Đáng tiếc cương quá thì dễ gãy, có lẽ hôm nay đúng là trận chiến cuối cùng của đệ nhất cao thủ đương thời...
Chợt Bạch Linh Sa vui mừng hớn hở kêu lên:
- Sư phó chậm đã, tỷ xem bên kia!
Bạch Sương Hoa nhìn theo phương hướng A Sa chỉ, trên không trung phía
Tây không biết lúc nào xuất hiện một con diều, được gió Bắc thổi lên
thật cao. Trên diều có hình một con chim én thường thấy ở chốn kinh sư,
dưới chân con én có cắp hai đóa hoa sen trắng.
Vào mùa Đông có người thả diều là một chuyện kỳ quái, trên diều có tiêu ký của Bạch Liên giáo còn kỳ quái hơn.
- Chẳng lẽ bọn Ngả đại thúc ở bên kia?
A Sa mừng rỡ, rồi lại có hơi không chắc chắn. Nàng lén lút chạy ra ngoài, bọn Ngả Khổ Thiền cũng không biết nàng đến Hoa Hổ câu.
Huống chi nếu như là bọn Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên, hẳn đã sớm chạy tới
hội hợp với giáo chủ bọn họ, cần gì thả diều ngoài xa như vậy?!
Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, quyết định thật nhanh:
- Phá vòng vây về phía Tây!
Tối thiểu chạy về hướng đó còn có một đường sinh cơ.
Hai thầy trò ngầm hiểu ý, tách ra hai bên đồng thời cấp tốc chạy về phía Đông. Đám Đề Kỵ phía Đông vội vàng bắn tên, đồng thời ghìm ngựa giảm
chậm tốc độ giữ một khoảng cách, sợ bị giáo chủ Ma giáo áp sát.
Các vị cao thủ đại nội kêu lên một tiếng, múa may đủ loại binh khí xông lên.
Bắn xong một đợt mưa tên vẫn không đả thương được Bạch Liên giáo chủ,
hai tay Bạch Sương Hoa quơ múa như Thiên Thủ Quan Âm, tiếp lấy toàn bộ
mưa tên bắn tới ném ngược trở về, mấy tên cao thủ đại nội xông tới trước tiên bị mưa tên bắn trúng đầu vai hoặc là ngực bụng.
Công lực Bạch Linh Sa kém hơn sư phó, không thể nào bắt tên ném trở lại, nhưng cũng không thiếu phương pháp đối phó. Chỉ thấy thân hình nàng
giống như cá lội, thấp thoáng tránh né nhanh nhẹn giữa làn tên, mưa tên
mang theo tiếng xé gió xẹt qua bên người, tuy rằng chỉ cách một ly là
trúng nhưng lại không làm thương tổn được nàng.
Vốn đám cẩm y quan giáo cũng không trông cậy vào một đợt mưa tên là có
thể hạ gục giáo chủ Ma giáo. Bọn họ ung dung điềm tĩnh xoay đầu ngựa,
chuẩn bị giương cung lắp tên, chờ cao thủ đại nội quấn lấy các nàng, lúc ấy sẽ bắn tên quấy rầy, nhiều người như vậy cũng có thể làm cho các
nàng luống cuống tay chân.
Hoặc là chờ công lực giáo chủ Ma giáo tiêu hao đến đèn cạn khô dầu, mới
lấy Đề Kỵ nhóm đội xung phong, còn sợ không thể nhất cử lập công?!
Cho dù là đám thống lĩnh Lưu Thủ Hữu, Lạc Tư Cung ngoài xa cũng tươi
cười, đây là vùng hoang dã mênh mông một màu trắng xóa, thật sự là tử
địa tuyệt địa trời sinh.
- Giáo chủ Ma giáo đến chỗ này giống như rồng nằm ao cạn, hổ lạc đồng bằng, ha ha ha!
Trương Tôn Nghiêu bật cười ha hả, sờ vết sẹo trong lòng bàn tay bị Tần
Lâm bắn một phát súng gây ra, nghĩ đến có thể bắt giữ nữ nhân của hắn
lập tức cảm thấy vô cùng khoái chí.
Lưu Thủ Hữu là danh thần thế gia, Lạc Tư Cung cũng là Cẩm Y Vệ nhiều đời truyền xuống, nghe lời này của Trương Tôn Nghiêu cũng không dám khen
ngợi. Rồng nằm ao cạn tôm đùa giỡn, hổ lạc đồng bằng bị chó khi, ngươi
nói giáo chủ Ma giáo là khốn long bệnh hổ cũng không sao, nhưng như vậy
chúng ta sẽ trở thành thứ gì?!
Đúng vào lúc này cục diện chợt thay đổi, Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa
không xông lên nghênh đón đám cao thủ đại nội ở phía Đông chiến đấu,
ngược lại Bạch Sương Hoa chợt giẫm chân xuống đất thật mạnh, hất lên một nắm tuyết bắn về phía địch nhân đang thi nhau xông tới, khiến cho bọn
họ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.
