Giang thuyền rời đi Giang
Lăng thành càng ngày càng xa, rốt cục bóng người xinh đẹp trên bến
thuyền đã biến mất khỏi tầm mắt. Tần Lâm cảm thấy buồn bã mất mát, hắn
tin rằng với trí khôn và nghị lực của Trương Tử Huyên đủ để ứng đối đả
kích phụ huynh lần lượt qua đời, đáng tiếc vào thời điểm này mình lại
không có cách nào bầu bạn với nàng, quả thật trong lòng cảm thấy tiếc
nuối.
- Sao hả, vẫn còn lưu luyến không thôi ư? Ôi, cũng phải nói Tử Huyên
muội muội thật đáng thương... thôi được, nô gia không ghen với nàng ấy
nữa…
Kim Anh Cơ thở dài, thấy thần sắc Tần Lâm vẫn còn có vẻ tịch mịch, sóng
mắt mê hồn của nàng chợt đảo vài vòng, hai tay bưng mặt Tần Lâm:
- Tiểu oan gia, vui lên một chút có được chăng, cho dù là nô gia bị gió
biển thổi khiến cho dung nhan héo úa, trong khoang thuyền vẫn còn có một vị đại mỹ nhân đang chờ huynh!
Mặt trái xoan hồng hào, eo thon nhỏ yêu kiều như rắn nước, môi toát ra
vẻ mê hoặc chết người, ánh mắt như nhiếp hồn đoạt phách. Nếu như dung
nhan Kim Anh Cơ là héo úa, e rằng trên đời này không còn ai là mỹ nhân.
Bất quá người nàng nhắc tới trong khoang thuyền là ai? Chẳng lẽ là Từ
Tân Di, Thanh Đại ngồi hải thuyền từ Thiên Tân Vệ xuôi Nam, sau đó theo
đường sông mà lên đến nơi này?
Tần Lâm kinh ngạc trong lòng, đang muốn hỏi Kim Anh Cơ, chỉ thấy nàng
cười khanh khách né tránh, thướt tha tiến vào trong khoang.
- Từ Tân Di, hay là tiểu Thanh Đại? Hừ hừ, dám giả thần giả quỷ với vi phu, tối nay phải trừng phạt các nàng mới được… A…
Tần Lâm mới vừa bước vào cửa khoang, tiếng cười thình lình ngưng bặt.
Phía trước tấm bình phong vẽ Bách Xuyên Quy Hải đồ có một bóng người
thướt tha yểu điệu đang đứng. Nàng chắp tay quay lưng về phía cửa, thân
mặc trường quần bằng lụa thêu hoa sen trắng không dính một hạt bụi, tóc
trên đầu búi cao lên, toàn thân như bao phủ một vầng sáng mờ mờ, mơ hồ
có phong thái của tiên tử giáng phàm.
- Đông... Đông Phương Bất Bại?
Hai tay Tần Lâm che ở trước ngực, bước chân loạng choạng lui về sau một bước.
- Ngươi nói gì Đông Phương Bất Bại?
Bạch Sương Hoa xoay người lại, ánh mắt sau mặt nạ bạc tỏ vẻ nghi hoặc quan sát Tần Lâm.
- Không có gì, thì ra là Bạch Liên giáo chủ đại giá quang lâm.
Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, quay đầu sang bên cạnh hung hăng trừng
mắt nhìn Kim Anh Cơ, vì sao lại giấu giáo chủ Đại nhân trong khoang
thuyền như vậy?
Kim Anh Cơ che miệng cười khúc khích, khẽ véo Tần Lâm một cái:
- Huynh thiếu nợ phong lưu, trốn được hôm nay không trốn khỏi ngày mai,
nô gia nghe chuyện của vị tỷ tỷ này cũng phải ôm bất bình thay nàng.
Tần Lâm ngạc nhiên, đưa tay xoa xoa trán mơ hồ toát ra mồ hôi. Quả thật
lúc trước hắn từng cùng chung hoạn nạn với Bạch Liên giáo chủ ở hang đá
Long Du, cũng coi như có tiếp xúc da thịt, nhưng nếu chỉ như vậy mà muốn lấy thân báo đáp cũng không khỏi quá hoang đường.
