Ads
Sắc mặt Lý Kiến Phương trầm xuống, nhàn nhạt nói:
- Răn trước ngừa sau mới có thể có hiệu quả cảnh cáo.
Tần Lâm chợt cười ha hả, làm như bên cạnh không có người, chọc cho mọi người rối rít tập trung nhìn hắn.
Lý Kiến Phương giọng căm hận nói:
- Tiểu tử này, lại còn có thể cười được!
Trương Kiến Lan nghe vậy đảo mắt vài vòng, biết sư phụ tức giận, nhất thời vui vẻ ra mặt, nhảy ra chỉ Tần Lâm nói:
- Họ Tần, ngươi mới tới y quán không bao lâu đã dám mục vô tôn trưởng! Triều đình mới vừa nghiêm tra Bạch Liên tà giáo, ngươi lại mở lò luyện đan ở y quán, ta thấy ngươi cố ý gây tai họa cho y quán chúng ta!
Tần Lâm không thèm liếc y một cái, ung dung điềm tĩnh hỏi:
- Ai nói ta đang luyện đan?
- Lưu huỳnh cùng Hắc Thạch Chi đang trui luyện trong lò, không phải là luyện đan chẳng lẽ là nung gốm?
Trương Kiến Lan dứt lời tự cho là đắc ý, cười lạnh liên tục.
Tần Lâm lạnh lùng thốt:
- Thật là ngu không thể nói, nếu như đặt lưu huỳnh cùng Hắc Thạch Chi vào lò đốt chính là luyện đan, vậy bỏ ngươi vào lò sẽ thành dê nướng hay sao?
Mới đầu Lý Thanh Đại bị Lý Thời Trân đột nhiên hung hăng mắng cho như vậy, gia gia vốn hiền hòa thương yêu mình từ trước tới nay chợt nổi giận nghiêm trách, oan ức tới nổi mắt to đầy lệ. Đến lúc này nghe Tần Lâm mắng xéo Trương Kiến Lan có vẻ tức cười, nhất thời phì cười:
- Tần sư đệ nào có luyện đan, hắn nói muốn dùng Hắc Thạch Chi làm bút, bây giờ đốt chính là ruột bút.
- A, không phải là luyện đan ư?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Lâm nhìn Lý Thời Trân cung kính chắp tay làm lễ:
- Khải bẩm Thái sư phụ, đây là đồ tôn dùng than chì làm bút, không cần dùng mực nước, đường nét sẽ trở nên cực nhỏ, là dùng cho Thanh Đại vẽ hình vẽ tỉ mỉ tinh tế.
Đan hoàn thường là có hình cầu, Tần Lâm dùng lưu huỳnh cùng Hắc Thạch Chi làm thành hình thỏi dài, ngược lại rất giống ruột bút. Nghe Thanh Đại, Tần Lâm đều nói như vậy, Lý Thời Trân lập tức tin hết bảy thành, thần sắc trở nên hòa hoãn, gật gật đầu nói:
- Nếu là làm bút tự nhiên không sao, bất quá từ trước tới nay chế bút thường là lấy ống trúc làm quản bút, lấy lông tơ làm ngòi, chưa từng thấy lấy Hắc Thạch Chi làm bút.
Lý Kiến Phương cũng cảm giác mình có hơi võ đoán, nhưng vì thể diện cho nên vẫn cố gắng cãi chày cãi cối:
- Tần Lâm, ngươi nói là đang làm bút, nếu có thể viết ra chữ coi như ngươi nói là lời thật, nếu như không thể, chính là hoa ngôn xảo biện.
- Chuyện này có khó khăn gì?
Tần Lâm lấy ruột bút đang sấy trong lò ra, chờ nó dần dần nguội lại.
Lục Viễn Chí cũng có ánh mắt, đã lấy giấy trắng tới đây.
Tần Lâm cũng không nói nhảm, trực tiếp nắm ruột bút viết ra trên giấy tám chữ ‘huyền hồ tế thế, diệu thủ hồi xuân’, nét chì màu đen viết ở trên giấy trắng như tuyết hết sức bắt mắt.
Đến đây mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Kiến Phương xấu hổ vô cùng, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Kiến Lan một cái, ngại vì phụ thân ở chỗ này lại bất tiện phát tác, kềm nén trong lòng vô cùng khó chịu.
Trương Kiến Lan cùng Bạch Liễm ủ rũ cúi đầu, hận tìm không được một cái lỗ để chui xuống. Lời châm biếm của các sư huynh đệ truyền vào tai, khiến cho bọn họ xấu hổ mặt đỏ tới mang tai.
Thanh Đại là người cao hứng nhất, kinh nghiệm họa đồ của nàng phong phú, vừa nhìn vật này cũng biết dùng để viết vẽ vừa thuận tiện vừa nhanh chóng, nhặt đoạn ruột bút lên viết viết vẽ vẽ trên giấy. Tuy rằng bàn tay trắng nõn của nàng dính đầy bột than chì màu đen nhưng cũng không để ý, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nở hết sức động lòng người.
