp giết thiên sứ
dọc đường.
- Cái này càng kỳ quái hơn nữa!
Tần Lâm không nhịn được mỉm cười:
- Trước đó chúng ta đã nói muốn đi Lưu Cầu thăm viếng quốc vương, nếu
quả thật muốn mưu đoạt giang sơn Lưu Cầu, chờ sau khi thiên sứ rời đi,
mượn danh nghĩa thăm viếng nhất cử bắt Thượng Vĩnh là được, cần gì sát
hại thiên sứ trước để cho đả thảo kinh xà?
Lương Xán á khẩu nghẹn lời, không cách nào cãi lại, chỉ đành phải hậm hực nói:
- Dù sao chúng ta tận mắt nhìn thấy là Ngũ Phong hải thương cướp giết
thiên sứ, về phần rốt cục các ngươi manh tâm chuyện gì, chỉ có chính các ngươi mới biết!
Lưu Thể Đạo nghe vậy lại thở dài, nói như vậy, điều không thể giải thích thứ hai của Tần Lâm cũng đã thành lập, hiện tại chỉ còn lại điều cuối
cùng, y bèn phấn chấn tinh thần, phải nắm lấy cơ hội cuối.
- Điểm thứ ba không thể giải thích chính là, vì sao để một chiếc thuyền
chạy thoát, vì sao để cho người sống đến Hàng Châu tố cáo?
Tần Lâm cười hỏi Lương Xán, Vệ Vinh:
- Các ngươi đi loại thuyền nào, kẻ đuổi các ngươi đi loại thuyền nào?
- Chúng ta ngồi đại phúc thuyền từ Lưu Cầu mang tới, Ngũ Phong hải thương điều khiển bát lỗ khoái thuyền...
Hai vị sứ giả Lưu Cầu suy nghĩ một chút, lại giải thích:
- Mặc dù thuyền bọn họ mau, nhưng chúng ta lợi dụng hải lưu cùng đá ngầm đã bỏ rơi được bọn họ.
Lưu Thể Đạo lập tức cướp lời:
- Đúng đúng đúng, lần này Tần Lâm ngươi không còn gì để nói, hai vị sứ giả nói rất có lý!
Tần Lâm vẫn nhìn lên trời cười ha hả, cho đến khi Lương Xán cùng Vệ Vinh đã lộ vẻ giận dữ, Lưu Thể Đạo sắp bộc phát, hắn mới ung dung chậm rãi
nói:
- Khoái thuyền đuổi thuyền chậm, lại không đuổi kịp. Thủy thủ Lưu Cầu
lái Lưu Cầu thuyền, lại có thể quen thuộc hải lưu cùng đá ngầm trên vùng biển quần đảo Chu Sơn hơn Ngũ Phong hải thương, ừm, giải thích như vậy
rất tốt, rất hùng mạnh!
Lương Xán cùng Vệ Vinh nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi, đột nhiên trong
đầu nổ đùng một cái, nỗi nghi ngờ loáng thoáng trong lòng được Tần Lâm
vạch rõ, trở thành vô cùng nghi hoặc.
Ban đầu lúc hai người bọn họ trốn đi thành công, quả thật thầm kêu may
mắn. Tốc độ thuyền bọn họ chậm hơn thuyền của đối phương, cũng không
quen thuộc vị trí hải lưu đá ngầm bằng Ngũ Phong hải thương hàng năm
buôn lậu ở Bạch Thủy Dương, vịnh Hàng Châu, lại có thể may mắn chạy
thoát, phải chăng là Mụ Tổ chiếu cố?