- Kim thuyền chủ, không nên đùa giỡn như vậy là hơn!
Bạch Sương Hoa hừ lạnh một tiếng, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, ván thuyền rắn chắc bị chân nàng giậm không chịu được.
- Ôi chao không tốt, coi chừng hủy chiếc thuyền này của nô gia! Ngại ta
là kỳ đà cản mũi ư, đương nhiên rồi, hai vị tiểu biệt trùng phùng hẳn sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nô gia sẽ đi ngay.
Kim Anh Cơ nhẹ nhàng vả vào miệng mình, uốn éo eo rắn nước lui ra khỏi
phòng, trước khi đi làn thu ba uyển chuyển nở một nụ cười xấu xa với Tần Lâm, cuối cùng còn hết sức biết điều đóng cửa khoang lại.
Trong khoang thuyền chỉ còn lại có Tần Lâm và Bạch Sương Hoa, hắn có vẻ lúng túng xoa tay:
- Ừm, giáo chủ, chuyện lần trước...
Chuyện lần trước?! Kim Anh Cơ nấp ở ngoài cửa sổ, áp sát lỗ tai nghe
trộm, đôi mắt đảo tròn liên hồi, trên mặt lộ vẻ nhiều chuyện thường thấy của nữ nhân. Có lẽ là có gian tình, dường như giữa tiểu oan gia và giáo chủ có…
- Chớ nói, ta đã sớm quên chuyện này rồi.
Trước đó Bạch Sương Hoa trước mặt bị Kim Anh Cơ chọc giận đến dở khóc dở cười, nghe Tần Lâm nói tới liền phất phất tay, lạnh lùng nói:
- Lần này bản giáo chủ tới đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tần tướng quân, mong rằng Tần tướng quân đối xử chân thành.
Thì ra không phải là lấy thân báo đáp! Tần Lâm có hơi thất vọng, xoay
chuyển tâm niệm chợt bật cười. Bạch Sương Hoa thân là Bạch Liên giáo
chủ, quả thật hết sức tự cao, so ra vẫn là Bạch Sương Hoa dưới hang đá
Long Du có vẻ đáng yêu hơn.
- Ngươi... Ngươi cười cái gì?
Bạch Sương Hoa gằn giọng hỏi, nàng thấy Tần Lâm nở một nụ cười bỉ ổi
cũng biết tên này đang nghĩ tới chuyện không tốt lành gì. Nàng không
nhịn được nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra ở Trấn Thủy Quan Âm am, Thập
Sát Hải chỗ trú của Ngũ Phong hải thương, hang đá Long Du, gương mặt
giấu sau mặt nạ bạc cũng hơi nóng ran lên.
Tần Lâm khẽ mỉm cười, nghiêm nghị nói:
- Ta cười giáo chủ không có thành ý, nếu đã nói đối xử chân thành, vì sao còn phải mang mặt nạ?
- Được, dù sao ngươi cũng đã từng thấy dung mạo của bản giáo chủ.
Bạch Sương Hoa không chậm trễ chút nào, đưa tay tháo mặt nạ xuống.
Dưới cửa sổ Kim Anh Cơ càng cảm thấy hết sức tò mò, từng thấy qua dung
mạo của nàng, chỉ là từng nhìn thấy dung mạo thôi sao? Bạch Liên giáo
chủ tháo mặt nạ bạc của mình xuống từ khi nào vậy?
Trong lòng vị Ngũ Phong thuyền chủ này xuất hiện hình ảnh: trong địa lao dưới ánh đuốc bừng bừng, Bạch Liên giáo chủ võ công cao cường bị xích
sắt trói chặt tứ chi, Tần Lâm cười gian hăng hắc, chậm rãi tháo mặt nạ
nàng ra…
Trong khoang thuyền, Bạch Liên giáo chủ cũng đã tháo mặt nạ ra. Trán
nàng đầy đặn, sống mũi thanh tú, đôi môi hơi mỏng mím thật chặt, mặt
phấn như phủ một tầng sương lạnh. Đôi mắt lấp lánh rực rỡ toát ra hàn
khí bức người, đáy mắt lạnh như băng cũng cất giấu ngọn lửa có thể hòa
tan hết thảy.