Lý Thời Trân biết cháu gái họa đồ cực khổ tới mức nào, chỉ vì tuổi già rồi không có cách nào cầm bút vẽ tỉ mỉ, các con lại mỗi người có chuyện không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là để cho cháu gái giúp mình. Có lúc Thanh Đại chong đèn vẽ cả đêm, lão cũng đau lòng không ít.
Bây giờ có công cụ họa đồ tốt hơn, Lý Thời Trân nhìn Tần Lâm gật đầu liên tục:
- Quả nhiên ngươi không làm lão phu thất vọng, ừm, không tệ, không tệ…
Tần Lâm cười nói:
- Để như vậy viết vẫn không phải là thuận tiện, còn có thể tiến thêm một bước.
Hắn bảo người làm lấy tiểu đao dùng bào chế dược liệu bẻ cong, làm công cụ để khắc rãnh hình lòng máng. Sau đó lấy một khúc gỗ nhỏ chẻ đôi, dùng công cụ kia khắc một cái rãnh ở giữa, sau đó đặt ruột bút vào rãnh, hai mảnh gỗ khép lại dán chặt, rốt cục được một cây bút chì hoàn chỉnh.
- Đó, như vậy cũng không sẽ làm bẩn tay, còn có thể dùng tiểu đao cùng giấy nhám cắt gọt đầu ngọn bút bất cứ lúc nào, nét bút lớn nhỏ muốn sao được vậy.
Tần Lâm dạy Thanh Đại sử dụng, mọi người thấy thích thú ai nấy lấy một cây vẽ loạn trên giấy. Bọn họ đều cảm thấy mặc dù vật này không có được nét bút hùng mạnh hữu lực như bút lông, nhưng khống chế nét bút dễ dàng hơn nhiều, vẽ phác thảo quả thật vô cùng thuận tiện.
Bản Thảo Cương Mục ngưng tụ tâm huyết trọn đời có thể có hình vẽ chú thích càng thêm tinh xảo tỉ mỉ, tâm trạng Lý Thời Trân cực tốt, vuốt chòm râu bạc liên hồi, ánh mắt nhìn Tần Lâm càng ngày càng nhu hòa.
Thanh Đại hăng hái bừng bừng dùng bút chì vẽ Bản Lam Căn, nàng không biết dùng bút chì, vẫn giống như cầm bút lông đưa cổ tay lơ lửng trên không, lần đầu sử dụng phát lực không đúng, không cẩn thận làm cho nét bút lệch đi, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bã nói:
- Ôi chao, vì sao ta vụng về như vậy, vẽ gân lá lệch ra ngoài…
Tần Lâm cười cười, hỏi mọi người:
- Có bánh mì, ặc... Chắc chắn không có, lấy cho ta bánh bao.
Lục Viễn Chí chạy nhanh nhất, vui vẻ mang tới hai cái bánh bao, ngoài ra còn bưng thêm một chén sữa đậu nành:
- Tần ca chắc là đói bụng, đáng tiếc bánh bao buổi sáng đã ăn hết, bất quá bánh bao này vẫn còn mềm.
Tần Lâm không ăn bánh bao, mà là đặt nó hơ ở cửa lò lửa, rất nhanh đã trở nên khô lại, sau đó bẻ ra nửa cái nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ Thanh Đại vừa vẽ sai.
Dưới mắt mọi người, vệt bút chì vẽ sai kia lập tức biến mất không thấy.
Nói cách khác, địa phương dùng thạch bút này vẽ sai, viết sai, là có thể sửa đổi!
Thanh Đại vô cùng vui vẻ, nắm lấy thạch bút như bảo bối, mừng rỡ nói:
- Vật này thật tốt quá, có nó, muốn viết vẽ thứ gì cũng hết sức dễ dàng.
Lý Thời Trân sờ đầu cháu gái một cái, cười nói:
- Chỉ có một điểm không tốt, chính là không thể dùng để viết giấy vay mượn nợ, nếu không người khác xóa chữ đi, đổi của con mười lượng bạc thành một trăm lượng, vậy sẽ xảy ra tranh chấp kiện tụng.
Các đệ tử cười ầm lên một trận, vị Thái sư phụ này không hay đùa giỡn, hôm nay hiển nhiên tâm trạng thật tốt.
Lý Kiến Phương cũng ở bên cạnh bất đắc dĩ nở một nụ cười bồi, bất quá Lý Thời Trân không chuẩn bị bỏ qua cho y như vậy, nét mặt già nua nghiêm lại, nổi giận đùng đùng nói:
- Sau này có chuyện gì tìm hiểu rõ ràng trước rồi hãy nói, ăn nói lung tung, bảo sao hay vậy, có còn một chút tâm tính định lực hay không? Ta thấy con muốn đi Thái Y viện quá mức, thật ra không đi là hơn, tránh cho làm mất mặt lão phu!