Thừa lúc này, thân hình Bạch Sương Hoa nhanh chóng chuyển hướng, bay
ngược về phía Tây, giữa không trung cấp tốc lật người lại, uyển chuyển
như rồng, phiêu hốt như tiên, song chưởng múa tít giáng xuống đầu đám
cẩm y quan giáo phía Tây.
Bạch Linh Sa cũng khẽ uốn lưng thon, thân thể mềm mại thiếu nữ dán sát
mặt tuyết trượt nhanh về phía sau, đánh về phía đám cao thủ đại nội.
Vốn là hai nàng đang xông về phía Đông, địch nhân bao vây phía Tây có
hơi lơi lỏng, đang chuẩn bị ung dung nhàn nhã tấn công vào sau lưng hai
người bọn họ. Không nghĩ tới đột nhiên hai người xông ngược trở lại phía mình, nhất thời chấn động tâm thần.
- Bắn tên, bắn tên!
Chử Thái Lai có mặt bên trong đám cao thủ đại nội phía Tây này, luôn miệng thúc giục đám cẩm y quan giáo bắn tên.
Làm sao có thể bắn trúng, trong lúc vội vàng không thể nhắm chuẩn, thế
Bạch Sương Hoa lăng không bay tới giống như thần binh thiên tướng, Bạch
Linh Sa dán sát mặt đất trượt tới như cá lội đáy biển, đám cẩm y quan
giáo không biết nên bắn lên trên hay bắn xuống dưới. Bọn họ rối rít bắn
loạn ra một trận mưa tên, lực đạo và độ chính xác còn thua kém cả đồng
đội ở phía Đông vừa bắn xong.
Bạch Sương Hoa dễ dàng gạt rơi loạn tiễn, đã xông tới đỉnh đầu đám cẩm y quan giáo cỡi ngựa. Một tên cẩm y quan giáo ngay trước mặt thừa dịp
nàng trên không trung xoay chuyển bất tiện, vung Tú Xuân đao sáng loáng
chém xéo từ trái sang phải, tạo ra một vệt đao quang như một tia chớp.
Vậy mà Bạch Sương Hoa cũng không tránh né, đao quang sắp chém trúng vai
phải nàng thình lình ngưng lại, thì ra đã bị hai ngón trỏ giữa tay phải
nàng nhẹ nhàng kẹp lại.
- Đi đi!
Bạch Sương Hoa khẽ hô một tiếng, tả chưởng khẽ vuốt đầu tên cẩm y quan
giáo, hai chân điểm lên lưng ngựa một cái lại tung mình bay lên, không
dừng lại chút nào.
Chỉ thấy cẩm y quan giáo kia ngơ ngác ngẩn người, trong khoảnh khắc thất khiếu chảy máu, cũng không ngồi yên trên lưng ngựa nữa mà ngã xuống, ô
sa không cánh lăn lông lốc. Đầu y bị Bạch Sương Hoa vỗ nhẹ đã vỡ nát
giống như dưa hấu.
Bạch Linh Sa xông vào giữa đám cao thủ đại nội, cũng không dây dưa cùng
bọn họ, thừa dịp đám cao thủ này đột ngột không kịp đề phòng thuận tay
giết chết vài tên. Chân nàng cũng không hề dừng lại, lướt qua bên người
tên cẩm y quan giáo vừa ngã ngựa.
Vốn đám địch nhân phía Tây có ý muốn cắt đứt đường lui của giáo chủ Ma
giáo, nhưng vì đột ngột không kịp đề phòng trở thành đối tượng đột phá
chính diện của hai người bọn họ, bị bọn họ phá vòng vây thuận lợi. Mà
ngựa đám cẩm y quan giáo vẫn đang chạy về phía trước, trong lúc nhất
thời muốn quay đầu lại truy kích không phải là chuyện dễ dàng.
Đám Đề Kỵ phía Đông mới vừa rồi cho mình là phương hướng giáo chủ Ma
giáo chủ công, vì kéo giãn khoảng cách nên ai nấy đều ghìm cương ngựa
lại, hiện tại muốn tăng tốc truy kích cũng không dễ.
Kế giương Đông kích Tây của Bạch Sương Hoa nhất cử thành công, hai thầy
trò triển khai khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân đến tột độ, chỉ sau mấy lần
hô hấp đã chạy trốn ra ngoài xa hơn mười trượng, bỏ lại sau lưng một đợt mưa tên mới mà địch nhân vừa cố gắng bắn ra.
Chẳng lẽ đã phá được vòng vây rồi sao?!
Vậy cũng quá xem thường cẩm y Lưu Đô Đốc rồi!
- Chạy giỏi lắm!
Lưu Thủ Hữu trấn giữ chỉ huy ngoài xa, thấy cảnh tượng này không giận mà cười, giơ roi nhắm vào bóng lưng hai nàng:
- Ta cũng đang muốn các nàng chạy, đây gọi là trên đồng tuyết mênh mông, chim ưng săn đuổi thỏ!