Băng kết hợp với lửa kịch liệt như vậy, hoàn mỹ như vậy, bao nhiêu Xưởng Vệ cao thủ từng hồn phi phách tán dưới cái nhìn lạnh như băng của nàng. Bao nhiêu Bạch Liên giáo đồ từng bị ánh mắt nóng bỏng của nàng khích
lệ, tín ngưỡng trở nên bền chắc không thể gãy.
Tần Lâm nhìn thẳng vào mắt nàng không tránh né chút nào, Bạch Sương Hoa
cũng không tỏ ra yếu thế, trong khoảnh khắc ánh mắt sắc bén như giao va
chạm vào ánh mắt băng hỏa giao dung giữa không trung, Tần Lâm chợt cười
lên:
- Chỉ tháo mặt nạ xuống vẫn là không đủ thành ý.
- Ngươi muốn thế nào?
Bạch Sương Hoa nén giận, quyết tâm thi triển thành ý lớn nhất.
- Chẳng lẽ giáo chủ chưa từng nghe nói khỏa thân tương kiến?!
Tần Lâm nói xong lập tức đấm xuống bàn thình thịch cười như điên không ngừng.
Kim Anh Cơ nấp ngoài cửa sổ nghe vậy cười ngặt nghẽo, sơ ý va đầu vào song cửa sổ.
- Kim thuyền chủ, nàng còn muốn nghe trộm tới khi nào?
Bạch Liên giáo chủ bị Tần Lâm chọc giận vô cùng tức tối, thình lình cầm
một cái ly uống rượu trên bàn ném ra, phập một tiếng cắm sâu vào vách
khoang bằng gỗ thật dày, khiến cho Kim Anh Cơ đang áp sát vách khoang
nghe lén cảm thấy chấn động toàn thân.
Kim Anh Cơ lập tức chạy trốn, còn cười khanh khách:
- Mặc dù nghe lén rất hấp dẫn, bất quá cũng cực kỳ nguy hiểm…
Bạch Sương Hoa nhìn Tần Lâm đang cười ha hả, trong lòng vừa xấu hổ vừa
giận, đổi lại là những người khác, nàng đã đánh ra một chưởng từ sớm,
nhưng lại không thể làm gì tên này.
- Tần Lâm, bản giáo chủ là thành tâm thành ý tìm ngươi thương nghị đại
sự, nếu ngươi còn buông lời cợt nhả như vậy, chớ trách chưởng bản giáo
chủ vô tình!
Bạch Sương Hoa dứt lời, hậm hực nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Tần Lâm ngẩng đầu lên, nghiêm nghị quan sát nàng, đang lúc Bạch Sương
Hoa cho là Tần Lâm sẽ nói lời đứng đắn, hắn gật đầu một cái rất là
nghiêm túc:
- Thật là xinh đẹp, ta phát hiện lúc nàng tức giận đặc biệt đẹp.
Bạch Sương Hoa tức gần nổ phổi, thân phận Bạch Liên giáo chủ, khí độ cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, thậm chí còn luận kiếm xem sao cùng chưởng
giáo Võ Đang chân nhân, quyết chiến với Đại Tuyết Sơn Trát Luận Kim Đỉnh Tự Uy Đức Pháp Vương tuyệt thế phong hoa ở Quy Hóa thành… nàng đã ném
hết thảy qua chín tầng mây vào giờ phút này, chỉ còn lại một nữ tử đang
cực kỳ xấu hổ.
Tần Lâm buồn cười trong bụng, thấy Bạch Sương Hoa nghiến răng nghiến lợi biết rằng mình không thể tiếp tục trêu chọc nàng nữa, vội vàng xua loạn hai tay:
- Được được, ta đầu hàng, sẽ không đùa giỡn nữa, giáo chủ Đại nhân có chuyện gì, hạ quan xin rửa tai nghe đây.
Bạch Sương Hoa tức giận nhìn Tần Lâm một chút, sau khi xác nhận hắn nói là lời thật lúc này mới chậm rãi tới:
- Tần Lâm, ngươi đã bị triều đình cách đi hết thảy chức quan, lấy thân
phận Hiệu Úy bình thường đày đi làm việc ở Cẩm Y Vệ Quỳnh Châu, ta nói
không sai chứ? Cho nên bản giáo chủ mới có thể đặc biệt gặp mặt ngươi!
- Kim Anh Cơ nói cho nàng biết ư?
Tần Lâm nghĩ lại lập tức hủy bỏ khả năng này, rõ ràng cho thấy Bạch Liên giáo chủ đã sớm biết mình bị cách chức, mới tìm tới chờ ở nơi này.
Tần Lâm thầm nói kỳ quái trong lòng, kinh sư và Hồ Quảng cách nhau ngàn
dặm, mình giục ngựa ra roi chạy tới còn mau hơn cả công báo triều đình.
Nếu như không phải là Trương Tôn Nghiêu, Khâu Tranh mang tin tức tới,
bên Giang Lăng cũng không biết chuyện mình bị phạt ba trăm đình trượng,
cách chức lưu đày, Bạch Liên giáo chủ lại có thể biết trước chạy tới…
Bạch Sương Hoa khẽ mỉm cười, lần này rốt cục chiếm được thượng phong Tần Lâm, dĩ nhiên là tin tức của nàng nhờ hảo đồ nhi A Sa.
Nàng xem sao luận kiếm với Hồng chân nhân ở Võ Đang sơn Hồ Bắc, nhìn
thấy đại thế thiên hạ từ thái bình sắp sửa chuyển sang loạn lạc. Ba hung tinh Sát Phá Lang hạ giới nguy hiểm vô cùng, nhưng lại có Khách Tinh từ thiên ngoại giáng xuống, ánh sáng vượt qua Tử Vi, khí thế đè ép ba hung tinh, cục diện lại có một đường sinh cơ.
Không lâu sau, kinh sư có bồ câu đưa tin mang đến tin tức của A Sa: Tần
Lâm mang quan tài can gián cho đến chết, khiến cho Vạn Lịch thu hồi
thánh mệnh một cách biến tướng, được cả lòng quân lòng dân. Bản thân Tần Lâm lại chịu ba trăm đình trượng, bị lưu đày Quỳnh Châu, sau đó thánh
chỉ lại xuống phái Khâu Tranh và Trương Tôn Nghiêu tới tịch biên gia sản Trương Cư Chính.
Bạch Sương Hoa liền đoán được nhất định Tần Lâm sẽ đến Giang Lăng, nàng
liền từ Võ Đang sơn đi tới Giang Lăng, âm thầm quan sát thế cục, cũng
xuất hiện gặp mặt Kim Anh Cơ và Tần Lâm.
Bạch Sương Hoa là thủ lãnh Bạch Liên giáo tạo phản, Kim Anh Cơ là Doanh
Châu Tuyên Úy Sứ cũng không mấy trung thành với triều Đại Minh. Mặc dù
trước kia giữa hai bên có chút ngăn cách, nhưng hiện tại Tần Lâm bị đình trượng, cách chức, tình cảnh giữa hai bên có chỗ khác trước. Bạch Liên
giáo chủ lại trở nên ăn ý với Ngũ Phong thuyền chủ, bèn ở lại trên
thuyền chờ Tần Lâm tới.
- Tần Lâm, ngươi trung thành với ngụy triều, Bạch Liên giáo ta là nhất
mạch của Hồng Cân quân, bộ hạ cũ của Long Phụng thiên tử, ai vì chủ nấy, vậy không cần nói!
Bạch Sương Hoa dứt lời bèn đập mạnh tay lên bàn.
Tần Lâm bị nàng làm cho chấn động trợn to hai mắt, mơ hồ đoán trúng kế tiếp nàng muốn nói gì.
Bạch Sương Hoa gằn giọng nói:
- Năm đó Hồ Nguyên vô đạo, Hàn giáo chủ Thánh giáo đời thứ hai khởi
nghĩa, Lưu Phúc Thông, Thiết Quan Đạo Nhân, Chu Điên lớp sau nối liền
lớp trước, rốt cục nảy sinh cục diện bừng bừng khí thế. Sau đó Ngụy Minh Chu Nguyên Chương giết chết Hàn giáo chủ Hàn Lâm Nhi, lập ra giang sơn
Thánh giáo ta, cho tới bây giờ hai trăm năm, triều đình ngu ngốc vô đạo, bá quan mơ mơ màng màng như người say rượu.
- Tuy rằng có Trương Cư Chính phát triển bài trừ tệ nạn, nhưng cũng bị
Hoàng đế Ngụy triều tự hủy trường thành, ngay cả năng thần như ngươi
cũng bị trục xuất. Tần Lâm, bản giáo chủ biết bản lãnh của ngươi, từ
Thái Tử Thái Bảo rơi xuống một Cẩm Y Hiệu Úy lưu đày Quỳnh Châu hiện
tại, còn có ý nghĩa gì?
Tần Lâm gãi gãi đầu, do dự nói:
- Giáo chủ muốn nói…
Bạch Sương Hoa gật đầu thật mạnh:
- Ngươi ra sức cho Thánh giáo ta, chức Phụng Thánh Tả Sứ sẽ dành riêng
đợi ngươi. Trong Thánh giáo chỉ dưới một mình ta, trên mấy chục vạn giáo chúng
- Cao Thiên Long chịu đáp ứng sao?
Tần Lâm hỏi y như thật.
- Ngươi không cần để ý tới chuyện này, không thành vấn đề.
Bạch Liên giáo chủ đáp vô cùng quả quyết.
Trước khi tới đây Bạch Sương Hoa đã ra sức bài xích dị nghị, thương nghị ổn thỏa với các vị cao thủ trong giáo: nếu như Tần Lâm chịu quy theo Vô Sinh Lão Mẫu vậy sẽ xóa hết tất cả thù oán trước đó. Hơn nữa Cao Thiên
Long tự nguyện xuống làm Hữu Sứ, Ngả Khổ Thiền xuống làm Đường chủ, để
lại chức Phụng Thánh Tả Sứ chỉ kém một mình giáo chủ này lại cho Tần
Lâm.
Không phải không thừa nhận, Bạch Liên giáo vì lôi kéo Tần Lâm đã bỏ ra
một cái giá không nhỏ, ai bảo Tần Lâm lợi hại như vậy. Các nhân vật lãnh đạo Bạch Liên giáo đều biết rất rõ ràng, thù oán trong quá khứ là thù
oán, nhưng thừa dịp triều đình cách chức Tần Lâm để lôi kéo hắn về phe
mình, như vậy thanh kiếm sắc này cũng không còn thuộc về triều đình nữa, mà ngược lại sẽ đâm sau lưng ngụy triều.
Lúc đầu cũng có mấy người không đồng ý, nhưng Bạch Liên giáo chủ Bạch
Sương Hoa chỉ cần nói một câu đã đưa đến tác dụng quyết định: Tần Lâm
gia nhập Bạch Liên giáo sẽ có đả kích với ngụy triều to lớn hơn cả mười
vạn người khởi nghĩa.
Lúc này nàng nhìn Tần Lâm vô cùng hy vọng, nói ra hết thảy kế hoạch của
mình: thiên ngoại Khách Tinh bay tới, ba hung tinh có thế làm loạn,
tương lai mười năm sau thậm chí là mấy chục năm sau, thiên hạ sẽ xuất
hiện cục diện đại biến. Chỉ cần Tần Lâm chịu gia nhập Bạch Liên giáo,
hai bên bắt tay hợp tác lại có Ngũ Phong hải thương tương trợ, lập tức
có thể làm dấy lên sóng to gió lớn, khuấy đảo giang sơn triều Đại Minh
long trời lở đất.
- Tần Lâm, quy theo Thánh giáo đi.
Bạch Sương Hoa kìm lòng không được nắm tay Tần Lâm, gương mặt xinh đẹp bởi vì hưng phấn mà hiện ra sắc đỏ ửng:
- Ta là giáo chủ, ngươi là Phụng Thánh Tả Sứ, chúng ta sóng vai nhau
đánh chiếm thiên hạ. Mười năm xướng loạn, mười năm cát cứ, mười năm
chinh phạt, nhiều nhất ba mươi năm là có thể nhất thống giang sơn!